Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Cô còn nhỏ xinh hơn anh đã đoán

Lệ Hàn Tư lại tăng thêm vài phần chán ghét Lăng Kha.

Lăng Kha cũng không biết, cô nhìn về phía Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ, hôm nay là ngày anh và Hoàn Hoàn ly hôn, hai người không có gì để nói sao?”

Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại: “Muốn mua dây pháo chúc mừng không?”

Da đầu Lăng Kha căng thẳng, e sợ mà cười cười: “Vậy thì không cần.”

Sau đó liều mạng nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn: Hoàn Hoàn mau cứu tớ.

Thịnh Hoàn Hoàn rất nghĩa khí mà: “...”

Ai bảo cô ấy to gan như thế, dám giẫm lên đuôi hổ!

Hơn nữa Lăng Tiêu nhắc tới hai chữ “Chúc mừng” cứ làm cô ớn lạnh, rốt cuộc là ai kêu hắn tới, rốt cuộc là tên phản đồ nào bán đứng cô!

Tiếp theo tên phản đồ mở miệng: “Nếu Thịnh tiểu thư muốn chúc mừng mình khôi phục độc thân, vậy phải có dáng vẻ chúc mừng, chúng ta chơi gì thú vị đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn giận dữ: “Đường, Dật.”

Thật là cái hay không nói, toàn nói cái dở, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn bóp chết anh ta.

Diệp Sâm híp mắt nói: “Tôi nhớ rõ lần trước chơi nói thật, không bằng lần này chơi mạo hiểm đi?”

Đa số mọi người ở đây đều tán thành, người không dám chơi thì chủ động ngồi qua một bên.

Trần Do Mỹ nhìn về phía Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, chúng ta đừng chơi, trò mạo hiểm này luôn hơi quá trớn.”

Cố Nam Thành cười cười: “Sợ cái gì, không thể hoàn thành có thể tự phạt một ly, anh uống thay em là được.”

Nam Tầm và Diệp Sâm đều tham gia, đương nhiên gã không thể e dè.

Người phục vụ lấy mấy lá bài tới, mỗi lá đều có nội dung mạo hiểm không giống nhau, Diệp Sâm đổ hết chúng ra ngoài rồi rút hai mươi lá từ trong đó.

Mười lá màu đỏ, mười lá màu đen.

Màu đỏ là bài của nữ, màu đen là của nam.

Người phục vụ đặt một cái ly lớn trước mặt mỗi người, sau đó đổ đầy bia vào mỗi cái ly.

Ly bia này rất đầy, người không uống giỏi thì cỡ một hai ly liền say.

Vẫn dùng một chai rượu để chọn người, Diệp Sâm xoay chai chọn ra người đầu tiên.

Người trúng đầu tiên là Tiết Tiêm Tiêm, mọi người nhìn về phía cô ta. Tiết Tiêm Tiêm ra vẻ trấn định chọn một thẻ đỏ.

“Xin cởi dây lưng của người đàn ông đầu tiên bên tay phải của cô xuống.”

Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Cố Bắc Thành.

Ngồi bên tay phải Tiết Tiêm Tiêm là Lăng Kha, bên phải Lăng Kha là Cố Bắc Thành, cho nên Cố Bắc Thành là người đàn ông đầu tiên bên tay phải của Tiết Tiêm Tiêm.

Lăng Kha cười tủm tỉm trêu chọc: “Cô chuẩn bị uống hay là cởi dây lưng?”

Mặt Tiết Tiêm Tiêm lập tức đỏ lên, ngượng ngùng mà liếc nhìn Cố Bắc Thành một cái: “Tôi... tôi cởi dây lưng.”

Nói xong, Tiết Tiêm Tiêm đứng lên, trong phòng vang lên một trận ồn ào.

Mặt Tiết Tiêm Tiêm càng đỏ, đi đến trước mặt Cố Bắc Thành rồi dừng lại: “Cố thiếu, làm phiền anh đứng lên.”

Cố Bắc Thành nhìn cô ta một cái, giây tiếp theo đã nâng ly bia trước mặt lên uống.

Mọi người thổn thức, cười nhạo da mặt Cố Bắc Thành còn mỏng hơn con gái nhà người ta.

Cố Bắc Thành cũng không giải thích, chỉ cười cười không sao cả.

Tiết Tiêm Tiêm cứng đờ, thất vọng trở lại chỗ ngồi, nước mắt suýt rơi: Cố Bắc Thành từ chối cô.

Lăng Kha vỗ vỗ vai Tiết Tiêm Tiêm muốn an ủi, kết quả bị Tiết Tiêm Tiêm hất ra: “Ai cần cô giả vờ tốt bụng.”

Lăng Kha: “...”

Chính là nó, chó cắn Lữ Động Tân không biết người khác tốt bụng!

Chai rượu rơi vào tay Cố Bắc Thành, anh ta quay chai.

Cái chai xoay tròn vài vòng, miệng chai nhắm ngay Lăng Kha.

Lăng Kha nhìn mà giật giật khoé miệng: “Không phải đó chứ, mấy vị trí này của chúng tôi xui xẻo thế?”

Trần Uy cười gian: “Nói nhảm nhiều làm gì, mau rút.”

“Lát nữa tớ mà rút trúng cậu, ai lùi bước là con rùa đen.” Lăng Kha hung hăng trừng Trần Uy một cái, tùy tiện chọn một thẻ đỏ, rầm một tiếng chụp lên mặt bàn.

“Xin ngồi lên đùi, ôm cổ người đàn ông thứ ba bên tay trái cô, thổi khẽ ba cái lên vành tai anh ta.”

Lăng Kha: “...”

Sao cô lại rút trúng loại mạo hiểm quỷ quái này?

Tiếp theo cô nhìn qua Đường Dật, thấy anh không có ý từ chối thì lập tức khóc không ra nước mắt, cô thu lại câu nói vừa rồi được không?

Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh ta khoanh tay trước ngực, nghiền ngẫm mà nhìn cô, dáng vẻ như chờ xem diễn.

Tim Lăng Kha đau nhói như bị kim đâm.

Cô lập tức đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Đường Dật rồi ngồi thẳng lên đùi anh, mở to đôi mắt vừa đen vừa tròn mà nhìn.

Đường Dật nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mặt, không biết vì sao lại không đẩy cô xuống.

Lăng Kha thấy Đường Dật không phản cảm thì nói khẽ với anh một câu: “Thiệt cho anh.”

Sau đó cô vòng đôi tay ôm lấy cổ anh, cúi người hướng lên trên, nhẹ nhàng mở môi ra rồi thổi ba cái vào tai Đường Dật.

Cả người Đường Dật căng chặt, thân thể mềm mại của cô không dán vào ngực anh, nhưng cô thật sự đang ngồi lên đùi anh, trọng lượng chỉ khoảng 90 cân, còn nhỏ xinh hơn anh đã đoán.

Cô vòng tay qua cổ, đè hết trọng lượng lên người anh, một mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi, anh luôn nhạy cảm với mùi hương, nhưng lại không phản cảm với nó.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, anh cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, nhưng vẫn có thể chịu được nên không né tránh, rũ mắt liền thấy cổ áo cô rũ xuống và phong cảnh như tuyết trong đó!

Trong nhất thời, anh thật sự không thể dời mắt đi nổi.

Mãi đến khi trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, Đường Dật mới phản ứng lại, Lăng Kha đã xoay người trở lại vị trí của mình.

Thấy Đường Dật hơi mất hồn, Lăng Tiêu bên cạnh đạp anh một cái: “Lâu quá chưa thấy phụ nữ à?”

Bên tai Đường Dật đỏ lên: “Đùa gì vậy.”

Vừa rồi hình như cô có nói một câu với anh, cô nói ‘Thiệt cho anh’?

Lời này không giống cô sẽ nói ra, với cảm giác đêm nay cô mang đến cho người khác thì cô nên nói với anh là ‘Hời cho anh’.

Xem ra cô gái này cũng không ngang ngược như mặt ngoài.

Lăng Kha ngồi trở lại vị trí thì nghe thấy một tiếng ồn ào, cô lại quay qua nhìn Lệ Hàn Tư, thấy sắc mặt anh ta như phủ một tầng sương lạnh thì sung sướng nhếch môi lên.

Cô còn tưởng anh ta thật sự sẽ không để ý chút nào!

Triệu Giai Ca nói khẽ với Lệ Hàn Tư: “Vì sao không cản cô ta?”

Lệ Hàn Tư cười lạnh: “Vì sao anh phải cản?”

Triệu Giai Ca nói: “Nhưng hiện tại nhìn anh có vẻ không vui.”

Lệ Hàn Tư khinh thường mà nói: “Anh có sao? Chỉ là một món đồ chơi thôi, nếu dơ rồi thì ném là được.”

Triệu Giai Ca cười cười, không nói nữa.

Chai rượu xoay tròn trong tay Lăng Kha, lần này cái chai nhắm ngay Diệp Sâm.

Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, bàn tay thon dài lật một lá bài đen lại.

“Ôm người khác phái cách anh gần nhất, mãi đến khi vòng mạo hiểm tiếp theo kết thúc.”

Mặt Nam Tầm đen thui, duỗi tay lập tức cầm lấy ly bia trước mặt.

Diệp Sâm nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm lấy tay cô rồi kéo cô lên người mình, Nam Tầm bị khoá cứng lên cặp đùi rắn chắc của anh, cái mũi đụng vào cằm anh, cô đau đến ứa nước mắt.

Nam Tầm muốn mắng cmn: “Diệp, Sâm.”

“Ai bảo em không ngoan?” Diệp Sâm ghì chặt eo Nam Tầm ấn xuống, không cho cô đứng lên, thấp giọng nói bên tai cô: “Muốn dẫn lửa đốt thân thì em cứ tiếp tục cọ đi.”
Chương 322: Muốn chơi thì chơi thật

Nam Tầm vốn đang giãy giụa muốn đứng lên đột nhiên ngừng nghỉ.

Sức kéo bên hông làm người ta giật mình, Nam Tầm tính toán nếu mình dùng hết toàn lực thì bao lâu mới có thể tránh thoát trói buộc của Diệp Sâm, sau đó cô đột nhiên ấn vai Diệp Sâm, hai chân phát lực.

Kết quả mông vừa nâng lên một chút thì bên hông đã bị ghì mạnh xuống.

Nam Tầm chỉ thử một lần liền từ bỏ.

Thứ nhất, giãy giụa với tư thế này thật sự quá xấu.

Thứ hai, chỗ đó của đàn ông thật sự không cọ được, nếu xảy ra biến hóa gì thì thật sự quá xấu hổ.

Thứ ba, đây là điểm quan trọng nhất, cô căn bản không tránh thoát được!

Nam Tầm không khỏi hoài nghi bản thân, là cô rời khỏi trường quân đội nhiều năm, thể chất yếu đi, hay là Diệp Sâm có sức trâu trời sinh?

Không, nhất định anh đã uống thuốc!

Trước kia Diệp Sâm yếu đuối mong manh, cô có thể hạ gục anh chỉ trong một giây, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn xoay lại!

Nam Tầm thừa nhận mấy năm nay cô hơi lơi lỏng, thể trạng giảm xuống, nhưng mỗi ngày cô luôn kiên trì chạy bộ và rèn luyện, chỉ lui bước cũng không có khả năng thay đổi lớn như thế. Cho nên nhất định là Diệp Sâm uống thuốc!

Diệp Sâm ấn đôi tay lên eo Nam Tầm, nghiêng đầu bật hơi trêu chọc vành tai cô: “Tôi thấy em thật sự muốn chơi với lửa.”

Hình như người đàn ông này rất hứng thú với lỗ tai cô.

Nam Tầm bóp cổ Diệp Sâm cảnh cáo: “Nếu anh dám... tôi liền bóp chết anh.”

Tuy Nam Tầm không nói ra chữ kia, nhưng Diệp Sâm biết rõ cô muốn biểu đạt cái gì và từ ‘Chào cờ’ không nói ra khỏi miệng!

Tiếng cười trầm thấp trào ra từ cổ họng Diệp Sâm, gợi cảm lại thu hút: “Vậy em an phận một chút, nếu không tôi không khống chế được thay đổi sinh lý của mình đâu.”

Nói xong, anh siết eo Nam Tầm rồi kéo kéo lên trước bụng.

Nam Tầm mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ: “Anh là đồ biến thái.”

Diệp Sâm bóp eo cô: “Không muốn bị người ta xem như khỉ thì ngoan ngoãn ngồi đó đừng nhúc nhích.”

Dáng vẻ thẹn quá thành giận của cô thật thú vị.

Nam Tầm tức đến nghiến răng, nếu Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ không ở đây thì cô đã tát thẳng một cái vào mặt Diệp Sâm rồi.

Nhưng đánh bạt tay này xong thì không phải Diệp Sâm thẹn quá thành giận cũng là cô ôm Hoan Hoan giận dữ rời đi, dù sao cuối cùng sẽ làm mọi người tan rã trong không vui.

Cô thừa nhận mình không mất mặt như vậy nổi!

Nam Tầm lạnh giọng cảnh cáo Diệp Sâm: “Chỉ là trò chơi mà thôi, tôi phối hợp anh là được, nhưng tốt nhất anh đừng có hành động vượt rào, nếu không nửa đời sau của anh đừng mong được làm đàn ông.”

Diệp Sâm được như ý nguyện nên tâm tình đặc biệt tốt, tay chậm chạp không dời khỏi eo Nam Tầm: “Em quên lần trước ba em bỏ thuốc tôi sao? Yên tâm, tôi là quân tử.”

Hừm, eo cô thật là vừa thon vừa mềm!

Nam Tầm nghĩ đến tình hình lần trước ở trên xe với Diệp Sâm, lúc ấy anh thật sự chỉ nắm chặt tay cô, không có hành động gây rối gì.

Dưới tình huống đó mà còn có thể giữ bình tĩnh, khống chế được khát vọng sinh lý và tâm lý, ý chí của người đàn ông này mạnh đến mức làm người ta bội phục.

Nam Tầm cầm lòng không đậu mà nghĩ, nếu đổi là Cố Nam Thành thì gã làm được không?

“Đến em, giờ em không tiện nên tôi quay giúp cho!” Lúc này giọng của Diệp Sâm lại vang lên bên tai cô.

Không đợi Nam Tầm trả lời, Diệp Sâm lại quay chai rượu dưới ánh mắt nghiền ngẫm và tiếng trêu chọc ồn ào của mọi người.

Không biết vì sao trong lòng Nam Tầm có dự cảm chẳng lành, quay đầu lại liền thấy cái chai xoay vài vòng rồi chậm rãi dừng lại vị trí cô vừa ngồi kia.

Nam Tầm: “...”

Hiện tại cô rất hoài nghi Diệp Sâm đang gian lận.

“Là em chọn hay tôi giúp em?” Ánh mắt thâm thúy dịu dàng của Diệp Sâm nhìn vào Nam Tầm.

Sau đó, không đợi Nam Tầm trả lời, anh lại nói: “Thôi, giờ em không tiện, cứ để tôi chọn giúp em đi!”

Giây tiếp theo Diệp Sâm đã duỗi cánh tay ra, “Tùy tiện” chọn một thẻ đỏ rồi lật lại.

“Cách tờ giấy hôn môi người đàn ông gần cô nhất một phút.”

Người đàn ông bên cạnh Nam Tầm chính là Diệp Sâm. Trên trán Nam Tầm nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh gian lận.”

Diệp Sâm nhún vai, thỏa thuê đắc ý cười nói: “Ăn may thôi, hết cách.”

Ăn may?

Quỷ mới tin anh ăn may!

Nam Tầm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Giúp chị lấy khăn giấy lại đây, rút nhiều mấy tờ.”

Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn lấy giúp thì lúc này Đường Dật lại trêu chọc: “Hôn cách khăn giấy còn gọi là hôn sao, ai cũng là người thành niên độc thân, muốn chơi thì chơi thật ấy.”

Lăng Kha liếc nhìn Cố Nam Thành sắc mặt xanh mét một cái, lập tức phối hợp với Đường Dật: “Đúng vậy, muốn chơi thì chơi thật, hôn cách khăn giấy có gì thú vị.”

“Dùng khăn giấy còn gọi là mạo hiểm sao?”

“Hôn môi, hôn môi, hôn môi...”

Mọi người ồn ào theo.

Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, nói với Nam Tầm: “Nếu mọi người đều yêu cầu như vậy, chúng ta làm thật đi.”

“Anh dám...” Nhìn ánh mắt cực nóng của Diệp Sâm, Nam Tầm lập tức lui về phía sau, nhưng eo cô bị ghì chặt, tiếp theo cái gáy cũng bị đè lại, môi Diệp Sâm đã hôn lên.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dùng tay che mắt Cố Hoan.

“Rắc!” Một âm thanh nhỏ truyền đến từ tay Cố Nam Thành.

Trần Do Mỹ thấy cái ly trong tay Cố Nam Thành đã nát, mảnh vụn đâm vào tay gã, có máu chảy xuống mặt bàn.

Mặt Trần Do Mỹ trầm xuống, cắn chặt môi, một lát sau mới thấp giọng kinh hô: “Anh Nam Thành, tay anh...”

Lúc này Cố Nam Thành mới tỉnh táo lại, gã rũ mắt rồi thả tay ra, lòng bàn tay toàn là máu.

Trần Do Mỹ đau lòng nói: “Vết thương rất sâu, chảy nhiều máu như thế, chúng ta mau đi bệnh viện đi!”

Nói xong, cô ta muốn đỡ Cố Nam Thành đứng lên.

Kết quả Cố Nam Thành lại đẩy ra, rất mất phong độ mà phất tay bỏ đi.

Trần Do Mỹ biến sắc, lập tức đuổi theo, cô ta vốn định xem trò hay, không ngờ Cố Nam Thành không biết cố gắng như thế, cuối cùng cô không có mặt mũi ở lại nơi này.

Mọi người đều đang chú ý Nam Tầm và Diệp Sâm, ít ai phát hiện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi.

Mà người thấy cảnh vừa rồi lại không lên tiếng, họ không hy vọng Cố Bắc Thành thẹn quá thành giận rời đi làm gián đoạn nụ hôn nồng nhiệt của Nam Tầm và Diệp Sâm.

Lúc này Nam Tầm bị ghì lấy cái gáy, tức đến phổi sắp nổ tung, cô hung ác cắn rách môi Diệp Sâm.

Diệp Sâm bị đau mới buông cô ra, anh nhìn Nam Tầm lại thẹn lại giận thì liếm máu trên môi rồi sung sướng mà nhếch môi, rất tà khí nói: “Em nói chỉ là trò chơi thôi.”

Diệp Sâm đáp trả Nam Tầm bằng lời vừa rồi của cô.

Nam Tầm nghẹn họng, trong miệng trên chóp mũi đầy mùi của Diệp Sâm, cô phẫn nộ đẩy anh ra rồi về tới vị trí của mình: “Hoàn Hoàn, chúng ta đổi vị trí.”

Vừa rồi không phải kêu “Anh rể” vui lắm sao?

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ nằm cũng trúng đạn: “...”

Diệp Sâm cũng không ngăn cản, dù sao đêm nay anh đã tận hứng, tương lai của bọn họ còn dài, không vội vã nhất thời.

Chủ yếu là... Nam Tầm thật sự tức giận rồi!

Nếu ép tiếp, cô gái này xù lông thật thì hết vui!

Đường Dật vui sướng khi người gặp họa mà trêu chọc: “Lần này Diệp thiếu chơi lớn rồi, coi chừng làm người ta tức bỏ đi đấy.”
Chương 323: Nơi đây không có cô gái nào Lăng Tiêu này muốn

Lúc này mọi người mới phát hiện không biết khi nào Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đã rời khỏi phòng, họ không hẹn mà cùng nhìn về hướng Nam Tầm, muốn xem cô ấy có phản ứng gì.

Chỉ thấy Nam Tầm đanh mặt lại, tức sùi bọt mép muốn đánh người, gương mặt đẹp xinh đẹp đỏ bừng. Nhưng trong mắt mọi người, Nam Tầm và Diệp Sâm giống vợ chồng son đang cãi nhau ve vãn đánh yêu hơn.

Đáng thương cho Cố Nam Thành, mặt bị đánh sưng cả lên rồi!

Nhưng Cố Nam Thành và Nam Tầm đã ly hôn, rốt cuộc gã chạy cái gì chứ?

Vợ trước hôn người khác cũng không tính là cắm sừng gã!

Là tư tưởng gia trưởng đang quấy phá hay là không dám đối mặt?

Giờ phút này Nam Tầm hoàn toàn không có tâm tư quan tâm đến Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, cô đang rất đau đầu, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đuổi Diệp Sâm về Mỹ.

Ngày nào kẻ điên này còn ở lại Hải Thành thì ngày đó cô không được an bình. Quan trọng nhất chính là, anh đã tự ý dọn vào nhà cô, còn đổi hết khoá cửa trong nhà, tình huống này có thể báo cảnh sát chưa?

Diệp Sâm rút một tờ giấy ra, nhẹ nhàng chà lau cánh môi bị cắn rách, nhìn Đường Dật mà cười lạnh: “Anh ta chỉ không thể đối mặt với sự ngu xuẩn của mình.”

Lời này của Diệp Sâm mang đầy thâm ý, ý anh là Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn là do Cố Nam Thành ngu xuẩn? Vậy Cố Nam Thành có hối hận do ly hôn với Nam Tầm không?

Đây vốn là việc riêng Cố Nam Thành, nhưng mọi người rất muốn biết Cố Nam Thành đã bỏ vợ bỏ con vì Trần Do Mỹ, không tiếc cắt đứt quan hệ với con gái để Nam Tầm tay trắng rời đi, nếu hối hận thì sẽ làm sao?

Mấy trò Cố Nam Thành dùng trên mạng căn bản không có tác dụng với người trong giới này, trên mạng nói Nam Tầm được chia một nửa gia tài của Cố Nam Thành, trên thực tế Nam Tầm chỉ dẫn theo Cố Hoan.

Giấy không gói được lửa, ngày ký giấy ly hôn có không ít vệ sĩ và luật sư, nhất định sẽ có một hai người miệng không kín. Thậm chí Cố phu nhân và Trần Do Mỹ cũng có lúc nói lỡ miệng.

Cho nên bọn họ nhịn không được mà nghĩ, Cố Nam Thành làm tuyệt tình như thế, nếu có ngày hối hận thì thật là buồn cười biết chừng nào.

Có lẽ mọi người đều thích mấy motip vả mặt quay ngược cũ rít này, cũng có lẽ chỉ cảm thấy Cố Nam Thành sẽ gặp báo ứng, vì thế họ đặc biệt chờ mong ngày đó đến.

Năm đó Cố Nam Thành yêu Nam Tầm rất rầm rộ, vì cưới Nam Tầm, gã không tiếc xung đột với trong nhà, hôn lễ của hai người còn làm rung động cả Hải Thành, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái phải ganh tỵ.

Nhưng ai mà ngờ được bảy năm sau Cố Nam Thành lại trở thành tên cặn bã bỏ vợ bỏ con?

Đàn ông bỏ vợ con đáng phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Lúc này Nam Tầm mới phản ứng lại, những gì Diệp Sâm vừa làm cũng đang giúp cô trả thù Cố Nam Thành. Cố Nam Thành bị họ làm tức giận bỏ đi!

Nhưng Nam Tầm lại không cảm thấy vui vẻ gì.

Cố Bắc Thành bảo phục vụ dọn sạch mảnh vụn, sau đó nhìn về phía Nam Tầm: “Chị dâu tiếp tục đi, đừng có ngừng!”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Nếu đã thay đổi vị trí, vậy để em quay cho!”

Không khí trong phòng không xảy ra thay đổi gì vì Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn lại quay chai rượu, miệng chai nhắm ngay vào một chàng nhà giàu trẻ tuổi, hành động mạo hiểm là “Giả làm dáng vẻ quyến rũ của phụ nữ nói một câu, a! Tôi tịch mịch quá hư không quá lạnh lẽo quá.”

Người đàn ông đó giật giật khóe miệng, sau đó trong tiếng ồn ào của mọi người, anh ta vén áo lên khẽ cắn môi, khoa trương mà hoàn thành mạo hiểm này, còn tiện thể khoe cơ bụng làm mọi người cười ha ha.

Cái chai lại bắt đầu quay, lần này nhắm ngay Lăng Tiêu.

Không khí lập tức lạnh đi như phủ sương, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn cũng giật giật.

Lăng Tiêu thò tay về hướng một lá bài đen, tim mọi người rung lên tập thể, họ đều rất chờ mong hắn sẽ chọn trúng loại mạo hiểm nào.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất tò mò.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Tiêu lật bài rồi ném lên mặt bàn.

“Chọn một khác phái rồi lớn tiếng nói, XXX tôi muốn ngủ cô.”

Cái này...

Cái này tuyệt!

Ở đây không ít nữ tính độc thân đều đầy cõi lòng chờ mong Lăng Tiêu sẽ chọn mình.

Tạm thời không nói đến thân phận nhà giàu số một của Lăng Tiêu, chỉ bàn về bề ngoài phong độ đã đủ làm các cô gái chạy theo như vịt.

Hơn nữa đây chỉ là trò chơi, đừng suy xét cái gì cả, chỉ cần hắn chọn mình thì chỉ câu “Tôi là người phụ nữ Lăng Tiêu muốn ngủ” cũng đủ để khoe khoang thật lâu!

Mà những người đàn ông thì nghĩ thầm, cả Thịnh Hoàn Hoàn mà Lăng Tiêu cũng ngủ chán rồi, nơi này trừ Triệu Giai Ca ra thì còn ai có khả năng làm Lăng Tiêu sinh ra hứng thú?

“Anh đoán Lăng Tiêu sẽ chọn ai?” Lăng Kha thấp giọng hỏi Cố Bắc Thành bên cạnh.

Cố Bắc Thành nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, tức giận đáp lại Lăng Kha một câu: “Không biết.”

Diệp Sâm cũng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn câu tương tự như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy tầm mắt Lăng Tiêu nhìn lướt qua cô, nhớ tới hai ngày trước Lăng Tiêu tìm mọi cách muốn ngủ mình, vội vàng dời mắt đi, cũng đáp lại Diệp Sâm bằng câu trả lời giống như Cố Bắc Thành: “Không biết.”

Diệp Sâm cố ý nói: “Tôi đoán anh ta sẽ chọn Triệu Giai Ca.”

Giọng Diệp Sâm không nhỏ, không ít người đều nghe thấy, bao gồm Triệu Giai Ca và Lệ Hàn Tư. Triệu Giai Ca vẫn bày ra vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng đôi tay lặng lẽ nắm chặt đã bán đứng cô ta.

Thật lâu nghe không thấy Lăng Tiêu trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn liền hỏi Diệp Sâm: “Vì sao?”

Lúc này Diệp Sâm thấp giọng giải thích: “Nơi này trừ cô và Nam Tầm thì chỉ có Triệu Giai Ca miễn cưỡng đủ điều kiện, cô thì nhất định không chọn rồi, hiện tại Nam Tầm là hoa đã có chủ, vợ của anh em là không được đùa giỡn, vậy chỉ còn Triệu Giai Ca.”

Chị Nam Tầm là hoa đã có chủ? Anh ta đang nói chính mình sao?

Da mặt anh cũng dày vừa vừa thôi!!!

Nói xong, Diệp Sâm liếc nhìn Triệu Giai Ca một cái, tiếp theo nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Triệu Giai Ca lạnh lẽo cao ngạo như vậy, cô không cảm thấy rất xứng với Lăng Tiêu à?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thì ra không phải chỉ mình cô cảm thấy như thế.

Mọi người đã chờ hơi nôn nóng, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lăng Tiêu, liền thấy ánh mắt hắn dừng lại trên người Triệu Giai Ca.

Lăng Tiêu thật sự muốn chọn Triệu Giai Ca?

Tuy chỉ là trò chơi, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không muốn hắn chọn cô ta, Lăng Tiêu chọn ai cũng được, tóm lại đừng là Triệu Giai Ca.

Ngay sau đó Thịnh Hoàn Hoàn liền nói với Diệp Sâm: “Tôi lại cảm thấy anh ta sẽ không chọn ai cả.”

“Vì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi tin ánh mắt anh ta không tệ như vậy.”

Không biết vì sao cô cảm thấy Lăng Tiêu rất chướng mắt Triệu Giai Ca.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa dứt lời liền thấy Lăng Tiêu cúi người, bưng ly bia trước bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Lúc Lăng Tiêu buông ly xuống còn nói một câu: “Nơi đây không có cô gái nào Lăng Tiêu này muốn ngủ.”

Lăng Tiêu nói lời này thật cao ngạo hiên ngang, giống như hắn là một đoá hoa cao quý, đám cỏ dại ven đường các người đừng mơ tưởng vấy bẩn tôi.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Cô rất muốn hỏi Lăng Tiêu một câu: Chồng trước, mặt anh đau không?

Người đàn ông hai ngày trước vừa uy hiếp còn đuổi theo cô là ai? Buổi tối hôm đó nếu cô chạy chậm một chút thì đã bị hắn kéo về XX lại OO, hiện tại nói lời này mặt không đau à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK