Lúc trước ngồi ở chỗ này, cô cảm thấy trời như sụp xuống, lúc ấy cô hận Mộ Tư đến tột độ.
Nhưng tới bây giờ, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn tiêu tan, cô và anh không ai nợ ai!
“Chị dâu, lão đại sẽ không có việc gì.” Hứa Trữ Viễn vừa rồi giết người không chớp mắt, lúc này lại lên tiếng an ủi Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đôi tay đầy máu, còn không ngừng run rẩy của mình rồi đứng lên: “Tôi đi rửa tay.”
Cô không thích để người ta nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại gặp Lăng Tiêu ở bệnh viện, còn vào thời khắc cô chật vật như thế.
Lăng Tiêu đang đứng ở lỗ thông gió hút thuốc, dáng vẻ sạch sẽ tươm tất, mang theo quý khí sinh ra đã có sẵn và sự lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.
So ra thì Thịnh Hoàn Hoàn trông thật chật vật lại yếu ớt.
Chênh lệch này làm trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trào lên tủi thân và không cam lòng.
Cô đã nói với hắn sự tồn tại của Mộ Thành Chu.
Cô đã nói với hắn người này có thù với Thịnh gia.
Cô đã nói với hắn người này nguy hiểm.
Thậm chí cô còn trực tiếp thỉnh cầu hắn, cô cần hắn trợ giúp.
Nhưng người đàn ông này, chồng của cô, người thân cận nhất của cô lại không làm gì cả.
Nếu đêm nay Mộ Tư không xuất hiện thì cô sẽ bị ba người đàn ông ghê tởm kia tùy ý chà đạp, thậm chí có thể sẽ chết dưới súng của Mộ Thành Chu.
Nếu Mộ Tư không chặn phát súng đó thay cô thì người hiện giờ nằm trong phòng giải phẫu sẽ là cô.
Trong lòng nghĩ thôi đã sợ, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn thật sự quá thất vọng và oán trách Lăng Tiêu.
Hình như Lăng Tiêu phát hiện cô, lập tức quay đầu qua nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, chỉ đi ngang qua bên cạnh hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn mở vòi nước ra, dòng nước sạch rửa trôi đi máu trên tay cô, lại không tẩy được mùi máu tươi và màu đỏ rực đầy người.
Không phải không sợ hãi, chỉ là cô không có tư cách khóc!
Sau khi đi ra từ toilet, Lăng Tiêu vẫn đứng ở đó, bước chân không hề di chuyển.
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn hắn, chỉ cúi đầu đi ra hành lang bên ngoài.
“Thịnh Hoàn Hoàn.” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau cô, nghe không ra là lo lắng hay bất mãn.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nhưng chỉ một lát liền tiếp tục đi về phía trước, bước nhanh về tới bên ngoài phòng giải phẫu, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
….
Bạch quản gia cầm áo khoác lại đây, phát hiện sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, ông chỉ rời đi một lát, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bạch quản gia không hỏi nhiều: “Thiếu gia, đêm đã khuya, mặc áo khoác vào đi!”
Ông đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, khoác áo lên vai hắn.
Ánh mắt Lăng Tiêu vẫn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn biến mất.
Bạch quản gia ăn ý hỏi: “Thiếu gia, gặp được người quen sao?”
Đôi môi mỏng mím chặt của Lăng Tiêu khẽ mở: “Tôi vừa thấy được Thịnh Hoàn Hoàn.”
Cô dám làm như không thấy hắn, hắn kêu cô, cô cũng làm bộ không nghe thấy. Thái độ vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất khó chịu.
Nhưng... vì sao cô lại ở bệnh viện, người còn dính đầy máu tươi, đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi hắn đã quan sát Thịnh Hoàn Hoàn, máu trên người không phải của cô, nếu vậy đó là của ai?
“Thiếu phu nhân?” Bạch quản gia có chút kinh ngạc, sau đó ngầm hiểu: “Tôi đi điều tra.”
Lăng Tiêu cởi áo khoác trên người xuống rồi ném cho Bạch quản gia: “Tôi về phòng bệnh trước.”
Bạch quản gia nhìn áo khoác trên tay, không khỏi cười cười.
Trời sắp vào thu đêm rất lạnh, quần áo Thịnh Hoàn Hoàn bị máu làm ướt, lúc này toàn thân lạnh lẽo, cô bất giác rụt rụt người lại.
Hứa Trữ Viễn muốn cởi áo sơmi trên người khoác thêm cho cô, nhưng quần áo anh cũng dính máu, anh nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng lên trên cửa phòng giải phẫu mà nói với cô: “Chị dâu, chị về trước đi, nơi này có tôi là được.”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, chỉ co người ngồi đó không nhúc nhích, không biết cô suy nghĩ cái gì.
Lúc này hành lang nơi xa truyền đến tiếng bước chân, tiếng động này có vẻ rất rõ ràng trên con đường yên tĩnh, từ xa đến gần, đều đều vững vàng.
“Thiếu phu nhân.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt không tính là hiền lành của Bạch quản gia, cô ngồi ngay ngắn, có chút mệt mỏi mà lên tiếng: “Bạch quản gia.”
Bạch quản gia không vội hỏi đến, chỉ đưa áo khoác trên tay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia bảo tôi tới đưa áo khoác cho cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn áo gió đen trên tay Bạch quản gia, không chút do dự mà lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, tôi không cần.”
Cô quá hiểu Lăng Tiêu, đây không giống chuyện hắn sẽ làm.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán có lẽ Lăng Tiêu bảo Bạch quản gia tới điều tra vì sao cô lại ở bệnh viện, còn áo khoác là Bạch quản gia tự chủ trương, từ trước đến nay ông luôn rất thận trọng.
Bạch quản gia biết Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi trong lòng có oán giận, ông không miễn cưỡng, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô như một người bạn mà nói chuyện phiếm: “Thân phận của Tích Nhi đã được xác định, lão thái thái và thiếu gia quyết định để cô ấy ở trong phủ.”
“Phải không, đây là chuyện tốt.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, thật lòng vui thay cho Tích Nhi.
“Chuyện này ít nhiều cũng nhờ thiếu phu nhân trợ giúp, bằng không đến nay huyết mạch của Lăng gia còn chịu khổ ở tầng hầm, lão thái thái bảo thiếu gia đón cô về phủ, nếu không phải lão gia trúng đạn nhập viện thì sáng mai thiếu gia nhất định sẽ đích thân đến Thịnh gia đón cô.”
Bạch quản gia nói rất êm tai, thứ nhất là khen Thịnh Hoàn Hoàn thông minh thiện lương, thứ hai thể hiện tâm ý của lão thái thái và Lăng Tiêu đối với cô.
Lão thái thái luôn yêu thương Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ còn có thêm một phần cảm kích.
Còn Lăng Tiêu, nếu hắn không muốn thì không ai ép được hắn. Bạch quản gia nói hắn sẽ đích thân đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ, chứng minh trong lòng Lăng Tiêu cũng hy vọng cô trở về.
Lời Bạch quản gia nói hay ở chỗ này.
Lăng Tiêu đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ chứng minh Lăng Tiêu đã cúi đầu, cũng tức là nhận sai, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có oán trách đến mấy cũng sẽ tan biến.
Dù sao bất cứ cô gái nào cũng phải nở mày nở mặt vì hành động này, bởi vì Lăng Tiêu không khác gì thần ở Hải Thành.
Nếu không xảy ra chuyện của Mộ Thành Chu, nếu Thịnh Hoàn Hoàn sớm nghe thấy những lời này của Bạch quản gia thì có lẽ cô sẽ thật sự tha thứ cho Lăng Tiêu, ngây ngốc cho rằng Lăng Tiêu sẽ đến Thịnh gia đón cô về.
Nhưng hiện tại cô không tin chữ nào của Bạch quản gia cả
Lăng Tiêu đích thân tới Thịnh gia đón cô trở về?
A, không có khả năng, trong lòng hắn căn bản không có cô!
Cô về hay không chẳng quan trọng gì với hắn.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không trực tiếp bác bỏ ý tốt của Bạch quản gia, chỉ im lặng dời đề tài đi: “Ông vừa nói Lăng Hoa Thanh trúng đạn?”
Lăng Hoa Thanh lại bị người ta ám sát sao?
Mới ra tù đã bị ám sát, hiện tại lại trúng đạn, rốt cuộc Lăng Hoa Thanh đắc tội ai mà một hai muốn dồn ông ta vào chỗ chết?
Bạch quản gia nghe thấy xưng hô của Thịnh Hoàn Hoàn đối với Lăng Hoa Thanh thì không tán đồng mà sửa đúng: “Thiếu phu nhân, cô nên gọi lão gia một tiếng ba hoặc là cha.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Xin lỗi, tôi còn chưa quen.”
Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quen được, giống như cô nỗ lực muốn trở thành một phần tử của Lăng gia, nhưng trước sau vẫn chỉ là người ngoài.
Chương 262: Tiêu Nhi, rời khỏi cô con gái của Thịnh gia kia
Bạch quản gia không rối rắm vấn đề xưng hô nữa, ông còn vội vàng trở về báo cáo kết quả với Lăng Tiêu: “Lão gia bị người ta ám sát, trên vai trúng một phát súng, cũng may giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Rốt cuộc Bạch quản gia cũng tiến vào đề tài chính, chỉ vết máu trên người Thịnh Hoàn Hoàn và phòng giải phẫu đang đóng chặt trước mặt: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì sao?”
“Tôi bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu giếm, cũng biết giấu không được.
Bạch quản gia biết chuyện trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, chỉ chỉ phòng giải phẫu: “Mộ tiên sinh bị thương?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh ta trúng một phát súng.”
Lúc này Hứa Trữ Viễn luôn không lên tiếng hừ lạnh: “Lão đại chúng tôi chắn đạn cho Thịnh tiểu thư, hiện tại sinh tử chưa biết ở trong đó, ông có thể đi chưa?”
Hứa Trữ Viễn âm u mà nhìn Bạch quản gia, ánh mắt thực không tốt.
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó đứng lên, khoác áo khoác trên tay lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, lão gia còn cần tôi đi chăm sóc, tôi đi trước.”
“Được.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn cởi áo khoác trên người xuống, Bạch quản gia lập tức đè tay cô lại: “Nơi này lạnh, thiếu phu nhân đừng từ chối tâm ý của thiếu gia, tôi đi về trước, hy vọng Mộ tiên sinh bình an.”
Nói xong, ông lễ phép cúi người chào Hứa Trữ Viễn rồi rời khỏi nơi này.
Hứa Trữ Viễn nhìn theo Bạch quản gia rời đi, tầm mắt nhìn vào chiếc áo khoác trên người Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu rất quái gở: “Xem ra Lăng Tiêu rất thương chị, lời đồn bên ngoài đều là giả.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Hứa Trữ Viễn dời mắt khỏi mặt cô: “Chị biết tâm ý của lão đại.”
“Tôi và Mộ Tư không có khả năng.”
Giọng Hứa Trữ Viễn có chút kích động: “Anh ấy vừa chắn một phát súng cho chị.”
“Thì tính sao?” Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến vô tình.
Hứa Trữ Viễn khẽ mắng một tiếng, bực bội lấy một điếu thuốc ra, còn chưa châm lửa đã bị Thịnh Hoàn Hoàn đoạt đi: “Nơi này là bệnh viện, đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Hứa Trữ Viễn tức giận trừng cô, lại dần dần tắt lửa giận dưới ánh mắt trầm tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng bỏ điếu thuốc lại.
….
Bạch quản gia trở lại phòng bệnh, Lăng Tiêu đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Lăng Hoa Thanh.
Bạch quản gia đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi một câu: “Thiếu gia, thiếu phu...”
Lăng Tiêu đột nhiên nâng tay lên, cắt ngang lời Bạch quản gia nói, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạch quản gia nhìn bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu thì vội vàng đi theo sau.
Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ, Bạch quản gia nói cho hắn nghe tin tức tìm hiểu được: “Thiếu gia, đêm nay thiếu phu nhân bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu thiếu phu nhân, cậu ta... Cậu ta còn chắn một súng vì thiếu phu nhân.”
Bạch quản gia cẩn thận quan sát vẻ mặt của thiếu gia nhà mình, chỉ thoáng nhìn liền vội vàng cúi đầu, sau đó không dám nói thêm nửa lời.
Lăng Tiêu lấy điếu thuốc ra châm, sương khói làm mơ hồ ngũ quan thâm thúy, làm người ta không thấy rõ biểu cảm của hắn, qua sau một lúc lâu hắn mới nói một chữ: “Tra.”
“Thưa vâng.” Bạch quản gia lập tức gật đầu, nhận lệnh lui đi.
Tốc độ của Bạch quản gia rất nhanh, dù sao cũng liên quan đến mạng người, có cục cảnh sát tham gia điều tra, ông lấy thân phân người nhà của Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc, tìm luật sư gọi điện thoại đến cục cảnh sát hỏi một chút là ra.
Hai mươi phút sau, Lăng Tiêu đã biết được cả quá trình, cũng biết vợ chồng Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh Hoàn Hoàn đã bỏ mạng, bọn người Trần Vân Phàm đang lấy lời khai ở cục cảnh sát.
Hắn trầm mặc thật lâu, sau đó hỏi Bạch quản gia một câu: “Ba người đàn ông kia sẽ bị phán tù?”
Bạch quản gia trả lời: “Sẽ, chỉ là Trần Vân Phàm đã bị Cố Nam Thành nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.”
Mọi người sớm đã biết chuyện của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, gã tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Trần Vân Phàm cũng không kỳ quái.
“Trần Vân Phàm phải không?” Lăng Tiêu lặp lại cái tên này một lần, mang theo khí thế lạnh lẽo khủng bố làm Bạch quản gia không khỏi rùng mình một cái.
Bạch quản gia phỏng đoán ý định của Lăng Tiêu: “Có cần đưa hắn vào tù mấy năm không?”
“Không cần, tạm thời đừng động vào hắn.” Lăng Tiêu lại châm điếu thuốc, lười biếng phun sương khói, nhưng dáng vẻ kia lại mang theo vài phần tà tính làm người ta sợ hãi: “Còn hai tên còn lại, vào tù rồi đừng để chúng trở ra.”
Vẻ mặt Bạch quản gia trở nên rất nghiêm túc: “Vâng, tôi cho người đi làm, chuyện này có cần nói với thiếu phu nhân không?”
Trong làn sương khói, ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: “Cô ta không cần biết việc này.”
….
Tình trạng của Mộ Tư còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng, trước sau có không ít chuyên gia đi vào phòng giải phẫu, dù sao Mộ Tư cũng có thân phận, bệnh viện không dám chậm trễ
Mãi đến sau hừng đông một lúc, cánh cửa phòng giải phẫu mới bị mở ra, sắc mặt mấy bác sĩ mổ chính đều thực nặng nề.
Thịnh Hoàn Hoàn quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Mộ Tư, cô sợ anh tỉnh lại không chịu được đả kích.
Bác sĩ nói, có lẽ nửa người dưới của Mộ Tư sẽ mất đi tri giác, nói cách khác hai chân anh không đứng lên được nữa, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.
Mộ Tư là người kiêu ngạo, kết quả này không khác gì bác sĩ tuyên bố anh bị bệnh nan y cả.
Cho nên trước khi anh tỉnh lại, cô không dám rời đi giây phút nào. Người hầu trong nhà đưa quần áo để thay cho cô, cô tắm nhanh rồi vội vàng trở lại phòng bệnh.
Rất nhanh Bạch quản gia liền truyền đạt tình trạng của Mộ Tư cho Lăng Tiêu: “Thiếu gia, Mộ Tư bị bắn trúng sau eo, có khả năng không đứng lên được nữa.”
Mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô ta đâu?”
“Thiếu phu nhân đi theo vào phòng bệnh, vẫn luôn không rời đi.”
Lăng Tiêu nghe xong thì trầm mặc một lát, sau đó dặn dò Bạch quản gia: “Đi tìm những chuyên gia quyền uy nhất toàn Hải Thành đến cho tôi.”
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó hiểu ra tâm tư của Lăng Tiêu: “Vâng, tôi lập tức đi làm.”
Mộ Tư không thể ngã xuống, ít nhất không thể vì cứu thiếu phu nhân mà ngã xuống, nếu không cô sẽ nhớ thương anh ta cả đời, đây là điều thiếu gia không cho phép.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Bạch quản gia.
Bạch quản gia đi rồi, giọng nói của Lăng Hoa Thanh đột nhiên vang lên phía sau Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu xoay người, lập tức đối diện với đôi mắt sắc bén của Lăng Hoa Thanh, hiển nhiên ông ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Bạch quản gia!
Lăng Tiêu thu lại cảm xúc, đi đến bên giường bệnh: “Ba, giải phẫu rất thành công, không bao lâu nữa là ba có thể xuất viện.”
Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu, giọng nói mang theo tức giận: “Những lời ba nói với con, con quên hết rồi sao?”
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Hoa Thanh: “Con không dám quên.”
Lăng Hoa Thanh nhìn hắn một lúc, sau đó nhịn đau nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, rời khỏi cô gái kia, đừng làm ba thất vọng.”
….
Buổi sáng hôm đó, hầu hết chuyên gia quyền uy của Hải Thành đều chạy tới bệnh viện, bọn họ đang đợi Mộ Tư tỉnh lại để tìm hiểu tình trạng của anh.
Những chuyên gia đó đại diện cho giới y học của Hải Thành, hiện giờ đều chờ ở ngoài phòng bệnh của Mộ Tư, làm Thịnh Hoàn Hoàn và Hứa Trữ Viễn rất bất ngờ, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia...
Chương 263: Phần dưới bụng hoàn toàn tê liệt
Bạch quản gia nói với Thịnh Hoàn Hoàn đây là ý của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết vì sao Lăng Tiêu lại làm thế, nhưng lại rất cảm kích hắn, dù sao người có khả năng kêu gọi như vậy ở Hải Thành cũng không nhiều lắm.
Những chuyên gia quyền uy bên ngoài đang nói chuyện với bác sĩ mổ chính của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng bệnh rồi ngồi xuống bên giường.
Mặt Mộ Tư không còn chút máu, trên miệng mũi cũng đeo chụp dưỡng khí, chi giả trên đùi bị lấy xuống, một bên chăn trống rỗng.
Công hiệu gây tê lui đi, Mộ Tư dần dần tỉnh lại, có thể là miệng vết thương đau quá nên ngũ quan xinh đẹp của anh nhăn chặt lại nhau.
“Mộ Tư, anh tỉnh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, cười cười với anh.
Mộ Tư thấy cô, nhất thời có chút hoảng hốt, giống như về tới quá khứ, vừa tỉnh lại là nhìn thấy gương mặt nghịch ngợm lại xinh đẹp của cô.
Vì có quan hệ vị hôn phu hôn thê nên vợ chồng Thịnh Xán rất khoan dung với Mộ Tư, thậm chí anh còn có phòng riêng ở Thịnh gia, nằm ngay bên cạnh phòng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đôi khi trễ quá, anh sẽ trực tiếp ở lại Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn sẽ thường xuyên xốc chăn của Mộ Tư, chui vào lòng anh, vợ chồng Thịnh Xán rất bất đắc dĩ về chuyện này, chỉ nói với Mộ Tư là trước khi Thịnh Hoàn Hoàn thành niên thì không được làm chuyện gì với cô.
