Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Anh thật sự biết Hoan Hoan muốn cái gì không

Thư ký khôn khéo nói: “Chúng ta có thể nói là phu nhân muốn gặp cháu gái, nhưng Nam Tầm vẫn luôn ngăn cản, chúng ta không có cách nào mới tạm thời đón tiểu thư đi, xong việc lại trả tiểu thư về.”

“Nhưng trước đó tôi đã nói ba tháng phía trước tôi và Nam Tầm đã ly hôn, quyền nuôi con thuộc về tôi, tôi hoàn toàn có quyền đón con gái đi.”

“Cho nên hiện tại quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng ly hôn, up chứng nhận ly hôn lên mạng, càng thuyết phục hơn mọi lời giải thích.”

Hiện tại đương nhiên Cố Nam Thành hận không thể lập tức ly hôn, nhưng Nam Tầm không đồng ý, kiên trì muốn giành quyền nuôi con.

Thư ký châm chước nói: “Nếu uy hiếp vô dụng, hiện tại cách tốt nhất chính là từ bỏ quyền nuôi nấng tiểu thư, nếu không Nam Tầm nhất định không bỏ qua, danh dự của ngài và Trần tiểu thư sẽ mất hết, thị trường chứng khoán Cố thị cũng ngã xuống đáy cốc, kết quả cuối cùng...”

“Kết quả cuối cùng...”

Kết quả chính là hội đồng quản trị sẽ lựa chọn giám đốc mới thay thế vị trí của Cố Nam Thành, Cố Nam Thành hiểu rõ điều này hơn ai khác.

Nếu không nhanh chóng giải quyết scandal ly hôn này thì vị trí giám đốc của gã sẽ tràn ngập nguy cơ.

Gã vốn có cơ hội cứu vớt thị trường chứng khoán, nhưng đường ra lại bị Thịnh Hoàn Hoàn nói mấy câu phá hỏng, mỗi khi Cố Nam Thành nghĩ đến chuyện này đều hận nghiến răng nghiến lợi.

“Đáp lại dựa theo ý anh trước đi.” Dặn dò xong, Cố Nam Thành tắt điện thoại.

Weibo đổi mới không lâu liền có không ít điện thoại gọi đến, Nam Tầm tắt hết, lại chỉ nghe điện thoại của Cố phu nhân.

Cố phu nhân tức đến ho khan, Nam Tầm để mặc bà ta mắng, chờ mắng xong mới lạnh lẽo mở miệng: “Trên tay tôi còn có video bà dẫn vệ sĩ về đến nhà lục lọi tài sản và giấy đăng ký kết hôn, nếu đăng lên mạng thì người khác sẽ nhìn bà thế nào? Còn chưa ly hôn mà mẹ chồng đã đến nhà gom hết đồ đáng giá đi, tác phong của Cố gia thật làm người ta không dám khen tặng.”

“Khụ khụ...” Cố phu nhân lại ho sù sụ, một lúc sau mới miễn cưỡng nói được: “Khó trách... ngày đó cô bình tĩnh như vậy, thì ra... Khụ khụ... Thì ra đã chuẩn bị trước.”

“Tôi đã lắp camera trong tất cả các phòng trong nhà, nếu Cố phu nhân muốn mau chóng kết thúc chuyện này thì đừng giả làm người tốt trước mặt con trai cưng của bà, khuyên anh ta từ bỏ quyền nuôi nấng Hoan Hoan là lựa chọn sáng suốt nhất.”

Cố phu nhân trầm mặc thật lâu, sau một lúc lâu mới trả lời Nam Tầm: “Tôi chấp nhận, nhưng cô đừng mơ lấy một đồng nào từ Cố gia.”

Nam Tầm cười lạnh: “Tôi đã sớm nói tôi không cần cây kim mũi chỉ của Cố gia, tôi chỉ cần Hoan Hoan, là bà nghe không lọt tai, muốn tôi tay trắng rời đi, rồi lại luyến tiếc từ bỏ cái mặt nạ giả dối của mình trước mặt Cố Nam Thành, nếu không đâu có nhiều chuyện như hôm nay.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố phu nhân trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành đang ưu phiền vì thị trường chứng khoán Cố thị, các cổ đông đều gọi tới trách cứ, gã đã rất phiền lòng.

“Mẹ, chuyện gì?” Giọng Cố Nam Thành nghe rất mệt mỏi.

Cố phu nhân đau lòng hỏi: “Lại phiền lòng vì chuyện công ty đúng không, mẹ đã nhìn thấy Weibo của Nam Tầm, kế tiếp con tính ứng phó thế nào?”

Cố Nam Thành thuật lại đề nghị của thư ký cho Cố phu nhân nghe, Cố phu nhân nghe xong trầm ngâm nói: “Chung quy chỉ là cách nhất thời, ai biết kế tiếp Nam Tầm sẽ có hành động gì vượt qua dự đoán.”

Cố Nam Thành bất lực cười nói: “Con biết, nhưng cũng không thể lấy dao ép Nam Tầm đi cục dân chứng ly hôn đúng không?”

Cố phu nhân nhịn không được nói: “Mẹ đã sớm nói với con, người phụ nữ Nam Tầm này quá khôn khéo, quá cứng rắn, không cưới được không cưới được, con lại không nghe.”

“Mẹ, hiện tại nói cái này còn hữu dụng sao?”

Hiện tại Cố Nam Thành cũng rất hối hận vì quyết định lúc trước.

Cố phu nhân phun ra một hơi thật dài: “Mẹ vừa gọi điện thoại cho cô ta, cô ta có lắp camera trong nhà, lần trước mẹ đi lấy đồ đã bị quay lại, hiện tại cô ta dùng chuyện ngày đó uy hiếp mẹ, quá ác độc.”

Toàn thân Cố Nam Thành toả ra hơi lạnh: “Sao cô ta dám?”

“Hiện tại cô ta có gì không dám?”

Kỳ thật Cố phu nhân cũng sợ hãi cuộc đối thoại của mình với Nam Tầm ở Cố gia bị Cố Nam Thành biết, bà không muốn để con trai nhìn thấy bộ mặt khắc nghiệt của mình.

“Cô ta nói gì với mẹ?”

Cố phu nhân nói: “Nó nói chỉ cần quyền nuôi nấng Hoan Hoan.”

Đầu kia điện thoại không có đáp lại, Cố phu nhân dừng hồi lâu mới tiếp theo nói: “Con à, nếu không cứ giao Hoan Hoan cho cô ta đi, cứ ồn ào như vậy mãi cũng rất bất lợi cho Cố thị.”

Cố Nam Thành nhíu mày: “Mẹ...”

“Mẹ cũng biết con luyến tiếc, dù sao đó là đứa con đầu tiên của con, nhưng con phải suy nghĩ cho người vợ tương lai của mình, Nam Tầm là người đàn bà giỏi tính kế, nếu cô ta không chịu bỏ qua thì chẳng lẽ con có thể giết cô ta sao?”

Giết Nam Tầm?

Trong lòng Cố Nam Thành run lên, gã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, Nam Tầm và gã đã làm vợ chồng nhiều năm, gã không ra tay được.

“Mấy ngày nay, điện thoại của công ty đã gọi đến chỗ mẹ rồi, con à, vì tiền đồ của con và Cố thị, con phải sớm đưa ra quyết định, nhanh chóng ly hôn, mọi chuyện còn có đường quay lại.”

Nghe Cố phu nhân nói, Cố Nam Thành suy sút nói: “Con sẽ suy xét.”

Ban đầu còn chắc nịch không chấp nhận, đến bây giờ đã trở thành bất đắc dĩ, Cố Nam Thành không ngờ có ngày mình sẽ bị Nam Tầm ép đến bước đường này.

Điểm yếu của Nam Tầm chỉ có Cố Hoan, nhưng Cố Hoan là con gái gã, Cố Nam Thành này có khốn nạn đến đâu cũng không ra tay với con gái mình.

Cố Nam Thành bậc lửa châm điếu thuốc, cứ hút liên tục ngụm này đến ngụm khác.

Hút xong một điếu thuốc, Cố Nam Thành mới nói với tài xế: “Về công ty.”

Vừa trở lại công ty, phóng viên đã vây quanh, Cố Nam Thành từ chối nhận phỏng vấn, sau khi được vệ sĩ bảo vệ bước vào công ty.

Tiến vào tầng cao nhất, Cố Nam Thành liền nhìn thấy Cố Bắc Thành, thoạt nhìn Cố Bắc Thành đang cố ý đợi gã.

Cố Nam Thành lướt qua anh ta bước vào văn phòng, Cố Bắc Thành đi theo rồi đóng cửa lại.

“Có việc gì?” Cố Nam Thành xoay người nhìn về phía anh ta mà hỏi.

Cố Bắc Thành trầm giọng nói: “Đưa Hoan Hoan cho chị dâu đi!”

Cố Nam Thành lập tức bùng nổ cảm xúc: “Lại là lời này, Hoan Hoan là con gái của anh, điều kiện của anh tốt hơn Nam Tầm một vạn lần, Hoan Hoan đi theo anh có thể hưởng thụ sinh hoạt và giáo dục tốt nhất, Nam Tầm có thể cho nó cái gì?”

Cố Bắc Thành bình tĩnh phản bác: “Anh có thể cho Hoan Hoan cái gì thì chị dâu cũng cho được cái đó, mấy năm nay chị ấy không đi làm, nhưng không có nghĩa là không có năng lực.”

Cố Nam Thành cả giận quát: “Cô ta có khả năng độc lập, nhưng dù nỗ lực như thế nào thì đời này cũng không có khả năng đuổi kịp anh, chỉ có anh mới có thể cho Hoan Hoan thứ tốt nhất.”

Cố Bắc Thành hỏi: “Anh thật sự biết Hoan Hoan muốn cái gì sao?”

Cổ họng Cố Nam Thành đột nhiên bị nghẹn như mắc xương cá, đột nhiên không nói ra lời.

Cố Bắc Thành lại nói tiếp: “Hoan Hoan vốn có thể có được một gia đình hạnh phúc, là anh đánh nát tất cả, hai người đều muốn quyền nuôi nấng Hoan Hoan, vậy để Hoan Hoan lựa chọn, đây là quyền của nó, cũng là anh nợ nó.”
Chương 182: Đây là đứa con gái ngoan mà cô dạy ra

Sau khi Cố Bắc Thành rời đi, Cố Nam Thành ngồi vào bàn làm việc, bậc lửa châm điếu thuốc tiếp theo, trong đầu không ngừng quanh quẩn những lời nói của Cố Bắc Thành và Cố phu nhân.

Nửa giờ sau, Cố Nam Thành rời khỏi công ty, làm các cổ đông tới mở hội nghị khẩn cấp quay mặt nhìn nhau.

Cố gia

Lúc Cố Nam Thành trở lại Cố gia, Nam Tầm đang nấu mì trong phòng bếp, số lần cô xuống bếp không nhiều lắm, chỉ có nấu mì và chiên trứng là sở trường nhất.

Nghe thấy tiếng chuông, Nam Tầm lập tức ấn máy tính bên cạnh một cái, mấy hình ảnh xuất hiện trong máy tính, trong đó có một khung ảnh là Cố Nam Thành đứng ngoài cửa lớn, nâng ánh mắt sắc bén lên nhìn chằm chằm camera.

Gã tới.

Còn nhanh hơn dự đoán của cô.

Hơn nữa lần này gã không dẫn người theo, xem ra Cố phu nhân và Cố Bắc Thành thuyết phục được rồi.

Nấu xong mì, Nam Tầm mang mì và chiên trứng ra, Cố Hoan tung ta tung tăng chạy tới: “Mẹ, có người tới.”

Nam Tầm không để ý tới, gắp chén mì cho Cố Hoan, đẩy trứng chiên đến trước mặt cô bé, Cố Hoan rất vui vẻ, giống như con mèo tham ăn: “Thơm quá đi!”

Nam Tầm xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Mau ăn đi con!”

Tiếng chuông càng ngày càng gấp, Nam Tầm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức muốn hộc máu của Cố Nam Thành, cô không nhanh không chậm đi mở cửa.

Vừa mở cửa, quả nhiên sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi.

Nam Tầm không nói gì, xoay người đi vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh Cố Hoan.

Cô bé rất tò mò: “Mẹ, là ai?”

Nam Tầm nhẹ giọng nói: “Lát nữa con sẽ biết.”

Lúc này Cố Nam Thành đi vào, Cố Hoan nhìn thấy Cố Nam Thành thì đột nhiên trầm mặc, vùi khuôn mặt nhỏ vào chén.

Cố Nam Thành nhìn thấy phản ứng của Cố Hoan thì ngừng lại cách đó không xa, lại nhìn về phía Nam Tầm: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Nam Tầm ngẩng đầu lên: “Gấp lắm à? Không gấp thì chờ tôi ăn xong mì rồi nói tiếp.”

Cố Nam Thành nhìn chút mì và trứng chiên trên bàn ăn, không khỏi cảm thấy keo kiệt, gã quay mặt đi, bậc lửa châm điếu thuốc rồi đi qua một bên ngồi xuống.

Cố Hoan lén nhìn gã một cái rồi nói khẽ với Nam Tầm: “Mẹ, cha tới nhà làm gì?”

Cố Hoan đã biết chuyện Cố Nam Thành dọn đi, hơn nữa hiện tại cô bé đã chấp nhận sự thật cha mẹ chia tay.

Nam Tầm nói: “Ăn đi, đợi lát nữa đi qua chào hỏi một cái.”

Cố Hoan lập tức nói: “Con muốn ở bên mẹ.”

Cố Nam Thành đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, gã rít mạnh mấy ngụm thuốc, sau đó dụi tắt tàn thuốc, lại châm một điếu khác.

Nam Tầm đã từng nói không cho Cố Nam Thành hút thuốc trước mặt mẹ con các cô, cho nên Cố Nam Thành về đến nhà liền rất ít hút, nhưng gần đây Cố Nam Thành có vẻ nghiện khá nặng, hơn nữa Nam Tầm sẽ không nói gì gã nữa.

Nam Tầm liếc gã một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mãi đến khi hai mẹ con ăn xong, Nam Tầm mới ôm Cố Hoan đi qua, ngồi xuống đối diện Cố Nam Thành: “Nói đi!”

Trong khoảng thời gian này, hai người luôn trong trạng thái giương cung bạt kiếm, hiện tại bình tĩnh ngồi với nhau như thế làm Cố Nam Thành không thể thích ứng, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Cố Hoan ngồi bên cạnh Nam Tầm, mở to đôi mắt nhìn Cố Nam Thành.

Nhìn hai mắt trắng đen rõ ràng của cô bé, cổ họng Cố Nam Thành hơi di chuyển vài cái, khẽ kêu lên: “Hoan Hoan đến chỗ cha này.”



Cố Hoan vốn rất thích Cố Nam Thành, nhưng trong khoảng thời gian này Cố Nam Thành rất ít về nhà, hơn nữa mỗi lần trở về đều cãi nhau với Nam Tầm, hai ngày trước còn đe dọa Cố Hoan, nói muốn ném cô bé ra sau núi cho sói ăn, cho nên hiện tại cô bé rất sợ Cố Nam Thành.

Cố Hoan bất giác dán sát vào Nam Tầm, ôm lấy cánh tay cô không buông.

Mặt Cố Nam Thành trầm trầm, tầm mắt lạnh lẽo dừng lại trên mặt Nam Tầm, mang theo phẫn nộ và trách cứ: “Vì sao con gái lại sợ tôi như thế, cô nói gì với nó?”

Nam Tầm bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói tôi chưa bao giờ nói một câu không phải về anh trước mặt nó thì anh tin không?”

Đương nhiên Cố Nam Thành không tin: “Chưa nói thì sao Hoan Hoan sợ tôi như vậy?”

Nam Tầm cười: “Vậy phải hỏi bản thân anh.”

Lúc này cô bé mở miệng: “Hoan Hoan ghét cha, cha muốn ném Hoan Hoan ra sau núi cho sói ăn.”

Cố Nam Thành không ngờ cô bé lại thù dai như thế: “Hoan Hoan, cha chỉ lo con khóc hỏng mắt nên mới cố ý hù dọa như vậy.”

Cô bé lại không dễ dụ, tức giận nói: “Nếu cha sợ con khóc hư mắt thì vì sao không cho con gặp mẹ, hơn nữa cha mang con tới nhà bà nội, cuối cùng lại đi mất, bà nội là bà phù thuỷ, bà muốn ném con ra cho sói ăn.”

“Cố Hoan, đó là bà nội con.” Cố Nam Thành bị câu bà phù thuỷ của Cố Hoan làm tức giận không nhẹ.

Cô bé bị Cố Nam Thành mắng thì lập tức tủi thân đỏ mắt.

Cố Nam Thành bất đắc dĩ dời mắt về hướng Nam Tầm: “Nam Tầm, con dạy con như vậy hả?”

Nam Tầm còn chưa mở miệng thì Cố Hoan đã khóc lóc nói với Cố Nam Thành: “Mẹ không dạy con, là con tự dạy con, bà nội là người xấu, là bà phù thuỷ.”

Mặt Cố Nam Thành trầm xuống: “Cố Hoan.”

Cố Hoan bị Cố Nam Thành quát thì oan ức bĩu môi bật khóc.

Nam Tầm duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, lạnh nhạt nhìn vào gương mặt xanh mét của Cố Nam Thành: “Anh mắng nó có tác dụng gì, trẻ con là đơn giản nhất, ai không tốt với nó thì nó ghét người đó.”

Cố Nam Thành cả giận nói: “Mẹ tôi vì cô mới không thường tới đây, cho nên không thân với Hoan Hoan, nhưng mỗi lần gặp mặt, mẹ tôi có chút bất mãn nào với Hoan Hoan không?”

Nam Tầm cười lạnh: “Đó là ở trước mặt anh.”

“Cô lại muốn nói gì?” Cố Nam Thành đen mặt giận dữ hỏi.

Cố Nam Thành biết Nam Tầm và Cố phu nhân bất hòa, mấy năm nay gã luôn khó xử kẹt ở giữa, gã đã sớm chịu đủ rồi.

Kỳ thật Cố Nam Thành đã bất mãn Nam Tầm về chuyện này rất lâu, chỉ là mấy năm trước còn yêu cô, lần nào cũng không nỡ nói cái gì, nhưng dung túng mà đồng thời trong lòng lại không ngừng trách Nam Tầm ích kỷ.

Gã là con là cái, vì sao cô không cảm thông cho khó xử của gã, dù sao cũng là mẹ gã, cô cần gì cứ tranh thắng thua đúng sai với bà, lần nào gã cũng kẹt ở giữa khó xử.

“Không có gì, đều đã qua.”

Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành như vậy thì đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, sau đó lại bị lạnh nhạt thay thế.

Cô từng muốn xoa dịu quan hệ giữa mình và Cố phu nhân, dù sao đó cũng là mẹ của Cố Nam Thành, hơn nữa mấy năm nay sức khoẻ của Cố phu nhân càng ngày càng kém, tuổi cũng già rồi.

Nhưng người ta thì sao, căn bản không cần.

Hoan Hoan gọi bà ta là bà nội, bà làm bộ không nghe thấy.

Hoan Hoan bưng trà cho bà ta, bà cố ý hất đổ ly trà.

Cô đưa đồ bổ cho bà, ăn thế nào mà lại vào bệnh viện, chỉ vào mũi mắng cô muốn hại chết bà.

Cô tặng bà ta vòng tay, ngày hôm sau người hầu đưa về, châm ngòi thị phi ở trước mặt Cố Nam Thành, nói cô cố ý mua hàng giả làm bà ta tức giận.

Sau mấy lần, Nam Tầm cũng dẹp bỏ suy nghĩ làm hoà, trong lòng người ta đã xem thường mẹ con họ thì cần gì phải tốn công vô ích?
Chương 183: Gã vẫn muốn đổ tội lên đầu cô

Nhớ tới chuyện ngu xuẩn trước kia, Nam Tầm tự giễu cười cười: “Tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, tôi nghĩ hôm nay anh cũng không phải đến để tính nợ cũ.”

Cố Nam Thành nghĩ đến mục đích hôm nay mình tới đây, tầm mắt lại dừng lại trên người Cố Hoan: “Hoan Hoan đến chỗ cha này, cha có chuyện muốn hỏi con.”

Cố Hoan ôm chặt tay Nam Tầm không buông, vừa rồi bị Cố Nam Thành nạt một câu nên cô bé đã khóc đỏ mắt.

Nam Tầm cúi đầu, xoa xoa tóc cô bé rồi nhẹ nhàng nói: “Qua đi con!”

Cô đã suy đoán ra Cố Nam Thành muốn hỏi Cố Hoan cái gì.

Cố Hoan nâng khuôn mặt nhỏ lên, Nam Tầm gật gật đầu với cô bé.

Lúc này Cố Hoan mới đi đến bên cạnh Cố Nam Thành, dừng lại trước mặt gã.

Cố Nam Thành không duỗi tay ôm Cố Hoan, chỉ nhìn cô bé mà hỏi: “Hoan Hoan, hôm nay cha tới chỉ muốn hỏi con một câu, cha và mẹ chia tay, Hoan Hoan muốn đi theo ai?”

Ánh mắt Cố Hoan hơi ảm đạm đi: “Cha mẹ thật sự muốn ly hôn sao?”

“Đúng vậy.” Cố Nam Thành trả lời rất kiên định.

Nam Tầm đứng một bên nghe, trong lòng bình tĩnh như nước lặng.

Cố Hoan nghẹn ngào hỏi: “Vì sao nhất định phải ly hôn?”

Cố Nam Thành im lặng, ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt gầy gò ảm đạm của Nam Tầm, sau đó nói: “Bởi vì cha không yêu mẹ, cha mẹ tiếp tục sống với nhau chỉ không ngừng cãi vã, cha sẽ không vui, mẹ cũng không vui.”

Nam Tầm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười chua xót bi thương, cô biết rất nhanh mọi thứ giữa mình và Cố Nam Thành sẽ hoàn toàn kết thúc.

Cố Hoan nghe xong thì rơi lệ đầy mặt, một lúc sau mới trả lời: “Con muốn đi theo mẹ, con không rời khỏi mẹ đâu.”

Tuy rằng trong lòng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe con gái chính miệng nói ra, đáy lòng Cố Nam Thành vẫn thực thất vọng.

Nhìn đứa bé dù là tính cách hay dáng vẻ đều rất giống Nam Tầm trước mắt, rốt cuộc Cố Nam Thành cũng buông cố chấp trong lòng xuống, không hỏi thêm nữa: “Cha đã biết.”

Ánh mắt Cố Nam Thành lại trở về trên mặt Nam Tầm, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu Hoan Hoan muốn đi theo cô thì tôi không đoạt quyền nuôi con nữa, hiện tại lập tức kêu luật sư lại đây, ngẫm lại cho kỹ cô có yêu cầu gì, chúng ta giải quyết luôn một lần đi.”

Nam Tầm nói: “Không thành vấn đề.”

Cố Nam Thành gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho luật sư, hiện tại gã gấp rút muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, cầm chứng nhận ly hôn đăng lên trên mạng, cứu vãn danh dự của mình và Cố thị đang rơi vào nguy cơ.

Nam Tầm nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Nam Thành. Trong khoảng thời gian rất dài, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng cô sẽ rất vui mừng, nhịp tim không khống chế được mà gia tốc, khóe miệng cũng bất giác nâng lên.

Không biết từ khi nào, cảm giác này chậm rãi trở nên bình đạm, trong cuộc hôn nhân bảy năm, tình yêu đã từ cuồng nhiệt ban đầu chuyển thành tình thân, tập mãi thành thói quen, lại không thể thiếu vắng.

Cô đã từng cho rằng bóng dáng này sẽ làm bạn với mình chậm rãi già đi, cùng mình nhìn con cái lớn lên, tương lai con cháu quay quần bên gối.

Nhưng hôm nay, Nam Tầm bỗng cảm thấy bóng dáng trước mặt vô cùng xa lạ, cảm giác tim đập gia tốc này như đã là chuyện của đời trước.

Cố Nam Thành cúp điện thoại, xoay người liền phát hiện Nam Tầm đang nhìn chằm chằm gã, ánh mắt cô thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.

Cố Nam Thành không để bụng, cất điện thoại đi rồi ngồi ở một bên, trên người tỏa ra cảm giác xa cách lạnh lẽo.

Nam Tầm bỗng cảm thấy tình yêu thực buồn cười, đã từng yêu đến oanh oanh liệt liệt, giống như rời khỏi đối phương sẽ sống không nổi, hiện tại lại căm ghét nhìn nhau.

Cố Nam Thành nói: “Căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho Hoan Hoan một trăm vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tôi sẽ sắp xếp thay cô.”

Nam Tầm nghe xong thì thản nhiên mở miệng: “Tôi cảm thấy nên gọi điện thoại cho mẹ anh đi!”

Cố Nam Thành không vui nhăn mày: “Tôi có thể làm chủ chuyện này.”

Nam Tầm tự quyết định mà nói: “Cứ để tôi gọi!”

Vì thế Nam Tầm gọi điện thoại cho Cố phu nhân ngay trước mặt Cố Nam Thành, cú điện thoại này rất ngắn, không đến một phút Nam Tầm đã cúp máy: “Mẹ anh nói bà ta lập tức lại đây.”

“Tôi nói không cần mẹ tới.” Cố Nam Thành âm trầm nhìn Nam Tầm.

Nam Tầm không để ý tới Cố Nam Thành, chỉ ôm Cố Hoan lên: “Người đến đông đủ lại gọi tôi.”

Nói xong, cô ôm Cố Hoan lên lầu.

Cố Nam Thành siết chặt nắm tay, gân xanh cộm lên trên mặt: Đã tới lúc này mà cô ta vẫn tùy hứng, làm theo ý mình như thế!

Một giờ sau, Nam Tầm lại bước xuống từ trên lầu.

Cố phu nhân và ba luật sư đã tới, bà ta cũng mang theo một luật sư riêng đến, trên bàn còn có một bản thoả thuận ly hôn để trống.

Nam Tầm mặt không cảm xúc đi qua, ngồi xuống đối diện bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Nam Thành: “Bắt đầu đi.”

Cố Nam Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ gầy gò đi hẳn, sắc mặt cũng tái nhợt ảm đạm đối diện một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi nói điều kiện của mình trước, thứ nhất, công bố với bên ngoài chúng ta đã xử lý thủ tục ly hôn vào ba tháng trước, thứ hai, mỗi thứ bảy tôi sẽ đón Hoan Hoan qua ở một đêm, nếu cô chấp nhận hai điều kiện này thì chúng ta bàn lại cái khác.”

Cho nên gã vẫn muốn đổ hết tội lên đầu cô, Nam Tầm châm biếm trong lòng, miệng lại nói: “Được.”

Sự sảng khoái của Nam Tầm làm Cố Nam Thành rất kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn, căn nhà này thuộc về cô, sau này mỗi tháng tôi sẽ cho Hoan Hoan mười vạn tiền nuôi dưỡng, giáo dục, chờ nó lớn lên một chút tôi sẽ sắp xếp, mặt khác số tiền mà cô chuyển đi được coi như tài sản phân chia sau hôn nhân của chúng ta, cô có ý kiến gì không?”

Mười vạn?

Vừa rồi còn một trăm vạn, hiện tại đã biến thành mười vạn, thật là đứa con có hiếu mà.

Nhưng sắc mặt Cố phu nhân vẫn lập tức thay đổi.

Cố phu nhân nhìn chằm chằm Nam Tầm, họ đã làm giao dịch, chỉ cần bà ta giúp cô tranh thủ quyền nuôi nấng Cố Hoan thì cô sẽ không lấy một đồng của Cố gia.

Chỉ thấy Nam Tầm cười cười, như đã quên mất hứa hẹn, chỉ khinh miệt cười nói với Cố Nam Thành: “Mười vạn? Vừa rồi không phải anh nói một trăm vạn sao, sao mới giây lát đã thay đổi? Hơn nữa số tiền tôi chuyển ra ngoài còn không đến một nửa đúng không? Sau khi kết hôn chúng ta mua sáu căn nhà, anh chia cho tôi một căn thôi à, thấy có được không chứ?”

Cố Nam Thành nghe xong thì mặt lập tức trầm xuống, cô gái này thật là lòng tham không đáy.

Cố Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cố phu nhân đã nhịn không được cả giận nói: “Nam Tầm, cô đã nói chỉ cần Cố Hoan, sẽ không lấy đi một cây kim mũi chỉ nào của Cố gia.”

Nam Tầm trầm ngâm: “Tôi từng nói lời này à?”

“Cô...” Cố phu nhân tức giận chỉ vào Nam Tầm, mặt già đỏ bừng: “Rõ ràng cô đã nói, chỉ cần tôi giúp cô tranh thủ quyền nuôi nấng Cố Hoan thì cô sẽ tay trắng rời đi, không lấy một đồng nào cả.”

Dứt lời, tim Cố phu nhân căng thẳng, bà ta bị lừa.

Cố Nam Thành khó tin mà nhìn về phía Cố phu nhân: “Mẹ, sao mẹ lại lấy Hoan Hoan ra làm giao dịch với Nam Tầm.”

Đối mặt với lời chất vấn của Cố Nam Thành, lúc này Cố phu nhân mới biết vì sao Nam Tầm lại gọi điện thoại bảo bà ta lại đây, thì ra là đào sẵn hố chờ bà nhảy vào.
Chương 184: Thoả thuận ly hôn

“Con trai, không phải như thế...”

Cố phu nhân muốn giải thích với Cố Nam Thành, nhưng Nam Tầm lại không cho bà ta cơ hội: “À, tôi nhớ ra rồi, tôi thật sự có nói mình chỉ cần Hoan Hoan, nhưng các người cũng không có nói với tôi còn có điều kiện khác!”

Ánh mắt Nam Tầm trước sau vẫn không rời khỏi mặt Cố Nam Thành.

Cô có thể không cần gì cả, chỉ muốn dẫn theo Hoan Hoan rời đi, nhưng muốn cô gánh tội thay cho gã và Trần Do Mỹ thì nằm mơ đi.

Cố Nam Thành nghe ra hàm ý trong câu nói của Nam Tầm, ánh mắt gã lại trở lại gương mặt Nam Tầm, gã biết, lấy tính cách của Nam Tầm thì làm sao có khả năng dễ dàng thỏa hiệp như thế.

Cố phu nhân cũng biết giờ không phải lúc giải thích, bà ta phẫn nộ trừng Nam Tầm, mang theo tâm lý bất chấp tất cả, về sau có thể cải thiện hình tượng của bà trong lòng Cố Nam Thành, tóm lại bà sẽ không để Nam Tầm lấy đi một đồng nào của Cố gia.

“Nam Tầm, từ khi cô gả vào Cố gia, luôn là Nam Thành nuôi cô, nhiều năm qua cô đã cống hiến gì cho cái nhà này, cô còn có mặt mũi mở miệng đòi tiền?” Cố phu nhân nói rất đúng lý hợp tình, bỡn cợt Nam Tầm không đúng tí nào: “Trong thời gian này cô đã mang đến cho Nam Thành bao nhiêu phiền phức, bộ cô không biết sao, hiện tại Nam Thành chỉ có hai yêu cầu, đơn giản như thế mà cô cũng không đồng ý?”

“Đơn giản?” Nam Tầm nhìn chằm chằm Cố Nam Thành mà cười lạnh: “Nếu tôi tuyên bố ra ba tháng trước chúng ta đã ly hôn, vậy những chuyện tôi làm trước nay không phải trở thành trò cười? Rõ ràng là anh và Trần Do Mỹ sai, tôi mới là người bị hại, dựa vào cái gì muốn tôi bị bêu danh thay các người?”

Cố phu nhân cả giận nói: “Bởi vì chuyện này là do cô tung ra nên cô phải phụ trách kết thúc.”

Nam Tầm không để ý tới Cố phu nhân, cô cứ nhìn chằm chằm Cố Nam Thành, chờ gã mở miệng.

Cố Nam Thành biết rõ tính nết của Nam Tầm, sau một lúc lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Vậy cô muốn thế nào?”

Nam Tầm buông lỏng thân thể căng thẳng ra, dựa lưng vào sô pha, bình tĩnh nói: “Tôi có thể chấp nhận điều kiện đầu tiên của anh, nhưng từ nay về sau anh phải tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Hoan Hoan.”

Đây là nhượng bộ lớn nhất của Nam Tầm, cô có thể buông tha cho gã và Trần Do Mỹ, mặc kệ người ngoài mắng cô, hiểu lầm cô như thế nào, cô vẫn có thể chịu đựng. Nhưng Cố Nam Thành nhất định phải từ bỏ quan hệ cha con với Hoan Hoan, từ nay mẹ con cô đi đâu, làm cái gì, gã cũng không có quyền nhúng tay và hỏi đến.

Cố Nam Thành sớm đã biết được sự quyết đoán tàn nhẫn của Nam Tầm, gã cũng không cảm thấy kinh ngạc vì cô đưa ra yêu cầu này.

Cố Nam Thành còn chưa mở miệng thì Cố phu nhân liền nói: “Không có quyền thăm hỏi chẳng khác nào cắt đứt quan hệ cha con, vậy Nam Thành không cần gánh vác phí nuôi dưỡng và giáo dục Hoan Hoan.”

Lúc này rốt cuộc Nam Tầm cũng dời mắt qua người Cố phu nhân: “Bà nói không sai, về sau mọi thứ của Hoan Hoan đều do tôi tự gánh vác.”

Cố phu nhân lại nói: “Vậy số tiền cô chuyển đi thì sao?”

Nam Tầm lấy mấy thẻ ngân hàng ra từ túi áo rồi đặt xuống bàn: “Tiền đều ở đây, không thiếu một đồng, mật khẩu là sinh nhật của Hoan Hoan.”

Cố Nam Thành không duỗi tay đi lấy.

Cố phu nhân cứ luôn nhớ thương tài sản của Cố gia, nhưng bà không nhớ sinh nhật của Cố Hoan, đành nói với Cố Nam Thành: “Nam Thành, cho người đi tra đi!”

Cố Nam Thành cũng không nghe theo lời Cố phu nhân nói, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn những cái thẻ kia một cái, trước sau vẫn nhìn Nam Tầm: “Cô thật sự không cần cái gì cả?”

Nam Tầm trả lời không chút do dự: “Đúng vậy.”

Cố Nam Thành giận tím mặt: “Cô cảm thấy tôi chịu cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan sao?”

Cố Nam Thành tức giận rất đáng sợ, đám luật sư, vệ sĩ ai cũng nơm nớp lo sợ, ngay cả Cố phu nhân cũng không dám chống đối Cố Nam Thành vào lúc này, tuy rằng bà ta ước gì Nam Tầm mang theo Cố Hoan đi càng xa càng tốt.

Cả đại sảnh chỉ có Nam Tầm bình chân như vại, cô bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ có một điều kiện như thế, nếu anh không đồng ý thì chúng ta làm việc theo pháp luật, tài sản nên chia thế nào thì chia thế đó, hơn nữa tôi sẽ không bỏ qua cho Trần Do Mỹ. Cho nên tốt nhất là anh suy nghĩ cho kỹ, nếu tôi không phối hợp thì dù anh cầm chứng nhận ly hôn cũng vô dụng. Tài sản, thị trường chứng khoán công ty, thanh danh của Trần Do Mỹ, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của anh.”

Lúc này Cố Nam Thành hận không thể bóp chết cô gái trước mắt: “Vì sao cô nhất quyết ép buộc tôi như thế?”

Nam Tầm không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Thời gian này Trần Do Mỹ luôn không dám ra cửa đúng không, ai cũng nói miệng đời đáng sợ, cô ta thiện lương nhu nhược như vậy, tôi lo cô ta chịu không nổi miệng lưỡi thiên hạ đâu.”

“Nam Tầm, con mẹ nó cô thật sự cho rằng tôi không làm gì được cô à, tôi muốn giết cô còn đơn giản hơn giết một con kiến.”

Rốt cuộc lửa giận của Cố Nam Thành cũng bùng nổ, bị cơn giận khủng bố bao vây, mấy luật sư lập tức đứng thẳng, hãi hùng khiếp vía, chân tay luống cuống.

Nam Tầm cười, cười thật xinh đẹp lại lạnh lẽo: “Anh có thể ra tay ngay, tôi sẽ không phản kháng chút nào cả.”

“Cô nghĩ tôi không dám?” Cố Nam Thành siết chặt nắm tay, gân xanh cộm cả lên, trong mắt hiện ra vẻ âm u ác độc, Nam Tầm đã ép gã đến đường cùng, gã đã chịu đủ việc cô lần lượt đạp lên điểm mấu chốt của mình.

Ý cười trên khóe miệng Nam Tầm không đạt tới đáy mắt: “Vậy anh ra tay đi, đứng đó làm gì?”

“Cô tìm đường chết.”

Cố Nam Thành duỗi tay muốn bóp cổ Nam Tầm, lúc này Cố phu nhân lạnh giọng quát: “Nam Thành, đừng xúc động.”

Chuyện ly hôn đã ồn ào huyên náo trên mạng, nếu lúc này Nam Tầm chết thì Cố Nam Thành sẽ thành người hiềm nghi lớn nhất, dù gã có tẩy thế nào cũng không trắng được, đến lúc đó Cố thị sẽ bị hủy diệt.

Cố phu nhân nắm lấy tay Cố Nam Thành, vỗ nhẹ hai cái: “Nam Thành, hứa với cô ta đi!”

“Mẹ, cả mẹ cũng ép con...”

Mặt Cố phu nhân trầm xuống vài phần: “Nam Thành, con phải hiểu con không chỉ là một người cha, còn là trụ cột của Cố gia, Cố thị không thể bị hủy trên tay con.”

Thấy Cố Nam Thành vẫn không cam lòng, cuối cùng Cố phu nhân thở dài và nói: “Ngẫm lại tình cảnh hiện tại của Trần tiểu thư đi! Nếu con thật sự thương cô ta thì phải suy xét cho cô ta.”

Cố Nam Thành nghĩ đến dáng vẻ Trần Do Mỹ hai mắt đẫm lệ, hai nắm đấm siết chặt đến vang lên “Răng rắc”, gã chưa bao giờ hận một người như bây giờ, Nam Tầm là người đầu tiên.

Cuối cùng, Cố Nam Thành thỏa hiệp.

Gã nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng căm hận và chán ghét: “Nam Tầm, đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là cưới cô vào cửa.”

Nam Tầm vẫn mỉm cười, đáy mắt mang theo châm chọc nồng đậm, không biết là đang châm chọc bản thân hay là Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành làm như không thấy được châm chọc trong mắt Nam Tầm, ánh mắt dừng lại trên người một luật sư trong đó: “Còn đứng ngơ ra đó làm gì, viết!”

Luật sư vội vàng ngồi xuống, soạn ra một phần thoả thuận hôn nhân dựa theo ý của Cố Nam Thành.

Nam Tầm tay trắng rời đi, Cố Hoan do Nam Tầm nuôi nấng, Cố Nam Thành tự động từ bỏ quyền giám hộ và thăm hỏi Cố Hoan, cũng không cần cung cấp phí sinh hoạt gì của Cố Hoan cho Nam Tầm.

Nam Tầm lấy thoả thuận qua xem rồi ký tên vào trong đó.

Giờ khắc này, rốt cuộc Cố phu nhân cũng thầm nhẹ nhàng thở ra.
Chương 185: Lăng Tiêu chưa bao giờ phẫn nộ như thế

Ngoài cửa lớn cục dân chứng, Nam Tầm nhìn mấy chữ to trước mặt, bỗng nhớ tới bảy năm trước.

Lúc ấy cô và Cố Nam Thành đi ra từ trong đó, Cố Nam Thành cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay, vui vẻ như một đứa trẻ có được cả thế giới, gã kéo cô qua hôn thật mạnh lên mặt cô mấy cái, vô cùng kích động nói rốt cuộc cô cũng thuộc về gã.

Hiện giờ, người đàn ông đi bên cạnh cô mang đầy lạnh nhạt xa cách, đứng cách cô hai mét.

Nhận ra ánh mắt cô, Cố Nam Thành nghiêng đầu nhìn một cái, đáy mắt mang theo chán ghét không chút che giấu.

Nam Tầm trào phúng cong cong môi, ánh mắt lại tập trung trên mấy chữ to trước mặt: Cuộc hôn nhân bảy năm bắt đầu từ nơi này cũng sắp kết thúc tại đây.

Lúc này cục dân chính đã tan tầm, Cố Nam Thành đã mượn quan hệ, bên trong có nhân viên đang trực ban, lén lút làm xử lý thủ tục ly hôn cho bọn họ.

Lúc ký tên, Cố Nam Thành không chút do dự đặt bút, gấp không chờ nổi muốn kết thúc cuộc hôn nhân dài đến bảy năm này.

Lòng Nam Tầm như nước lặng, sớm đã tan nát cả rồi.

Đi ra từ cục dân chứng, giọng nói của Cố Nam Thành truyền đến từ phía sau cô, lạnh lẽo vô tình: “Tôi tính bán căn hộ kia đi, tốt nhất cô sớm dọn ra, đừng lãng phí nhân lực của tôi.”

Ý là nếu cô không dọn đi thì gã không ngại tìm người tới đuổi.

Cố Nam Thành cũng không nhìn Nam Tầm, ném xuống câu nói này rồi không quay đầu mà chui vào siêu xe.

Sau khi tiến vào xe, Cố Nam Thành liền chụp ảnh đang lên mạng, cập nhật Weibo: “Chứng nhận ly hôn mà các người muốn.”

Sau khi đăng Weibo, cư dân mạng ăn dưa lập tức nổ tung, bởi vì ngày trên chứng nhận ly hôn là vào ba tháng trước, cho nên Nam Tầm đang nói dối.

Cố Nam Thành gửi Weibo xong thì ánh mắt dừng lại trên kính chiếu hậu, bóng dáng gầy gò của Nam Tầm đã cách rất xa, cô vẫn đứng ở đó, cô đơn lại đáng thương, cứ như chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua là sẽ ngã xuống.

Trong lòng Cố Nam Thành không có chút thương hại nào, đi đến nước này là do cô tự gây nên, chẳng trách được gã.

Sau khi Cố Nam Thành rời đi, Nam Tầm gọi điện thoại cho Lăng Kha: “Chị ly hôn, lại đây chuyển nhà giúp chị đi.”

Cô gái lỗ mãng Lăng Kha kích động không thôi: “Rốt cuộc cũng ly hôn, muốn mấy chiếc xe?”

Nam Tầm nói: “Đồ đạc không nhiều lắm, một chiếc là đủ rồi.”

Đêm đó, Nam Tầm dẫn Cố Hoan rời khỏi biệt thự.

Nam Tầm cũng không mang Cố Hoan về Nam gia, Lăng Kha đặt một căn phòng cho hai mẹ con ở khách sạn 5 sao gần đây.

Sau khi Cố Nam Thành đổi mới Weibo, rất nhanh dư luận đã nghiêng về hướng gã, hiện giờ dưới Weibo của Nam Tầm là đủ loại từ ngữ khó nghe.

Lăng Kha lên xem mới biết Cố Tây Tây cũng đăng Weibo, Weibo này hoàn toàn kéo Nam Tầm vào vực sâu.

“Lợi dụng dư luận tạo áp lực, cả con gái mình mà cũng tính kế, thủ đoạn trơ trẽn này làm lòng người run sợ, hiện giờ đã được như chị mong muốn rồi, hi vọng sau này chị đối xử tốt với Hoan Hoan, làm một người mẹ có trách nhiệm.”

Sau đó liền có luật sư nổi danh tiết lộ, mỗi tháng Cố Nam Thành chi trả phí nuôi nấng Cố Hoan cao tới trăm vạn, không chỉ như thế, Cố Hoan còn đứng tên vài bất động sản.

Cư dân mạng lập tức hiểu ra, khó trách Nam Tầm không màng thể diện mà làm lớn chuyện như thế, thì ra là nhắm vào mấy căn bất động sản và phí nuôi nấng giá trên trời của Cố Hoan, thật là vì tiền mà không cần mặt mũi mà.

Nam Tầm bị mắng rất thảm, Lăng Kha sắp tức điên: “Cố Tây Tây này đang làm gì?”

Nam Tầm lại rất bình tĩnh: “Không liên quan đến Tây Tây, là trò của Cố phu nhân, tùy bà ta đi, qua mấy ngày sẽ hạ nhiệt thôi!”

Lăng Kha bênh vực Nam Tầm: “Chẳng lẽ bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ kia như thế?”

Nam Tầm không sao cả mà cười cười: “Thôi, chị mệt rồi, không muốn đấu nữa, chỉ cần Hoan Hoan bình bình an an ở bên cạnh chị là đủ.”

Nếu đấu tiếp thì cô thật sự trở thành kẻ địch của Cố Nam Thành. Điều kiện hiện tại không cho phép cô làm như thế, hơn nữa tiếp tục đấu đá sẽ đẩy Hoan Hoan vào nguy hiểm.

Trong thời gian này Hoan Hoan đã trải qua biến cố quá lớn, tính cách không còn rộng rãi bằng trước kia, hiện tại cô chỉ muốn ở bên cạnh con bé, cho nên cô không muốn lãng phí tâm tư đấu nữa!

Nhìn gương mặt mỏi mệt của Nam Tầm, Lăng Kha không đành lòng nói thêm nữa, cô gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô lại đây tâm sự.

Mà Nam Tầm lại gửi tin nhắn cho Cố Nam Thành: “Tôi mang theo Hoan Hoan dọn ra rồi, thứ hai tuần sau tôi sẽ đến ngân hàng huỷ thẻ, tốt nhất hai ngày này anh chuyển tiền trong thẻ đi.”

Tất cả thẻ của Nam Tầm đều ở chỗ Cố Nam Thành, cô muốn đi huỷ thẻ rồi làm thẻ mới, từ nay về sau, cuộc sống của cô chỉ có Hoan Hoan, sẽ không còn dấu vết của Cố Nam Thành nữa.

Đây là lần cuối cùng Nam Tầm gửi tin nhắn cho Cố Nam Thành, gửi xong cô liền chặn số điện thoại và WeChat của gã.

Kỳ thật sau khi tin nhắn được gửi ra, Cố Nam Thành vừa kết thúc trò chuyện với Trần Do Mỹ, gã thấy được tin nhắn của Nam Tầm thì nhìn chằm chằm một lát, sau đó đáp một câu: “Đã biết.”

Nhưng tin tức này không gửi đi được, Cố Nam Thành suy đoán Nam Tầm đã chặn gã, nhưng gã không để việc này trong lòng, công ty còn có rất chuyện phiền lòng đang chờ gã đi xử lý, mà đó đều là do Nam Tầm ban tặng.

Lăng thị.

Sau khi từ chối Cố Nam Thành, tâm tình của Lăng Tiêu luôn không tồi cả ngày, mãi đến khi... An Lan gọi điện thoại đến.

Nhìn dãy số xuất hiện trên màn hình, mặt Lăng Tiêu trầm xuống, hơi lạnh đáng sợ toả ra, trên mặt không còn chút độ ấm nào.

Điện thoại vang lên thật lâu Lăng Tiêu mới ấn nghe.

“Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại à?” Giọng nói của An Lan thực lười biếng, mang theo chút quyến rũ gợi cảm.

Nắm tay Lăng Tiêu chợt siết chặt: “Chuyện gì?”

An Lan không chút để ý mà nói: “Không có tiền, chuẩn bị tiền cho mẹ già của con đi.”

Nói xong còn sợ Lăng Tiêu hiểu lầm, bà giải thích thêm một câu: “Không nuôi trai, để mẹ dùng.”

“Bao nhiêu?”

“Năm ngàn vạn, mẹ muốn xây tiệm để buôn bán.”

“Phòng tập thể thao?”

An Lan cũng không kỳ quái, nhất cử nhất động của bà đều bị Lăng Tiêu giám thị: “Đúng, tới tuổi này của mẹ, không vận động sẽ già nhanh lắm, gần đây có quen một cậu nhóc không tồi, thông minh lại tiến tới, muốn dìu dắt một chút.”

An Lan ăn nói rất bình thản, hồn nhiên không cảm thấy xấu hổ vì dính líu đến một người đàn ông bằng tuổi con trai mình

Giọng của Lăng Tiêu lạnh như phủ băng sương: “Tôi không phải cơ cấu từ thiện, còn nữa, đừng quên thân phận của bà, bà và ba tôi còn chưa ly hôn.”

Nói xong, Lăng Tiêu tắt điện thoại, ngũ quan anh tuấn như bọc một lớp sương lạnh thật dày, lạnh lẽo đến xương.

Lăng Hoa Thanh vào tủ nhiều năm như thế mà An Lan chưa từng đến thăm một lần, mấy năm nay bà đến thành phố khác, rất ít trở về, đàn ông bên cạnh thay hết người này đến người khác.

Lăng Tiêu rất hận An Lan, bà vứt bỏ hắn, hại Lăng Hoa Thanh vào tù, nhưng trong lòng lại không có chút áy náy nào.

Cú điện thoại này kết thúc không bao lâu lại có cú khác gọi đến.

Lăng Tiêu nhìn nhìn rồi bắt máy: “Nói.”

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông lập tức truyền đến từ điện thoại: “Hôm nay thiếu phu nhân cầm tóc đi bệnh viện xét nghiệm DNA, hiện tại còn chưa có kết quả, tạm thời không biết cô ấy điều tra ai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK