Mọi người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đây chính là dự án đầu tiên từ lúc cô nhận chức đến nay, nếu mất trên tay cô thì không biết Dương Lập và Cao Tễ sẽ gài cô như thế nào.
Nhưng ngẫm lại độ khó của dự án này, mọi người đều cảm thấy bất công cho Thịnh Hoàn Hoàn, bọn Dương Lập không phải đang cố ý làm khó dễ người ta sao?
Tuy rằng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn là giám đốc Thịnh Thế, nhưng cũng là người mới, toàn bộ hội đồng quản trị đều không lấy được dự án này, lại ném nó cho Thịnh Hoàn Hoàn, vậy không phải cố ý làm khó dễ thì là gì?
Thịnh Hoàn Hoàn có thể lấy được mới là lạ!
Mọi người căn bản không ôm hy vọng gì với Thịnh Hoàn Hoàn.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng thoải mái thừa nhận lời chất vấn của đám người Lý Na: “Ngày đó tôi thật sự chưa gặp được người.”
Dương Lập lộ ra vẻ mặt khó xử, thất vọng thở dài: “Ai, đây là dự án công ty chúng ta coi trọng nhất trước mắt, tiền cảnh rất khả quan, nếu có thể lấy được nó thì tương lai của công ty nhất định sẽ phát triển thêm một bước.”
Nói xong, ánh mắt ông ta trở nên nghiền ngẫm, khóe miệng cũng mang theo trào phúng: “Thịnh tổng, vì sự phát triển lâu dài của công ty, cô phải nghĩ cách mới được.”
Vẻ mặt Lý Na trở nên đắc ý hơn cả vừa rồi: “Tôi thấy mấy ngày nay Thịnh tổng luôn thờ ơ, không đến Đường thị nữa, xem ra cũng không có cách nào!”
Cao Tễ cũng nói tiếp: “Dự án này tốn rất nhiều tâm huyết của chúng ta, nếu Thịnh tổng không nắm chắc thì có thể nói ra, hôm qua Chu tổng giám gọi điện thoại tới, nói ông ấy đã liên hệ được giám đốc mới của Đường thị, ông ấy có thể đứng giữa giới thiệu cho Thịnh Thế.”
Mọi người vừa nghe thì đều vui mừng khôn xiết.
Một cao tầng nhịn không được vui mừng nói: “Thật tốt quá, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được điểm đột phá, vẫn là Chu tổng giám có cách.”
“Nhưng...” Cao Tễ cố ý dừng một chút, làm mọi người lại căng thẳng thần kinh: “Nhưng người nọ chỉ quen Chu tổng giám, nhưng hiện tại ông ấy bị bệnh nhẹ, vậy thì thật khó xử, Thịnh tổng nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Xem đi, rốt cuộc họ cũng mở miệng, nói nhiều như vậy còn không phải là muốn cô đích thân đến Chu gia mời Chu Tín về công ty sao?
Nếu đi thì sau này lời nói của cô càng không có cân nặng, những người này càng không để cô vào mắt, sẽ dùng hết mọi cách xa lánh cô, mãi đến khi đuổi cô ra khỏi Thịnh Thế.
A, tính toán cũng giỏi lắm, đáng tiếc họ phải thất vọng. Bởi vì cô đã lấy được hợp đồng dự án này rồi!
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp mở miệng thì đại diện Phương Tử Hiên đã nói: “Thịnh tổng, mấy ngày nay phòng dự án chúng tôi không ít lần chạy đến tập đoàn Đường thị, nhưng người ta còn không cho chúng tôi vào công ty, tôi lén mời người ăn cơm muốn tạo dựng quan hệ, tìm hiểu chút tin tức còn bị cho leo cây, phòng dự án thật sự đã hết cách.”
Một cao tầng luôn đứng trung lập cũng lên tiếng vào lúc này: “Đường thị thật là cục xương cứng, nếu không có người dẫn đường thì chúng ta không có cách nào gặm được.”
Tiếp theo lại có một cao tầng nói: “Nếu Chu tổng giám có quan hệ thì đó là một cơ hội, vì sự phát triển của công ty chúng ta, chúng ta phải nhờ Chu tổng giám ra mặt.”
Hai người lên tiếng lần lượt là trưởng phòng Thẩm An Nhiên của phòng RD và Trương Tân Lập của phòng makerting, hai người này luôn đứng trung lập, không về phe Chu Tín hay Thịnh gia. Hiện giờ họ đều đứng ra, đủ chứng minh họ coi trọng dự án Đường thị này như thế nào.
Lúc này Dương Lập lại nói: “Như vầy đi Thịnh tổng, lát nữa sau khi tan họp, tôi cùng cô đến Chu gia một chuyến, chúng ta đi mời Chu tổng giám trở về công ty.”
Cao Tễ lập tức nói: “Tôi tán thành ý của quản lý Dương, bao nhiêu công ty nhìn chằm chằm dự án Đường thị, không thể kéo dài thêm nữa, cho dù Chu tổng giám đang bị bệnh, nhưng nhất định sẽ thông cảm đến trợ giúp cho công ty.”
“À, phải không?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cười.
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Kỳ thật Chu Tín có bệnh hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ, ngày bỏ phiếu ông ta nổi giận đùng đùng bỏ đi, hiện giờ phải kiếm cái cớ cho mình, nhưng lại không muốn mất mặt nên buộc Thịnh Hoàn Hoàn đích thân đến Chu gia mời về.
Ai ngồi ở đây đều biết rõ chuyện này, chẳng qua hiện giờ chỉ có Chu Tín có thể liên hệ với Đường thị, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại không muốn, bọn họ phải đẩy cô đến Chu gia.
Dù sao lúc này mọi chuyện lấy sự phát triển của công ty làm trọng, cho dù là giám đốc công ty cũng phải cúi đầu khi cần thiết.
Xấu hổ qua đi, mọi người chờ mong nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, bao gồm Tống Chí Thượng và Thẩm Nam.
Đứng trước sự phát triển của công ty, tất cả ân oán cá nhân đều phải để qua một bên, về sau có rất nhiều cơ hội đọ sức, nhưng bỏ lỡ cơ hội thì coi như hết.
Cảnh này làm sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn phát lạnh, nếu ngày đó cô không đến gara Đường thị chặn người thì phỏng chừng lúc này thật sự sẽ bị bọn họ ép phải ăn nói khép nép đi cầu xin Chu Tín trở về. Khi đó Chu Tín nhất định sẽ tìm mọi cách làm khó dễ và sỉ nhục cô.
Thịnh Hoàn Hoàn ngừng suy nghĩ, lại nhìn vào Dương Lập: “Đã nói Chu tổng giám bị bệnh, mấy ngày nay tôi bận lên bận xuống, không có thời gian đi thăm, không biết Chu tổng giám ông ta bị bệnh gì?”
Muốn dụ ông ta nói ra?
Dương Lập không cho là đúng: “Chỉ bị cảm bình thường thôi, chẳng qua người già rồi, khả năng khôi phục kém, có chút bệnh nhẹ cũng bị dày vò thật lâu.”
Dương Lập không cho rằng mình nói như vậy có gì không ổn, lấy tình thế hiện tại, dù trực tiếp nói họ muốn làm khó thì cô có thể làm gì được?
Còn không phải ngoan ngoãn đi cùng ông ta đến Chu gia mời người?
“Chỉ là cảm bình thường sao?” Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày, sau đó gật đầu và nói: “Được, nếu Chu tổng giám bị cảm, vậy tôi phái tài xế đi đón ông ta, cũng đừng để ông ta lại gió thổi trúng.”
Khóe miệng Dương Lập lại giật giật, ai muốn cô phái xe riêng, trong nhà Chu Tín người ta không có tài xế không có xe sao mà cần cô kêu người đi đón?
Mặt Dương Lập trầm xuống: “Thịnh tổng, sức khỏe Chu tổng giám không thích hợp bôn ba nhiều.”
“Nói cách khác, ông ta còn không thể về công ty đúng không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Đây là ý của quản lý Dương hay là Chu tổng giám?”
Dương Lập: “Là sức khỏe của Chu tổng giám không cho phép.”
Thịnh Hoàn Hoàn đang giả ngu sao, còn chưa thấy rõ thế cục?
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên nói: “Phải không? Vậy bảo ông ta ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, dưỡng bệnh cho khỏi hẳn rồi lại đến, dù sao hiện tại công ty có ông ta không cũng giống nhau.”
“A, Thịnh tổng nghĩ cũng quá đơn giản.” Dương Lập cười lạnh: “Không nói cái khác, chỉ bàn về dự án Đường thị, nếu không có Chu tổng giám đứng giữa lôi kéo thì ai dám nói mình có nắm chắc giành được nó?”
Cả phòng cao tầng không ai dám hé răng.
Thịnh Hoàn Hoàn không nóng không giận: “Không phải ông nói ông ta không thích hợp bôn ba sao?”
“Là không thích hợp bôn ba.” Tới thời khắc này, Dương Lập cũng không nói vòng vo với Thịnh Hoàn Hoàn nữa mà trực tiếp nói: “Nhưng nếu Thịnh tổng đích thân ra mặt đi mời thì Chu tổng giám không khoẻ đến mấy cũng nhất định sẽ giúp Thịnh tổng một tay.”
Rốt cuộc cũng ép Dương Lập nói ra lời này.
Chương 286: Không rên một tiếng liền hung hăng vả mặt bọn họ
Rốt cuộc cũng ép Dương Lập nói ra lời này.
“Tức là muốn tôi đích thân đi mời thì ông ta mới bằng lòng tới.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng hết kiên nhẫn, mặt trầm xuống nghiêm khắc cả giận nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Chu tổng giám đã xin nghỉ một tuần. Mọi người đều đang cố gắng tranh giành dự án Đường thị, ông ta thì ngược lại, ốm đau một chút là có thể buông bỏ công việc, một tuần không đi làm, còn chẳng quan tâm đến dự án của công ty.”
“Hiện tại nếu đã chấp nối được với phía Đường thị thì nên lập tức chạy về công ty, cùng mọi người thương lượng đối sách, chúng tôi sẽ thông cảm cho tình hình sức khỏe và không để ông ta quá mệt nhọc. Nhưng ông ta thì ngược lại, còn muốn người khác đích thân tới cửa đi cầu xin, hiện tại ông ta bị bệnh nguy kịch sao, cho rằng tôi rất rảnh? Mặt mũi của ông ta cũng thật lớn, chức tổng giám này làm thật xứng chức.”
Thịnh Hoàn Hoàn mắng không nể mặt chút nào, sắc mặt Dương Lập và Cao Tễ khó coi đến khỏi nói.
Mọi người không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại nóng tính như thế, trong tình huống này mà cô nói ra những câu đó là không sáng suốt, ngay cả Tống Chí Thượng cũng cảm thấy cô hành động theo cảm tính.
Rất nhanh Dương Lập đã xanh mặt giận dữ hỏi: “Cô rất bận, cô bận cái gì, cô nhận chức một tuần đã làm ra thành tích gì?”
Cao Tễ cũng đen mặt cả giận nói: “Đúng vậy, giao dự án Đường thị này cho cô cũng được mấy ngày rồi, cô còn chưa thấy được mặt người ta, nói trắng ra là bị đuổi ra, mấy ngày nay luôn là phòng dự án chạy chọt, giám đốc như cô đã làm cái gì?”
Lý Na cười lạnh: “Thịnh tổng đang vội vàng học tập ấy mà, vừa đến công ty phỏng chừng cả hợp đồng cũng xem không hiểu, chỉ bận mấy thứ trên mặt bàn thôi đã đủ đau đầu, đâu còn có tâm tư đi chạy dự án.”
Không ít người lộ ra vẻ mặt thất vọng với Thịnh Hoàn Hoàn, ngay cả Tống Chí Thượng cũng lắc đầu, Thẩm Nam cũng trầm mặc.
Chuyện đã tới cục diện này, bọn họ cũng cứu không được.
Chẳng lẽ cô không rõ mình không có quyền để cứng rắn, hiện tại quở trách Chu Tín một trận hả giận lắm, nhưng kết cục còn không phải cúi đầu đi cầu xin ông ta trở về!!!
Nhưng đối mặt với dáng vẻ hùng hổ doạ người của ba người Dương Lập, Thịnh Hoàn Hoàn lại cười.
Mọi người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sao cô còn cười được?
Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua ba người Dương Lập, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, không nhanh không chậm mà nói: “Sao các người biết tôi chưa làm cái gì?”
Mọi người ngẩn người, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lấy túi công văn bên tay qua rồi mở ra, kéo hai phần hợp đồng từ trong đó rồi ném một phần cho Dương Lập, một phần cho Cao Tễ: “Trợn to mắt hai người lên xem đây là cái gì.”
Cao Tễ và Dương Lập nhìn nhau, kéo hợp đồng đến trước mặt mình, tiếp theo đôi mắt họ bất giác trừng thật sự lớn, vẻ mặt xuất sắc như nuốt phải một con ruồi.
“Đó là cái gì?”
Nhìn vẻ mặt của hai người, Lý Na duỗi tay cầm hợp đồng qua, tiếp theo cũng lộ ra vẻ mặt tương tự: “Sao có thể, sao có thể chứ?”
Tống Chí Thượng đi lên trước, lấy hợp đồng trước mặt Dương Lập qua rồi trở lại vị trí ngồi xuống, các cao tầng khác đều lại gần ông ta, tiếp theo từng tiếng kêu mừng rỡ lại khó tin nổi vang lên trong phòng họp
“Đây... Đây là hợp đồng của Đường thị?”
“Còn ký tên, trời ạ, Thịnh Thế chúng ta lấy được dự án này rồi sao?”
“Thật sự ký tên, còn có dấu tay, không phải tôi đang nằm mơ đó chứ?”
Các cao tầng vừa mừng vừa sợ, Dương Lập và Cao Tễ đứng ngơ ra ở đó, mặt không còn chút máu, cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn như trút được cục tức trong lòng.
Tống Chí Thượng nhìn hợp đồng, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, kích động cười nói: “Làm tốt lắm, làm tốt lắm, Hoàn Hoàn, cô thật mang đến cho chúng tôi bất ngờ lớn!”
Thẩm Nam còn trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Dự án mà chúng tôi đều bó tay không có cách nào lại bị cô không rên một tiếng lấy được, Thịnh tổng thật sự làm tốt lắm.”
Thẩm An Nhiên phòng RD còn khoa trương giơ tay về hướng Trương Tân Lập: “Anh véo tôi cái đi, xem có phải tôi đang nằm mơ không.”
Trương Tân Lập phòng makerting véo thật mạnh một cái, Thẩm An Nhiên nhảy dựng lên như khỉ: “Đệt, con mẹ nó anh véo thật à.”
Mọi người cười to: “Tỉnh táo chưa?”
Thẩm An Nhiên liên tục gật đầu: “Tỉnh tỉnh.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bầu không khí này, rốt cuộc cũng cảm nhận được một tia đoàn kết trong các cao tầng, trong lòng dâng lên cảm giác kiêu ngạo và tự hào.
Dự án Đường thị này là đơn hàng kếch xù, lấy được nó thì Thịnh Thế sẽ đi lên một bậc thang mới, tiền cảnh không thể đo lường, cho nên các cổ đông và cao tầng Thịnh Thế đều đặc biệt coi trọng.
Nhưng bởi vì Thịnh Thế không có kinh nghiệm ở phương diện này, không có ưu thế cạnh tranh gì so với các công ty khác, hơn nữa thái độ trước đó của Đường Nguyên Minh làm họ cũng không ôm hy vọng quá lớn, nếu không dự án này cũng không rơi vào tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Dù vừa rồi nghe nói Chu Tín tìm được giám đốc Đường thị để chấp nối cho họ, nhưng trong lòng họ vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao trường hợp tiêu tiền xong lại không hoàn thành việc không phải số ít.
Khuyết điểm của Thịnh Thế bày ra ngay trước mặt, nếu là bọn họ cũng sẽ lựa chọn một công ty tài chính sung túc, đồng thời cũng có kinh nghiệm phong phú để ký hợp đồng.
Nhưng hiện tại, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đặt hợp đồng đã ký trước mặt họ, hỏi sao họ không kích động, không mừng rỡ nhảy dựng lên?
Còn ba người Dương Lập, cả đám mặt xám như tro tàn, làm sao họ cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn thật sự lấy được dự án Đường thị, không rên một tiếng đã hung hăng vả mặt họ.
Nhưng lúc mọi người ở đây mừng rỡ, Lý Na đột nhiên phát hiện vấn đề, cô ta nhìn chằm chằm tờ giấy cuối cùng vài giây, ý cười trên khóe miệng từ từ mở rộng, cuối cùng hưng phấn chỉ vào hợp đồng mà lớn tiếng nói: “Hợp đồng này là giả, trên đó căn bản không có con dấu của tập đoàn Đường thị.”
Dương Lập và Cao Tễ lập tức bước nhanh đi đến trước mặt Lý Na, sán mắt nhìn chằm chằm hợp đồng kia, trong phút chốc, sắc mặt tro tàn trở nên xuân ý dạt dào.
Cao Tễ lập tức đắc ý, còn chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà cười ha ha: “Thịnh Hoàn Hoàn, không phải cô bị người ta lừa đó chứ, rốt cuộc người ký tên có phải giám đốc của Đường thị không, nếu phải thì vì sao trên đó không có con dấu của Đường thị?”
Dương Lập cũng trào phúng cười nói: “Xem ra Thịnh tổng vẫn còn trẻ quá, cả thứ cơ bản nhất này cũng không hiểu, chỉ có ký tên không có con dấu thì chỉ đại diện cho cá nhân, không liên quan gì đến tập đoàn Đường thị cả.”
Các cao tầng vừa rồi còn lộ ra vẻ mặt hưng phấn, hiện giờ nụ cười đều tắt, trên mặt không giấu được sự thất vọng, hình như đang im lặng nói với Thịnh Hoàn Hoàn “Chúng tôi không nên ôm chờ mong gì với cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn không tức không bực, dù sao đây cũng là dự án đầu tiên cô ký được từ khi nhận chức, trên hợp đồng thật sự không có con dấu của tập đoàn Đường thị, bọn họ không tin tưởng cô cũng có thể hiểu được.
Nhưng cô tin rất nhanh họ sẽ thay đổi cách nhìn về cô.
Chương 287: Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình lén gặp người tình
Dương Lập cười lạnh: “Thịnh tổng không có gì để nói sao? Giám đốc Thịnh Thế mà lại phạm lỗi sai nhỏ nhặt như vậy, truyền ra còn không bị đồng hành cười đến rụng răng, về sau mặt mũi chúng ta biết để ở đâu nữa?”
Nói xong, ông ta còn căm phẫn vỗ vỗ mặt già của mình.
Tống Chí Thượng và Thẩm Nam nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lấy hiểu biết của họ đối với cô mấy ngày nay thì cô sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy mới đúng.
Kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn không làm họ thất vọng, chỉ thấy cô không giận không bực, bình tĩnh mở miệng: “Ký kết hợp đồng cần đổng sự và luật sư công ty hai bên có mặt, hiệp ước này là tôi và Đường thị giám đốc tự ký kết, tuy rằng chỉ thiếu một con dấu, nhưng cũng có hiệu lực pháp luật.”
“Hơn nữa giám đốc của họ cũng nói, chúng ta có thể hẹn thời gian đến tập đoàn Đường thị thảo luận chi tiết hợp tác về sau, tiện thể đóng con dấu luôn.”
Mọi người vừa nghe thì như lập tức sống lại.
Tống Chí Thượng gấp không chờ nổi mà nói: “Vậy còn chờ cái gì, chúng ta lập tức đi, có chuyện gì quan trọng hơn dự án này chứ?”
Thẩm An Nhiên cũng phụ họa: “Mau gọi điện thoại cho Thịnh tổng, thịt mỡ đến miệng rồi không thể để nó trốn thoát.”
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười, lấy điện thoại ra: “Được, nghe các người.”
Thịnh Hoàn Hoàn gọi cho Đường Nguyên Minh ngay trước mặt mọi người, hỏi khi nào anh rảnh, bọn họ muốn mau chóng xác nhận hợp tác, còn trêu ghẹo mà cười nói: “Giờ họ hận không thể trực tiếp khiêng em lên xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn ấn loa ngoài, giọng nói mê người của Đường Nguyên Minh vang lên trong phòng: “Mọi người có thể trực tiếp lại đây, anh sẽ chờ em dưới toà nhà tập đoàn.”
“Được, vậy bọn em đi qua ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ tay: “Mọi người hành động đi, Thẩm Nam thông báo cho luật sư, chờ dự án này được xác nhận, tôi mời mọi người ăn nhậu chơi bời, phát tiền thưởng cho mọi người.”
Thẩm Nam bị điểm danh lập tức phấn chấn tinh thần: “OK.”
Cac cao tầng khác cũng đầy nhiệt tình, giống như tiêm máu gà.
Phải biết rằng, trừ tiền thưởng ra thì cuối năm cao tầng cũng được chia hoa hồng, sao bọn họ có thể không vui mừng?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhìn về hướng ba người Dương Lập: “Vừa rồi tôi thấy ba người có vẻ rất hưng phấn, như ước gì tôi bị người ta lừa, đừng quên chúng ta cùng một công ty, cùng chung lợi ích.”
Mọi người nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói xong đều lộ ra vẻ mặt bất mãn với ba người kia, tuy không nói ra, nhưng sắc mặt trở nên rất khó chịu.
Hành động cậy già lên mặt của ba người Dương Lập và Chu Tín vào hôm nay đã làm tiêu tan uy tín những năm gần đây Chu Tín lập nên.
“Tôi thấy sắc mặt ba người không tốt lắm, vậy ở lại công ty nghỉ ngơi đi, không cần đi theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại, sau đó lại nói: “À, nhớ thông báo với Chu tổng giám một tiếng, hôm nay đừng chờ tôi, tôi không rảnh qua đó.”
“Mặt khác, thay tôi truyền đạt mấy câu, tôi đã lấy được dự án Đường thị, lần sau nếu Chu tổng giám lại tìm được quan hệ thì nhất định phải nắm chặt thời cơ, cơ hội lướt qua nhanh lắm, chớp mắt một cái sẽ bị người ta đoạt mất.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt, không nóng không giận mà nói: “May mắn lần này là tôi, nếu bị công ty khác đoạt đi thì chúng ta tổn thất nhiều lắm.”
Lời này của Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo thù hận cho Chu Tín, mọi người lại càng bất mãn với phe phái Chu Tín.
Thịnh Hoàn Hoàn nói không sai, lần này may mắn dự án Đường thị được Thịnh Hoàn Hoàn lấy được, nếu là bị công ty khác giành trước một bước thì Chu Tín đã làm Thịnh Thế lỗ nặng.
Thịnh Hoàn Hoàn nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt đám người Dương Lập khó coi đến mức nào, xoay người dẫn đám cao tầng tiêu sái bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng họp.
Thực hiển nhiên, lần này Thịnh Hoàn Hoàn đã phản kích rất xinh đẹp.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Dương Lập giơ tay đập nát cái ly trước mặt, “Xoảng” một tiếng, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Dương Lập lộ ra vẻ mặt âm trầm: “Tôi vào công ty nhiều năm như thế còn chưa có ai dám vả mặt tôi, Thịnh Hoàn Hoàn này làm tốt lắm.”
Cao Tễ cắn răng: “Nhìn dáng vẻ đắc ý vừa rồi của cô ta đi, hiện tại không ít cao tầng đều có ý kiến với chúng ta, còn Tống Chí Thượng và Thẩm Nam nữa, hiện tại đều đứng về phe cô ta.”
Lý Na cũng nói: “Thật không ngờ dự án này thật sự bị Thịnh Hoàn Hoàn lấy được, chúng ta phải mau chóng thông báo với Chu tổng giám về chuyện này.”
Dương Lập đau đầu phất phất tay với hai người: “Các người nói với ông ta đi!”
Lý Na lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tín, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa rồi trong phòng họp cho Chu Tín nghe.
Chu Tín rất bất ngờ, nhưng cũng rất bình tĩnh, ông ta nói với Lý Na: “Cô đưa điện thoại cho Dương Lập.”
Rất nhanh điện thoại đã đến tay Dương Lập: “Chu tổng giám.”
Lúc này Chu Tín đang tưới hoa, nhìn vào một đóa hoa hồng rất đẹp: “Thịnh Hoàn Hoàn đã ly hôn với Lăng Tiêu, nếu nó không nghe lời thì chúng ta phải thay ba nó dạy dỗ cho tốt.”
Dương Lập bất giác ngồi ngay ngắn: “Ý của ông là?”
Chu Tín cười cười, duỗi tay hái đoá hoa hồng xinh đẹp kia xuống, nhồ từng cây gai của nó đi: “Trên mạng có người nói Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, lén gặp người tình, giám đốc Đường thị lại là đàn ông, phụ nữ xinh đẹp muốn leo lên thì nên dùng thủ đoạn gì?”
Dương Lập trầm ngâm: “Sắc đẹp?”
“Ông nói đi?”
“Tôi hiểu rồi.” Dương Lập cười gian: “Tin tức này truyền ra, về sau Thịnh Hoàn Hoàn muốn bàn chuyện làm ăn thì những người đàn ông kia sẽ nghĩ mọi cách ném cô ta lên giường.”
Chu Tín cười cười: “Bao nhiêu người nhìn chằm chằm dự án Đường thị này, mọi người đều bó tay hết cách, lại bị một cô gái chẳng biết cái gì như nó hớt tay trên, bảo nó không có gì với giám đốc Đường thị thì ai tin?”
Dương Lập cũng nói theo một câu: “Đúng vậy, nói họ không có gian díu thì ai tin?”
Cao Tễ đứng bên cạnh giơ ngón tay cái lên: “Chiêu này của Chu tổng giám thật cao minh! Đáng tiếc hôm nay không thể thành công, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?”
Chu Tín cười nói: “Các người không cần làm gì, cơ hội tôi trở về đã tới, Thịnh Hoàn Hoàn lấy được dự án Đường thị, nghe thấy tin tức tốt này, sức khoẻ của tôi có thể không bình phục sao? Chúng ta nhất định phải chộp dự án Đường thị vào trong tay.”
Cao Tễ nghe xong thì vội nịnh nọt: “Vẫn là Chu tổng giám suy nghĩ chu đáo.”
Sau khi ba người rời khỏi phòng họp, có người hỏi thăm Lý Na: “Nghe nói Thịnh tổng lấy được dự án Đường thị kia, việc này có phải là thật không?”
Lý Na khinh thường cười lạnh: “Lấy gương mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha của Thịnh tổng chúng ta thì người đàn ông nào có thể nhẫn tâm từ chối? Nếu các người cũng có điều kiện như người ta thì dù nằm đó đơn hàng cũng chủ động đưa tới cửa.”
Rất nhanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn và giám đốc Đường thị có gian díu đã truyền hơn một nửa Thịnh Thế.
Người nào cũng nói dự án Đường thị này là Thịnh Hoàn Hoàn dùng sắc đẹp đổi lấy, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ khinh thường.