“Mộ Tư?” Nghe Thịnh Hoàn Hoàn gọi, Mộ Tư thoát khỏi hồi ức, anh đưa mắt đánh giá cô một lát, sau đó nói một câu: “Em không có việc gì thì tốt rồi.”
Trái tim phụ nữ rất cảm tính, câu đầu tiên Mộ Tư nói khi tỉnh lại làm mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay: “Tôi không có gì, anh bị thương ở eo, tình hình không tốt lắm.”
Cô tin tưởng Mộ Tư, dù sao bệnh tình còn chưa xác định, trước khi bác sĩ tuyên bố hết cách thì anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nội tâm anh luôn mạnh mẽ hơn người khác.
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, im lặng chờ cô nói tiếp.
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời đến hai chân anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Hiện tại anh thử động đậy chân mình thử xem.”
Mộ Tư thử làm, nhưng rất nhanh sắc mặt anh liền thay đổi, anh lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng điệu thực bình tĩnh mà nói với cô: “Hoàn Hoàn, hình như nửa người dưới của anh không có cảm giác.”
Thịnh Hoàn Hoàn mím môi, xốc chăn dưới thân Mộ Tư lên, tay nhẹ nhàng ấn lên đùi anh rồi ngẩng đầu: “Vầy thì sao?”
Mộ Tư lắc lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi dùng sức: “Như vậy thế nào?”
Mộ Tư vẫn lắc đầu, Thịnh Hoàn Hoàn lại tăng lực lên: “Như vậy?”
Lần này Mộ Tư không đáp lại, một lát sau anh thở dài rồi nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, đừng lao lực, đi gọi bác sĩ vào đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói của Mộ Tư thì trong lòng đặc biệt không dễ chịu, cô sợ mình nhịn không được mà bật khóc, vội gật gật đầu rồi xoay người đi mở cửa phòng.
Hứa Trữ Viễn là người đầu tiên tiến lên: “Lão đại tỉnh?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, buông then cửa ra: “Anh ấy tỉnh, các người chọn vài người vào đi!”
Mười mấy chuyên gia bên ngoài không có khả năng đi vào hết
Bác sĩ mổ chính gật đầu, dẫn mấy ngôi sao sáng giới y học vào phòng bệnh, những người khác thì chờ ở bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi vào nghe một chút, lại bị chuyên gia phía trước ngăn cản: “Cô và bệnh nhân có quan hệ gì?”
Chuyên gia hỏi cô.
Thịnh Hoàn Hoàn bị hỏi nghẹn họng.
Chuyên gia nói tiếp: “Chúng tôi phải kiểm tra thân thể bệnh nhân, cô không tiện vào.”
Nửa người dưới đương nhiên cũng bao gồm bộ phận kia của người đàn ông. Thịnh Hoàn Hoàn nghe hiểu nên lập tức lui về phía sau hai bước, cánh cửa đóng lại trước mặt cô.
Chỉ qua vài phút, cửa phòng đã mở ra, các chuyên gia đi ra từ trong đó.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên hỏi: “Tình hình của anh ấy thế nào?”
Các chuyên gia nhìn cô một cái, nhưng không trả lời, bác sĩ mổ chính lắc đầu với cô, dẫn một đám chuyên gia quyền uy đi phòng họp.
Lúc này Hứa Trữ Viễn cũng đi ra: “Chị vào đi, anh ấy cần chị.”
Thịnh Hoàn Hoàn kéo anh ta: “Nói cho tôi biết tình trạng của anh ấy.”
Hứa Trữ Viễn cúi đầu không nhìn cô, dùng sức rút tay áo khỏi tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Tự chị đi hỏi đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận: “Hứa Trữ Viễn.”
Rốt cuộc cũng Hứa Trữ Viễn ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, giọng nói mang theo oán trách mãnh liệt: “Anh ấy không cho chúng tôi nói với chị.”
Nói xong, anh ta đấm một đấm vào bức tường trắng.
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đớn, xem ra tình hình của Mộ Tư không lạc quan, cô không hỏi thêm nữa mà xoay người vào phòng bệnh.
Mộ Tư bình tĩnh nằm trên giường bệnh, thậm chí còn cười cười với cô.
“Mộ Tư...”
“Hoàn Hoàn, anh mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở miệng thì Mộ Tư đã cắt ngang câu hỏi của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất muốn mỉm cười với anh, nhưng cô cười không nổi: “Được, tôi ở đây với anh.”
Mộ Tư không từ chối mà nhắm mắt lại.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng đó một lúc lâu, bỗng tiến lên thò tay vào trong chăn, đặt lên bên xương hông của anh, cách lớp áo chậm rãi di chuyển từ xương hông của anh qua bụng.
Mặt Mộ Tư không chút thay đổi, cả mày cũng không run lên một chút, mí mắt không mở ra.
Thời khắc này, hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên.
Phần dưới bụng hoàn toàn tê liệt, không có chút tri giác nào.
Sau khi đi ra từ phòng họp, hơn phân nửa số chuyên gia bỏ đi, người rời đi đều lắc đầu, tỏ vẻ họ bất lực.
Còn lại không bao nhiêu chuyên gia, đáp án họ đưa ra cũng không lạc quan, chỉ nói sẽ làm hết sức, bảo họ đừng ôm hy vọng quá lớn.
Bạch quản gia trở lại phòng bệnh của Lăng Hoa Thanh thì phát hiện trong phòng có khách không mời mà đến.
Lam Nhan mang một bó hoa đến thăm Lăng Hoa Thanh, lúc này đang ngồi bên giường gọt táo, còn kể những chuyện lý thú trong công việc của mình cho Lăng Hoa Thanh nghe.
Mà Lăng Tiêu thì ngồi trên sô pha xem di động.
Bạch quản gia chào hỏi Lam Nhan rồi đi đến trước mặt Lăng Tiêu nói nhỏ: “Thiếu gia...”
Vừa mở miệng, Lăng Tiêu liền liếc nhìn ông một cái, Bạch quản gia lập tức khép miệng lại, nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống.
“Bạch quản gia.” Lăng Hoa Thanh gọi ông.
Bạch quản gia lập tức đi đến bên cạnh Lăng Hoa Thanh: “Lão gia.”
“Tuổi ông cũng lớn, chuyện chăm sóc người bệnh cứ giao cho người trẻ tuổi đi, còn phải làm phiền Bạch quản gia tốn nhiều tâm tư cho Thiên Vũ, tối hôm qua cả đêm không ngủ đúng không, mau về phủ nghỉ ngơi đi!”
“Lão gia...” Vừa mở miệng liền thoáng nhìn thấy Lăng Tiêu lắc lắc đầu với mình, Bạch quản gia lập tức sửa miệng: “Cảm ơn lão gia thông cảm, tôi lập tức trở về nghỉ ngơi.”
Bạch quản gia đi rồi, Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lam Nhan mà cười hỏi: “Không ngại bác tự chủ trương chứ?”
Lam Nhan rất bất ngờ: “Đương nhiên không, có thể tới chăm sóc bác trai là phúc khí của cháu, mấy ngày nay cháu cũng rảnh, chỉ cần bác trai không chê cháu ồn thì ngày nào cũng tới thăm bác được.”
Lam Nhan ước gì ngày nào cũng tới bệnh viện, như vậy cô ta có thể thường xuyên gặp mặt Lăng Tiêu, còn có thể tìm cơ hội ở bên hắn. Hơn nữa cô ta cũng có thể mượn cơ hội này giành được yêu thích của Lăng Hoa Thanh.
Lăng Hoa Thanh là người đàn ông khôn khéo, tâm tư của Lam Nhan căn bản không giấu được ông ta, chẳng qua đây là điều ông ta muốn, cho nên mới dung túng cô ta mà thôi.