Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 282: Con cũng không phải người có thể kéo Lăng Tiêu ra khỏi vực sâu

An Lan thành khẩn nói: “Hoàn Hoàn, Tiêu Nhi thật sự thích con, nếu không sẽ không cưới con về nhà, nhưng nó có khúc mắc, không biết yêu như thế nào, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt xa cách của Lăng Tiêu: “Có lẽ là vậy, nhưng năng lực của con hữu hạn, cũng không phải người có thể kéo anh ta khỏi vực sâu, xin lỗi đã làm mẹ và bà nội thất vọng rồi.”

Sau khi nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt máy.

Kỳ thật Lăng Tiêu cần tìm một cô gái trong mắt chỉ có hắn, giống như lúc trước cô thích Mộ Tư, trong lòng chỉ có anh ta, mọi chuyện đặt anh ta ở vị trí đầu tiên, dũng cảm nhiệt tình mà bỏ hết tất cả vì anh, chỉ có cô gái như vậy mới được hắn tin tưởng.

Nhưng cô vĩnh viễn không để mình biến thành dáng vẻ kia nữa. Hiện tại cô càng biết yêu bản thân, biết mình cần gì, dù cô biết mình đã rung động với Lăng Tiêu, nhưng vẫn có thể giữ được lý trí, sẽ không bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, mất đi bản thân.

Cũng có thể là vì chưa thích đến mức một hai phải ở bên nhau!

Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ cái đầu phát đau, chuyện của cô và Lăng Tiêu đã có kết cục rồi, nghĩ thêm cũng chỉ là lo sợ không đâu, sẽ không có thay đổi được gì cả.

Sau đó An Lan không gọi đến nữa, Thịnh Hoàn Hoàn gọi cho Mộ Tư, nói với anh ta tối mai cô sẽ đến thăm anh.

Sau đó cô lái chiếc Halley đến đoàn xe Vũ Yến.

Cô nhìn thấy Triệu Giai Ca và Lam Nhan ở đoàn xe, trong khoảng thời gian cô không ở đây, hai người này đã hoà mình với người trong đoàn xe, ngay cả Lý Hưng Hoài và Cao Dương cũng phải lau mắt mà nhìn.

Lý Hưng Hoài triệu tập cả đoàn xe để mở họp, Lăng Kha cũng tới, bởi vì ngày mai cuộc đua quốc tế sẽ bắt đầu ra mắt, cuối tuần tay đua cả nước sẽ lần lượt đi đến Hải Thành.

Mấy ngày nay các cô phải nắm chặt thời gian luyện tập, tay đua trong cùng một đoàn xe có thể đánh giá lẫn nhau.

Sau khi hội nghị kết thúc, Lý Hưng Hoài giữ Thịnh Hoàn Hoàn lại, ông đã thu gom thành tích của mấy tay đua tương đối nổi bật kỳ thi trước rồi đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Có tự tin không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày: “Ông nói là vào trận chung kết hay là lấy thưởng?”

Lý Hưng Hoài bật cười: “Tôi không dám tạo áp lực quá lớn cho cô, chúng ta vào trận chung kết trước, còn thứ hạng tiếp theo thì nỗ lực tranh thủ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy tư liệu rồi xoay người nhìn ra bãi đỗ xe bên ngoài, thấy Triệu Giai Ca thỉnh thoảng nhìn vào đây thì hỏi Lý Hưng Hoài: “Thực lực của Triệu Giai Ca và Lam Nhan thế nào?”

Lý Hưng Hoài nghiêm túc nói cho cô: “Nói thật, thực lực của họ làm tôi giật mình, đặc biệt là Triệu Giai Ca, tôi vốn không xem trọng cô ta, nhưng cô ta tiến bộ rất lớn, là tay đua rất có tiềm lực, tuổi còn trẻ mà có chí tiến thủ như vậy cũng hiếm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe nói hiện tại Triệu Giai Ca đang phát triển trong giới showbiz, còn dùng cờ hiệu là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, tuy mới ra mắt, nhưng chỉ dựa vào nhan sắc và gia thế cũng đã kiếm được một đám fan.

Nếu cô ta có thể lấy được thành tích tốt trên cuộc đua quốc tế thì danh tiếng sẽ tăng vọt, hơn nữa gia thế của cô ta tốt, không thiếu tài nguyên, chen chân trở thành sao hạng A chỉ là vấn đề thời gian.

Còn Lam Nhan, chỉ cần cô ta có thể tiến vào chung kết thì tuyệt đối sẽ trở thành người nổi tiếng trong giới giải trí.

Thịnh Hoàn Hoàn không tính nán lại đoàn xe, cô chuẩn bị trả xe máy lại cho Lý Vệ Lâm, sau đó lại mượn một chiếc đua xe, chở anh ta chạy trên đường băng vài vòng.

Nhưng vừa ra khỏi văn phòng thì Triệu Giai Ca đã gọi cô lại: “Thịnh tiểu thư, có hứng thú so một trận không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại Triệu Giai Ca, chỉ thấy cô ta mặc một bộ đồ đua xe, tóc cột đuôi ngựa cao cao, trên tay cầm mũ giáp, nhìn xinh đẹp lại rất ngầu.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp nói gì thì Lăng Kha đã muốn chạy tới trước mặt cô, nổi giận đùng đùng nói: “Hoàn Hoàn, so với cô ta đi, giành mặt mũi lại cho tớ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Cậu thua cô ta?”

Lăng Kha vịt chết còn mạnh miệng: “Nếu không phải cô ta giở trò thì sao thắng được tớ chứ.”

“Nhưng đêm nay tớ có việc.” Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất bận, thật vất vả mới dành ra được chút thời gian nên không muốn lãng phí trong việc này, vì thế cô xin lỗi mà nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Xin lỗi Triệu tiểu thư, cô tìm đội viên khác so trước đi!”

“Thịnh phó đội trưởng, cô gần như không tới đoàn xe, chẳng lẽ cô không quan tâm tay đua của đoàn xe tiến bộ như thế nào sao? Chỉ so với tôi một trận thì chậm trễ bao nhiêu thời gian của cô chứ?” Triệu Giai Ca không thuận theo không buông tha, còn lấy thân phận phó đội trưởng để nói.

Một mặt là ám chỉ Thịnh Hoàn Hoàn làm lơ kỷ luật đoàn xe, coi khinh thi đấu, một mặt lại chỉ Thịnh Hoàn Hoàn không quan tâm đội viên, thân là phó đội trưởng lại không làm gì.

Lúc này Lam Nhan cũng xen vào: “Thịnh tiểu thư, không phải cô nghe nói gần đây Giai Ca tiến bộ rất lớn nên cảm thấy không thắng nổi đó chứ?”

Triệu Giai Ca nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn: “Luyện tập, chỉ đạo chúng tôi là chức trách của phó đội trưởng, không phải sao?”

Không khí bỗng trở nên căng thẳng, những người khác trong đoàn xe đều không dám lên tiếng, đây là những thiên kim tiểu thư nhà giàu Hải Thành đang âm thầm phân cao thấp, bọn họ xen mồm làm gì?

Lăng Kha nghe hai người nói xong thì lên tiếng bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người có ý gì, trước kia không phải Hoàn Hoàn chưa so với hai người, cô ấy đã nói đêm nay có việc, các người còn...”

“Lăng Kha.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cắt ngang lời Lăng Kha nói, nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Được, tôi so với cô.”

Sau đó cô nhìn về phía những đội viên khác trong đoàn xe, cười nhạt và nói: “Các người ai muốn so thì cùng đến đây đi!”

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn so mấy trận với người trong đoàn xe, sau khi kết thúc còn sắc bén chỉ ra ưu thế và khuyết điểm của mỗi người, bao gồm Triệu Giai Ca và Lam Nhan.

Nhưng xem vẻ mặt của họ thì hiển nhiên không coi lời cô nói ra gì, bởi vì vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhanh hơn họ một chút mà thôi. Mà Triệu Giai Ca và Lam Nhan đều cảm thấy mình chưa dùng hết sức, nếu dùng hết thực lực thì Thịnh Hoàn Hoàn chưa chắc là đối thủ của họ, cho nên vì sao phải nghe theo cô?

