Thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Trần Do Mỹ, trong lòng Cố phu nhân ớn lạnh buồn nôn, bà ta không phải đàn ông, không biết thương hương tiếc ngọc, không chịu nổi dáng vẻ này của cô ta.
Cố phu nhân lập tức hết kiên nhẫn. “Cô câm miệng cho tôi, đừng vờ đáng thương trước mặt tôi, mắt Nam Thành thật là càng ngày càng kém, lại coi trọng thứ đàn bà bỉ ổi như cô.”
Nhưng Trần Do Mỹ khóc càng thương tâm, càng đáng thương: “Bác gái có thể sỉ nhục con, nhưng xin đừng đuổi con đi, con thật sự không thể mất anh Nam Thành, con rất yêu anh ấy...”
Lúc khóc quá thương tâm, Trần Do Mỹ duỗi tay nắm lấy Cố phu nhân.
Cố phu nhân chán ghét hất ra: “Đừng chạm vào tôi.”
Kết quả Trần Do Mỹ kêu thảm thiết một tiếng, lập tức ngã xuống đất, trông rất chật vật.
Đúng lúc này, giọng nói tràn ngập phẫn nộ của Cố Nam Thành truyền đến: “Mẹ, mẹ đang làm gì?”
Cách đó không xa, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tình cảnh trước mắt, thật muốn kêu lên một câu “Qúa xuất sắc”.
Cố phu nhân và Trần Do Mỹ này ai cũng lợi hại, có thể tưởng tượng ra sau này Cố Nam Thành sẽ không sống yên nổi!
Nhìn thấy Cố Nam Thành, mặt Cố phu nhân lập tức trắng bệch, bà ta bị Trần Do Mỹ tính kế, máu cả người cuộn trào: “Cô... Cô còn dám kêu Nam Thành tới... Khụ khụ...”
Cố phu nhân thở không lên hơi nên ho sù sụ.
Nhưng lúc này trong mắt Cố Nam Thành chỉ có Trần Do Mỹ, gã đi nhanh về hướng Trần Do Mỹ, nâng cô lên từ mặt đất.
Trần Do Mỹ lung lay sắp đổ: “Anh Nam Thành.”
Trong khoảng thời gian này, Trần Do Mỹ được Cố Nam Thành nuôi rất khá, sắc mặt hồng hào tỏa sáng, lúc này khóc như hoa lê dính hạt mưa, trông càng nhu nhược động lòng người, suy nhược đáng thương làm người ta đau lòng.
Cố Nam Thành đau lòng lau nước mắt cho cô ta rồi mới nhìn về phía Cố phu nhân, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Mẹ, mẹ lại muốn giở trò cũ sao, mẹ muốn chơi trò này đến lúc nào?”
Cố phu nhân sắp ho ra cả gan phổi, thật vất vả mới ổn định lại, bà ta tức giận chỉ vào Trần Do Mỹ: “Người phụ nữ này tuyệt đối không thể bước vào cửa Cố gia, tuyệt đối không thể lấy.”
Năm đó đối mặt với Nam Tầm, Cố phu nhân cũng không phẫn nộ đến mức này. Tuy Nam Tầm cứng rắn, nhưng trong lòng lại cao ngạo, khinh thường chơi mưu mô và thủ đoạn, cho nên mấy năm nay Cố phu nhân mới có thể thắng thế nhiều lần như thế.
Nhưng Trần Do Mỹ lại hoàn toàn trái ngược với Nam Tầm, tâm cơ và thủ đoạn của cô gái này làm Cố phu nhân sợ hãi.
Lúc trước ít nhất Nam Tầm còn hơi kính trọng bà ta, mà cô gái này lại không hề có. Cố phu nhân có dự cảm mãnh liệt rằng, nếu Trần Do Mỹ bước vào Cố gia thì bà ta sẽ mất đi đứa con trai Cố Nam Thành này, cho nên bà tuyệt đối không cho phép tiện nhân này gả vào Cố gia.
“Bác gái, con và anh Nam Thành thật lòng yêu nhau, vì anh ấy cái gì con cũng chịu làm, xin bác đừng bắt con rời khỏi anh ấy, xin bác...” Trần Do Mỹ khóc thương tâm muốn chết, rơi lệ đầy mặt.
Cố Nam Thành đau lòng hỏng rồi, gã nắm chặt tay Trần Do Mỹ, trong ánh mắt nhìn về phía Cố phu nhân tràn ngập thất vọng, giọng nói kiên quyết mà cứng rắn: “Mẹ, con thích Tiểu Mỹ, hy vọng mẹ tôn trọng lựa chọn của con, cũng tôn trọng cô ấy, đừng làm những chuyện khiến con thất vọng nữa.”
Nói xong, gã không màng đến cảm nhận của Cố phu nhân mà khom người bế Trần Do Mỹ lung lay sắp đổ lên, không quay đầu lại mà bước ra khỏi quán cà phê.
“Nam Thành, Cố Nam Thành, con trở về cho mẹ...”
Cố phu nhân bị chọc tức toàn thân run rẩy, miệng liên tục kêu tên Cố Nam Thành, đáng tiếc bước chân của Cố Nam Thành chưa từng tạm dừng, Cố phu nhân tức đến ho khan.
Lúc này Trần Do Mỹ quay đầu lại, nhếch lên nụ cười chiến thắng với Cố phu nhân. Cố phu nhân bị kích thích đến mức cổ họng đột nhiên xuất hiện vị tanh, phun ra một ngụm máu tươi.
Đáng tiếc, Cố Nam Thành đã ôm Trần Do Mỹ nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã lên xe.
“Cmn, chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ chuyện lại lớn như thế.”
Lúc này quán cà phê không có ai, Thịnh Hoàn Hoàn vội đi tìm người phục vụ đến, sự yên lặng trong quán hoàn toàn bị đánh vỡ.
Trước khi Cố phu nhân ngất xỉu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa lớn, miệng nỉ non hồ ly tinh...
Nhìn Cố phu nhân bị đưa lên xe cứu thương, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới một câu, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đã quay video trong quán, chuẩn bị gửi vào group chúc mừng, lúc này lại không có tâm tình.
….
Sau khi Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ lên xe thì chạy về phía Tây Thành Lục Hồ, còn nói xin lỗi với Trần Do Mỹ: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là anh sơ sẩy.”
Hai mắt Trần Do Mỹ đỏ bừng, nước mắt lại trượt xuống: “Anh Nam Thành, em nên làm sao bây giờ, em thật sự rất thích anh, không muốn chia tay anh.”
Cố Nam Thành nắm lấy tay Trần Do Mỹ: “Đồ ngốc, ai nói chúng ta sẽ chia tay, đừng quan tâm mẹ anh, em chỉ cần an tâm ở bên cạnh anh là được, lần sau mẹ có tìm em thì cứ nói cho anh biết, hôm nay em làm rất tuyệt.”
Trần Do Mỹ khóc càng khổ sở: “Hiện tại bác gái nhất định ghét em chết rồi, đều do em.”
Cố Nam Thành thực đau lòng: “Không phải em sai, quên chuyện này đi, anh sẽ trao đổi lại với mẹ, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay nữa, đừng khóc nữa được không, tim anh sắp bị em khóc tan chảy rồi.”
Trần Do Mỹ nín khóc mỉm cười, ôm cánh tay Cố Nam Thành, dựa đầu vào vai gã: “Anh Nam Thành, hứa với em, vĩnh viễn đừng rời khỏi em, không có anh thì em sẽ chết.”
Cố Nam Thành thực hưởng thụ câu nói này của Trần Do Mỹ, có cô gái yêu mình, coi mình như sinh mệnh như thế thật làm lòng tự trọng đàn ông của gã được thỏa mãn.
Cố Nam Thành cưng chiều nhéo mũi Trần Do Mỹ: “Đồ ngốc.”
Trần Do Mỹ ngọt ngào nói: “Hôm nay đồ ngốc của anh lại học nấu một món mới, buổi tối làm cho anh ăn được không?”
“Được.” Khóe miệng Cố Nam Thành hơi nhếch lên.
Đồng thời trong đầu gã lại hiện ra bóng dáng gầy gò của Nam Tầm ở ngoài cửa Cục Dân Chính ngày ấy, nếu cô có một nửa dịu dàng săn sóc của Trần Do Mỹ thì họ đâu đi đến bước đường phải ly hôn!
Kết hôn nhiều năm như thế, cô chưa bao giờ thay đổi cái gì vì gã cả!
….
Lúc này Nam Tầm đang đứng trước trường quân đội năm đó của mình, nơi này có rất nhiều hồi ức tốt đẹp của cô và Cố Nam Thành, gã đã làm rất nhiều việc ngốc vì cô ở chỗ này.
Hiện giờ trở về, nơi này gần như chẳng thay đổi gì, nhưng có một số việc sớm đã cảnh còn người mất.
Cô đi dạo thật lâu ở trường quân đội, cuối cùng ngừng lại ở trại nuôi ngựa.
Trại nuôi ngựa có học viên đang thi đấu, lúc này một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, trong tay nắm chặt súng lục, bắn rơi một loạt đĩa bay trên không trung, tư thế oai hùng hiên ngang.
Tâm trí của Nam Tầm không khỏi bị kéo về chín năm trước.
Lần đầu tiên cô và Cố Nam Thành gặp nhau là ở chỗ này, khi đó cô là thái dương lóa mắt nhất trên bầu trời, là pháo hoa lộng lẫy rực rỡ trong trời đêm.
Cố Nam Thành đã trúng tiếng sét ái tình với cô ở chỗ này.
Gã nói, lúc ấy thấy cô ngồi trên lưng ngựa, phấn chấn oai hùng, thần thái hiên ngang, trái tim gã cũng muốn bay theo.
Sau đó gã bắt đầu dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận cô.
Cố Nam Thành không phải sinh viên trường quân đội, gã học kinh tế học ở Hải Đại, vì có thể tự do ra vào trường quân đội mà hao hết tâm tư trở thành anh em kết nghĩa với huấn luyện viên của cô.
Chương 197: Cô cắt tóc ngắn
Nhưng Nam Tầm chính là nữ thần đứng đầu được công nhận của trường quân đội, các nam sinh sao có thể để cho tên khác trường là Cố Nam Thành khinh nhờn nữ thần của họ?
Vì thế mỗi lần Cố Nam Thành tới trường quân đội đều sẽ bị trị thực thảm.
Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên của Nam Tầm đối với Cố Nam Thành không sâu, chỉ nghĩ gã là một người theo đuổi bình thường nên không để trong lòng.
Lễ tình nhân đầu tiên quen biết Cố Nam Thành chính là ác mộng đối với gã. Hôm đó Cố Nam Thành ôm một bó hoa hồng đứng dưới ký túc xá của cô, không chờ được Nam Tầm mà đợi được Trần Cảnh vừa thổ lộ thất bại với cô.
Lúc đó Trần Cảnh là nhân vật phong vân của trường quân đội, một chàng trai xuất chúng về mọi mặt, là người được xem trọng nhất trong đông đảo những người theo đuổi Nam Tầm.
Trần Cảnh bị Nam Tầm nhẫn tâm từ chối, xoay người lại thấy Cố Nam Thành ôm một bó hoa hồng hò hét tên Nam Tầm dưới ký túc xá, vì thế anh ta hung hăng đánh cho gã một trận đến mặt mũi bầm dập.
Sau đó Nam Tầm đi xuống, suýt không nhận ra gã.
Cô nói với Cố Nam Thành: “Tôi không thích loại đàn ông yếu đuối mong manh như anh, cả Trần Cảnh mà anh cũng đánh không lại, còn dám tới theo đuổi tôi?”
Lúc ấy cô chỉ muốn gã biết khó mà lui. Ai ngờ Cố Nam Thành vì cô mà đi học bắn súng, học cưỡi ngựa, học quyền đạo, trực tiếp từ một thanh niên mảnh khảnh ôn tồn luyện thành chiến sĩ cứng cỏi.
Nửa năm sau, gã đánh ngã Trần Cảnh, sau đó mang theo thương tích mà vô lại đi đến trước mặt cô: “Hiện tại có tư cách chưa?”
Nam Tầm không ngờ lại có người làm nhiều chuyện, chịu nỗ lực như vậy để trở nên càng ưu tú vì cô.
Cũng từ ngày đó, mỗi lần Cố Nam Thành tới trường quân đội, tầm mắt cô sẽ bất giác dừng lại vì gã.
“Nam Tầm?” Một giọng nói lôi tâm trí của Nam Tầm ra khỏi hồi ức.
