Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức biến đổi, sắc mặt còn lạnh lẽo âm u hơn: “Đã biết, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta.”
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu mở camera trong nhà lên, không ngừng quay ngược, mãi đến khi thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào phòng ngủ chính, tìm kiếm tóc của hắn dưới gối.
Thời khắc đó, Lăng Tiêu chưa bao giờ phẫn nộ như thế: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
Đời này hắn ghét nhất là những thủ đoạn bỉ ổi của đàn bà, hắn lần lượt cảnh cáo cô, nhưng không ngờ cô vẫn đụng vào điểm mấu chốt của hắn, vì sao cô luôn không ngoan?
Lúc này Lăng Tiêu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn ăn cắp tóc của mình và Lăng Thiên Vũ đi xét nghiệm DNA nên giận không thể át.
Thịnh Hoàn Hoàn không hề hay biết, khi trở về từ đoàn xe thì đã gần hoàng hôn, Lăng Thiên Vũ vừa thấy cô liền đáng thương vuốt bụng nhỏ, Tiểu Bạch cũng đứng một bên dùng sức vẩy đuôi.
Thịnh Hoàn Hoàn cưng chiều xoa xoa đầu Lăng Thiên Vũ: “Đói bụng à?”
Lăng Thiên Vũ gật đầu gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ giọng nói: “Vậy dì vào bếp xem có gì ăn không.”
Mở tủ lạnh ra liền thấy bên trong có không ít hải sản tươi ngon, Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ không thôi, Lăng Thiên Vũ đứng một bên liếm liếm miệng như con cún ham ăn.
Lúc này giọng nói của Bạch quản gia truyền đến từ ngoài cửa: “Hồi trưa thiếu gia cho người đưa về, đêm nay chắc ngài ấy sẽ về sớm.”
Là ý của Lăng Tiêu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, muốn hỏi khi nào hắn trở về.
Chưa vang được mấy tiếng thì đã có người bắt điện thoại: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Lăng Tiêu không có chút độ ấm nào, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã có sức chống cự trước sự lạnh nhạt của Lăng Tiêu: “Khoảng mấy giờ anh về, tôi thấy tủ lạnh có rất nhiều hải sản, Bạch quản gia nói là anh đặt?”
Ngày đó ở Thịnh gia, cô phát hiện hai cha con Lăng Tiêu đều rất thích ăn hải sản, hiện tại tủ lạnh có nhiều hải sản tươi ngon được đặt trong thùng.
Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn dịu dàng êm tai, như người vợ hiền thục đang hỏi chồng mình đêm nay mấy giờ về nhà. Lăng Tiêu cảm thấy mình nhất định là điên rồi, tự nhiên hắn lại bảo người đặt hải sản trở về, còn vì mấy câu của cô mà nhục mạ Cố Nam Thành một trận.
“Lăng Tiêu, anh có nghe không?” Giọng nói mềm nhẹ của cô lại vang lên bên tai.
Lăng Tiêu trầm mặc vài giây rồi nói: “Cô chăm sóc tốt cho Thiên Vũ là được, về sau không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, đặc biệt thức thời mà nói: “Được, tôi đã biết.”
Cô còn tưởng rằng đêm nay hắn sẽ trở về ăn cơm nên mới cho người chuẩn bị nhiều hải sản như thế, nhưng nghe câu nói vừa rồi thì hắn sẽ không về. Hơn nữa hắn cũng không thích cô gọi điện thoại đến quấy rầy!
Xem ra là cô nuôi kỳ vọng quá lớn với hắn.
Từ từ, cô đang kỳ vọng cái gì?
Kỳ vọng Lăng Tiêu về nhà?
Không, cô nhất định là điên rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn tiện tay chọn ba loại hải sản, làm vài món ăn đơn giản, còn chưa ra khỏi phòng bếp thì Lăng Kha đã gọi đến.
Rốt cuộc Nam Tầm cũng ly hôn với Cố Nam Thành, hiện tại đang ở khách sạn, Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức nói: “Một lát nữa tớ sẽ qua, cậu chăm sóc tốt cho mẹ con họ đi.”
Bữa cơm này ăn rất nhanh, sau khi ăn xong Thịnh Hoàn Hoàn liền dỗ Lăng Thiên Vũ đi ngủ, tiếp theo cầm áo khoác ra cửa.
Mãi đến khi cô rời đi, Lăng Tiêu vẫn chưa trở về.
Nhưng rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy hắn ở Thịnh Thế Danh Môn, hắn được một đám vệ sĩ bảo vệ, đang nhìn thẳng đi nhanh về phía trước, tựa như vương giả đứng trên cao, quân lâm thiên hạ.
Sau đó cô lại nhìn thấy Dạ Oanh và Vân Kỳ, họ cũng vừa đến, Dạ Oanh đi theo phía sau Vân Kỳ.
Dạ Oanh đặc biệt nhạy cảm, lập tức phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn rồi gật đầu với cô, Thịnh Hoàn Hoàn cười cười đáp lại.
Rất nhanh Dạ Oanh đã dời mắt đi, Vân Kỳ và Lăng Tiêu sóng vai tiến vào thang máy.
Khoảnh khắc Lăng Tiêu xoay người lại liền nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cách đó không xa, mày rậm không khỏi nhăn lại.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lăng Tiêu đã phát hiện mình, cô luôn không hỏi đến hành tung của hắn, cho nên cũng không để trong lòng, trực tiếp đi tìm Nam Tầm và Lăng Kha.
Lần này Thịnh Hoàn Hoàn ra cửa có mang theo mấy vệ sĩ của Lăng gia, lúc này các vệ sĩ đang canh giữ ngoài cửa.
Nam Tầm gầy đi không ít, quầng thâm mắt rất đậm, nhìn có chút tiều tụy, nhưng cảm xúc lại đặc biệt bình tĩnh.
Lăng Kha nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn liền bất mãn oán giận: “Tớ dỗ Hoan Hoan ngủ luôn rồi cậu mới đến?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chai rượu đầy bàn mà cười nói: “Tớ tự phạt tam ly?”
Lăng Kha đương nhiên gật đầu: “Đương nhiên, dù sao đêm nay chúng ta cũng không say không về.”
Nam Tầm nhìn hai cô mà cười khẽ, chất lỏng màu đỏ trong tay làm da cô ấy trông thật tái nhợt.
Thịnh Hoàn Hoàn ném áo khoác xuống ngồi vào bàn: “Được thôi, không say không về.”
Lăng Kha lập tức đổ một ly rượu cho cô, nâng ly lên nhìn về phía Nam Tầm: “Ly này kính nữ thần tỷ tỷ của chúng ta tìm lại được tự do, khôi phục độc thân.”
Nam Tầm cười cười, nâng ly lên cụng.
Ba người uống một hơi cạn sạch.
Vừa buông ly rượu xuống, Lăng Kha lại đổ đầy, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Nam Tầm: “Sau này chị có tính toán gì?”
Nam Tầm lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy ra một cái thẻ đưa tới trước mặt Nam Tầm: “Cầm đi!”
Nam Tầm cũng không khách sáo với Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức nhận lấy thẻ: “Cảm tạ.”
Lăng Kha ra vẻ đáng thương, duỗi tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tớ cũng muốn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhét ly rượu vào tay cô: “Muốn thì uống đi.”
“Cậu thật là gian xảo.” Lăng Kha chu môi ra, uống một hơi cạn sạch, sau đó đáng thương nói: “Tớ nhớ Vi Vi.”
Hạ Tri Vi đã ra nước ngoài mấy năm mà chưa trở về lần nào.
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra: “Video call cho cậu ấy đi, tớ cũng nhớ.”
Nam Tầm không có ý kiến, cứ uống từng ngụm từng ngụm một.
Rất nhanh, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở màn hình, cô đang mặc áo tắm, trên đầu có quấn khăn lông, hiển nhiên là vừa đi ra từ phòng tắm, trông thật quyến rũ mê người.
“Oa, các cậu chuẩn bị cả đêm không về ngủ à?” Hạ Tri Vi nhìn những chai rượu trên bàn mà nhướng mày.
Lăng Kha giơ ly rượu lên, đặc biệt hưng phấn: “Chúng tớ đang chúc mừng chị Nam Tầm thoát ly khổ hải, khôi phục độc thân.”
Ngũ quan quyến rũ của Hạ Tri Vi tối sầm xuống: “Thật sự ly hôn, Cố Nam Thành bị mỡ heo che mắt à?”
Nam Tầm cười cười: “Đừng nhắc đến anh ta, chị không muốn nghe thấy cái tên này nữa.”
Hạ Tri Vi đứng dậy, sau đó cầm chai rượu qua ngồi trước video: “Em uống với mọi người.”
Nam Tầm trêu chọc: “Không sợ anh nhà à?”
Hạ Tri Vi không sợ gì cả: “Anh ấy về Hải Thành, hiện tại không ai quản được em, đúng rồi hiện tại mọi người ở khách sạn đúng không, Thịnh Thế?”
Ba cô gái không hẹn mà cùng gật đầu.
Hạ Tri Vi lập tức buông cái ly trong lòng: “Chờ em một lát, em gọi điện thoại.”
Nói xong thì tắt video, không bao lâu sau lại gọi đến.
Hạ Tri Vi: “Tiêu Dịch ở phòng 899, mọi người đi tìm anh ấy đi, ba cô gái uống rượu giải sầu rất chán, đi ra ngoài phát tiết một phen, thuận tiện giúp tớ canh chừng ảnh.”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn cùng nhìn về phía Nam Tầm.
Nam Tầm nhún vai: “Chị không sao cả.”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, ăn ý khoác tay Nam Tầm: “Đi thôi! Tìm trai đẹp nào.”
Chương 187: Đêm nay tôi có thể không quay về không?
Lúc này, trong căn phòng xa hoa có bốn người đàn ông tôn quý phi phàm đang ngồi, Dạ Oanh ngồi phía trước khẽ hát một bài ca kinh điển, không khí đặc biệt hài hòa.
Tiêu Dịch cất điện thoại đi, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng: “Lát nữa có mấy cô gái đến đây.”
Vân Kỳ nhướng mày: “Thế nào, cái cô ở nước ngoài không đủ làm anh no bụng à?”
Tiêu Dịch nhớ tới cô gái như đoá hoa trong nhà, không khỏi bật cười, cô rất mong manh, anh đâu dám đụng đến cô.
“Hiểu lầm, là bạn của cô ấy, tâm tình không tốt nên qua ngồi chơi, anh tôn trọng một chút.” Ánh mắt Tiêu Dịch dừng lại trên người Vân Kỳ.
Vân Kỳ đặc biệt buồn bực: “Đệt, anh nhìn tôi làm gì, bên cạnh ông đây còn thiếu gái à?”
Tiêu Dịch chuyển mắt qua hai người đàn ông còn lại, cuối cùng lại về tới người Vân Kỳ: “Nơi này trừ anh ra thì còn ai cảm thấy hứng thú với phụ nữ?”
Vừa nhìn hai vị kia là biết hệ cấm dục.
Ánh mắt Vân Kỳ xẹt qua người Diệp Sâm và Lăng Tiêu, thật sự không còn lời gì để nói: “Tôi nói này Diệp Sâm, Lăng Tiêu người ta đã kết hôn rồi, sao anh còn chưa có tin tức gì? Anh đã sắp 30 tuổi, không sợ nghẹn hư à.”
Tiêu Dịch cũng nói: “Rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào mới lọt được vào mắt xanh của Diệp Sâm anh?”
Diệp Sâm cười cười, ngón tay thon dài chuyển động chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, ngũ quan tuấn mỹ mang theo chút tà khí: “Trắng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng.”
Trắng trẻo, ăn nói ngọt ngào, xinh đẹp, tươi tắn ngon miệng… Nghe những ngữ này, trong đầu Lăng Tiêu không khỏi hiện ra gương mặt tươi cười của Thịnh Hoàn Hoàn, kiểu người Diệp Sâm thích hoàn toàn ăn khớp với Thịnh Hoàn Hoàn.
Vân Kỳ nghe xong thì cười xấu xa nói: “Đó chẳng phải là dạng ngọt ngào đáng yêu? Thì ra anh thích như vậy, dễ thôi, tôi tìm giúp anh, tuyệt đối non đến chảy nước, sạch sẽ ngon miệng.”
Diệp Sâm liếc Vân Kỳ một cái, tiếp tục nói: “Có thể ngọt có thể quyến rũ, có thể ở nhà cũng có thể làm chị đại, ngầu lên còn loá mắt hơn đàn ông, quay đầu mỉm cười là nhớ mãi không quên.”
Tiêu Dịch trêu ghẹo: “Có dạng phụ nữ này sao? Diệp Sâm, đời này anh nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại.”
Vân Kỳ cũng lắc đầu thở dài: “Tôi thấy anh ta nghẹn hỏng rồi, không có hứng thú với phụ nữ.”
Diệp Sâm đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên nói ra một chữ không khớp gì với lời mở đầu: “Sắp.”
Vừa nói xong, cửa phòng bị đẩy ra.
Một vệ sĩ đi đến, ngừng lại bên cạnh Tiêu Dịch: “Tiếu thiếu, bên ngoài có ba cô gái nói tìm anh.”
Tiêu Dịch gật đầu: “Cho họ vào.”
Cửa phòng lại được mở ra, ba cô gái xuất hiện ở ngoài cửa, ai cũng tinh tế lả lướt, da trắng xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp mỗi người mỗi khác.
Vừa bước vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hối hận.
Lăng Tiêu, cô thấy được Lăng Tiêu ngồi ở trong cùng, người đàn ông này dù ở nơi nào cũng tự động toả sáng, làm người ta không thể xem nhẹ.
Hiện tại rời đi còn kịp không?
Ánh mắt sắc bén thâm thúy của Lăng Tiêu liếc nhìn về hướng cô.
Hiển nhiên... Đã không kịp rồi.
Nam Tầm cũng sửng sốt, Diệp Sâm... Diệp Sâm...
Diệp Sâm chống một tay lên sô pha, ngón tay thon dài đặt trên hàng lông mày hơi nhướng lên, đôi mắt sau cặp mắt kính kia như chim ưng nhìn thẳng con mồi, sắc bén nghiền ngẫm, lại nhất định phải chiếm được.
Không khí thay đổi, cả Lăng Kha luôn tùy tiện cũng cảm nhận được: “Phải đi à?”
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn đánh trống lui quân, lúc này liền thấy Lăng Tiêu nâng tay lên, vẫy về hướng cô một cái: “Lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói nhỏ: “Thật xui xẻo, đi vào trước đi!”
Tâm tư của Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu quấy rầy nên không nhận thấy dị thường của Nam Tầm, cô khẽ oán giận một câu rồi đi vào bên trong.
Lăng Kha thì lôi kéo Nam Tầm đi đến bên cạnh Tiêu Dịch ngồi xuống.
Tiêu Dịch rất phong độ, chào hỏi xong thì giới thiệu Vân Kỳ Diệp Sâm cho các cô quen biết, cuối cùng đến Lăng Tiêu: “Chắc không cần giới thiệu vị này đúng không?”
Lăng Kha và Nam Tầm gật đầu.
Tiêu Dịch lại giới thiệu với Vân Kỳ và Diệp Sâm: “Lăng Kha, Nam Tầm.”
Vân Kỳ gật đầu với hai người, chưa nói cái gì.
Tầm mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm: “Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt kia mang theo tuyên thệ nào đó, làm Nam Tầm không được tự nhiên: “Đã lâu không gặp.”
Tiêu Dịch có chút kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
Diệp Sâm không phải người Hải Thành, trước kia từng học ở đây mấy năm, anh cũng giống như Tiêu Dịch, mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài, rất ít trở về. Cho nên Diệp Sâm và Nam Tầm quen biết nhau làm anh ta rất kinh ngạc.
Nam Tầm cố làm ra vẻ thong dong: “Cùng trường cấp ba.”
Diệp Sâm cười cho qua.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, trên người hắn đặc biệt sạch sẽ, không có mùi thuốc lá và cồn, đối diện với cặp mắt xem kỹ kia, cô chủ động giải thích nguyên do đêm nay ra ngoài.
Lăng Tiêu nghe xong thì một lúc lâu mới mở miệng: “Uống rượu?”
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, gật gật đầu: “Uống một chút.”
Không nhìn thấy Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn được một tấc lại muốn tiến một thước: “Đêm nay tôi có thể không quay về không?”
“Cô nói đi?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không thay đổi chút nào.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết là không được, cô phải trở về với hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người bạn tốt cách đó không xa, có rượu vào nên cũng lớn gan hơn: “Chỉ một đêm.”
Lăng Tiêu không nói nhiều, ánh mắt lại càng lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đã thất bại, không cam lòng lại không thể làm gì, dưới cơn giận dữ bưng ly rượu trước mặt Lăng Tiêu lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Lúc này giọng nói của Dạ Oanh vang lên trong phòng: “Hiếm khi náo nhiệt như thế, chỉ uống rượu thì thật không thú vị, không bằng chơi cái khác?”
Tầm mắt Vân Kỳ nhìn quanh phòng một vòng rồi trở lại trên người Dạ Oanh: “Vậy em muốn chơi cái gì?”
“Thật hay thách.”
Vân Kỳ nhướng mày: “Thú vị sao?”
Dạ Oanh cười rất quyến rũ, đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về mới trả lời câu hỏi của Vân Kỳ: “Hiện tại người trẻ tuổi đều thích chơi trò này.”
Nói xong, cô đặt một chồng bài và vỏ chai rượu lên bàn rồi hỏi: “Ai tới trước?”
Vân Kỳ đưa bàn tay qua: “Anh thử trước.”
Vân Kỳ quay chai rượu, miệng chai ngừng lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Không thể nào, vòng đầu đã trúng chiêu?
Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận xui xẻo, duỗi tay lật bài, vừa thấy thì khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ như tôm luộc.
Dạ Oanh: “Lần đầu của bạn đã cho ai?”
Đây là câu hỏi quỷ quái gì vậy?
Mọi người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cả Lăng Tiêu cũng nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể đào hầm chui vào: “... Lăng Tiêu.”
Khóe miệng Lăng Tiêu xẹt qua ý cười như có như không.
Vân Kỳ chỉ vào Lăng Tiêu trêu chọc: “Các người xem cái mặt anh ta kìa.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngượng ngùng trước mắt, trong nháy mắt hắn rất muốn giấu cô đi, vừa rồi Diệp Sâm nói thích kiểu người như cô, hiện tại cô trông thật xinh đẹp ngon miệng.
Dạ Oanh: “Hoàn Hoàn tiếp tục.”
Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên, dùng sức quay chai rượu, lần này miệng chai lại nhắm ngay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhướng mày, duỗi tay rút thẻ bài ra.
Nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy xong rồi.
Lúc này, Lăng Tiêu buông bài xuống, trên đó viết rõ: “Xin dùng một câu hình dung cảm giác lần đầu tiên.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tầm mắt của Lăng Tiêu vẫn không dời khỏi người mình, trong lòng cô không khỏi siết chặt.
Chương 188: Trở về xem hắn trừng trị cô như thế nào
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tầm mắt của Lăng Tiêu vẫn không dời khỏi người mình, trong lòng cô không khỏi siết chặt, bỗng nhớ tới lần đầu tiên giữa cô và Lăng Tiêu.
Đêm đó Lăng Tiêu không dịu dàng, không bận tâm cảm nhận của cô chút nào, hắn chỉ mang đến cho cô đau đớn và nhục nhã, cho nên đối với cô, đêm đó chỉ là tra tấn, cảm giác rất tệ.
“Rất thích.” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đỉnh đầu cô.
Đáp án hắn đưa ra hoàn toàn tương phản với cảm nhận của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, cô gái mà hắn nhớ tới lúc này nhất định không phải cô, có thể là mẹ của Thiên Vũ, có thể là Lam Nhan, cũng có thể là người bạn gái cũ ở nước ngoài trông rất giống cô mà hắn từng nhắc đến.
Tóm lại không phải là cô.
Trái tim đột nhiên đau đau, muốn uống rượu.
Lăng Tiêu trả lời xong thì vờ như không nhìn thấy những ánh mắt nghiền ngẫm kia, bàn tay thon dài sạch sẽ lại quay chai rượu.
Lần này miệng chai nhắm ngay Vân Kỳ.
Vân Kỳ lật bài rồi tự đọc ra: “Từng có mấy người phụ nữ | đàn ông?”
Vân Kỳ vốn lăn lộn xã hội đen, trò chơi này chỉ là trò mèo với anh ta, anh vuốt vết sẹo trên cằm mà trầm ngâm: “Từng có mấy người phụ nữ? Cái này tôi thật sự không nhớ rõ.”
Dạ Oanh ngồi bên cạnh anh ta trả lời: “8 người.”
Vân Kỳ cười nhạt: “Không ai biết rõ chuyện của anh hơn em cả.”
Dạ Oanh vuốt vuốt mái tóc dài, cười rất quyến rũ: “Lần nào cũng là em hẹn người, em tặng quà, sao lại không rõ chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc, Dạ Oanh không phải người phụ nữ của Vân Kỳ sao?
Vân Kỳ không nói thêm nữa, lại quay chai rượu.
Miệng chai nhắm ngay Diệp Sâm.
Câu hỏi là “Bộ phận nào trên người bạn nhạy cảm nhất.”
Diệp Sâm cười mà không đáp, bưng ly rượu lên uống cạn.
Tiêu Dịch trêu chọc: “Không phải chứ, kín tiếng quá vậy?”
Vân Kỳ cười lớn: “Anh ta rất rụt rè, luôn không cho phụ nữ chạm vào thì làm sao biết bộ phận nào trên thân thể mình nhạy cảm nhất?”
Diệp Sâm không phản bác, ánh mắt dừng lại trên người Nam Tầm, đồng thời cũng quay chai rượu trong tay.
Kết quả vẫn là Diệp Sâm.
Câu hỏi: “Chuyện xấu hổ nhất từng trải qua trong đời.”
Diệp Sâm mang đầy tà khí lại tung ra tin sốt dẻo: “Hồi niên thiếu từng cưỡng hôn một nữ sinh, kết quả bị người ta đánh bò lăn.”
“Phốc...” Mọi người phì cười.
Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá người đàn ông tuấn tú này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người này, trong nét cao ngạo mang theo chút bướng bỉnh, khí thế không thua gì Lăng Tiêu, vừa nhìn liền biết có thân phận không đơn giản.
Loại đàn ông này lại từng có quá khứ ngốc nghệch đáng yêu như vậy á. Vân Kỳ nói đến nay anh vẫn chưa chạm qua phụ nữ, chắc trong lòng còn chưa bỏ xuống được nữ sinh kia rồi!
Bỗng nhiên, trên bả vai truyền đến cảm giác đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua liền đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, đáy mắt hắn hiện ra một tia cảnh cáo.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, nhưng Lăng Tiêu cũng không nhắc nhở thêm nữa, mặt hắn rất đen.
Diệp Sâm bị bọn Vân Kỳ cười nhạo một hồi lại quay chai rượu.
Lần này miệng chai chỉ về hướng Nam Tầm.
Nam Tầm muốn duỗi tay lật bài, nhưng Diệp Sâm nhanh hơn cô một bước.
Giọng nói của Diệp Sâm trầm thấp giàu từ tính, đôi mắt như chim ưng lại nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Từng yêu mấy người?”
“Một người.” Nam Tầm trả lời không chút do dự.
Đôi mắt dưới cặp mắt kính của Diệp Sâm tràn đầy lạnh lẽo.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại trúng chiêu.
Câu hỏi: “Có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Chưa.”
Tiếp theo là Dạ Oanh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô rút phải câu hỏi gì, bởi vì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai làm cô mặt đỏ tai hồng.
Chưa chơi thật hay thách được bao lâu, sau mấy vòng bọn Lăng Tiêu liền vào phòng trà nói chuyện, mấy người bọn Thịnh Hoàn Hoàn thì ngồi uống rượu.
Thịnh Hoàn Hoàn bưng rượu đến ngồi bên cạnh Dạ Oanh: “Vẫn chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn với cô, tôi kính cô một ly!”
Lúc trước nếu không phải Dạ Oanh nhắc nhở thì cô sẽ không có giao thoa gì với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bình yên đưa Tiểu Sam Sam về nhà, sau đó Trần Cường dẫn người xông vào Thịnh gia ngay giữa đêm khuya, Lăng Tiêu xuất hiện cứu cả nhà bọn họ.
Dạ Oanh cười hỏi: “Hối hận không?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó sau đó lắc đầu: “Tuy tính tình Lăng Tiêu rất tệ, nhưng cũng không xấu như đồn đãi.”
Nghiêm túc mà nói, Lăng Tiêu vẫn có rất nhiều ưu điểm, hắn là người cha tốt, lúc ở bên ngoài sẽ bảo vệ cô, hơn nữa hắn còn biết nấu ăn.
Chỉ tính đến mặt nấu cơm này, Thịnh Hoàn Hoàn có thể cho Lăng Tiêu mười điểm.
“Cô và Vân Kỳ không phải người yêu sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất tò mò, bên ngoài đều nói Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ.
Dạ Oanh cười cười, không trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ nâng ly rượu lên cụng với cô: “Uống rượu đi!”
Xem ra quan hệ có chút phức tạp, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.
Ngồi một lát, Lăng Kha ngại nhàm chán: “Chúng ta ca hát đi, quên đi tất cả phiền não, quẩy lên.”
Vì thế một giờ sau, đám người Lăng Tiêu đi ra từ phòng trà liền thấy phòng này đã trở thành sàn nhảy, ánh đèn đủ mọi màu sắc đang xoay tròn, trên bàn đầy vỏ chai rượu, nhạc lớn chói tai, mấy người phụ nữ chơi điên rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn đạp lên sô pha nhảy tưng tưng, Dạ Oanh nhảy điệu múa thật gợi cảm, Lăng Kha và Nam Tầm khoác vai nhau mà gân cổ lên hát: “Tôi không làm đại ca đã thật nhiều năm, tôi không thích lời nói dối lạnh lẽo...”
Mấy người đàn ông: “...”
Rốt cuộc trong thời gian bọn họ đi vào nói chuyện đã xảy ra cái gì?
Lăng Tiêu nhìn cô gái nhún nhảy loạn xạ trên sô pha mà đau đầu nói: “Xin lỗi, làm các vị cười chê, nhìn có vẻ uống không ít, tôi dẫn cô ấy về trước.”
Lăng Tiêu đi lên trước, Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn thì lập tức nhảy lên người hắn: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh cũng ra rồi, uống rượu cùng tôi đi, chúc mừng cuối cùng chị Nam Tầm cũng đá đít thằng đểu Cố Nam Thành kia.”
Mùi rượu rất nồng xông vào mũi, Lăng Tiêu nhìn cô gái mặt đỏ ửng mà chau mày: “Cô đã uống bao nhiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười khì khì duỗi ba ngón tay ra quơ quơ trước mặt Lăng Tiêu, dáng vẻ trông rất đắc ý: “Không nhiều lắm, chỉ ba chai thôi, không phải anh nói muốn cùng tôi xem phim cấm sao, chúng ta mau về nhà đi!”
Trong câu hỏi có từng cùng khác phái xem phim cấm chưa, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trả lời chưa thì Lăng Tiêu đã nói một câu bên tai cô: “Chúng ta trở về thử một lần.”
Ánh mắt Lăng Tiêu sâu thẳm: “Như cô mong muốn.”
Tiểu yêu tinh này đã uống say còn không quên tán tỉnh hắn, trở về xem hắn trừng trị cô như thế nào.
Nhưng đêm nay Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn không xảy ra chuyện gì, vì sau khi lên xe Thịnh Hoàn Hoàn ngủ say như lợn chết, dù Lăng Tiêu có gọi thế nào cũng không dậy.
Sau khi Lăng Tiêu ôm Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Vân Kỳ đi đến bên cạnh Dạ Oanh: “Uống say?”
Dạ Oanh lắc đầu cười nói: “Không có.”
Vân Kỳ gật đầu: “Vậy đi thôi!”
Trước khi rời đi, Dạ Oanh quay đầu lại nhìn Lăng Kha và Nam Tầm một cái, trong mắt mang đầy hâm mộ.
Nhiều năm qua cô chưa bao giờ dám để mình uống say, bởi vì trong lòng ẩn giấu quá nhiều bí mật không dám cũng không thể để người ta biết, không bao giờ dám biểu lộ ra ngoài.
Tiêu Dịch nhìn hai cô gái còn đang cầm microphone gào rống, đau đầu mà đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Diệp Sâm: “Anh đi trước đi, tôi đưa họ trở về.”
Diệp Sâm vẫn không rời đi, chỉ vào Lăng Kha mà nói: “Anh mang cô ta đi.”
Chương 189: Cô đánh giá quá cao bản thân
Tiêu Dịch lập tức hiểu ý Diệp Sâm: “Nam Tầm? Hôm nay cô ấy vừa ly hôn với Cố Nam Thành, không phải anh muốn...”
Diệp Sâm vỗ vỗ vai Tiêu Dịch: “Tôi biết mình đang làm gì.”
Tiêu Dịch trầm ngâm: “Không phải cô ấy chính là người đánh ngã anh đó chứ?”
Diệp Sâm cong cong khóe miệng, không đáp.
Tiêu Dịch: “Đệt, thật vậy luôn!”
Lăng Kha uống say phát điên, cũng may Tiêu Dịch mang theo vệ sĩ đến, trực tiếp vác người đến gara rồi nhét vào trong xe.
Trong phòng chỉ còn lại Nam Tầm và Diệp Sâm.
Nam Tầm ngồi xuống sô pha, Diệp Sâm tắt nhạc đi rồi ngồi xuống đối diện cô, trầm mặc nhìn cô.
Lúc này Nam Tầm vẫn còn tỉnh táo, cô lại đổ một ly rượu cho mình, ngẩng đầu uống, sau đó mới nhìn về phía Diệp Sâm: “Trở về hồi nào vậy?”
Diệp Sâm không trả lời.
Nam Tầm cười cười, mắt thấp thoáng chút lệ: “Trở về xem trò cười của tôi à?”
Diệp Sâm vẫn không trả lời.
Nam Tầm lại đổ cho mình một ly rượu, ly này xuống bụng thì nước mắt đã chảy đầy mặt: “Anh thắng.”
Diệp Sâm khẽ mở môi mỏng: “Tôi hiểu Cố Nam Thành và chính cô hơn cả cô.”
Nam Tầm giơ đôi tay lên bụm mặt, thân thể đang run rẩy nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn đầy kiềm nén: “Đây là do tôi lựa chọn, tôi không hối hận.”
Năm đó Diệp Sâm từng nói Cố Nam Thành không xứng với cô, nhưng cô lại hoàn toàn tin tưởng Cố Nam Thành, lúc ấy cô kiên quyết trả lời Diệp Sâm, cô sẽ sống với Cố Nam Thành đến bạc đầu.
Mãi đến sau kết hôn cô mới nhận ra Diệp Sâm đã đúng.
Lần đầu tiên cô và Cố Nam Thành mâu thuẫn không phải vì Cố phu nhân, mà là do một nữ thư ký bên cạnh Cố Nam Thành.
Lần đầu tiên Nam Tầm nhìn thấy nữ thư ký kia liền nhìn ra cô ta có tâm tư không đơn thuần với Cố Nam Thành, hơn nữa đó là một cô gái rất mưu mô.
Sau khi trở về, Nam Tầm liền bảo Cố Nam Thành đuổi việc cô ta.
Lúc ấy Cố Nam Thành sảng khoái chấp nhận, nhưng một tháng sau cô đến Cố thị lại nhìn thấy nữ thư ký kia còn ở đó.
Cô chất vấn Cố Nam Thành, Cố Nam Thành lại nói ngược lại, bảo nữ thư ký kia là cô gái rất đáng thương, là cô hiểu lầm cô ta, còn kêu cô đừng làm khó dễ người ta nữa.
Thời khắc đó Nam Tầm liền biết, sẽ có một ngày Cố Nam Thành làm cô thất vọng.
Mấy năm nay cô không phải không biết uất nghẹn trong lòng Cố Nam Thành, gã có rất nhiều bất mãn với cô, nhưng bộ gã không làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác sao?
Miệng gã nói yêu cô, cũng sẽ thiên vị cô, nhưng trong lòng gã lại chưa từng thật sự tin tưởng cô, gã chỉ nhìn thấy vẻ cứng rắn ngang bướng của cô, lại không hiểu nhẫn nhục và những gì cô phải âm thầm trả giá.
Trần Do Mỹ xuất hiện là một điều hiển nhiên.
“Còn nhớ ngày kết hôn cô đã nói gì với tôi không?”
Nam Tầm nghi hoặc nhìn Diệp Sâm.
Diệp Sâm nói: “Suy nghĩ cho kỹ.”
Năm đó trong hôn lễ của Nam Tầm và Cố Nam Thành, Diệp Sâm trở về từ nước ngoài, lại không phải đưa tới lời chúc phúc, mà là nguyền rủa.
Anh nói: “Tôi chờ ngày hai người ly hôn.”
Lúc ấy Nam Tầm vừa tức vừa buồn cười đáp lại một câu: “Nếu thực sự có ngày đó, tôi gả cho anh, tai họa anh cả đời.”
Nam Tầm nhớ tới câu này thì mặt sầm xuống: “Đó chỉ là một câu nói lúc tức giận thôi.”
Anh sẽ không vì một câu của cô mà luôn chờ tới bây giờ đó chứ?
Diệp Sâm như có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, lạnh nhạt trả lời: “Nam Tầm, cô đánh giá quá cao bản thân, tôi trở về chỉ muốn nhìn xem hiện tại cô sa sút đáng thương đến mức nào thôi.”
Nam Tầm cắn cắn môi, chùi nước mắt đi: “Hiện tại thấy rồi chưa, vừa lòng? Hả giận?”
Lúc trước Diệp Sâm đau khổ theo đuổi, cô lại lựa chọn Cố Nam Thành, nhẫn tâm từ chối anh, Nam Tầm có thể lý giải trong lòng anh có oán.
Diệp Sâm vốn là người cố chấp, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Diệp Sâm không trả lời, anh đứng lên bỏ đi, để lại Nam Tầm một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, cuối cùng cô cũng nhịn không được đau đớn mà khóc thành tiếng.
Diệp Sâm nghe thấy tiếng khóc của Nam Tầm, bước chân anh dừng lại, nhưng chỉ hai giây sau lại tiếp theo rời khỏi khách sạn.
….
Ngày hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trong căn phòng bên cạnh Lăng Thiên Vũ, trên người vẫn mang theo mùi rượu rất nồng.
Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn ngủ say như lợn, còn không tắm rửa, Lăng Tiêu ngại cô bẩn nên đã đặt lên cái giường này.
Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ, lúc này Lăng Tiêu đã ra khỏi cửa, cô dạy Lăng Thiên Vũ viết chữ đọc sách, ăn cơm trưa xong thì hẹn Nam Tầm đi đến đoàn xe.
Nam Tầm không có chuyện gì làm ở khách sạn, nhận được điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn liền dẫn Cố Hoan ra cửa.
Vào khoảnh khắc ngồi trên xe đua nắm lấy tay lái, nhiệt huyết đã lâu không cảm nhận được nảy lên trong lòng, cảm giác này tuyệt diệu đến mức làm Nam Tầm muốn rơi lệ.
Cảm giác quen thuộc cỡ nào, làm người ta hoài niệm không thôi.
Giờ khắc này Nam Tầm mới nhận ra mấy năm nay mình đã mất đi quá nhiều quá nhiều thứ!
Hiện tại, cô ấy muốn nhặt lại từng thứ một lần nữa.
“Chị Nam Tầm, gia nhập đoàn xe của tụi em đi!” Nam Tầm bước xuống từ xe đua, Lăng Kha gấp không chờ nổi mà nói.
Nam Tầm hơi nhếch khóe miệng lên, tươi cười có thêm chút cởi mở: “Chơi như sở thích nghiệp dư là được rồi, làm tay đua chuyên nghiệp chạy ngược chạy xuôi quá mệt mỏi.”
Lăng Kha rất tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, nhưng chị muốn làm cái gì thì em và Hoàn Hoàn cũng ủng hộ chị.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Giống như trên.”
Lúc rời đi, đúng lúc họ nhìn thấy Lam Nhan và Triệu Giai Ca, hai người này trông có vẻ rất bận rộn, lần nào cũng lại đây luyện xe vào buổi tối.
Lăng Kha nhận ra xe của Lệ Hàn Tư, là anh đưa họ lại đây.
Lệ Hàn Tư cũng nhìn thấy Lăng Kha, không chào hỏi lấy một tiếng đã lái xe rời đi.
Triệu Giai Ca đi đến bên cạnh Lăng Kha, thấp giọng nói: “Đừng hiểu lầm, gặp được trên đường, vừa vặn tiện đường nên Hàn Tư mới đưa chúng tôi lại đây.”
Sắc mặt Lăng Kha không tốt lắm: “Tôi tin tưởng Hàn Tư, cho nên Triệu tiểu thư không cần đặc biệt lại đây giải thích với tôi.”
Triệu Giai Ca cười cười: “Xem ra là tôi làm điều thừa.”
Nói xong Triệu Giai Ca liền bước vào đoàn xe, Lam Nhan nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cũng đi theo vào.
Sau khi lên xe, Nam Tầm hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã điều tra xong chưa, rốt cuộc Lam Nhan và Lăng Tiêu có quan hệ gì?”
Lăng Kha cũng kích động nói: “Tớ nghe nói hiện tại Lam Nhan đang quay một bộ phim IP cổ trang rất hot, mấy ngày hôm trước lại giành được một bộ phim ma huyễn lớn, tài nguyên tốt đến nổ mạnh, Lăng Tiêu là ông chủ của truyền thông Thiên Vũ, sao lại nâng đỡ cô ta, nhất định là có mờ ám, phải điều tra cho kỹ.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại lắc đầu: “Không muốn tra, Lăng Tiêu vừa cảnh cáo tớ, anh ta chán ghét phụ nữ tự cho là thông minh.”
Lam Nhan thật là cục cưng của truyền thông Thiên Vũ, tài nguyên tốt đều nện hết lên người cô ta, còn là người phát ngôn những nhãn hiệu dưới trướng Lăng thị.
Nếu nói giữa Lam Nhan và Lăng Tiêu không có gì thì ai tin?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết chuyện này còn chưa tới phiên cô hỏi đến.
Nam Tầm tựa đầu vào ghế ngồi, để Cố Hoan đã chơi mệt có thể ngủ thoải mái một chút: “Lăng Tiêu ra mặt thay em ở bên ngoài, chị còn cho rằng quan hệ giữa em và anh ta đã dịu lại rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ở Lăng Phủ, một lát sau mới trả lời: “Không có.”
Thái độ của Lăng Tiêu lúc lạnh lúc nóng, luôn làm theo ý mình, không bận tâm cảm nhận của cô chút nào, địa vị của cô trong lòng hắn rất thấp.
Chương 190: Ai cho cô lá gan dám đá hắn
Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn, hôn nhân giữa em và Lăng Tiêu không có cơ sở tình cảm, đã định sẵn là em sẽ thấp kém trước mặt anh ta, cho nên dù thế nào cũng phải bảo vệ trái tim mình, trừ phi anh ta bằng lòng trao chân tình, tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối cho em, nếu không hôn nhân của hai người không có khả năng dài lâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Em biết.”
Cô biết rõ vấn đề giữa mình và Lăng Tiêu hơn ai hết, Lăng Tiêu không yêu cô, mà không phải cô cũng lá mặt lá trái với hắn sao?
Kỳ thật trải qua sự phản bội của Mộ Tư, cô rất khó đi yêu, tin tưởng một người lần nữa , Lăng Tiêu giống như một khúc gỗ cứu mạng với cô hơn.
Cô không thể yêu hắn, cũng không dám ỷ lại, bởi vì cô biết hắn có thể sẽ rời xa mình vào bất cứ lúc nào. Cho nên cô phải bảo vệ trái tim mình, chờ hắn rời đi thì cô mới có thể thản nhiên đối mặt, không đến mức đau đớn muốn chết.
Trải qua nổi đau bị vứt bỏ một lần là đủ rồi!
Lăng Kha thực tức giận: “Nhưng cậu là vợ của Lăng Tiêu, chẳng lẽ cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy? Không phải cậu không thấy dáng vẻ đắc ý của Lam Nhan, đã khiêu khích đến trước mặt cậu rồi kia.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tùy cô ta đi, dù sao tớ cũng không sao cả.”
Chỉ cần Lam Nhan không tự ý trêu chọc thì cô có thể làm như không gặp. Ngược lại, cô cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng.
Tiếng chuông vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, là Đường Nguyên Minh.
Nhìn cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Lăng Tiêu, vết thương trên tay Lăng Tiêu thật sự có liên quan đến Đường Nguyên Minh? Vì cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu ăn nói vớ vẩn, nếu Đường Nguyên Minh thật sự có ý với cô thì tại sao đi một cái đến tận mười năm, trong mười năm không có chút tin tức nào cả?
Huống chi mười năm trước cô mới mười hai tuổi.
Sau khi trở về, cô và anh ta chỉ gặp mặt trên tiệc sinh nhật của Lăng Thiên Vũ một lần, lúc đó cô còn chưa nhận ra anh, thậm chí cũng chưa kịp nói một câu mà anh đã rời đi.
Gặp lại lần nữa, cô đã gả cho Lăng Tiêu.
Cho nên Đường Nguyên Minh căn bản không có khả năng thích cô, càng không thể vì cô mà đối đầu với Lăng Tiêu.
Tiếng chuông vẫn luôn vang lên, thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không nghe, Lăng Kha đẩy đẩy cô: “Ngơ ra làm gì vậy, nghe điện thoại đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại thì lập tức bắt điện thoại: “Anh Minh.”
Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trên mái nhà, nhìn thành thị phồn hoa vạn ánh đèn bên dưới, tiếng “Anh Minh” kia vẫn dễ nghe như mười năm trước, khác biệt chính là có thêm chút dịu dàng của phụ nữ.
Anh búng búng tàn thuốc trên ngón tay, xuyên qua sương khói mong manh, tưởng tượng ra dáng vẻ và vẻ mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức mỉm cười đáp: “Ừ, là anh, hiện tại có thời gian không, ra ăn một bữa cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn hai người bên cạnh: “Hiện tại em không tiện lắm.”
“Ở bên Nam Tầm?”
“Sao anh biết?”
Đường Nguyên Minh tưởng tượng đến dáng vẻ kinh ngạc của cô, miệng không khỏi nhếch lên: “Cũng không khó đoán, mang cô ấy cùng đến đây đi, người chú này còn chưa được gặp mặt con gái của cô ấy!”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Nam Tầm ghế sau, Nam Tầm nhắm nghiền hai mắt, hình như đã ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó từ chối Đường Nguyên Minh: “Hôm nào được không, hiện tại thật sự không tiện.”
Vết thương trên cánh tay Lăng Tiêu còn chưa lành, lúc này cô lại đi gặp Đường Nguyên Minh, nếu để hắn biết thì không biết sẽ dày vò cô như thế nào.
Trong mắt Đường Nguyên Minh hiện lên gợn sóng: “Được, khi nào tiện thì em lại gọi cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nguyên Minh liền dụi tắt điếu thuốc trong tay.
Chỉ một cuộc đối thoại đơn giản, anh đã có thể cảm giác được Thịnh Hoàn Hoàn xa lạ và giữ khoảng cách với mình, anh không quen và càng không muốn như vậy. Ngày xưa Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt thích bám dính ỷ lại anh, người mà cô tin nhất luôn là anh, có thể nói họ rất thân mật khăng khít.
Hiện giờ tất cả đều thay đổi!
Thay đổi này làm anh khó có thể chấp nhận.
Đường Nguyên Minh lại châm điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, lập tức soạn tin nhắn rồi gửi đi: “Mộ Tư còn chưa tra ra Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ sao?”
Rất nhanh đối phương đã trả lời: “Hình như Lăng Tiêu biết có người đang điều tra việc này nên cho người phong tỏa tin tức, chắc Mộ Tư còn chưa tra được.”
“Cho hắn chút nhắc nhở, ngoài ra tìm người nhìn chằm chằm Lam Nhan, chỉ cần cô ta và Lăng Tiêu gặp mặt thì lập tức cho tôi biết, lúc cần thì giúp cô ta một tay.”
….
Sau khi đưa Nam Tầm và Lăng Kha đến khách sạn, Thịnh Hoàn Hoàn liền lái xe trở về Lăng Phủ.
10h tối, Lăng Tiêu đã trở lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm đọc sách trong căn phòng kế bên Lăng Thiên Vũ, ngày đó bị Lăng Tiêu đá xuống giường, đến nay cô còn chưa nguôi giận. Chỉ cần Lăng Tiêu không nói thì cô sẽ không chủ động dọn về phòng ngủ chính.
Nghe thấy Lăng Tiêu trở về, Thịnh Hoàn Hoàn tự động rời giường, hâm nóng đồ ăn rồi mang sang, sau đó lại trở về phòng.
Lăng Tiêu tắm rửa xong đi ra vẫn không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, đi ra phòng ngủ liền thấy đồ ăn đã được hâm nóng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi sầm xuống.
Đây là muốn chiến tranh lạnh đến cùng với hắn?
Thật không thể dung túng phụ nữ mà!
Lăng Tiêu liếc đồ ăn trên bàn một cái, sau đó đi đến trước cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn rồi tung chân đá mạnh.
Thịnh Hoàn Hoàn chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng đá cửa thì chấp nhận số phận mà xuống giường.
Cửa vừa mở thì trước mắt đã nhoáng lên, cô lập tức bị Lăng Tiêu vác trên vai, cô sợ tới mức thét lên chói tai: “Anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống, a...”
Trời đất quay cuồng, cô đã bị đè trên giường.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến có thể cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt trước mắt mà không dám thở mạnh, bên tai dần dần đỏ bừng.
Lăng Tiêu nhìn cô hồi lâu không nói lời nào, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu được mà quay mặt đi.
Lăng Tiêu giữ lấy cằm cô, cưỡng ép quay mặt cô qua, buộc cô nhìn thẳng hắn: “Còn tức giận?”
“Không có.”
“Cô đã nói chỉ cần không tìm ra manh mối thì từ nay về sau sẽ không nhắc lại.” Tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng cọ qua làn da non mịn trên cằm cô: “Quên chuyện xảy ra dưới hầm giam đi, tôi không đề cập tới, cô cũng đừng nhớ lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Lăng Tiêu biết sự giày vò dưới hầm giam là đả kích rất lớn với cô.
Lời hắn nói làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, hắn đang thỏa hiệp với cô sao?
Hô hấp của Lăng Tiêu càng ngày càng nặng, hương thơm đặc trưng trên người cô làm người ta mê muội, hắn cũng không muốn khắc chế, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hồng quyến rũ kia.
Khi hắn hôn xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lại quay mặt đi, nụ hôn này rơi lên khóe miệng cô.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, như hùng sư sắp tức giận, khí thế hung ác: “Không muốn?”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn vào hai mắt hắn: “Tôi tức giận là vì cái này.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ôm lấy cổ Lăng Tiêu, nhấc chân lên rồi dùng hết sức đá ra.
Phanh!!!
Lăng Tiêu không hề phòng bị đá lăn xuống đất, hắn ngã choáng váng, ngơ ngác nằm tại chỗ.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng choáng váng, sau đó e sợ mà rụt lại: “Tôi... tôi muốn cho anh biết cảm giác bị đá xuống giường là như thế nào.”
Cho nên, cô chiến tranh lạnh chia phòng là vì bị hắn đá? Đã mấy ngày rồi, có cần thù dai như vậy không? Hơn nữa ai cho cô lá gan dám đá hắn?