Còn nữa, cô từng lên sân thi đấu à, cô có giành được cúp thưởng chưa mà dám vung tay múa chân về kỹ thuật lái xe của họ?

Thịnh Hoàn Hoàn đã hết sức, còn có nghe không là chuyện của họ, làm phó đội trưởng, cô không có lỗi với xưng hô này.

Chỉ điểm xong họ, cô liền trực tiếp đi tìm Lý Hưng Hoài rồi từ chức phó đội trưởng, Triệu Giai Ca nói một câu rất đúng, cô không thể chiếm vị trí mà không làm gì!

Lý Hưng Hoài cũng biết cô bận nên không làm khó, phê duyệt rất dứt khoát, chỉ nhìn cô mà cười nói: “Vừa rồi cô chưa dùng hết sức.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười cười: “Ai lại dùng hết sức chứ?”

Đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư của Triệu Giai Ca và Lam Nhan.

Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn cùng đi, Thịnh Hoàn Hoàn trả Halley lại cho Lý Vệ Lâm, sau đó ngồi xe Lăng Kha trở về.

Thời gian đã khuya, ngày mai là thứ hai, cô phải đi làm thủ tục ly hôn với Lăng Tiêu, trở lại công ty nhất định còn có một trận đánh ác liệt, cô phải bảo đảm ngủ đủ, cho nên đêm nay không mượn xe!

8 giờ sáng thứ hai, Thịnh Hoàn Hoàn đúng giờ xuất hiện ngoài cổng Cục Dân Chính.
Chương 283: Lấy được chứng nhận ly hôn, trả nhẫn cưới lại cho Lăng Tiêu

Giống như ba tháng trước, khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì Bạch quản gia đã đứng sẵn ngoài cửa Cục Dân Chính, ông vẫn đứng dưới tàng cây già kia, bên cạnh có một chiếc Rolls-Royce mới tinh đang đậu.

Rolls-Royce rất sang trọng rất nổi bật, khiến người qua đường liên tục quay đầu lại.

“Thiếu phu nhân.” Bạch quản gia thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cúi người chào, muốn nói lại thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn Rolls-Royce một bên, xác định Lăng Tiêu ở bên trong thì mới hỏi Bạch quản gia: “Các người đợi thật lâu?”

Bạch quản gia trả lời: “Chúng tôi cũng vừa đến, thiếu phu nhân…”

Bạch quản gia chưa nói ra câu kế tiếp thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa nên lập tức ngừng lại, khom người lui lại mấy bước.

Bóng dáng Lăng Tiêu xuất hiện trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn, giống như ba tháng trước, hắn mang theo hơi lạnh giá mà xuống xe, khí thế mạnh đến mức làm người ta run sợ.

Cảnh này rất giống ngày bọn họ đăng ký kết hôn.

Ngày hôm đó thời tiết cũng sáng sủa như thế, không trung cũng xanh như thế, mà hắn cũng lộng lẫy lại chói mắt như mặt trời trên cao.

Thủ tục ly hôn rất đơn giản, cô và Lăng Tiêu không có tài sản chung, cũng không có con cái, chỉ cần ký một chữ là được.

Khi nhân viên hỏi họ “Đã suy xét kỹ muốn ly hôn đúng không” thì Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà trả lời: “Đúng vậy.”

Không nghe thấy Lăng Tiêu trả lời, nhân viên chờ mong mà nhìn hắn: “Anh thì sao, suy xét kỹ chưa, thật sự muốn ly hơn?”

Dù sao đôi vợ chồng xuất sắc ngang nhau như vậy không nhiều lắm, trông xứng đôi biết bao, dù là tướng mạo hay khí chất thì nhìn thế nào cũng như một đôi trời đất tạo nên. Nếu họ có con thì diện mạo của nó không phải nghịch thiên sao?

Suy xét cho gen tốt đời sau của nhân loại, nhân viên không hy vọng hai vợ chồng này ly hôn!

“Muốn.” Lăng Tiêu lạnh lùng mở miệng.

Nhân viên tiếc hận trong lòng, luôn mãi xác định: “Thật sự muốn ly hôn?”

Lần này hai người trăm miệng một lời: “Muốn.”

Một lát sau, chứng nhận ly hôn đã tới tay, mỗi người một quyển.

Lăng Tiêu nhận lấy chứng nhận ly hôn, xem cũng chưa xem một cái đã xoay người đi ra khỏi Cục Dân Chính, dáng vẻ kia thật giống người chồng ghét bỏ vợ.

À, không đúng, là vợ chồng cũ.

Nắm chứng nhận ly hôn trong tay, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, chua xót đồng thời lại cảm thấy cục đá đè nén trong lòng đột nhiên biến mất, cảm giác nhẹ nhàng tự tại chưa từng có.

Rốt cuộc cô cũng tự do, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt Lăng Tiêu mà sống, không cần cố gắng chịu đựng, mặt dày mày dạng đi lấy lòng hắn.

Cô cũng rất may mắn, cô và Lăng Tiêu chưa trở mặt, chưa đến mức nhìn nhau thôi đã chán ghét, cũng coi như hoà bình ly hôn!

“Xem, đó không phải Thịnh Hoàn Hoàn sao, sao cô ta lại ở chỗ này?”

“Là cô ta, trên tay cô ta là chứng nhận ly hôn sao?”

Có người nhận ra Thịnh Hoàn Hoàn, cô không nán lại nữa mà lập tức rời khỏi Cục Dân Chính.

Ngoài cửa, Lăng Tiêu đang chuẩn bị lên xe rời đi thì Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú không có một tia cảm xúc, cả người lại tỏa ra cảm giác xa cách và ngạo mạn đẩy người khác ra ngàn dặm, giống như vị vua ngồi trên cao, tôn quý lại không có tình người.

Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước, lấy ra một cái hộp từ trong túi rồi đưa cho hắn: “Đây là vòng tay bà nội tặng và nhẫn của chúng ta, tôi nghĩ nên trả chúng lại cho anh.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, không nói cái gì, chỉ nhận lấy hộp rồi lên xe.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫy vẫy tay với Bạch quản gia, Bạch quản gia thở dài thườn thượt rồi đi theo lên xe.

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi chạy qua trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đi chừng gần mười mét thì một cái hộp đột nhiên bị người ta vô tình ném ra khỏi xe.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại, cũng biết cái hộp kia là cái cô vừa trả cho Lăng Tiêu, hắn cầm nó đi, hiện tại lại vứt nó ở ven đường.

Vì sao hắn lại làm như thế?

Nếu đã ly hôn thì Lăng Tiêu nghĩ cái gì cũng không liên quan đến cô, cô không muốn suy đoán tâm tư của Lăng Tiêu nữa, cũng không muốn để lại thứ gì có liên quan đến hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy chìa khóa ra từ trong túi rồi lên xe, xe chậm rãi chạy qua cái hộp kia, nhìn từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy nó lẻ loi nằm ở đó, càng ngày càng xa.

Cô nghĩ, rất nhanh sẽ có người phát hiện rồi mang nó đi.

Sau đó chân cô không nghe sai khiến mà dẫm phanh lại.

Cô vẫn nhặt cái hộp kia về, vòng tay và nhẫn còn nằm y nguyên trong đó!

Cô cất hộp đi, lái xe chạy về hướng Thịnh Thế.

9 giờ thứ hai thường mở cuộc họp hằng tuần, Thịnh Hoàn Hoàn làm chủ trì.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy về công ty thì phòng họp gần như đã ngồi đầy người, cô thấy ánh mắt không ít người nhìn mình đều mang theo nghiên cứu hoặc trào phúng.

Cô biết chuyện mình và Lăng Tiêu ly hôn đã truyền ra.

Hiện tại là thời đại internet, tin gì cũng không giấu được, trên đường cô gấp gáp trở về đã lần lượt nhận được điện thoại của Lăng Kha và Nam Tầm, xác nhận ly hôn có thật hay không.

Thì ra cô đã bị người ta chụp hình lúc ra khỏi Cục Dân Chính, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà người nọ lại đăng ảnh lên mạng, rất nhanh đã lan truyền ai ai cũng biết.

“Thịnh tổng, nghe nói vừa rồi cô không ở văn phòng, lại đến muộn à?” Dương Lập cậy già lên mặt, vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Cô như vậy là không được, vừa đi làm mấy ngày mà đã đến trễ hai ba lần rồi đúng không?”

Cao Tễ phòng hành chính cười lạnh và nói: “Mới đi làm có mấy ngày, chưa có thành tích gì đã không biết xấu hổ đến trễ, tôi thấy ngày Thịnh Thế phá sản đã không xa rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn biết hôm nay mấy lão già Dương Lập và Cao Tễ sẽ liên thủ xử lý cô, dù hôm nay cô không đến trễ thì họ cũng tìm lý do khác chèn ép, buộc cô đích thân đi mời Chu Tín về.

Đây chỉ là lời dạo đầu mà thôi, mặt sau còn có cục đá cứng đang chờ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc mà nhìn về phía bọn họ, không nóng không giận mà nói: “Vừa rồi tôi thật sự đi xử lý chút việc riêng, nhưng hình như chẳng liên quan gì đến các người, công ty có quy định nào viết là giám đốc phải đến công ty trước 8h như công nhân viên không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào Dương Lập: “Quản lý Dương có quẹt thẻ đúng 8h mỗi ngày không?”

Sau đó cô lại nhìn Cao Tễ: “Còn ông, hôm nay mấy giờ ông đến công ty?”

Cuối cùng ánh mắt cô xẹt qua mặt cả đám cao tầng: “Cần tôi bảo thư ký xuất giờ các người quẹt thẻ không? Hay mọi người hy vọng về sau thời gian đi làm sớm hơn một giờ?”

Các cao tầng liên tục lắc đầu, sắc mặt ai cũng xấu hổ, trăm miệng một lời mà trả lời: “Thịnh tổng, chúng tôi cũng vừa mới đến!”

Tống Chí Thượng ho nhẹ một tiếng: “Tôi cũng vừa đến không bao lâu.”

Giờ khắc này, mặt Dương Lập và Cao Tễ hết sức khó coi, miệng lưỡi của Thịnh Hoàn Hoàn này càng ngày càng lợi hại.

Dương Lập là con cáo già, rất nhanh đã khôi phục trấn định: “Thịnh tổng, hiện tại trên mạng đều lan truyền cô vừa đến Cục Dân Chính xử lý thủ tục ly hôn với Lăng Tiêu, chẳng lẽ cô không cho chúng tôi một lời giải thích về chuyện này sao?”
Chương 284: Dám kêu Lăng Tiêu viết giấy cam kết

Thịnh Hoàn Hoàn cười, thật muốn phun vào mặt Dương Lập một ngụm: “Chú Dương, tôi và Lăng Tiêu ly hôn là chuyện cá nhân, cần giải thích với chú cái gì?”

Dương Lập hừ lạnh: “Trước kia Lăng Tiêu từng làm giám đốc đại diện ở Thịnh Thế, biết rất nhiều bí mật thương nghiệp của công ty, hiện tại các người ly hôn, sao cô có thể bảo đảm nhưng bí mật đó không bị tiết lộ ra ngoài?”

Cao Tễ lập tức phụ họa: “Nói rất đúng, sao cô bảo đảm về sau Lăng Tiêu không lợi dụng điều đó để giành khách hàng, phá hư đơn hàng của chúng ta, cô còn dám nói đây là việc riêng?”

Lời Dương Lập và Cao Tễ nói rất nhanh được không ít cao tầng tán thành, trừ nhằm vào Thịnh Hoàn Hoàn ra thì ít nhiều gì cũng thật sự có chút lo lắng, cho nên cả đám đều hùng hổ doạ người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những gương mặt xa lạ lại quen thuộc kia, ý cười trên khóe miệng dần dần tắt, cô nhìn về phía Dương Lập: “Vậy theo ý của quản lý Dương thì tôi nên giải thích thế nào với các người?”

Dương Lập ngẩn người.

Cao Tễ nói: “Bảo Lăng Tiêu viết giấy cam kết cho chúng tôi.”

Dương Lập gật đầu và nói: “Kiến nghị này của quản lý Cao không tồi.”

Bọn họ cũng biết Lăng Tiêu là dạng người gì, vô duyên vô cớ muốn hắn viết giấy cam kết cho Thịnh Thế còn khó hơn lên trời.

Huống chi hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã ly hôn với hắn, có vẻ là không giành được trái tim hắn, đi cũng chỉ tự rước lấy nhục, nhưng họ nhất định muốn kiếm chuyện để Thịnh Hoàn Hoàn biết mặt.

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết trong lòng họ đang âm mưu gì?

Cô lạnh lùng mà nhếch môi đỏ lên, ánh mắt trở nên rất sắc bén, khí thế cũng thay đổi: “Được thôi, tôi đi tìm Lăng Tiêu viết giấy cam kết, nhưng nếu bởi thế mà đắc tội anh ta, mang đến tai họa ngập đầu cho Thịnh Thế thì các người đều đừng trốn tránh trách nhiệm, không ai ở đây chạy được.”

Trưởng phòng thiết kế Lý Na xụ mặt, cũng nói chen vào: “Thịnh tổng, Lăng Tiêu là mẹ con các người mời vào công ty, hiện tại mang đến tai hoạ ngầm cho công ty thì đương nhiên là các người đi giải quyết.”

Dương Lập phủi tay: “Nếu không lấy được giấy cam kết, về sau công ty xảy ra chuyện gì thì cô chịu hết trách nhiệm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lướt qua hai người này, sau đó liếc về hướng mọi người: “Tôi có thể đi tìm Lăng Tiêu, nhưng tôi muốn hỏi mọi người một câu, các người thật sự muốn Lăng Tiêu viết giấy cam kết?”

Lời này vừa dứt thì nơi này đột nhiên im lặng mấy chục giây, không ai trả lời Thịnh Hoàn Hoàn.

Qua một lúc, Dương Lập mới mở miệng: “Đương nhiên phải viết giấy cam kết.”

“Được.” Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất sảng khoái: “Quản lý Dương, quản lý Cao và nhà thiết kế Lý, tôi sẽ ghi lại tên của các người, ghi từng câu từng chữ các người vừa nói lại rồi gửi cho Lăng Tiêu, để anh ta hiểu các người lo lắng cái gì.”

“Cô...” Sắc mặt ba cao tầng bị điểm danh lập tức trở nên khó coi.

Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy không phải là muốn nói bậy về họ trước mặt Lăng Tiêu sao, họ chỉ là muốn làm khó dễ Thịnh Hoàn Hoàn, nào dám trêu chọc Lăng Tiêu.

Trong phòng hội nghị yên tĩnh thật lâu, rốt cuộc cũng có người mở miệng: “Kỳ thật chúng ta lo lắng cũng dư thừa, nếu Lăng Tiêu thật sự cảm thấy hứng thú với Thịnh Thế thì dù không biết bí mật nội bộ cũng có thể thu Thịnh Thế vào túi.”

Người nói chuyện là trưởng phòng Thẩm Nam phòng tài vụ.

“Thẩm Nam nói có lý.” Sau đó Tống Chí Thượng cũng nói: “Tôi chỉ nói ý kiến cá nhân, vốn dĩ ly hôn là việc riêng của Thịnh tổng và Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không phải người thường, không nói đến chúng ta có thể lấy được giấy cam kết không, dù lấy được thì ai có thể bảo đảm về sau công ty sẽ không xảy ra chuyện?”

“Đúng rồi, có lẽ vốn đang yên lành, nhưng chúng ta đòi hỏi như vậy lại chọc giận Lăng Tiêu thì làm sao?”

“Tôi nhớ khi Lăng Tiêu tiến vào công ty đã từng ký kết hợp đồng bảo mật, hiện tại chúng ta không bằng không cớ, đột nhiên lại muốn người ta viết thêm một phần giấy cam kết thì về tình về lý đều không hợp, Lăng Tiêu sẽ cho rằng chúng ta cố ý làm khó dễ, khó đảm bảo cậu ta không gây chuyện.”

“Đúng vậy, chúng ta không thể trêu vào người như Lăng Tiêu...”

Trong nháy mắt, cả đám đều bắt đầu bỏ phiếu chống, dù sao không ai muốn trêu chọc ác ma máu lạnh Lăng Tiêu này.

Thịnh Hoàn Hoàn không vội mở miệng mà để những lời phản đối kia vang lên trong phòng họp một lát, cuối cùng mới nhìn về phía đám người Dương Lập và hỏi: “Hiện tại các người còn kiên trì ép Lăng Tiêu viết giấy cam kết không?”

Sắc mặt Dương Lập, Cao Tễ và Lý Na đã xuất sắc khỏi phải nói đến.

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý điểm danh bọn họ để nói xấu trước mặt Lăng Tiêu, họ làm khó dễ tiếp thì không phải tự tìm đường chết sao?

Thấy bọn họ không nói lời nào, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại mọi người: “Về sau nếu thực sự có người tiết lộ bí mật công ty ra ngoài, dù là ai thì công ty cũng nghiêm trị không tha.”

Nói xong, ánh mắt cô lại liếc qua ba người Dương Lập, giọng nghiêm khắc lạnh lùng: “Tôi cũng muốn khuyên những người nào đó, nếu muốn giở trò thì tuyệt đối đừng đụng đến Lăng Tiêu, nếu không chết thế nào cũng không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng buông một câu đã đè ép chuyện cô và Lăng Tiêu ly hôn xuống, ai muốn gây chuyện với Lăng Tiêu, bôi nhọ hắn tiết lộ bí mật công ty thì chính là tự tìm đường chết.

Cũng may “Uy danh” của Lăng Tiêu ở đó, trải qua nhắc nhở của cô, phỏng chừng không ai dám mạo hiểm như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn lại liếc nhìn hai người: “Quản lý Dương, quản lý Cao, hiện tại có thể mở họp chưa?”

Khóe miệng Dương Lập giật giật: “Đương nhiên.”

Cao Tễ không biết xấu hổ mà cười nói: “Thịnh tổng, mọi người đều muốn tốt cho công ty, đừng làm như chúng tôi nhằm vào cá nhân cô vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời: “Phải không? Công ty có những nhân viên kỳ cựu tận tâm tận lực như ông và quản lý Dương thật là vinh hạnh của tôi và Thịnh Thế.”

Phì!!!

Thịnh Hoàn Hoàn vừa dứt lời thì vài tiếng cười đã không nhịn xuống “Phì” ra, đặc biệt là Thẩm Nam, cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, thân thể đang run rẩy.

Cao Tễ và Dương Lập tức đến mặt xanh mét, lại không dám bùng nổ.

Không ít cao tầng ở đây đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với con mắt khác, cô xử sự bình tĩnh thong dong, không nóng không vội, chỉ dựa vào một cái miệng đã làm Dương Lập và Cao Tễ tức thành như vậy, có thể thấy được EQ và IQ cao đến mức nào.

Đương nhiên, các tâm phúc của Chu Tín sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế, trong lúc họp Dương Lập đột nhiên làm khó dễ Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, dự án Đường thị có tiến triển mới gì không, tôi nghe đại diện Phương nói ngày đó các người đến Đường thị, người ta còn chưa cho các người lên lầu nữa.”

Đại diện Phương, Phương Tử Hiên, trợ thủ đắc lực của Trần Hạo Thiên.

Mấy ngày nay Trần Hạo Thiên bị mang đi, Phương Tử Hiên tạm thay thế vị trí của ông ta, nghe nói năng lực nghiệp vụ của người này rất mạnh, trước kia không ít đơn hàng đều là ông ta bắt lấy, Trần Hạo Thiên dựa vào thân phận mà chiếm công thôi.

Cao Tễ nặng nề nói: “Dự án Đường thị là dự án công ty chúng ta coi trọng nhất hiện giờ, chúng ta tốn không ít tâm tư vào nó, Thịnh tổng, dự án này đã giao cho cô mấy ngày rồi, sao chưa nghe cô nói tiến triển thế nào?”

Lý Na lộ ra vẻ mặt trào phúng: “Tôi nghe nói giám đốc tân nhiệm của Đường thị rất thần bí, không phải người anh ta mời thì không gặp, mấy công ty đối thủ của chúng ta đến chào hỏi thì ai cũng chán nản trở về, hình như Thịnh tổng cũng không ngoại lệ thì phải!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK