Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299: Thừa nhận em là bạn gái của anh khó như thế sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng từng nghe Nam Tầm nhắc tới sự cố chấp của Diệp Sâm.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy nghĩ của Diệp Sâm thật sự không giống người thường, anh ta hay hành sự làm người ta cảm thấy đau đầu, nhưng đôi khi lại thật đáng yêu.

Giống như N năm trước, lần Diệp Sâm cưỡng hôn chị Nam Tầm.

Rõ ràng biết sẽ bị đánh mà vẫn muốn làm, địa điểm còn ở trường học, ngay trước mặt không ít người, kết quả bị chị Nam Tầm thẹn quá thành giận đánh bò ngay đương trường. Việc năm đó còn làm anh ta trở thành trò cười cho cả trường.

“Vậy sao chị còn dẫn anh ta tới?” Thịnh Hoàn Hoàn khó hiểu.

Nói đến việc này, Nam Tầm nghiến răng ken két: “Chị chỉ đi chạy bộ một vòng buổi sáng thì cái tên điên này đã thay hết khoá cửa nhà chị, nghênh ngang dọn đồ mình vào, tự chọn phòng vào ở, đuổi thế nào cũng không đi, chị sắp bị anh ta làm tức đến nổ tung rồi.”

Nam Tầm bị Diệp Sâm làm tức đến mức chỉ thiếu điều phun lửa.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Xem ra anh ta nhất quyết phải có được chị rồi, nhưng anh ta thật sự rất bảnh trai, chị không suy xét sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại đánh giá Diệp Sâm một hồi, cho dù từng gặp rất nhiều trai đẹp, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thán: “Chị xem, anh ta nhìn cũng đẹp trai lắm! Đứng bên cạnh anh Minh mà khí thế không thua chút nào! Cố Nam Thành căn bản không thể so được.”

“Đẹp có tác dụng cái đinh gì, anh ta bị tâm thần.” Xem ra Nam Tầm thật sự bị Diệp Sâm chọc nổi nóng, há miệng là chửi thề: “Giờ chị sắp bị người đàn ông chết tiệt này ép cho điên rồi, em nói xem đêm nay chị ngủ thế nào? Chỉ cần nghĩ đến anh ta ngủ kế bên phòng chị thì...”

Nam Tầm siết nắm tay vang lên “Răng rắc”, răng cũng nghiến “Ken két”: “Đêm nay chị không quay về, ở khách sạn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì yếu ớt nhắc nhở một câu: “Chị Nam Tầm, thứ cho em nói thẳng, nếu Diệp Sâm thật sự muốn làm gì chị thì ở khách sạn cũng không an toàn.”

Nam Tầm trầm mặc một lát, sau đó nắm chặt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, chị muốn dẫn Hoan Hoan đến nhà em ở vài ngày, em đừng từ chối, nếu không chị sẽ điên mất.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Khoa trương như thế sao?

Nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy Nam Tầm như vậy, từ trước tới nay cô ấy luôn rất khôn khéo cứng rắn, mọi việc tốc chiến tốc thắng, Diệp Sâm có thể ép cô ấy thành như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

“Hoàn Hoàn?” Nam Tầm chớp chớp mắt với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn không thể kháng cự: “... Được rồi, chị đến đi!”

Nam Tầm “Cảm động đến rơi nước mắt”: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, bỗng nhớ tới chính sự, ý cười trên gương mặt vụt tắt: “Vừa rồi Trần Uy nói Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ ở trên đó, không thì em đặt thêm một phòng, xong việc chúng ta lại họp mặt?”

Nam Tầm nhăn mày lại, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Sâm và Cố Hoan, suy tư một lúc rồi gật đầu: “Được, chị dẫn theo Hoan Hoan nên không qua đó.”

Dù sao Cố Nam Thành cũng là cha ruột của Cố Hoan, gặp nhau ở tình cảnh này nhất định sẽ không thoải mái, ảnh hưởng không tốt đến con trẻ.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Được, vậy chúng ta đi lên đi!”

….

Lam Tiếu thật không ngờ người bước vào đầu tiên lại là Lăng Phi, sự tự tin vừa rồi lập tức biến mất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Anh ta tới từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu?

Lăng Phi tiến vào cũng không ngồi xuống mà đứng ở xa xa, cứ nhìn Lam Tiếu như vậy, đáy mắt có khó hiểu, có phẫn nộ, cũng có bi thương.

Lam Tiếu há miệng thở dốc, lại không nói ra được cái gì.

Phía sau Lăng Phi, Cố Nam Thành và Lệ Hàn Tư lần lượt đi vào, Cố Nam Thành nhìn quanh một vòng rồi đi về hướng Trần Do Mỹ.

Mà Lệ Hàn Tư cũng nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Lăng Kha.

Có lẽ không ngờ lời nói dối lại bị chọc thủng nhanh như thế, Lệ Hàn Tư ngẩn người, đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ buồn bực, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục bình tĩnh.

Nhưng Lăng Kha lại dửng dưng mà cười cười với Lệ Hàn Tư, cứ như đang nói với anh ta, cô không để ý anh nói dối mình.

Thật vất vả cô mới đến gần Lệ Hàn Tư như thế, cô không muốn hai người xuất hiện khoảng cách vì việc này, cho nên cô nỗ lực lộ ra nụ cười dửng dưng không để bụng, nói cho anh ta: Không có gì, em không ngại, không ngại chút nào cả.

“A…”

“A Tư, em ở đây.” Lăng Kha vừa mở miệng thì giọng nói trong trẻo êm tai của Triệu Giai Ca lập tức át tiếng của cô xuống.

Vì thế Lăng Kha nhìn thấy Lệ Hàn Tư không chút do dự mà bỏ lại cô rồi đi về hướng Triệu Giai Ca.

“Lệ Hàn Tư.” Trần Uy cắn răng đứng lên, anh ta thật sự chướng mắt thái độ của Lệ Hàn Tư đối với Lăng Kha, nếu không yêu thì vì sao lại trêu chọc cô?

Lệ Hàn Tư dừng bước, nhìn về phía Trần Uy đang tức giận chỉ vào mình.

“Trần Uy.” Lăng Kha đè nén chua xót trong lòng xuống, lắc lắc đầu với Trần Uy.

Trần Uy nhìn Lăng Kha đầy mặt khẩn cầu, cố nén lửa giận đầy bụng mà thu tay về, lại ngồi trở lại sô pha.

Mà Lệ Hàn Tư trực tiếp làm lơ Trần Uy, đi đến bên cạnh Triệu Giai Ca rồi ngồi xuống.

Lúc này, giọng của Cố Nam Thành vang lên: “Sao em lại khóc?”

Gã thấy được nước mắt trên mặt Trần Do Mỹ.

Trần Do Mỹ lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói một câu “Không có gì”, nước mắt lại rớt càng dữ dội, nhu nhược đáng thương.

Nhìn tình huống này liền biết cô ta nhất định lại bị ức hiếp, Cố Nam Thành nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Phỉ Phỉ hất cằm về hướng Lăng Kha: “Vừa rồi Lăng đại tiểu thư hung hăng ngang ngược mà mắng Do Mỹ là tiểu tam.”

Tầm mắt Cố Nam Thành dừng lại trên mặt Lăng Kha, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú nhiễm chút tức giận: “Lăng Kha…”

Thật là chị em tốt của Nam Tầm!

“Vừa rồi mọi người đã nói tới đâu rồi?” Cố Bắc Thành tiến vào cuối cùng, mang đầy hứng thú mà nhìn đảo qua mỗi người trong phòng một vòng, cuối cùng đi đến và ngồi bên cạnh Lăng Kha.

Cố Bắc Thành như không phát hiện mình cắt ngang lời Cố Nam Thành nói, cũng không phát hiện không khí quỷ dị trong phòng, chỉ nói với Lăng Kha bên cạnh: “Tiếp tục đi đừng ngừng!”

Lúc này Lăng Kha mới nhớ tới chuyện quan trọng mà Thịnh Hoàn Hoàn đã dặn dò, cô không cho Cố Nam Thành cơ hội mở miệng mà lập tức nhìn về phía Lam Tiếu sắc mặt trắng bệch và nói: “Lam Tiếu, Lăng Phi tới rồi, cô dám lặp lại những lời mình vừa nói ngay trước mặt cậu ta không?”

Trần Uy cũng nói: “Nếu cô nói Lăng Kha bôi nhọ mình, vậy làm sáng tỏ ngay trước mặt Lăng Phi đi, rốt cuộc cô có phải bạn gái của Lăng Phi không?”

Mặt Lam Tiếu lúc xanh lúc trắng, răng cắn chặt môi.

Lăng Phi vẫn trầm mặc nhìn cô, anh đang đợi một đáp án.

Đúng lúc này, lại có một vị khách không mời mà đến, anh nhìn quanh một vòng, tìm một góc vắng rồi ngồi xuống. Người này chính là Đường Dật, anh ta đến cũng không làm ảnh hưởng đến bất cứ ai.

Tống Minh Triết nhìn Lam Tiếu mà cười cười: “Sao lại không nói, phải thì chỉ một chữ, không phải thì hai chữ, rất khó sao?”

Mọi người nhìn Lam Tiếu, đều đang đợi đáp án của cô ta.

Ngay vào lúc Lam Tiếu cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, Triệu Giai Ca lại mở miệng: “Lam Tiếu, đây là chuyện riêng của cô và Lăng Phi, không cần giải thích với mọi người, hai người đi ra ngoài nói đi!”

Lam Tiếu cảm kích nhìn Triệu Giai Ca một cái, lập tức đi đến chỗ Lăng Phi: “Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói đi!”

Lăng Phi đứng tại chỗ: “Thừa nhận em là bạn gái anh khó như vậy sao?”
Chương 300: Cmn, suýt bị người ta gài rồi

“Lăng Phi, chúng ta đi ra ngoài nói đi!” Nói xong, Lam Tiếu duỗi tay về hướng Lăng Phi.

Nhưng Lăng Phi lại tránh đi, anh đau đớn mà nhìn Lam Tiếu: “Thừa nhận em là bạn gái của anh khó như vậy sao?”

Lam Tiếu cứng đờ đứng tại chỗ, oán trách mà nhìn Lăng Phi, mọi người đều đang ép cô, cả anh cũng muốn ép cô vào lúc này sao?

Lăng Phi nhìn Lam Tiếu vẫn trầm mặc bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Nói đi, em nói cho bọn họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”

Trong khoảng thời gian này anh luôn nỗ lực làm công tác tư tưởng cho ba mẹ, hy vọng họ có thể tiếp nhận cô lần nữa.

Cô ta sinh non, anh luôn ở bên cạnh dỗ dành.

Cô mắng anh vô dụng, mắng anh là rác rưởi thì thôi, anh nghĩ có thể giúp cô giải toả cục tức trong lòng thì sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cô lại phủi sạch quan hệ của họ với người ngoài như thế, trong mắt cô, Lăng Phi này thật sự mất mặt xấu hổ như thế sao?

Mãi đến lúc này Lăng Phi mới hiểu, thì ra cô thật sự xem thường anh, vẫn luôn giữ lại đường lui, rốt cuộc cô coi anh là cái gì?

Thật lâu sau vẫn không đợi được Lam Tiếu trả lời, Lăng Phi mất khống chế mà rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì.”

Lam Tiếu siết chặt đôi tay thành nắm đấm: “Lăng Phi, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đi ra ngoài nói.”

“Cứ nói ở đây, quan hệ của chúng ta mất mặt như vậy sao?” Lăng Phi không nhường một bước: “Vì sao không dám thừa nhận? Em đang sợ cái gì? Anh không đáng cho em tin tưởng như thế sao?”

Nói đến mức này, mọi người còn không rõ đáp án của Lăng Phi sao?

Lăng Phi nói bọn họ là bạn trai bạn gái, chỉ là Lam Tiếu không chịu thừa nhận, rốt cuộc là do nguyên nhân gì, mọi người đều rất tò mò.

Lam Tiếu biết chuyện đã đến nước này thì cô ta nhất định phải lập tức đưa ra lựa chọn, hoặc thừa nhận quan hệ người yêu với Lăng Phi, được Lăng Phi tha thứ.

Nhưng làm như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận vừa rồi cô đang nói dối, không khác gì tự vả mặt trước mặt mọi người, chuyện cô sinh non sẽ bị công khai, thanh danh của cô cũng bị hủy trong một sớm.

Hoặc phủ nhận trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Lăng Phi, cô không những giữ được thanh danh, còn có thể ép Lăng Kha xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Lam Tiếu nhớ tới chuyện vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không ưa gì mình, nhớ tới cô bị Thịnh Hoàn Hoàn đánh sưng mặt mà Lăng Phi lại không bảo vệ được cô.

Nhớ tới anh chẳng làm nên trò trống gì, luôn ra sức lấy lòng, ăn nói khép nép trước mặt Lăng Tiêu...

Rất nhanh trong lòng Lam Tiếu đã có đáp án.

“Rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Lăng Phi lại rống giận với Lam Tiếu: “Em nói đi, nói cho họ biết chúng ta là gì của nhau.”

Anh chưa bao giờ rống vào mặt Lam Tiếu như vậy, từ trước tới nay anh luôn cẩn thận che chở cô, cưng chiều cô, hận không thể đưa hết mọi thứ tốt nhất cho cô, đây là lần đầu tiên anh nổi nóng như thế.

Lam Tiếu đã bao giờ bị đối xử hung dữ như vậy? Còn ngay trước mặt nhiều người như thế?

Trong lòng cô ta càng bất mãn với Lăng Phi, càng cảm thấy anh vô dụng hèn nhát, nếu anh có một nửa năng lực như Lăng Tiêu, Cố Nam Thành, Lệ Hàn Tư thì hôm nay cô có bị người ta ép đến bước đường này không?

Lam Tiếu đã đưa ra quyết định, lập tức cả giận nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, anh đừng cố ý gây hiểu lầm ở đây, tôi và anh có quan hệ gì? Lần trước anh lừa tôi đến Lăng gia, tôi không so đo với anh, đêm nay tôi vốn muốn chừa chút mặt mũi cho anh, không ngờ anh lại cùng phe với bọn Lăng Kha.”

“Mấy tháng qua anh cứ đau khổ theo đuổi tôi, tôi vẫn không chấp nhận, không ngờ anh lại sinh lòng oán hận, hợp tác với bọn Lăng Kha hủy hoại thanh danh của tôi, các người muốn dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này ép tôi đi vào khuôn khổ sao, tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu.” Lam Tiếu tức giận chỉ vào Lăng Phi: “Hôm nay tôi đứng trước mặt mọi người nói cho Lăng Phi anh biết, Lam Tiếu này chướng mắt anh, anh bỏ cuộc đi!”

Lăng Phi như bị người ta đánh một đòn chí mạng, anh khó tin mà nhìn Lam Tiếu, không thể tin được cô ta lại nói những lời này với mình: “Em nói cái gì?”

Lăng Phi có thể đoán được Lam Tiếu sẽ phủ nhận quan hệ của họ, nhưng anh không ngờ cô còn trả đũa.

Lam Tiếu biết, trong tình huống này nếu cô không toàn lực đánh trả thì căn bản không đạt đến hiệu quả rửa sạch hiềm nghi, nếu quyết định phủ nhận thì phải phủ nhận hoàn toàn.

Vì thế Lam Tiếu hất cằm lên: “Tôi nói tôi không có quan hệ gì với anh cả, tôi từ chối sự theo đuổi của anh, bởi vì Lăng Phi anh không xứng với tôi.”

Lăng Phi anh không xứng với tôi? Còn lời nào cay nghiệt làm tổn thương người khác hơn không?

Mắt Lăng Phi đỏ ngầu, gian nan mở miệng: “Lam Tiếu, em biết câu này có nghĩa là gì không?”

Có nghĩa là quan hệ người yêu của hai người sẽ tan vỡ.

Sao Lam Tiếu lại không biết?

Cô rất kiên định mà nói với Lăng Phi: “Lăng Phi, tôi đã từ chối rõ ràng, hy vọng anh có chút khí phách đàn ông, về sau đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Lúc này Lăng Phi hoàn toàn hết hy vọng, anh nhìn chằm chằm Lam Tiếu, hồi lâu mới khàn khàn nói: “Lam Tiếu, không ngờ cô lại là loại... Thôi, là tôi nhìn lầm người, hy vọng cô nhớ kỹ mỗi một câu mình đã nói hôm nay.”

Rốt cuộc Lăng Phi vẫn nhớ đến tình cảm ngày xưa nên để lại mặt mũi cho Lam Tiếu, cô ta vừa sinh non sức khỏe không tốt, không vạch trần lời nói dối của cô ta là điều cuối cùng anh có thể làm.

Nói xong những lời này, Lăng Phi liền xoay người rời khỏi phòng.

Toàn bộ quá trình, không ai nói xen vào một câu.

Lúc này Lam Tiếu còn không biết mình đã mất đi cái gì!

Nhìn Lăng Phi không vạch trần mình ngay ở đây, Lam Tiếu nhẹ nhàng thở ra, như người chiến thắng mà nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, cô còn có gì để nói, tôi muốn cô lập tức xin lỗi tôi.”

Bạch Sương lập tức nói: “Đúng vậy, Lăng Kha mau xin lỗi Lam Tiếu.”

Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Lăng Kha, Lam Tiếu và Lăng Phi căn bản chưa quen nhau, sao lại mang thai sinh non, cô nói những lời vừa rồi rốt cuộc có rắp tâm gì?”

Lý Vệ Lâm nhíu mày: “Cmn, suýt bị người ta gài.”

Trần Phỉ Phỉ mắt trợn trắng, cuối cùng anh cũng không đứng sai đội.

Lăng Kha tức giận trừng Cố Bắc Thành: Sao Hoàn Hoàn còn chưa tới?

Cố Bắc Thành nhún vai, cho Lăng Kha một ánh mắt cổ vũ: Cố lên, tôi tin cô được mà.

Kỳ thật đêm nay Lăng Kha đã có chuẩn bị mới đến, chẳng qua cô cảm thấy chuyện này nên để Thịnh Hoàn Hoàn làm thì thích hợp hơn, nhưng đến bây giờ đại tiểu thư kia còn chưa tới!

Lăng Kha đành phải bao biện làm thay, cô nâng đôi tay lên vỗ vỗ: “Tốt, thật tốt, Lam Tiếu, tôi thật sự rất bội phục cô, nói dối mà không chớp mắt lấy một cái, thật cảm thấy không đáng cho thằng ngốc Lăng Phi kia, dâng tấm chân tình cho loại phụ nữ bạc tình bạc nghĩa như cô, thật là đáng tiếc!”

Mặt Lam Tiếu trầm xuống: “Lăng Kha cô còn chưa đủ?”

Lúc này Triệu Giai Ca cũng mở miệng, khí chất lạnh lẽo cứng rắn: “Lăng Kha, rốt cuộc Lam Tiếu đắc tội cô cái gì mà cô lại cắn chặt không buông, nghĩ Lam gia dễ ức hiếp sao?”

Lời này mang theo ý cảnh cáo, nếu Lăng Kha còn nắm chặt không buông như vậy thì không chỉ đắc tội Lam gia mà còn cả Triệu gia. Hai nhà Lam, Triệu là thân thích, tuy Lam gia không đáng sợ hãi, nhưng Triệu gia lại không dễ chọc, Lăng Kha phải cân nhắc cho kỹ.
Chương 301: Cố tổng cũng mạnh miệng lắm

Lúc này Trần Do Mỹ vẫn luôn yên lặng rơi lệ cũng nhịn không được mở miệng: “Lăng Kha, vừa rồi cô sỉ nhục tôi như vậy, hiện tại bị người ta vạch trần nói dối trước mặt mọi người còn không biết sai, vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như thế, thật là khinh người quá đáng.”

Lúc nói, Trần Do Mỹ nắm chặt tay Cố Nam Thành, giống như con nai con bị kinh sợ rồi lại tức giận bất bình.

Cố Nam Thành thực đau lòng, rốt cuộc cô ta đã phải chịu bao nhiêu ức nghẹn vì gã, ánh mắt sắc bén của gã nhìn về phía Lăng Kha: “Còn không xin lỗi?”

Lăng Kha cười lạnh: “Xin lỗi? Cố tổng muốn tôi xin lỗi ai?”

Triệu Giai Ca cả giận nói: “Lăng Kha, đừng hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, vừa rồi cô bôi nhọ ai, sỉ nhục ai thì trong lòng cô tự hiểu.”

Trần Phỉ Phỉ nói: “Lăng Kha, tôi thấy hôm nay cô không phải ra chơi, mà là cố ý tới gây chuyện, còn không mau xin lỗi Lam Tiếu và Do Mỹ.”

Bạn thân của Lam Tiếu - Tiết Tiêm Tiêm lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Lăng Kha, vừa rồi cô thật quá đáng, mau xin lỗi Tiếu Tiếu đi.”

Cả đám bọn họ đều kêu Lăng Kha xin lỗi, ngay cả mấy tiểu thư công tử cùng lại đây chơi cũng bắt đầu bênh vực Lam Tiếu.

Lệ Hàn Tư nhìn Lăng Kha trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà không có chút đồng tình nào, không tham dự cũng không bảo vệ, dù sao cô ấy cũng quen thói ương ngạnh, không ít đắc tội người khác.

Hốc mắt Lam Tiếu đỏ bừng, thái độ cứng rắn: “Lăng Kha, đêm nay cô không xin lỗi thì đừng mơ đi ra ngoài.”

Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lam Tiếu: “À? Cô có gì bản lĩnh cản người?”

Trần Uy và Tống Minh Triết cũng tỏ rõ thái độ: “Muốn cản người cũng phải xem chúng tôi có chấp nhận không.”

Cố Nam Thành nhìn về hướng Cố Bắc Thành, trên người hai anh em cháy lên gợn sóng, trong giọng nói bình tĩnh của Cố Nam Thành ẩn chứa sóng to gió lớn: “Bắc Thành, tốt nhất em đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Cố Bắc Thành đối lập với gã trước mặt nhiều người như thế, điều này làm Cố Nam Thành không được vui.

Tình thế lập tức hình thành hai phái, phe Lăng Kha ít hơn vài người, rõ ràng khí thế có chút không đủ.

Đường Dật ngồi một bên xem kịch vui thầm nghĩ, không phải chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn khôi phục độc thân sao, chẳng lẽ anh đi nhầm phòng?

“Bắc Thành, anh hai của anh nói rất đúng, anh đừng nhúng tay vào chuyện này, để em giải quyết là được.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến từ cửa.

Nghe thấy giọng nói này, mọi người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tôio nhã lạnh lẽo đứng ở đó, cô xuất hiện như mang theo một làn gió xuân, xoa dịu sự khô nóng trong phòng.

“Thịnh Hoàn Hoàn?”

“Cmn, cô ta cũng tới à?”

“Mới bị Lăng Tiêu đá, lời đồn ngoại tình còn đang ồn ào huyên náo, lúc này cô ta không trốn tránh ở nhà mà chạy ra ngoài tự tìm nhục nhã sao?”

Mọi người châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Đường Dật nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì hai mắt sáng ngời, rốt cuộc vai chính cũng tới!

Lăng Kha vừa thấy Thịnh Hoàn Hoàn đến thì lập tức chạy về hướng cô, ôm chặt cô, khóc không ra nước mắt mà mách lẻo: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu cũng tới, nơi này có mấy người đàn bà liên thủ ăn hiếp tớ, cậu mau giúp tớ xả giận.”

Lăng Kha chỉ vào đám người Lam Tiếu Triệu Giai Ca, thật là ác nhân cáo trạng trước.

Tiếp theo cô ấy phát hiện Đường Nguyên Minh cũng tới, lại nhào qua, tiếp tục mách lẻo: “Ô... Anh Minh, anh phải chống lưng cho em, họ ỷ người đông nên ăn hiếp em, anh không biết vừa rồi em bị họ hà hiếp như thế nào đâu, hu hu...”

Đám người Lam Tiếu tức đến mặt xanh mét, chưa thấy qua người mặt dày vô sỉ như thế.

Người bên phe Thịnh Hoàn Hoàn cũng dở khóc dở cười trước hành động vô sỉ của Lăng Kha.

Đường Nguyên Minh dùng một ngón tay chống lên trán Lam Tiếu, để tránh cô lau nước mắt nước mũi lên người anh, anh đanh khuôn mặt tuấn tú ghét bỏ mà nói: “Anh đã biết, giờ em đứng cách xa anh một chút đi.”

Khi còn nhỏ Lăng Kha không ít lần lau nước mắt lên người anh, Đường Nguyên Minh có ám ảnh tâm lý!

Lăng Kha “À” một tiếng, lập tức tránh khỏi người anh.

Đường Dật nhìn Lăng Kha dáng người nhỏ xinh, chỉ cảm thấy cô gái này thật tinh ranh, nhưng cũng rất đáng yêu.

Lam Tiếu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện đã đàn áp hết hoa thơm cỏ lạ, cô ta ghen ghét căm hận lại mừng rỡ, lúc này mà cô còn dám ra cửa, xem ra cảm thấy còn chưa đủ mất mặt.

Hơn nữa cô còn dám đi cùng Đường Nguyên Minh, chẳng lẽ cô không biết hiện tại bên ngoài đều đang truyền tin cô và Đường Nguyên Minh có dan díu sao?

Lam Tiếu rất kích động, cơ hội để cô ta trút giận đã tới.

“Thịnh Hoàn Hoàn, lại là cô.” Là giọng của Cố Nam Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua gã, thấy Cố Nam Thành đen mặt trừng cô, hình như cô vừa xuất hiện thì gã đã trút hết những chuyện không thoải mái vừa rồi lên đầu cô.

Lại là cô!

Ba chữ này chính là chứng cứ tốt nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khoé miệng với Cố Nam Thành: “Là tôi, đã lâu không gặp Cố tổng, vẫn khoẻ chứ.”

Cố Nam Thành liếc nhìn Đường Nguyên Minh một cái, khinh thường mà cười lạnh với cô: “Cô vừa nói chuyện này giao cho cô giải quyết, cô muốn giải quyết như thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn Trần Do Mỹ, lại nhìn nhìn Lam Tiếu, không rõ nguyên do mà hỏi: “Cố tổng đang ra mặt cho Trần tiểu thư, hay là cho Lam tiểu thư?”

Sắc mặt Trần Do Mỹ biến đổi.

Lam Tiếu vội làm sáng tỏ: “Đương nhiên là cho Trần tiểu thư.”

Lăng Kha nhón mũi chân lên, để cằm lên vai Thịnh Hoàn Hoàn, không đề thấp âm lượng mà nói: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, vừa rồi tớ nhất thời không nhịn xuống mắng Trần tiểu tam, nhưng cũng không phải tớ sai, là cô ta nói tớ trước.”

Nói đến đây, Lăng Kha còn cảm thấy rất oan ức.

Trần tiểu tam - Ba chữ này làm Trần Do Mỹ tủi thân phẫn nộ lại không cam lòng, nước mắt vừa dừng lại chảy xuống, cô ta nắm chặt tay Cố Nam Thành, suy nhược khóc thút thít: “Em không phải tiểu tam, em không phải...”

Cố Nam Thành đau lòng mà nắm tay Trần Do Mỹ, ánh mắt như mũi tên sắc bén bắn về phía Lăng Kha: “Hoặc quỳ xuống xin lỗi, hoặc từ nay về sau Hải Thành sẽ không còn tập đoàn Lăng An.”

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Cố tổng cũng mạnh miệng lắm.”

Cố Nam Thành nhìn về phía Đường Nguyên Minh, trong giọng nói tràn ngập cảnh cáo: “Đường tổng mới xuất ngũ, còn chưa quen thuộc với bố cục thương giới Hải Thành, nghe tôi khuyên một câu, tốt nhất nghĩ kỹ lại đứng ra.”

Lúc Đường Nguyên Minh muốn mở miệng đáp trả, Thịnh Hoàn Hoàn ngăn anh lại, anh vừa nhận chức, cô không muốn kéo anh vào chuyện thị phi lần này.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Cố Nam Thành: “Sự thật như thế nào thì chúng ta biết rõ hơn ai hết, kẻ thứ ba vĩnh viễn là kẻ thứ ba, muốn Lăng Kha quỳ xuống xin lỗi Trần Do Mỹ, cô ta nhận được sao?”

“Thịnh Hoàn Hoàn, nơi này không có chuyện của cô, tốt nhất cô đừng lắm miệng.” Cố Nam Thành không bận tâm tình cảm ngày xưa chút nào, tiếp tục tạo áp lực với Lăng Kha: “Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.”

Sắc mặt Lăng Kha trắng đi, không tự chủ được mà nhìn về hướng Lệ Hàn Tư.

Chỉ thấy Lệ Hàn Tư bày ra vẻ mặt như người đứng ngoài cuộc, không hề có ý ra mặt cho cô.

Đám người Lam Tiếu rất đắc ý, dáng vẻ như chờ xem kịch vui, Triệu Giai Ca vẫn luôn cao sang mà ngồi ở đó, như một đóa hoa hồng trắng không thể khinh nhờn.

“Tôi nói quỳ xuống xin lỗi, hoặc Hải Thành không còn tập đoàn Lăng An nữa.” Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK