“Được thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều mà lập tức lái xe.
Nam Tầm ngồi sau xe càng nghĩ càng không cam lòng: “Hoàn Hoàn, sau khi trở về cho chị mượn mấy vệ sĩ của em dùng một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn từ kính chiếu hậu: “Chị muốn làm gì?”
Nam Tầm thản nhiên nói: “Không có gì, chị cứ cảm thấy mình từ chối chưa đủ tàn nhẫn, đêm nay chị muốn ném hết đồ của Diệp Sâm ra, nếu Diệp Sâm cũng có mặt ở đó thì chị chặn đường đánh anh ta nhừ đòn, cho anh ta biết quyết tâm của bà đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Cô yên lặng cầu nguyện Diệp Sâm tốt nhất chưa uống say!
Lúc này Lăng Kha mở bừng hai mắt: “Chị Nam Tầm, chị ở trong phúc mà không biết hưởng, Diệp Sâm rất tốt, vừa đẹp trai lại có tiền còn có đôi chân dài, giọng nói cũng dễ nghe, quả thực như hormone biết đi, tốt hơn Cố Nam Thành không biết bao nhiêu lần, vì sao chị không chịu ảnh?”
“Anh ta tốt đến mấy thì bà không cảm giác cũng uổng phí thôi.” Nam Tầm không dám gật bừa: “Hơn nữa với hành vi như thằng điên của anh ta thì dù đàn ông cả thế giới chết sạch, chị cũng không thích anh ta.”
Diệp Sâm đang đi theo phía sau Lăng Tiêu chuẩn bị rời khỏi phòng đột nhiên hắt xì.
Thịnh Hoàn Hoàn yếu ớt nói: “Chị Nam Tầm, đừng nói chắc ăn như vậy, lỡ ngày nào đó bị vả mặt thì làm sao?”
Lăng Kha gật đầu: “Đúng vậy, đừng nói chuyện chắc chắn thế.”
Nam Tầm trả lời rất đảm bảo: “Yên tâm, tuyệt đối không có ngày đó, chị thích ai cũng không thích tên điên họ Diệp, trừ phi đầu óc chị ngu muội tự tìm đau khổ.”
Diệp Sâm lại hắt xì.
Đường Dật nhướng mày: “Bị cảm?”
Diệp Sâm nhếch môi lên: “Tôi đoán có người nói xấu sau lưng tôi.”
Nam Tầm còn đang tiếp tục: “Hơn nữa chị cảm thấy Diệp Sâm đang trả thù chị, sau cấp 3 anh ta liền qua Mỹ, mấy năm nay số lần tụi chị gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, không phải yêu thầm thôi à, có đến mức này không? Giờ chị còn có Hoan Hoan, lấy điều kiện của Diệp Sâm, rốt cuộc anh ta muốn gì ở chị?”
Nam Tầm vừa nói như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy như chuyện cổ tích.
Mà Lăng Kha lập tức bừng tỉnh: “Chị Nam Tầm, em cảm thấy không phải chị không thích Diệp Sâm, mà là chị không dám, chị sợ Diệp Sâm chỉ vì trả thù, hoặc có thể nói là chị tự ti.”
“Tự ti, ha, chị tự ti?” Nam Tầm như nghe thấy một chuyện cười, chỉ vào mình rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Em cảm thấy là do chị tự ti sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn lại yếu ớt gật gật đầu: “Theo lý mà nói, nếu chị không tự ti thì sẽ không cảm thấy Diệp Sâm tiếp cận mình chỉ vì trả thù, vì sao chị không cảm thấy anh ấy bị vẻ quyến rũ của chị thu hút?”
Lăng Kha gật đầu: “Đúng vậy.”
Nam Tầm lại không thể phản bác: “... Thôi, không nói chuyện được với tụi em.”
Trong xe im lặng mấy chục giây, giọng Nam Tầm lại vang lên: “Vậy hai em nói xem rốt cuộc Diệp Sâm muốn gì ở chị?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha trả lời không chút do dự
“Xinh đẹp.”
“Thông minh.”
“Có sức hút.”
“EQ cao.”
“Quyến rũ trắng trẻo.”
“Eo nhỏ chân dài.”
Nam Tầm “Phì” một tiếng bật cười: “Đủ rồi, chị sắp bị tụi em khen đến không chỗ dung thân.”
Lăng Kha lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Chị Nam Tầm, chị thật sự tốt vậy đó, tụi em không khoa trương chút nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Dáng người của chị nhìn không khác gì trước khi kết hôn, vẫn quyến rũ đầy đặn, yểu điệu lả lướt như vậy.”
Trong mắt Nam Tầm xẹt qua tia mất mát: “Có một số thay đổi các em không hiểu, chỉ có phụ nữ từng sinh con mới rõ, thôi, tụi em nói cái gì thì là cái đó!”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn nhau, trong lòng hai người đã có đáp án.
Xem ra chị Nam Tầm thật sự có khúc mắc!!!
Trên đường trở về, Lăng Kha không tránh được bị Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm dạy bảo một hồi.
Nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng, Thịnh Hoàn Hoàn liền giận sôi máu: “Rốt cuộc Lệ Hàn Tư có gì tốt, con mẹ nó có phải cậu đui rồi không?”
Nam Tầm cũng lạnh giọng quát lớn: “Chị thấy em muốn bước lên đường xưa của chị và Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức sửa đúng: “Không, Lệ Hàn Tư còn không bằng Cố Nam Thành, càng khỏi bàn đến Mộ Tư và Lăng Tiêu. Ít nhất Cố Nam Thành có trách nhiệm, Lệ Hàn Tư kia có cái gì? Không thích thì đừng ngủ, ngủ lại không dám thừa nhận.”
Nam Tầm: “Chị nhìn thấy hắn và Triệu Giai Ca liền ghê tởm.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Nghe chị đây nói này, mau chia tay đi, loại đàn ông này cần làm gì? Chúng ta tùy tiện chọn một người bên đường còn tốt hơn hắn.”
Lăng Kha nép vào ghế khóc thở hổn hển, hoàn toàn khác với Lăng Kha cười dửng dưng vô tâm vừa rồi trong phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm giận cô không biết cố gắng, họ cảm thấy Lăng Kha không nên lãng phí thanh xuân trên người Lệ Hàn Tư, đây là một thứ tình cảm sai lầm, trả giá nhiều đến mấy cũng chỉ uổng phí, cuối cùng bị thương vẫn là chính cô.
Nhưng nhìn Lăng Kha đau khổ như thế, các cô cũng đau lòng.
Lăng Kha khóc rống thật lâu, cảm xúc mới thoáng ổn định lại, khàn khàn nức nở nói: “Hai người không hiểu, em thật sự rất yêu anh ấy. Em biết ảnh thích Triệu Giai Ca, nhưng Triệu Giai Ca chỉ coi ảnh là lốp xe dự phòng, em thấy đau lòng, em hy vọng có thể cứu ảnh ra khỏi đau khổ.”
“Có lẽ em không có năng lực đó, nhưng em không muốn để lại tiếc nuối, em thích anh ấy nhiều năm như vậy, không thử thì em không cam lòng.”
“Em biết cuộc đời rất dài, nhưng hiện tại em chỉ muốn ở bên anh ấy, tuy rằng đôi khi sẽ rất khó chịu, nhưng được ở bên ảnh là lòng em vui sướng.”
“Nếu ngày nào đó cảm giác này phai nhạt, chỉ còn lại đau khổ thì em sẽ chủ động rời đi.”
Nói đến đây, Lăng Kha tự giễu cười cười: “Có lẽ không cần chờ đến ngày đó thì anh ấy đã chán, hoặc có thể Triệu Giai Ca sẽ bị sự kiên trì của anh ấy làm cảm động, dù vậy em cũng sẽ không hối hận.”
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm không biết phải nói gì, tất cả đều là Lăng Kha tự nguyện, thậm chí các cô còn không có tư cách oán trách Lệ Hàn Tư, chỉ có thể oán Lăng Kha không biết cố gắng, oán cô quá ngu dại.
Thậm chí Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi có phải Lệ Hàn Tư đã bỏ bùa Lăng Kha hay không?
Rõ ràng là một cô gái tinh ranh, vậy mà vừa gặp Lệ Hàn Tư đã bắt đầu mù quáng!
Nam Tầm làm việc gì cũng luôn hấp tấp, cô buông Cố Hoan xuống rồi thật sự dẫn mấy vệ sĩ đi trở về trong đêm.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Thịnh phu nhân còn chưa ngủ nên gõ cửa đi vào trò chuyện hồi lâu, cô cũng không nói nhiều về chuyện mình và Lăng Tiêu ly hôn.
Nhưng Thịnh phu nhân lại đưa giấy tờ bất động sản mà Lăng Tiêu tặng vào ngày đầy tháng của Tiểu Sam Sam cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu hai con không có duyên thì chúng ta cũng không tiện nhận đồ của cậu ta, con cầm đi trả đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy, đặt giấy tờ bất động sản chung vào cái hộp kia, về sau có cơ hội sẽ trả chúng cho Lăng lão thái thái, bởi vì Lăng Tiêu sẽ không nhận.
Tiểu Sam Sam lại lớn thêm một chút, trắng trẻo mũm mĩm trông thật đáng yêu.
Trở lại phòng ngủ, Lăng Kha đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường bắt chéo chân xem video quảng cáo về cuộc đua quốc tế.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào, Lăng Kha nói với cô: “Cũng không biết năm nay sẽ có bao nhiêu cao thủ mới nổi lên, lỡ tớ không vào được cả trận chung kết thì quá mất mặt.”
Chương 328: Thói quen thật là một thứ đáng sợ
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Kha chỉ không muốn thua Triệu Giai Ca, nhưng thực lực của Triệu Giai Ca thật sự mạnh hơn Lăng Kha, cô ta vẫn luôn che giấu thực lực trong cuộc so đấu trước đó.
Có lẽ Triệu Giai Ca đã vượt qua Lam Nhan, thậm chí đã áp sát đến gần Trần Phỉ Phỉ.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không tiện đả kích Lăng Kha, đêm nay cô ấy đã đủ khổ sở: “Mấy ngày còn lại cậu phải nỗ lực, tranh thủ để đột phá, nhờ Lý đội chỉ điểm cậu nhiều hơn, cố hết sức là được.”
Lăng Kha gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ừ, tớ nghe lời cậu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt xong đi ra thì Lăng Kha đã ngủ rồi, cô ấy uống không ít rượu, lúc này ngủ rất say.
Thịnh Hoàn Hoàn xem nhanh một đoạn video quảng cáo của cuộc đua để biết được thành tích đại khái của các tay đua xuất sắc sẽ tham gia.
Sau khi kết thúc, Nam Tầm còn chưa về, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm nên gọi điện thoại cho cô ấy.
Nhưng chờ mãi mà vẫn không ai bắt máy.
Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cho vệ sĩ, vệ sĩ ấp úng nửa ngày cô mới nghe rõ bọn họ bị người ta đánh, mà Nam Tầm bị Diệp Sâm khiêng vào trong phòng.
Hiện tại trong phòng đang vang lên “Đùng đùng”, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì!
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì càng lo lắng, Diệp Sâm không cưỡng ép chị Nam Tầm đó chứ?
Nhưng rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định suy nghĩ này, hẳn Diệp Sâm sẽ không ngốc như vậy, nếu anh làm thế thật thì cả đời chị Nam Tầm sẽ không tha thứ cho anh.
Nếu không phải cưỡng ép thì chính là đang đánh nhau trong đó!
Chị Nam Tầm có phải là đối thủ của Diệp Sâm không?
“Các người chờ ở ngoài cửa không được đi, nếu nghe Nam Tầm kêu cứu thì xông cửa vào, dù thế nào cũng phải dẫn Nam Tầm về cho tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm khắc ra lệnh.
Sợ là sợ Diệp Sâm uống say, cồn xộc lên não!
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi xem Cố Hoan, cô bé ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ hơi chu ra như quả anh đào, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt trắng nõn đặc biệt đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái lên mặt cô.
Đứa con gái đáng yêu như vậy mà Cố Nam Thành cũng nỡ bỏ, thật không biết gã suy nghĩ cái gì!
Tình yêu thật sự không bền chắc như vậy sao?
Nếu là bảy năm trước, Cố Nam Thành nhất định không tin mình sẽ phản bội Nam Tầm, bỏ vợ bỏ con vì một cô gái khác.
Ai cũng nói lòng người dễ thay đổi, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không tin đời này mình sẽ yêu người đàn ông ngoài Mộ Tư.
Trước kia cô cho rằng cuộc sống sau khi rời khỏi Mộ Tư sẽ trở nên ảm đạm tăm tối, nhưng hiện tại cô mới hiểu không có người kia thì đời vẫn như vậy, trái đất vẫn quay.
Lòng người quá dễ thay đổi, trên đời này không có ai rời khỏi ai là sống không được, nếu bạn nhất quyết nói không thể thiếu ai thì chỉ vì chưa bình tĩnh lại.
Tạm biệt quá khứ sẽ nghênh đón hiện tại, ai cũng như vậy cả!
Giống như cô và Mộ Tư, và cả Lăng Tiêu vừa trở thành quá khứ.
Về sau cô vẫn sẽ gặp được một người đàn ông khác, anh ấy sẽ thay thế vị trí của Lăng Tiêu trong lòng cô, tựa như Lăng Tiêu đã thay thế Mộ Tư.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, trừ phi người tiếp theo sẽ tốt hơn tất cả!
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cô muốn tìm một người đàn ông tốt hơn Lăng Tiêu cũng không khó, dù sao hắn trừ có tiền ra thì toàn là khuyết điểm.
Nhưng Cố Nam Thành lại chọn Trần Do Mỹ, cô ta trừ trẻ hơn chị Nam Tầm thì mọi mặt đều không bằng!
Vậy về sau nếu đem ra so sánh, Cố Nam Thành có cảm thấy mình đã vứt viên trân châu nhặt mắt cá, hối hận về hành động xưa kia không?
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm, lần này rốt cuộc cũng có người nghe máy: “Chị Nam Tầm, chị không sao chứ?”
Giọng nói nhụt chí của Nam Tầm truyền đến từ điện thoại: “Không có gì, vừa rồi đánh một trận với Diệp Sâm.”
Đánh một trận còn bảo là không có gì?
Nghe giọng điệu này thì hiển nhiên là đánh thua!
“Sau đó thì sao?”
“Chị báo cảnh sát, để cảnh sát tới trị anh ta, đêm nay không đuổi anh ta đi thì chị không họ Nam.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Làm tốt lắm!”
Đánh không lại thì báo cảnh sát!!!
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới khi còn nhỏ Nam Tầm đánh nhau với Đường Nguyên Minh, đánh không lại liền nhặt đá, tuy rằng là hai việc khác nhau, nhưng bản chất không thay đổi...
Đuổi không đi liền đánh, đánh không lại liền báo cảnh sát.
Đúng là phong cách cứng đầu không chịu thua của chị Nam Tầm!
Biết Nam Tầm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, bụng lại kêu lên rột rột, đột nhiên cảm thấy thật đói!
Lúc này cô mới nhớ tới từ lúc tan tầm đã trực tiếp đi đến bệnh viện với Đường Nguyên Minh, lại không ăn cái gì ở KTV, lúc này đã hơn một giờ, dạ dày đã trống rỗng.
Cô không làm phiền người hầu mà tự nấu chút mì để ăn.
Chờ làm xong mì, Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện chén mì này làm dựa theo khẩu vị yêu thích của Lăng Tiêu.
Cô không khỏi suy nghĩ, đêm nay Lăng Tiêu nhất định cũng chưa ăn cơm chiều!
Dạ dày hắn không tốt, đêm nay lại uống không ít rượu...
Đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thu tay lại, mở vòi nước ra để nước làm dịu ngón tay bị bỏng.
Cô có chút buồn bực: Thịnh Hoàn Hoàn, mày nghĩ cái gì vậy, mày và Lăng Tiêu đã ly hôn, chuyện của người ta cần mày chỏ mũi vào à?
Cũng may không bị phỏng nghiêm trọng, nhìn vào nồi mì nhỏ kia, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được than nhẹ: Thói quen thật là một thứ đáng sợ.
“Hắt xì.” Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng tắm liền hắt hơi một cái.
Ngước mắt liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa u oán nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Thời gian đã qua một giờ sáng, Lăng Thiên Vũ vẫn còn chưa ngủ.
Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống: “Vì sao không ngủ đi?”
Lăng Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích trừng Lăng Tiêu, tất cả bất mãn đều viết trên khuôn mặt nhỏ.
Tiểu Bạch không khỏi rụt rụt cổ lại.
Lăng Tiêu ném cái khăn lông đã lau tóc qua một bên, lạnh lẽo cứng rắn nói với Lăng Thiên Vũ: “Nếu con không muốn trao đổi thì đứng ở đó đến hừng đông đi.”
Lăng Thiên Vũ ôm chặt con Samoyed trong lòng mà tức sôi máu, ngặt nổi Lăng Tiêu lại không để ý tới cậu mà lấy máy sấy ra thổi tóc.
Cả quá trình hắn không liếc nhìn cậu thêm một cái, hoàn toàn ngó lơ cậu.
Lăng Thiên Vũ bị làm lơ càng phẫn nộ, Tiểu Bạch bị nắm chặt khó chịu, khẽ phát ra tiếng kêu kháng nghị: Cậu chủ nhỏ, tôi sắp bị cậu bóp chết rồi.
Cũng may cậu chủ nhỏ đã nghe thấy tiếng kêu của nó nên ném nó xuống đất, nó thông minh cảm thấy bầu không khí không đúng nên lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Lăng Thiên Vũ “Bịch bịch bịch” đi đến trước mặt Lăng Tiêu, đưa một quyển vở tới trước mặt hắn.
Lăng Tiêu đặt máy sấy qua một bên, bàn tay thon dài sạch sẽ nhận lấy quyển vở rồi mở ra.
“Con muốn Hoàn Hoàn, con muốn Hoàn Hoàn, con muốn Hoàn Hoàn...”
Cả một quyển vở đều lặp lại những lời này.
Lăng Tiêu nhăn mày ném vở qua một bên, lạnh nhạt nhìn trước mặt cậu nhóc, vô tình mà đáp lại cậu bốn chữ: “Không có khả năng.”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lập tức trắng bệch, cầm lấy bảng lại viết một câu: “Con muốn Hoàn Hoàn.”
Lăng Tiêu không hề để ý tới cậu, tiếp tục sấy tóc.
Lăng Thiên Vũ trở nên nôn nóng, không ngừng lặp lại những câu này trên bảng, lau lại viết, viết lại lau. Thấy Lăng Tiêu thờ ơ, cậu mắt đỏ ngầu nện bảng xuống đất, sau đó như con dã thú nhỏ mà rống giận về hướng Lăng Tiêu: “A a a...”
Chương 329: Vì sao cậu còn chưa ra tay
Lăng Tiêu không sợ Lăng Thiên Vũ nổi cơn, chỉ cần cậu không tổn thương bản thân thì hắn có thể mặc sức cho cậu lăn lộn: “Con gào có tác dụng gì, có bản lĩnh con nói câu này ra, ba lập tức dẫn con đi gặp cô ấy.”
Khuôn mặt nhỏ Lăng Thiên Vũ nghẹn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt thành đấm, không ngừng thét chói tai với Lăng Tiêu, nhưng lại không nói ra được.
Có lẽ đã biết Lăng Tiêu rất quyết tâm, Lăng Thiên Vũ bắt đầu đập đồ, Lăng Tiêu cũng mặc kệ cậu, khóa cửa lại để cậu đập.
Thẳng đến đã đập sạch mọi thứ, ngọn lửa trong lòng Lăng Thiên Vũ vẫn chưa bình ổn lại được, cậu thở phì phò phóng về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu Lăng Thiên Vũ: “Ba nói rồi, chỉ cần con nói ra thì ba sẽ thỏa mãn yêu cầu của con, con chỉ biết “A” thì có tác dụng gì? Ba dẫn con từ Mỹ về là muốn con tốt lên, không phải để con vô cớ gây rối.”
Lăng Thiên Vũ đã nổi điên, căn bản không nghe lọt lời Lăng Tiêu nói, cậu bắt lấy tay hắn há mồm liền cắn, dùng hết toàn lực, cắn đến toàn thân phát run.
Lăng Tiêu cũng không cản cậu, thẳng đến máu nhễu lên sàn nhà.
Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã không còn sức lực, sức cắn càng ngày càng nhỏ, khoang miệng cũng đầy mùi máu tươi.
Qua thật lâu, Lăng Thiên Vũ mới buông miệng ra.
Dòng máu đỏ tươi làm Lăng Thiên Vũ sợ hãi, cậu không ngừng lui về phía sau, mông ngã xuống đất mà vẫn tiếp tục lui, thẳng đến sau lưng kề sát tường.
Cậu như nhớ tới cái gì, thân thể nho nhỏ co ro trong góc, bắt đầu phát run, hoàn toàn khác với Lăng Thiên Vũ nổi điên vừa rồi.
“Có phải con nhớ tới cái gì không?” Lăng Tiêu bước từng bước lại gần cậu.
Lăng Thiên Vũ run rẩy lợi hại hơn, miệng không ngừng phát ra tiếng “Ưm ưm ưm”, có vẻ rất sợ Lăng Tiêu tới gần.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ, thò bàn tay bị cậu cắn rách đến: “Nói cho ba biết con nhớ tới cái gì, nói hết những gì con biết ra, ba thay con trừng trị những người xấu đó.”
Lăng Thiên Vũ che lỗ tai lại, dựa trán vào tường khóc “Ô ô”, không bao lâu sau thân thể nhỏ bé đã nhũn ra.
Lăng Tiêu nhăn mày, ôm cậu nhóc đã ngất xỉu khỏi mặt đất rồi đặt lên giường mình.
Hắn xử lý qua loa miệng vết thương, sau đó thay quần áo cho cậu nhóc, giúp cậu lau mồ hôi trên người. Trong quá trình đó cậu có tỉnh lại, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu hơi mếu máo mà nhìn Lăng Tiêu, tủi thân lại áy náy, hốc mắt lại đỏ lên, nhưng lần này là lập loè nước mắt.
“Khóc cái gì?” Khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu dịu lại, mặc quần áo xong cho cậu rồi vươn tay xoa xoa đầu: “Thịnh Hoàn Hoàn đã đi rồi, cô ấy sẽ không trở về nữa, con phải chấp nhận sự thật này.”
“Trong nhà còn có bà cố và cô út, trước kia cô út cũng chịu khổ nhiều như con vậy, cô không hiểu cái gì cả, con phải dạy cho cô.”
“Còn có bà cố, bà già rồi, không còn bao nhiêu năm để sống, họ đều rất thích con, ba bận làm việc nên con phải thay ba ở bên cạnh họ.”
Lăng Tiêu rất khôn khéo, hắn nhân lúc Lăng Thiên Vũ đang áy náy mà phân nhiệm vụ cho cậu, còn đánh bài tình thân.
Con nít đứa nào cũng dễ mềm lòng, Tích Nhi và Lăng lão thái thái một già một yếu, Lăng Thiên Vũ là con trai, trong xương cốt có bản năng anh hùng bảo vệ người yếu, Lăng Tiêu đang kích thích nó ra, bồi dưỡng cậu có trách nhiệm từ nhỏ.
Quả nhiên, rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã quên mất Thịnh Hoàn Hoàn. Cậu nhảy xuống giường, lấy bảng qua viết một hàng chữ rồi đưa cho Lăng Tiêu: “Nhưng cô út không biết chữ.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Vậy con dạy cô đi, bắt đầu từ đơn giản nhất.”
Tiếp theo Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Bà cố sẽ chết sao?”
“Ai già rồi cũng sẽ chết, nhưng hiện tại bà cố rất khỏe mạnh, hẳn còn có thể ở bên Thiên Vũ thật lâu.”
“Bà nội đâu? Con cũng thích bà nội.”
Nhắc tới An Lan, sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Bà nội và ông nội ở bên nhau, khi rảnh sẽ lại đây chơi với Thiên Vũ.”
Nếu đúng như bà nội đã nói, vậy Thiên Vũ cũng là huyết mạch của Lăng gia, chỉ là An Niên đã chết, thi thể cậu bị đốt thành tro, ngủ say dưới mặt đất.
Khi mất, An Niên chỉ nói cho Lăng Tiêu rằng mẹ cậu tên là An Lan, nhưng không nói ba cậu là Lăng Hoa Thanh.
Đến khi cậu mất, Lăng Tiêu mới biết mình có một đứa em trai.
Hắn đi chất vấn An Lan, bà nói với hắn An Niên không phải con của Lăng Hoa Thanh, cậu chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với hắn thôi.
Hắn tin là thật, cũng không nghĩ đến chuyện giữ lại máu và đồ dùng sinh hoạt của An Niên để xét nghiệm DNA với Lăng Hoa Thanh.
Hiện tại Lăng Tiêu muốn tra thì rất khó. Nếu không có tiến triển thì hắn chỉ có thể noi theo Thịnh Hoàn Hoàn, lấy tóc của Thiên Vũ và ba đi xét nghiệm DNA.
Nếu An Niên không phải con của ba thì DNA của Thiên Vũ và ba sẽ không có quan hệ huyết thống.
…
Trong khách phòng nào đó của Lăng phủ, An Lan mất ngủ lại gọi điện thoại cho Hà Vinh: “Vì sao cậu còn chưa ra tay?”
Hôm nay Lăng Thanh Hoa nhắn tin cho bà, bảo bà đến bệnh viện thăm ông ta, bị bà trào phúng mắng: Ông chết đi càng tốt.
An Lan rất sợ Lăng Thanh Hoa xuất viện, ông ta xuất viện thì bà sẽ không có ngày lành, lỡ bị tra được cái gì còn liên lụy đến lão Đường.
Hơn nữa, ông ta nhất định đã đoán được chuyện này có liên quan đến bà, sau đó liên tưởng đến lão Đường và Chính Lan, lần này sau khi xuất viện, ông ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù. Cho nên bà nhất định phải xử lý ông ta trước khi xuất viện.
“Phu nhân, bệnh viện đâu đâu cũng là cameras, tôi không tiện ra tay, nhưng hiện tại ông ta có thể xuống giường đi lại, hai ngày này sẽ xuống lầu tản bộ, tôi đã cho người chuẩn bị phục kích ở tòa nhà đối diện vào bất cứ lúc nào.” Giọng nói không nhanh không chậm của Hà Vinh truyền đến từ di động: “Xin phu nhân yên tâm, lần này Lăng Thanh Hoa chắc chắn phải chết.”
An Lan nghe xong thì đôi mày nhíu chặt nới lỏng ra, vẫn không yên tâm dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi nói, đừng ra tay trước mặt Tiêu Nhi.”
Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, cuối cùng An Lan cũng ngủ được mấy tiếng.
…
Trên lầu, bụng Lăng Thiên Vũ đói đến kêu “Rột rột”, Lăng Tiêu trực tiếp nấu chút mì, hai ba con chia ra ăn.
Lăng Thiên Vũ ăn một ngụm, khuôn mặt nhỏ liền nhíu lại: Không ngon bằng Hoàn Hoàn làm!
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái: “Nếu con không ăn thì có thể đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ tủi thân viết một hàng chữ: “Con muốn ăn hoành thánh.”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đáp lại: “Không có, muốn ăn ngày mai bảo phòng bếp làm cho con.”
Lăng Thiên Vũ mếu máo, cậu nhớ Hoàn Hoàn!
Nhưng thật sự quá đói bụng, cậu nhóc ăn hết cả một bát mì.
Sau khi ăn no, Lăng Tiêu dặn dò Lăng Thiên Vũ: “Bắt đầu từ ngày mai, con không được trốn tránh Lam Nhan nữa, chỉ cần cô ta không tổn thương con thì cô ta bảo con làm cái gì con liền làm cái đó.”
Sắc mặt Lăng Thiên Vũ lập tức thay đổi: “Con không thích bà ta, ba bảo bà ta đi đi.”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Cô ta là mẹ con.”
Lăng Thiên Vũ vẫn đanh mặt không chịu.
Lăng Tiêu buông một tiếng tiếng thở dài: “Cô ta ở nửa tháng rồi sẽ đi, trong khoảng thời gian này con phải phối hợp với cô ta, đến lúc đó ba sẽ đáp ứng một yêu cầu của con.”