Nam Tầm nghi hoặc nhìn người đàn ông mặc quân trang, cao lớn vĩ ngạn mang theo uy nghiêm quân nhân trước mắt: “Anh là... Trần Cảnh?”
Người đàn ông uy nghiêm hơi nhếch khóe miệng lên: “Không ngờ cô còn nhớ đến tôi.”
Nam Tầm cười nhạt: “Đương nhiên, anh là nhân vật phong vân của trường chúng ta, đến nay vẫn vậy.”
Hiện tại Trần Cảnh là quan quân, nghe nói chức vị không thấp. Nếu lúc trước cô không gả cho Cố Nam Thành, không ở nhà giúp chồng dạy con thì có lẽ hiện giờ cô và Trần Cảnh còn là đồng nghiệp.
Trần Cảnh bật cười: “Cái gì mà nhân vật phong vân, không đáng nhắc tới trước mặt cô.”
Nụ cười này của Trần Cảnh làm những người khác chú ý, có người suy đoán thân phận của Nam Tầm, châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Trần Cảnh nói với Nam Tầm: “Cùng đi dạo không?”
Nam Tầm gật đầu, cất bước đi về hướng sân thể dục.
Trần Cảnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, nhớ lại những năm tháng thanh xuân từng mê muội vì cô, chỉ cảm thấy đã trở nên thật xa xôi, hiện giờ bóng dáng này giảm đi một phần tiêu sái, lại tăng thêm sự quyến rũ của đàn bà.
Trần Cảnh rất cao, chân rất dài, sải vài bước đã đuổi kịp Nam Tầm, nhìn sân trường phấn chấn xanh um, anh nhịn không được cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Nam Tầm nghe Trần Cảnh cảm thán thì trêu chọc nói: “Anh còn chưa đến 30 mà, đừng làm ra vẻ già khụm như thế.”
Trần Cảnh chỉ lớn hơn cô một tuổi, mới 29 mà thôi.
Trần Cảnh cười nói: “Qua mấy tháng nữa là đến 30, năm đó ở trường thật tốt, đánh người bị phê bình vài câu là xong, hiện tại đừng nói ra tay, cả mắng người cũng không được.”
Nam Tầm chỉ cười không nói, người có thân phận như anh ta thật sự phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, dù sao cũng có địa vị cao.
“Tôi muốn làm phiền cô gửi lời xin lỗi đến Cố Nam Thành, năm đó tuổi trẻ bồng bộc, không biết nặng nhẹ.”
Trần Cảnh đang nói đến chuyện năm đó anh ta bị Nam Tầm từ chối nên thẹn quá thành giận đánh Cố Nam Thành một trận.
Nam Tầm dừng bước: “Tôi và anh ta đã ly hôn.”
Trần Cảnh kinh ngạc, có chút xấu hổ: “Phải không, khi nào vậy?”
“Hai ngày trước.” Nam Tầm thản nhiên cười.
Trần Cảnh không biết nên nói cái gì, lại không thốt ra được lời an ủi, lúc này một quân nhân chạy về hướng bọn họ: “Thiếu tá, đã đến giờ.”
Trần Cảnh nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm cười nói: “Đi đi, tôi cũng phải đi.”
Sau khi tạm biệt Trần Cảnh, Nam Tầm không nán lại nữa, trên đường trở về khách sạn lại gặp được Trần Cảnh, đứng bên cạnh anh ta là Đường Nguyên Minh và mấy người cô không quen biết.
Khi trở lại khách sạn thì sắc trời đã tối, Lăng Kha vòi vĩnh muốn đi ăn lẩu, mà con nhóc Cố Hoan lại muốn ăn MacDonald.
Cuối cùng, Lăng Kha thắng, bởi vì cô ấy nói với Cố Hoan là ở tiệm lẩu có rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt được ăn miễn phí.
Sau khi ăn xong, Lăng Kha trở về, Nam Tầm dẫn Cố Hoan đi cắt tóc, tóc mái của Hoan Hoan đã rất dài, không cắt sẽ che khuất mắt, không ngờ họ lại gặp phải mẹ con Trần Do Mỹ.
Hai mẹ con Trần Do Mỹ vừa gội đầu xong đi ra từ tiệm cắt tóc, trông tâm tình hai người có vẻ rất tốt, phía sau họ là một người phụ nữ trung niên, trên người bà treo đầy thành quả chiến đấu cả buổi chiều của hai mẹ con.
Nam Tầm nhận ra người phụ nữ này, bà là người hầu cô thuê ở biệt thự Lục Hồ.
Trần phu nhân chưa đã thèm mà nói với Trần Do Mỹ: “Chúng ta đi dạo thêm đi, đã thật lâu mẹ không mua đồ trang sức.”
Trần Do Mỹ nhìn thấy Nam Tầm, sắc mặt cô ta hơi thay đổi, cố ý nói với Cố phu nhân: “Không được, tốn tiền nhiều như thế thì anh Nam Thành sẽ nhìn con như thế nào. Vì lấy được thẻ của ảnh, con đã quấy ảnh cả đêm, đến bây giờ eo và chân còn mỏi đây này.”
Cố phu nhân lải nhải ở phía trước: “Rồi rồi rồi, không mua, con về nghỉ ngơi cho khoẻ, chờ con gả cho Cố Nam Thành thì đừng quên mẹ và anh con...”
Trần Do Mỹ cao giọng mà nói: “Được, tuyệt đối không quên hai người, con phải trở về chuẩn bị bữa khuya cho anh Nam Thành, lần sau lại đi dạo với mẹ!”
Bóng dáng hai mẹ con dần dần đi xa, những lời nói của Trần Do Mỹ lại như cây kim đâm vào tim Nam Tầm, mang theo chút chua xót và đau đớn.
Nhanh như vậy mà Cố Nam Thành đã đưa thẻ cho Trần Do Mỹ, xem ra thật sự rất thích cô gái này!
Nhưng Nam Tầm cũng không ngơ ra quá lâu, lập tức dời mắt đi, ôm Cố Hoan vào tiệm cắt tóc.
Nhìn mình trong gương, Nam Tầm duỗi tay sờ sờ mái tóc dài đã để rất lâu, sau đó nói với thợ cắt tóc: “Cắt ngắn giúp tôi.”
Thợ cắt tóc rất tiếc hận: “Mái tóc xinh đẹp thế này, chắc để rất lâu đúng không, cắt đi thật đáng tiếc, uốn sẽ đẹp hơn.”
Nam Tầm lắc đầu: “Cắt đi!”
Sau khi đi ra từ tiệm cắt tóc, Nam Tầm đã đổi một mái tóc ngắn thoải mái nhẹ nhàng, trí thức lại có khí chất, theo nhận xét của Lăng Kha thì rất có cảm giác đại tỷ.
Cố Hoan yêu thích vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Nam Tầm: “Mẹ trẻ lên rồi, cũng xinh đẹp hơn.”
“Phải không?”
Nam Tầm rất vừa lòng với kiểu tóc này, nó tôn dáng cổ của cô càng thon dài, khí sắc tốt lên rất nhiều, lúc cắt xong, thợ cắt tóc cũng phải trầm trồ, nói không ngờ dáng mặt và khí chất của cô hợp với tóc ngắn như thế.
Thay đổi kiểu tóc, thay đổi tâm tình.
Sau khi trở về, Nam Tầm trang điểm, đeo hoa tai lên, cố ý chụp bức ảnh rồi gửi lên nhóm.
Nam Tầm “Đẹp không?”
Lăng Kha “Oa, đẹp, quả thực chính là đại tỷ.”
Chương 198: Mẹ tìm người cha mới cho Hoan Hoan đi
Thịnh Hoàn Hoàn “Đặc biệt có khí chất, nhan sắc thần tiên này quá ghê gớm, cả em cũng chịu không nổi nữa là.”
Hạ Tri Vi cảm thán “Thật tốt, cảm giác như trở về năm tháng chúng ta vừa quen biết, Nam Tầm, hoan nghênh trở về.”
Đúng vậy, Nam Tầm lạc đường nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm về chính mình ban đầu. Nam Tầm cảm thấy có thứ gì đè nên trong lòng như được dỡ xuống theo mái tóc dài, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.
Hạ Tri Vi “Mọi người tới tìm tớ chơi đi, tớ dẫn mọi người đi du lịch thế giới.”
Nam Tầm “Tiếu tiên sinh chịu mới lạ.”
Thịnh Hoàn Hoàn “Giống như trên.”
Lăng Kha “Giống như trên.”
Hạ Tri Vi “Nhìn mọi người nói gì kìa, chị đây chưa gả cho anh ta, còn đang tự do, chị muốn chơi thật thì anh ta quản....”
Lăng Kha “?”
Thịnh Hoàn Hoàn “Nhất định bị Tiếu tiên sinh vác đi rồi.”
Lăng Kha “À à”, sau đó đã phát ra tiếng cười rất dài.
Thịnh Hoàn Hoàn “Thật muốn đi du lịch thế giới.”
Lăng Kha “Tớ cũng vậy...”
Nam Tầm “Ngày mai liền đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha lập tức chìm xuống biển.
Nam Tầm bật cười, buông điện thoại rồi bế công chúa nhỏ của mình lên, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ non nớt đó: “Bảo bối, mẹ dẫn con đi du lịch được không?”
Cố Hoan chỉ chỉ mình, lại chỉ Nam Tầm: “Chỉ con với mẹ sao?”
Nam Tầm trả lời: “Đúng vậy!”
Cố Hoan lập tức lắc đầu: “Không cần, sẽ bị bọn buôn người bán đi.”
Nam Tầm: “...”
Cố Hoan lại nói: “Mẹ, tìm cho Hoan Hoan một người cha mới đi, nếu không có cha thì ở trường sẽ bị bạn cười nhạo.”
Lời này của Cố Hoan làm tâm tình tốt đẹp của Nam Tầm biến mất sạch.
Trước đó Cố Hoan học ở trường quý tộc, rất nhiều phu nhân nhà giàu có tiền ăn không ngồi rồi, lúc đón con thích hóng chuyện nhà người khác, cái gì cũng muốn đua đòi, trẻ con không lựa lời, nghe được cái gì thì nói cái đó.
Hiện giờ ai ai cũng biết chuyện giữa cô và Cố Nam Thành, Hoan Hoan nhất định sẽ bị nói ra nói vào ở trường. Nam Tầm sợ có người chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng Hoan Hoan.
“Mẹ, có phải Hoan Hoan nói sai rồi không?” Cố Hoan nhận ra cảm xúc của Nam Tầm đã biến hóa, lập tức cẩn thận hỏi.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của con gái, tim Nam Tầm như bị trăm ngàn cây kim đâm vào, đau đến hít thở không thông: “Không có, Hoan Hoan nói rất đúng, chúng ta tìm một người cha mới đi.”
Nam Tầm an ủi, đau lòng ôm Hoan Hoan vào trong ngực, trong lòng nghĩ có nên rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại lần nữa hay không, như vậy có thể giảm bớt tổn thương của Hoan Hoan xuống thấp nhất.
Sau khi dỗ Hoan Hoan ngủ, Nam Tầm nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên: “Con ở đâu?”
Nam Tầm không cần nghĩ ngợi: “Khách sạn.”
Nam Hạo Thiên nghe xong thì giọng điệu thật không tốt: “Không phải bảo con về nhà sao, dẫn con gái ra ở khách sạn, truyền ra còn thể thống gì nữa?”
Nam Tầm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ, trái tim như không có chốn về: “Không trở về, nếu trở về phải đối mặt với người phụ nữ kia mỗi ngày thì con thà ở khách sạn.”
Nam Hạo Thiên bị Nam Tầm làm tức giận không nhẹ: “Tính tình giống y như mẹ mày, mày không muốn ở nhà thì tao cũng không miễn cưỡng, tối mai trở về ăn bữa cơm là được.”
Nói xong, Nam Hạo Thiên lập tức tắt điện thoại.
Nam Tầm hít một hơi thật sâu rồi cất điện thoại đi.
Buông điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông vừa trở về thì chủ động đi lên: “Ăn cơm chưa, hoành thánh hồi sáng còn thừa một ít.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Nấu một chén cho tôi đi.”
Giống như bình thường, Thịnh Hoàn Hoàn bưng hoành thánh đi ra, Lăng Tiêu cũng tắm rửa xong, trên người đã mặc áo tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện hắn, chống khuôn mặt tinh tế bóng loáng nhìn hắn, không hề dấu hiệu mà cảm thán: “Thế giới lớn như vậy, thật muốn đi ngắm nhìn!”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng tiên sinh trực tiếp làm lơ.
Cái này là im lặng chiến thắng đúng không?
Lăng Tiêu không nói, Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết không có khả năng: “Tôi đi ngủ trước.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, lúc này Lăng Tiêu ngẩng đầu: “Từ từ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hắn, Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Ngày mai cùng tôi về nhà cũ một chuyến, bà nội muốn chúng ta qua đó ở vài ngày, ngày mai cô thu xếp một chút, sau khi tan tầm cùng đi qua.”
“À! Đã biết.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, sau đó về phòng ngủ.
…
Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người đang đè lên mình, tiếp theo hơi thở quen thuộc chui vào chóp mũi, môi bị lấp kín.
Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra, răng bị cưỡng ép cạy ra, nụ hôn này dịu dàng mà lâu dài, Lăng Tiêu như tìm thấy món đồ chơi mới mẻ, làm không biết mệt.
Cô không phản kháng, chỉ nhắm mắt vươn đôi tay khoác lên vai hắn.
Lăng Tiêu như muốn bù lại cả phần tối hôm qua đã nợ, lúc kết thúc cô mệt đến không muốn nhúc nhích, bất chấp ngượng ngùng, chỉ có thể để mặc hắn lăn lộn.
Buổi sáng, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trong ngực Lăng Tiêu, khăn trải giường đã đổi cái mới, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, gương mặt bắt đầu nóng lên, cô vẫn không quen loại thân mật này.
Cô muốn giãy giụa ra khỏi ngực Lăng Tiêu, vừa động đậy Lăng Tiêu liền thức dậy: “WC?”
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt khẽ nói một tiếng “Ừm”.
Lúc này Lăng Tiêu mới buông cô ra, mở hai mắt.
Hắn vừa tỉnh ngủ nên mang theo vài phần lười biếng, tóc lộn xộn, nhưng vẻ đẹp trai không giảm, có thêm chút mềm mại so với bình thường, tim Thịnh Hoàn Hoàn đập rộn cả lên.
Chủ yếu là lúc này trên người cô chẳng mặc cái gì cả.
Áo ngủ tối hôm qua của cô bị hắn ném xuống đất, cô rút thân thể vào trong chăn, đi ra ngoài từ cuối giường, nhặt áo tắm của Lăng Tiêu lên rồi vội mặc vào.
Tiếng cười khẽ truyền ra từ cổ họng Lăng Tiêu, mang theo vài phần thoải mái và gợi cảm: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô là rùa đen rút đầu à?”
“Hả?” Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy tên cô được nói ra từ miệng Lăng Tiêu đặc biệt êm tai.
Hắn nói: “Cô lại rụt vào bên trong thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa đấy.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện áo của Lăng Tiêu rất lớn, mặc trên người như con nít khoác tây trang người lớn, trực tiếp chấm đất.
Tiếp theo giọng nói của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Toàn thân trên dưới của cô còn có chỗ nào tôi chưa thấy đâu, còn gì để giấu chứ?”
Người đàn ông này thật là càng ngày càng không đứng đắn.
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt, hung hăng trừng hắn một cái rồi tức giận mở tủ quần áo ra, cầm quần áo vào phòng tắm.
Lúc xuống lầu ăn bữa sáng, dì Hà bưng ly sữa bò đến cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn có ám ảnh với sữa bò, thấy nó thì sắc mặt bất giác lạnh đi vài phần, tối hôm qua Lăng Tiêu có phòng ngừa, cô không cần uống thuốc tránh thai nữa.
Ánh mắt sắc bén thâm thúy của Lăng Tiêu dừng lại trên mặt cô: “Không muốn uống?”
“Đúng.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu.
Lăng Tiêu duỗi tay ra lấy sữa bò đi.
Thịnh Hoàn Hoàn bỏ đi mất mát khó hiểu trong lòng, gắp đồ ăn cho Lăng Thiên Vũ...
Sáng sớm Nam Tầm đã bắt đầu đến các ngân hàng để huỷ tất cả các thẻ trước kia, làm một cái thẻ mới, sau đó đến cửa hàng châu báu kiểm toán theo lệ thường.
Nam Tầm và đám người Thịnh Hoàn Hoàn có mở hai cửa hàng châu báu, cô phụ trách quản lý, Hạ Tri Vi phụ trách thiết kế, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha thì khỏi lo gì cả, chỉ cần đầu tư và lấy tiền.
Hiện giờ hai tiệm đều có lợi nhuận, chỉ là mấy chục vạn thu nhập mỗi tháng đối với họ cũng chỉ là chút thịt muỗi mà thôi.
Chương 199: Không phải chị ấy đi xem mắt đó chứ
Bọn họ còn có một sân bắn diện tích rất lớn, bên trong có rất nhiều dự án thú vị, nhưng chủ yếu là sở thích cá nhân, kinh doanh mà không để tâm quản lý, làm ăn không quá đông đúc, nhưng miễn cưỡng còn có thể chống đỡ.
Hiện tại Nam Tầm có rất nhiều thời gian, cô có thể đặt càng nhiều tâm tư vào sự nghiệp, nếu còn chưa nghĩ ra làm cái gì thì cứ đi xử lý công việc ở tiệm châu báu và sân bắn.
Còn Cố Hoan, tạm thời Nam Tầm chưa tính đưa cô bé đến trường, trong khoảng thời gian này đi theo cô trước, cũng may cô có thể xử lý mọi chuyện rất nhanh, kinh doanh mấy cửa hàng chẳng phải gánh nặng gì với cô, cô còn có rất nhiều thời gian ở bên Hoan Hoan.
Giữa trưa, Nam Tầm hẹn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ra gặp mặt, nói ra suy nghĩ của của mình với các cô, cô muốn Hạ Tri Vi đặc biệt thiết kế mấy vòng tay cho họ để đeo trên cuộc thi quốc tế.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha có thể lấy được thành tích tốt trên cuộc thi, tiến vào trận chung kết đứng trên bục nhận thưởng thì cả nước đều có thể nhìn thấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ổn, nhưng đau đầu là làm sao thuyết phục Lăng Tiêu, dù sao hắn cũng là ông lớn đứng phía sau đoàn xe, không có phí tài trợ thì tương đương là tuyên truyền miễn phí, cái này xem như vụ làm ăn thâm hụt vốn đối với Lăng Tiêu.
Nam Tầm và Lăng Kha nhìn cô không dời mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể đầu hàng: “Được rồi, em cố gắng thử xem.”
Nói xong, Nam Tầm bảo Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn đi trước, cô muốn chờ người.
Chừng 3 giờ chiều, một người đàn ông trẻ đi tới, cậu chừng hai mươi tuổi, để tóc ngắn gọn gàng, quần jean áo thun trắng, thực sạch sẽ cũng rất bảnh trai.
Tiểu Hoan Hoan nhìn thấy cậu thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Cái chú này đẹp trai quá!
Anh chàng vừa đến lập tức ngồi xuống đối diện Nam Tầm, sau đó chống gương mặt mê người này cười với Cố Hoan: “Chào con, mỹ nữ nhỏ.”
Cố Hoan ngượng ngùng: “Chào chú nhỏ.”
“Ngoan, thật đáng yêu.” Anh chàng thu nụ cười lại rồi đánh giá Nam Tầm: “Chị là Tầm?”
Nam Tầm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cậu nhìn có vẻ...”
Anh chàng cười nói: “Quá trẻ?”
Nam Tầm không phủ nhận: “Đúng vậy, làm tôi rất bất ngờ.”
Tuổi này còn là sinh viên thì phải!
Nam Tầm là cao thủ máy tính, đồng thời cũng là một hacker rất lợi hại, cô quyết định gia nhập The Matrix, tối hôm qua cô đã thông qua kiểm tra.
Chỉ là không ngờ phía Đế Quốc lại phái một cậu nhóc trẻ như thế tới kết nối với cô.
“Không có việc gì, tôi sớm đã quen, chúng ta là một đoàn thể rất trẻ, độ tuổi lớn nhất không vượt qua 35, đây là hợp đồng, chị xem trước đi, không thành vấn đề thì ký tên lên trang cuối.”
Nói xong, anh chàng lấy ra một phần hợp đồng từ ba lô rồi đưa cho Nam Tầm.
Nam Tầm lật lật, không phát hiện vấn đề gì thì lật đến trang cuối, chỗ bên A đã được ký tên ấn dấu tay sẵn.
“King?” Nam Tầm chỉ vào tên tiếng Anh bên A, nghi hoặc nhìn về phía anh chàng.
Anh chàng cười nói: “Đây là tên của ông chủ chúng tôi, có vấn đề gì sao?”
Nam Tầm lắc lắc đầu, đâu thể nói cái tên này làm cô nhớ tới một con chó đúng không?
Con chó trước kia Diệp Sâm nuôi cũng tên là King.
Sau khi ký tên ấn dấu tay xong, anh chàng cất hợp đồng đi, vươn tay về hướng Nam Tầm: “Tên thật của tôi là Diệp Thần, rất vui được làm quen với chị, hy vọng về sau hợp tác vui sướng.”
Nam Tầm vươn tay cười nói: “Hợp tác vui sướng.”
Nhưng hình như cô đã nghe thấy tên của cậu ta ở đâu rồi, Diệp Thần, Diệp Thần, nghe qua ở đâu chứ, thật quen tai!
Nói xong chính sự, Diệp Thần lại không tính rời đi mà cười với Nam Tầm: “Không ngại mời tôi ăn một chút gì chứ?”
Nam Tầm hào phóng cười nói: “Đương nhiên.”
Cô bảo người phục vụ lấy thực đơn lại đây rồi đưa cho Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn về phía Cố Hoan đang chống khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm cậu không dời mắt, cậu lập tức lộ ra một nụ cười rất thu hút: “Mỹ nữ nhỏ, muốn chú ôm không?”
Cố Hoan kích động nhìn về phía Nam Tầm: “Mẹ, được không ạ?”
Nam Tầm thường xuyên dở khóc dở cười với đứa con gái tuổi còn nhỏ đã lộ ra bản tính mê trai. Trước kia mỗi lần Cố Bắc Thành có mặt thì Cố Hoan sẽ chẳng cần đến ai mà bám dính lấy Cố Bắc Thành, bởi vì gã rất đẹp trai.
Vì thế, Cố Nam Thành không ít lần ganh tỵ.
Nam Tầm cười cười: “Đương nhiên.”
Tuy là lần đầu tiên gặp Diệp Thần, nhưng cậu trai bảnh bao này lại làm cô cảm thấy thực thân thiết, không bài xích chút nào.
Diệp Thần ôm lấy cô bé, mở thực đơn ra: “Bé con, con chọn đi, con gọi cái gì thì chú ăn cái đó.”
“Thật không ạ? Vậy con muốn cái này, cái này, còn có cái này.”
Cô bé chuyên chọn mấy món có màu sắc tươi đẹp.
Lúc chờ món lên, Diệp Thần còn biến ma thuật cho Cố Hoan xem. Cô bé đặc biệt vui vẻ, hai mắt cười cong cong như ánh trăng.
Nhìn con gái vui vẻ, Nam Tầm cũng nhịn không được nhếch khoé môi lên theo.
“Nam Thành, đó không phải chị Nam Tầm sao?”
Cách đó không xa, Trần Do Mỹ chỉ về hướng Nam Tầm, đáy mắt mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa, cô ta không ngờ sẽ gặp được Nam Tầm trong nhà ăn nho nhỏ này.
Cố Nam Thành quay đầu lại, nhất thời cũng không nhận ra Nam Tầm.
Nam Tầm cắt tóc ngắn, trang điểm nhẹ, mặc áo sơmi màu nhạt và chân váy, dưới chân mang đôi giày cao gót, cẳng chân thon dài vừa thẳng lại trắng, cả người như hoàn toàn thay đổi, trông thật thanh nhã thoát tục.
Chỉ mấy ngày không gặp, Cố Nam Thành không ngờ Nam Tầm lại thay đổi nhiều như thế.
“Người đàn ông kia là ai, hình như Hoan Hoan và chị Nam Tầm đều rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ thấy Cố Nam Thành nhìn chằm chằm vào Nam Tầm thì thông minh mà dời sự chú ý của gã đi.
Lúc này Cố Nam Thành mới phát hiện Cố Hoan và Diệp Thần, ánh mắt gã dừng lại trên người Diệp Thần, đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo xuất chúng, trông rất ấm áp, nếu là ở trường đại học chắc cũng phải là một hotboy.
Cố Nam Thành biết hết thân thích của Nam Tầm, nhưng gã không nhớ trong đám thân thích bạn bè của cô có người như vậy.
“Không phải chị Nam Tầm đang xem mắt đó chứ?” Trần Do Mỹ làm ra vẻ giật mình mà nhìn về phía Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành cứng lại: “Sao thằng ẻo lã đó lọt được vào mắt cô ta.”
Xem mắt?
Dạng phụ nữ cao ngạo như Nam Tầm sao lại chịu đi xem mắt, còn là loại nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh này.
“Nhưng trông Hoan Hoan có vẻ rất thích anh ta.”
Trần Do Mỹ lại nói: “Tuy người kia nhìn rất trẻ, nhưng không chừng đã đi làm việc rồi, anh xem chị Nam Tầm cười rất vui vẻ với người đó kìa.”
Cố Nam Thành lại quay đầu, thấy Diệp Thần đang đúc Cố Hoan ăn kem, Nam Tầm cưng chiều nhìn Cố Hoan, khóe miệng xinh đẹp nhếch rất cao.
Nhìn ra được hai mẹ con Nam Tầm đều rất thích người kia, không có chút phòng bị và kháng cự nào, trong lòng Cố Nam Thành hơi chua chát, vừa ly hôn mà cô đã gấp gáp muốn tìm cha kế cho Hoan Hoan như vậy sao?
Cô ta thật sự vừa mắt thằng ranh hỉ mũi chưa sạch này?
Trần Do Mỹ duỗi tay giữ chặt Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, không thì chúng ta đổi chỗ đi?”
Sắc mặt Cố Nam Thành không quá tốt: “Đi thôi!”
Mãi đến khi Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi, Nam Tầm vẫn không biết họ đã từng đến đây.
Tiếp xúc càng lâu, Nam Tầm càng thích Diệp Thần, cậu trai này chẳng những bảnh bao hài hước, mà còn rất giỏi trong việc dỗ trẻ con.
Chương 200: Nam Hạo Thiên mời Diệp Sâm đến Nam gia làm khách
Nam Tầm nói giỡn: “Đáng tiếc cậu còn đi học, bằng không tôi mướn cậu chăm con giúp tôi, nhưng giá thuê cậu cao quá, mướn cậu không có lời.”
Diệp Thần nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Nếu chúng ta trở thành người một nhà thì tôi có thể chăm con giúp chị mỗi ngày, hơn nữa còn miễn phí nữa.”
Nam Tầm biết Diệp Thần đang nói giỡn nên bật cười và nói: “Chỉ sợ không có duyên phận này.”
Nhưng Diệp Thần lại cười thần bí: “Cái này thì chưa chắc.”
Nói xong, Diệp Thần trả Cố Hoan lại cho Nam Tầm, cầm lấy ba lô xoa xoa đầu cô bé: “Tôi đi đây, lần sau có thời gian sẽ đến thăm hai người.”
Cố Hoan đặc biệt lưu luyến, cái miệng nhỏ hơi trề ra.
Nam Tầm phất phất tay với Diệp Thần, Diệp Thần đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía Nam Tầm: “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.”
Nam Tầm lập tức sửa đúng: “Cái gì mà chị dâu, là chị thôi.”
Diệp Thần không giải thích, vẫy vẫy tay hấp tấp rời đi.
Sau khi bóng dáng Diệp Thần biến mất, Cố Hoan bắt lấy tay áo Nam Tầm: “Mẹ, con thích chú vừa rồi, chờ con lớn lên nhất định phải gả cho chú.”
Nam Tầm: “...”
Cái con nhỏ mê trai này!!!
Vừa rời khỏi quán ăn, Nam Tầm đã nhận được điện thoại của Nam Hạo Thiên, ông ta đặc biệt gọi đến để nhắc cô đừng quên đêm nay phải về nhà ăn cơm, cũng dặn cô về sớm một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm nghĩ cũng không có chỗ để đi nên dẫn Tiểu Hoan Hoan trở về Nam gia.
Nam gia rất náo nhiệt, không phải là dạng có nhiều khách khứa, mà là mọi người trông rất bận rộn, giống như có nhân vật lớn nào đó sắp ghé thăm.
“Con đã trở lại, mau dẫn Hoan Hoan vào đi!” Nam Hạo Thiên thấy Nam Tầm thì vẫy vẫy tay với mẹ con họ.
“Cha, đang làm gì vậy?” Nam Tầm thấy Nam Hạo Thiên ăn mặc nghiêm trang, tóc vuốt sáng bóng, dưới chân còn mang đôi giày da mới tinh thì không khỏi nghi hoặc hỏi.
Bày ra khí thế này tuyệt đối không phải vì nghênh đón mẹ con họ.
Nam Hạo Thiên vui vẻ ra mặt: “Còn nhớ con trai của chú Diệp - Diệp Sâm không? Chính là cậu trai từng ở nhà chúng ta một thời gian đó, cậu ta đã trở lại, hôm qua cha gọi điện thoại mời cậu ta tới nhà làm khách, không ngờ cậu ta lại chịu.”
Diệp Sâm? Đêm nay anh ta sẽ đến?
Nam Tầm nhăn mày: “Anh ta muốn tới thì tới, cha làm cái gì vậy, muốn sửa nhà à?”
Hồi Diệp Sâm lên cấp ba có ở Nam gia một thời gian rất dài, hiện giờ anh ta về nước, tới Nam gia thăm hỏi là chuyện bình thường, có cần làm quá như vậy không?
Nam Hạo Thiên nói: “Cha làm vậy có lý của cha, con dẫn Hoan Hoan về phòng nghỉ ngơi một chút trước, lát nữa cha cho người gọi con.”
Nam Tầm không nói gì nữa, hiện giờ Nam gia rất xa lạ với cô, từ khi Khương Mỹ Vân vào cửa đã thay đổi hết sắp xếp trong nhà, cô cũng rất ít trở về Nam gia.
Cho nên cô đến đây hoàn toàn không có cảm giác về nhà, mà giống đến nhà người khác làm khách hơn, cứ như mình là dư thừa. Nếu nói nơi nào còn quen thuộc thì chỉ có căn phòng của cô.
Nam Tầm ôm Cố Hoan lên lầu, trùng hợp đụng phải Khương Mỹ Vân đã trang điểm tỉ mỉ, bà ta dắt Nam Bân 6 tuổi chuẩn bị xuống lầu.
Thấy Nam Tầm, Khương Mỹ Vân cười cười: “Đã trở lại.”
Nam Tầm không thèm đoái hoài, chỉ đẩy cửa phòng rồi bước vào.
Mặt Khương Mỹ Vân lập tức trầm xuống, dắt Nam Bân xuống lầu.
“Mẹ và bà ngoại.” Sau khi vào phòng, Cố Hoan chỉ vào khung ảnh trên bàn mà nói.
Nam Tầm cầm khung ảnh qua, chỉ vào người phụ nữ trung niên ăn mặc trang nhã trên đó mà cười nói với Cố Hoan: “Đúng vậy, đây là bà ngoại, bà ngoại sinh ra mẹ, sau đó mẹ sinh ra Hoan Hoan.”
Cố Hoan ngẩng lên: “Mẹ, kể cho Hoan Hoan nghe chuyện hồi nhỏ của mẹ đi!”
“Được nha...”
Qua chừng hơn một giờ, người hầu tiến đến gõ cửa: “Tiểu thư, khách đã tới, lão gia kêu cô xuống lầu.”
“Đã biết.” Nam Tầm đáp lại, đắp chăn đàng hoàng cho Tiểu Hoan Hoan vừa ngủ, lúc này bên ngoài màn đêm đã bắt đầu buông xuống.
Nam Tầm vừa xuống lầu liền thấy trong phòng khách có rất nhiều người hầu, trên chiếc bàn dài phong cách Châu u có một nhà ba người Nam Hạo Thiên và Diệp Sâm đang ngồi.
Diệp Sâm đưa lưng về phía cô, nhưng cô nhận ra bóng dáng anh ta.
Nam Hạo Thiên thấy cô thì bảo: “Xuống đây, mau tới đây ngồi đi!”
Nam Tầm đi qua, lúc này chỉ có đối diện Diệp Sâm còn chỗ trống, người hầu kéo ghế cho cô, cô ngồi vào đó.
Nam Hạo Thiên cười nói với Diệp Sâm: “A Sâm còn nhận ra không, con gái chú - Tiểu Tầm.”
Diệp Sâm gật đầu chào Nam Tầm, sau đó nhìn về phía Nam Hạo Thiên: “Đương nhiên, sao có thể quên được.”
Không biết vì sao, Nam Tầm cảm thấy câu trả lời của Diệp Sâm mang theo thâm ý khác. Năm đó Nam Tầm đã tổn thương Diệp Sâm rất sâu, ngày hôn lễ của cô và Cố Nam Thành là lần cuối cùng cô nhìn thấy Diệp Sâm.
Trong phòng trang điểm, chỉ có cô biết anh ta đã trở lại.
Lần đó anh trở về là tới cướp dâu, nhưng Nam Tầm không chịu đi cùng, vì thế anh ta nói ra câu nguyền rủa kia: “Tôi chờ ngày cô và Cố Nam Thành ly hôn.”
Đến nay Nam Tầm vẫn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của anh, cô đơn, suy sút, hai mắt đỏ ngầu, như một con dã thú bị thương.
Nam Hạo Thiên và Diệp Sâm bắt đầu trò chuyện, đều là vấn đề thương nghiệp, Nam Tầm không có hứng thú, cô ghim mảnh dưa Hami rồi bỏ vào miệng, khóe mắt lại liếc về hướng người đàn ông đối diện.
Buổi tối ngày đó không nghiêm túc quan sát anh ta, hiện tại mới phát hiện người đàn ông trước mặt thật sự đã thay đổi rất nhiều, không còn là chàng trai hay ngượng ngùng hướng nội trong trí nhớ của cô nữa.
Lúc ấy Diệp Sâm rất gầy, không cao lắm, trông rất thanh tú.
Hiện tại trên người Diệp Sâm đâu còn chút dấu vết nào của năm đó.
Nam Tầm không lùn, cao gần 1m7, mà người đàn ông đối diện có vẻ cao hơn cô một cái đầu, vai rộng eo thon, là cái giá áo hoàn mỹ.
Ở trường quân đội mấy năm, Nam Tầm từng nhìn thấy rất nhiều nam sinh ở trần nên dù lúc này Diệp Sâm mặc áo sơmi, cô vẫn có thể nhìn thấu dưới lớp áo này cất giấu một thân thể rất cường tráng.
Trước kia Diệp Sâm yếu đuối mong manh, cho nên Nam Tầm luôn lo lắng anh ta sẽ bị ức hiếp ở trường!
Xem ra đồ ăn ở Mỹ thật sự làm người ta đô con lên!
Trên bàn thức ăn phong phú, lúc này Nam Hạo Thiên mới nhớ tới Cố Hoan: “Tiểu Tầm, Hoan Hoan đâu?”
Nam Tầm lạnh nhạt trả lời: “Nó ngủ rồi.”
Nam Hạo Thiên gật đầu: “Chúng ta ăn cơm đi!”
Trên bàn cơm, rốt cuộc Nam Hạo Thiên cũng nhịn không được nói đến chuyện hợp tác với Diệp Sâm, lại bị Diệp Sâm vô tình mà không mất lễ phép từ chối: “Chú, hôm nay chúng ta chỉ bàn việc nhà.”
Nụ cười trên mặt Nam Hạo Thiên cứng đờ, sau đó mới xấu hổ cười nói: “Được, được, hôm nay chỉ bàn việc nhà.”
Hiển nhiên ý định muốn bám víu lấy Diệp Sâm của Nam Hạo Thiên đã thất bại. Nam Tầm nhìn thấy hết tất cả, chỉ là không nói gì.
Hiện giờ Nam thị mất đi cái đùi to là Cố thị, trong thời gian ngắn sẽ bị mất đi rất nhiều đơn hàng, Nam Hạo Thiên kêu trời không thấu, kêu đất không hay, tất nhiên sẽ thử mọi cách trong lúc tuyệt vọng.
Nam Tầm hoài nghi nếu hôm nay không phải Diệp Sâm tới thì chắc Nam Hạo Thiên chẳng gọi điện cho cô đâu, ông ta cũng lười hỏi đến cô sống hay chết ở bên ngoài.