Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Lăng Tiêu tâm cơ khó lường

Giữa Lăng Hoa Thanh và cô, hắn lựa chọn người ba kính yêu của mình.

Nếu không còn có chuyện gì làm hắn khó mở miệng như thế?

Còn tại sao Lăng Tiêu lại xuất hiện ở nơi này thì Thịnh Hoàn Hoàn không biết.

Đợi thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói lời nào mà cũng không có ý rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định không để ý đến hắn nữa mà mở video hội nghị ra.

Đêm nay cô phải làm việc đến nửa đêm, hắn cảm thấy không có ý nghĩa sẽ tự động rời đi thôi.

Diễn trò phải làm nguyên bộ, Thịnh Hoàn Hoàn mở hội nghị cấp cao, chỉ có bọn Chu Tín không tham gia, cô muốn để Chu Tín cảm thấy mình làm mất dữ liệu trung tâm của dự án Đường Thị nên tránh né họ để tiến hành cứu vãn.

Video mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trong màn ảnh, giọng nói như đè nén căm giận ngút trời: “Mọi người đều biết rồi đúng không, vừa rồi chúng ta đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng, không có nó thì dự án Đường Thị liền xong đời."

"Người đang ngồi ở đây đều biết tầm quan trọng của dự án này đối với tập đoàn chúng ta đúng không? Phòng dự án, tôi giao vật trọng yếu như vậy cho các người, đã nhiều lần dặn dò bảo các người cố gắng trông coi, các người làm gì vậy?"

Người của phòng dự án không dám nói tiếng nào.

Lửa giận của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lớn, giọng nói cũng càng ngày càng cao, đây là biểu hiện tức điên người: “Còn phòng an ninh nữa, mỗi tháng tôi tốn nhiều tiền như vậy mời các người đến là đớp phân sao, có một món đồ thôi cũng không trông coi được, tôi giữ các người lại làm gì..."

Nói xong, cô còn ném con chuột trong tay ra ngoài, mái tóc xù cả lên.

Lăng Tiêu trừng mắt nhìn người phụ nữ như đàn bà đanh đá chửi đổng trước mặt, cảm thấy mình như đang mộng du.

Sao người phụ nữ như con mèo nhỏ này lại đột nhiên biến thành cọp cái vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn còn tiếp tục oanh tạc, đầu óc Lăng Tiêu hơi mơ hồ đi.

Chẳng lẽ đây mới là dáng vẻ chân thực của cô?

Trước đó đều là giả vờ?

Nếu là giả vờ thì vì sao hiện tại đột nhiên không giả nữa?

Chẳng lẽ cô quên hắn còn ở nơi này?

Hay là cô cảm thấy mình và hắn không còn quan hệ gì nữa nên hình ảnh của cô trong lòng hắn thế nào đã không còn quan trọng?

Suy đoán này làm Lăng Tiêu rất khó chịu.

Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy ai cũng mắng một trận, mắng đến mức mặt đỏ tía tai, rất đã ghiền, thẳng đến hết từ rồi mới bình tĩnh mà kết thúc hội nghị.

Sau đó cô lấy con chuột mới ra từ trong ngăn kéo rồi mở phần mềm chat, @ Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi kích động hỏi: “Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?"

Tống Chí Thượng và Thẩm Nam cùng ấn like cho cô.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn đánh cực nhanh trên bàn phím: “Không lộ tẩy chứ? Tôi sợ hỏa lực không đủ mạnh, căn bản không dám dừng lại..."

Thẩm Nam: “Đủ mạnh rồi Thịnh Tổng, dáng vẻ vừa rồi của cô... Y như đàn bà chanh chua chửi đổng, like cho kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Tổng."

Tống Chí Thượng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh của con cọp cái nhà tôi trên người cô. Hiện tại tôi mới hiểu thì ra dù là người phụ nữ nào cũng có tiềm năng làm người đàn bà đanh đá, đột nhiên rất thương tình cho người chồng tương lai của cô."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đánh giá của hai người này đối với cô, nghi ngờ soi gương mà nói: “Vừa rồi tôi rất giống người đàn bà đanh đá à?"

"Giống." Lăng Tiêu không chút do dự đáp lại một chữ.

Thịnh Hoàn Hoàn bỗng ngẩng đầu, trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường thì mới nhớ tới hắn vẫn còn ở đây.

Không khí hơi cứng lại, im lặng đến mức không nghe thấy được tiếng hít thở.

Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn hiện đầy chữ xấu hổ: “Sao anh còn ở đây nữa?"

Vừa rồi sao cô lại quên mất Lăng Tiêu còn ở đây?

Lăng Tiêu trả lời rất đương nhiên: “Tôi luôn ở nơi này."

Thịnh Hoàn Hoàn hít sâu mấy hơi rồi vùi mặt vào bàn phím: “Anh đi đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi nhanh lên."

Đây là... Thẹn quá hoá giận?

Vừa rồi lúc mắng chửi người rất uy phong mà.

Lăng Tiêu còn tưởng rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có ý định giữ hình tượng trong lòng hắn nữa chứ, hóa ra thật sự là quên mất hắn.

Chẳng biết tại sao tâm tình Lăng Tiêu đột nhiên rất tốt, chớp chớp đôi mắt đẹp mà nhìn người phụ nữ cắm đầu xuống bàn phím không còn mặt mũi gặp ai: “Gặp phiền toái sao? Nói cho tôi nghe thử, có lẽ tôi có thể giúp cô giải quyết."

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Không cần, tự tôi có thể giải quyết, anh đi mau đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Lăng Tiêu rất kiên nhẫn: “Nếu cô có thể giải quyết thì sẽ không mắng người lung tung như đàn bà chanh chua kiểu đó."

Thịnh Hoàn Hoàn thẹn quá hoá giận, lập tức nâng mặt khỏi bàn phím: “Anh có thôi đi không, tôi nói không cần là không cần."

Lăng Tiêu nhìn gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng nhếch lên cao hơn: “Yên tâm, không cần báo đáp nào cả."

Mặt người phụ nữ này đỏ như tôm luộc, thật quá đáng yêu.

Trên mặt Lăng Tiêu đầy vẻ trêu chọc làm lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích: “Anh điếc à, tôi nói không cần, anh cho rằng tôi còn như trước kia cái gì cũng phải ỷ vào anh à? Anh nghĩ rời khỏi anh thì Thịnh Hoàn Hoàn này chỉ có thể mặc người ta chà đạp như một kẻ đáng thương sao?"

Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu từ từ biến mất, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường.

Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi không nhìn hắn nữa: “Nếu anh không có chuyện khác thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu: “Tôi chỉ tới nói cho cô biết đừng quên chuyện của Thiên Vũ."

Tối mai Lăng Tiêu chuẩn bị mạo hiểm tái diễn cảnh An Niên xảy ra tai nạn xe, hi vọng có thể giúp Lăng Thiên Vũ đi ra khỏi bóng tối, tìm về giọng nói đã mất đi.

Thì ra tối nay hắn tới là vì chuyện này.

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đi, chuyện này anh cứ gọi điện thoại tới là được rồi, không cần đích thân chạy đến đây."

Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đứng lên khỏi giường, bóng dáng thon dài cao gầy làm bầu không khí trở nên rất ngột ngạt: “Ngày mai tan tầm tôi sẽ cho xe đến Thịnh Thế đón cô."

Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại nghèn nghẹn.

Nếu không có chuyện của Lăng Hoa Thanh thì đêm nay cô nhất định sẽ nói chuyện mình mang thai cho Lăng Tiêu, nhưng hiện tại trước khi chưa làm rõ suy nghĩ của hắn thì cô không thể không thận trọng.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước máy tính bình tĩnh lại một lát rồi mới đứng dậy thu dọn con chuột bị cô đạp nát, ném chúng vào thùng rác.

Lúc này khóe mắt cô liếc qua một điểm đen trên mặt đất, nghiêm túc xem xét thì phát hiện là một chiếc găng tay đen Lăng Tiêu vừa đeo.

Cô nhìn chằm chằm nó mấy giây rồi đi qua, lúc này một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc đột nhiên truyền đến từ ban công: “Đừng đụng vào."

Là Lăng Tiêu đi mà quay lại.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì trông thấy Lăng Tiêu sải đôi chân dài đi vào trong phòng.

Hắn mặt không cảm xúc ngừng lại trước mặt cô mấy giây, sau đó cúi sống lưng thẳng tắp xuống, dùng tay trái nhặt cái găng tay đen trên mặt đất lên.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng bởi vậy mà nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay trái của hắn.

Bởi vì không kịp thời xử lý nên cả mu bàn tay trông rất đáng sợ, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức thốt ra: “Tay anh..."

Sao lại bị bỏng thành như vậy!
Chương 472: Tôi không có bạn gái trước, chỉ có vợ trước

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm mu bàn tay đầy mụn nước của mình, không đau không ngứa nhíu mày: “Vết thương nhỏ thôi, không cần để ý đến nó, qua mấy ngày là lành."

Không cần để ý đến nó?

Nghe thấy câu này, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống: “Tôi thấy anh không muốn cái tay này nữa."

Thân thể tóc da là của cha mẹ, vì sao hắn không biết yêu quý thân thể của mình, cái này còn gọi vết thương nhỏ sao?

Lăng Tiêu không nói lời nào mà nhặt găng tay lên muốn đeo vào, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự nhìn không được mà giật lấy găng tay đi: “Cái găng tay da này kín gió, anh che vết thương là tính đợi nó nhiễm trùng sao?"

Người đàn ông này có chút thường thức nào không vậy?

Thật không muốn cái tay này nữa sao?

"Xấu." Lăng Tiêu cao lãnh lầm bầm một tiếng.

"Nếu biết khó coi thì phải xử lý vết thương cho đàng hoàng, chờ để lại sẹo thì làm sao xoá được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nói lý với Lăng Tiêu một trận, không phải cô đau lòng Lăng Tiêu, cô chỉ tiếc bàn tay xinh đẹp kia thôi, nếu để lại sẹo thì quá đáng tiếc!

Cô vừa lầm bầm vừa tìm hộp y tế tới, chỉ vào giường bảo Lăng Tiêu đi sang ngồi: “Đến đó ngồi, chỗ tôi có thuốc trị phỏng giúp anh xử lý trước."

Lăng Tiêu nghiêm túc nghe Thịnh Hoàn Hoàn mắng, không nói một lời đi đến bên giường rồi ngồi xuống, trông có vẻ rất... Ngoan?

Thuốc của Thịnh Hoàn Hoàn là Thịnh Tư Nguyên mang tới, cô chưa bao giờ dùng qua cũng không biết hiệu quả thế nào, cho nên cô vừa lấy nước khử trùng và băng gạc vừa nói với Lăng Tiêu: “Ngày mai anh đi bệnh viện, phải chích thuốc với uống thuốc, đừng để vết thương nhiễm trùng."

"Ừm." Lăng Tiêu trầm thấp đáp lại một tiếng.

Nếu lúc này Phùng Việt có ở đây thì cằm nhất định sẽ rơi xuống.

Cả ngày anh ta cầu ông bà nội mà Boss có thèm để ý đến đâu? Vì sao Thịnh Hoàn Hoàn vừa mắng một tiếng thì hắn đã ngoan như con cừu non thế này?

"Giơ tay lên." Sau khi sắp xếp xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào tay trái của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nâng tay trái lên, mụn nước trên mu bàn tay làm Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: Một, hai, ba, bốn, năm.

Tận năm cái mụn nước, nhỏ thì cỡ hạt đậu xanh, lớn thì to đến ngón cái lớn của cô, chúng phình lên như vừa chạm đã vỡ mất.

Làn da bên cạnh mụn nước đều sưng đỏ.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đâm vỡ mấy cái mụn nước rồi nhẹ nhàng lau khô, mở thuốc ra thoa một lớp hơi mỏng lên vết thương.

Cảm giác mát mẻ truyền đến từ mu bàn tay làm lông mày Lăng Tiêu giãn ra, ánh mắt nhìn vào vào người phụ nữ đang cúi mặt băng bó vết thương cho mình, khóe miệng lén giật giật nhếch lên như đạt được âm mưu.

Thịnh Hoàn Hoàn thuần thục băng bó cho Lăng Tiêu rồi ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang thản nhiên nhìn chằm chằm loại thuốc trên tay cô mà hỏi: “Cái này là thuốc gì, thật dễ chịu."

Thịnh Hoàn Hoàn hào phóng đưa cả hộp cao cho hắn: “Mang về đi, sáng, trưa, chiều tối bôi một chút, thuốc ông ngoại của tôi làm có hiệu quả tốt hơn mấy loại thuốc đại trà bán ngoài tiệm thuốc đấy."

Lăng Tiêu không nhận, hắn đột nhiên để tay lên ngực rồi tháo từng cái từng cái nút áo sơ mi ra.

"Anh làm gì đó?" Nhìn động tác đột ngột của hắn, tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng cao.

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng."

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.

Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.

"Anh không đi bệnh viện sao?"

"Không có thời gian."

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.

Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?

Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.

Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.

Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?"

Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp."

Gia pháp...

"Phạm sai cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.

Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chi Vũ."

Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.

Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chi Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón Thiên Vũ đã từng gặp cô ta một lần."

Chỉ gặp một lần?

Vậy người bạn gái trước trông rất giống cô, làm hắn nhớ mãi không quên là ai?

Không phải là hắn bịa đặt, thật ra là không có người này?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta chính là người bạn gái cũ làm anh nhớ mãi không quên chứ."

Lăng Tiêu nhíu mày lại, hiển nhiên đã sớm quên chuyện mình từng nói, hắn nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không có bạn gái cũ, chỉ có vợ cũ."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Lăng Tiêu rất hài lòng phản ứng của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục bôi thuốc lên lưng hắn: “Tay thì sao?"

Lăng Tiêu lại nhắm hai mắt lại, hời hợt: “Trà vừa pha xong, tạt lên."

Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại: “Bị phỏng ở biệt thự lưng chừng núi?"

Kỳ thật cô muốn hỏi là chén nước trà đó có phải là Lăng Hoa Thanh tạt không.

Lăng Tiêu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi thay đổi chủ đề: “Đường Nguyên Minh nấu ăn thế nào?"

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, thái độ của Lăng Tiêu chứng minh suy đoán của cô, nhất định là hắn phát sinh tranh chấp với Lăng Hoa Thanh ở biệt thự lưng chừng núi nên mới bị phỏng như vậy.

"Cũng không tệ lắm." Thịnh Hoàn Hoàn không yên lòng trả lời.

Lăng Tiêu là con của ông ta, sao Lăng Hoa Thanh lại ra tay được?

Câu "Cũng không tệ lắm" này của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu lại mở mắt ra, lặp lại câu nói này của cô lần nữa: “Cũng không tệ lắm?"

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, nhớ tới mấy tấm ảnh Lăng lão thái thái gửi cho mình thì ánh mắt lại nhìn xuống tay Lăng Tiêu: Tay hắn đã phỏng thành như vậy mà ban đêm còn xuống bếp, thật là không biết sống chết.

"Anh nên trở về đi."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói về Đường Nguyên Minh với Lăng Tiêu nên cất đồ rồi đứng lên.

Cô còn chưa diễn xong vở kịch này, sau khi cất hộp y tế đi thì cầm điện thoại bước vào phòng tắm, đứng trong phòng tắm mắng hết người này đến người khác, thảm nhất đương nhiên là quản lý phòng an ninh.

Chu gia.

Chu Tín thu được video hội nghị Thịnh Hoàn Hoàn nổi trận lôi đình, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Dương Lập.

Dương Lập rất đắc ý mà nói: “Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn như con ruồi mất đầu, bắt được ai là mắng, căn bản không còn bình tĩnh tỉnh táo nổi nữa, tôi thấy đêm nay cô ta sẽ mất ngủ."

Chu Tín cười nói: “Làm mất thứ quan trọng như vậy thì Đường Thị không có khả năng giao dự án này cho cô ta nữa, có lẽ sẽ bị kiện, buộc Thịnh Thế bồi thường một số tiền kếch xù, cô ta đương nhiên sốt ruột rồi."

Dương Lập kích động mà nói: “Tốt chờ mong ngày mai đến, hi vọng đến lúc đó đừng dọa khóc cô ta, ha ha!"

Chu Tín không quên căn dặn: “Giấu kỹ thứ đó đi, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai lầm nào cả, chờ im ắng rồi lại tìm người để bán ra cái giá tốt."

Dương Lập nghe xong thì vội vàng nói: “Tổng giám yên tâm, đã giấu kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không có ai biết."
Chương 473: Hoàn Hoàn nghe lời của mẹ, bỏ đứa nhỏ này đi con

Sau khi cúp điện thoại, Dương Lập bước nhanh đi đến cửa sổ rồi cúi nhìn cái ao sen trong sân nhà mình, tủ sắt kia đang được giấu dưới đáy ao.

Ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, đồ trong đó sẽ không thấm nước.

Dương Lập rất tự tin sẽ không ai nghĩ tới ông ta lại giấu tủ sắt trong ao sen nhà mình.

Nghĩ đến giá trị của nó, khóe miệng Dương Lập bất giác nhếch lên, từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty thì họ không kiếm được chỗ tốt gì nữa.

Thứ trong tủ sắt này coi như là Thịnh Hoàn Hoàn đền bù cho họ đi!

Lúc này Dương Lập không biết thứ trong tay mình là giả, chỉ là một đống sắt vụn không đáng tiền mà thôi.

Chu Tín rất cẩn thận nên trước khi đi ngủ còn gọi điện thoại cho cao tầng, biết Thịnh Hoàn Hoàn lại mắng họ một trận thì cuối cùng cũng an tâm nằm xuống.

Phải biết rằng hiện tại đã là 2h sáng, Thịnh Hoàn Hoàn còn đang mắng người chứng tỏ cô thật sự hoảng loạn rồi.

Mà Chu Tín không biết là sau khi ông ta tắt đèn thì một cái bóng đen đã nấp vào nhà ông ta rồi giấu một cái tủ sắt vào hồ cá.



Khi Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng tắm thì trên giường đã không còn ai, cái bao tay da màu đen kia cũng biến mất.

Hôm sau Thịnh Hoàn Hoàn dậy rất sớm.

Không gặp bóng dáng Đường Nguyên Minh trong nhà ăn, Thịnh phu nhân bưng một ly sữa bò tới cho cô rồi nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua không phải con nói gì với A Minh đó chứ?"

"Dạ?"

"Tối hôm qua nó đi ngay trong đêm rồi."

Tối hôm qua anh Minh đi rồi?

Cũng tốt, để tránh mọi người đều xấu hổ.

Thịnh phu nhân trừng Thịnh Hoàn Hoàn, có chút tức giận nói: “A Minh có gì không tốt, con có gì bất mãn với nó chứ?"

"Mẹ, con không có gì bất mãn với anh ta." Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích: “Nhưng hai người ở bên nhau không phải mọi người cảm thấy phù hợp là hạnh phúc, con không có tình yêu nam nữ với anh Minh, anh ta ở lại đây sẽ làm con rất xấu hổ."

"Đứa nhỏ này sao con..."

"Hơn nữa con mang thai rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ném ra một quả bom làm Thịnh phu nhân như bị sấm sét giữa trời quang, không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thịnh Hoàn Hoàn bưng sữa bò lên uống hai ngụm, cầm cái thìa lùa từng ngụm cháo vào miệng mình.

Một lúc sau, giọng nói của Thịnh phu nhân mới vang lên lần nữa: “Lăng Tiêu biết không?"

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt trả lời: “Con không nói cho anh ta biết."

Thịnh phu nhân sắc mặt nặng nề, ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn rồi tự trách nói: “Đều do mẹ không dạy con bảo vệ mình như thế nào."

"Mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn không biết an ủi bà thế nào nên đặt tay lên tay bà.

Thịnh phu nhân lập tức nắm chặt lại tay cô: “Hoàn Hoàn, không thể giữ đứa bé này, lúc trước Lăng Tiêu đuổi con ra ngoài thế nào, chẳng lẽ con quên rồi sao?"

Nói xong, hốc mắt Thịnh phu nhân đỏ lên: “Đừng nghĩ mẹ không biết, hai đứa vừa kết hôn không lâu thì Lăng Tiêu đã đuổi con ra ngoài, con sợ mẹ lo lắng nên đêm hôm khuya khoắt vẫn không dám về nhà..."

"Về sau Lăng Tiêu lại đuổi con ra, còn muốn ly hôn với con, sau đó mới ly hôn bao lâu đâu mà nó đã có người phụ nữ khác, còn sắp kết hôn nữa chứ."

Thịnh phu nhân nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nghe lời của mẹ, bỏ đứa nhỏ này đi con!"

Thịnh Hoàn Hoàn biết người phụ nữ khác mà Thịnh phu nhân nói đến chính là Lâm Chi Vũ, tối hôm qua Lăng Tiêu nói rằng mình không sẽ lấy Lâm Chi Vũ.

Nhưng hiện tại đã không còn là vấn đề của Lâm Chi Vũ.

Nếu để mẹ biết Lăng Hoa Thanh chính là kẻ chủ mưu ám hại ba thì sẽ không tận tình khuyên bảo giống như bây giờ nữa.

Bà sẽ không tiếc dùng cách cắt đứt quan hệ mẹ con để uy hiếp cô tuyệt đối không được có dính líu gì với Lăng Tiêu nữa.

"Hoàn Hoàn, con nói gì đi, đứa bé này không thể..."

"Mẹ, mẹ để con suy nghĩ đi."

Mấy chữ bỏ đứa bé này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau: “Chờ con làm xong việc lúc này thì bàn lại được không?"

Thịnh phu nhân đau lòng Thịnh Hoàn Hoàn, biết áp lực của cô rất lớn nên không dám ép chặt quá: “Được, mẹ không ép con, ăn nhiều một chút đi con, con gầy quá."

Tập đoàn Thịnh Thế.

Ngày hôm sau sau khi giành giải quán quân, các fan và phóng viên vẫn rất săn đuổi Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cổng Thịnh Thế có rất nhiều người.

Thịnh Hoàn Hoàn được các vệ sĩ bảo hộ mà vội vàng bước vào công ty.

Lúc này nhân viên của Thịnh Thế đang tập hợp tốp năm tốp ba xì xào bàn tán, bầu không khí cả Thịnh Thế rất khẩn trương, cực kỳ áp lực.

Chuyện tối hôm qua đã lan truyền ở công ty, hiện tại lòng người đang rất bàng hoàng.

Nếu như không tìm về được tủ sắt thì công ty không chỉ mất dự án lớn Đường Thị này mà còn phải bồi thường cho Đường Thị một số tài chính kếch xù, có thể Thịnh Thế sẽ suy yếu vì chuyện này.

Hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đoạt giải quán quân, thân là nhân viên của Thịnh Thế nên họ cảm thấy rất tự hào, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua làm họ khó tránh khỏi oán giận lây Thịnh Hoàn Hoàn.

Trong cuộc hội nghị thông lệ mỗi ngày, Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống thì cảnh sát đã đến, gọi Thịnh Hoàn Hoàn và quản lý phòng an ninh ra để tìm hiểu tình hình.

"Nếu không tìm về được thứ đó thì chỉ sợ công ty của chúng tôi sẽ bị kiện cáo."

"Tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, lớn tuổi như vậy còn bị một con ranh mắng, thật là đáng giận."

"Đúng thế, mắc mớ gì đến chúng ta, Đường Thị giao thứ đó cho Thịnh Hoàn Hoàn, thứ đó mất trên tay cô, dựa vào cái gì lấy chúng ta ra trút giận?"

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi, các cao tầng tức giận bất bình, sắc mặt ai cũng mỏi mệt, vì chuyện tối hôm qua mà họ cả đêm không ngủ.

Dương Lập thêm mắm thêm muối: “Dựa vào cái gì, dựa vào người ta là Thịnh tổng chứ sao..."

Một câu của Dương Lập lập tức nhóm lên lửa giận trong lòng các cao tầng.

"Lúc trước Tống Chí Thượng không nên bỏ phiếu cho cô ta, gặp có chút chuyện thì đã không giữ được bình tĩnh như con ruồi không đầu."

"Không phải sao, cũng không biết Tống Chí Thượng và Trần Văn Huy nghĩ thế nào, nếu hôm nay người tọa trấn là Chu tổng giám thì có xảy ra chuyện như vậy không?"

Cao Tễ cũng châm ngòi thổi gió theo: “Người ta một lòng tập trung trên đường đua, đâu có tâm tư quản lý chuyện của công ty, nếu không vật quan trọng như vậy sẽ không bị trộm dễ dàng thế, truyền ra ngoài làm trò cười cho người khác."

Dương Lập phụ họa: “Không phải sao, trước kia công ty chúng ta chưa từng xảy ra chuyện này, con ranh Thịnh Hoàn Hoàn kia nhất định không giải quyết được chuyện nghiêm trọng như vậy, đến lúc đó còn phải dựa vào đám già chúng ta."

Cả đám cao tầng đều tán đồng gật đầu, bất mãn trong lòng đối với Thịnh Hoàn Hoàn chồng chất đến tột độ.

Tống Chí Thượng không có ở đây nên Thẩm Nam và Lý Nhị đều không dám nói chuyện.

Lúc này Dương Lập lớn tuổi nhất nhìn về phía Chu Tín: “Chu tổng giám, ông nói một câu đi, bây giờ ông là người tâm phúc của chúng tôi."

Chu Tín trầm giọng nói: “Còn có cách nào, dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng là tổng giám đốc công ty, nhiều chuyện tôi cũng phải nhìn sắc mặt của cô ta."

Dương Lập tận tình khuyên bảo: “Ông không thể không quản chuyện này, tiếp theo còn có một đống chuyện khác nữa, nếu ông ta cứ để Thịnh Hoàn Hoàn làm chủ thì Thịnh Thế coi như xong rồi."

"Đúng vậy, phải quyết định chuyện này thật nhanh, chúng tôi đều đồng ý để ông ra mặt toàn quyền xử lý chuyện này."

"Tôi tán thành."

"Tôi cũng đồng ý..."

Chu Tín đặc biệt vui mừng, đây là cục diện mà ông ta tha thiết ước mơ, mặc dù đến hơi trễ nhưng cũng đáng giá.
Chương 474: Tiếp theo chính là chiến trường của cô

Chu Tín trầm mặc một lát rồi mới nặng nề gật đầu: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi sẽ làm chủ thay mọi người một lần..."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trong phòng làm việc của mình, lạnh lùng nhìn vẻ mặt đắc ý của bọn người Chu Tín và Dương Lập trong video, môi đỏ khẽ mở nói với cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi hoài nghi tủ sắt của công ty chúng tôi bị hai người này trộm đi, tôi xin cảnh sát đến nhà họ điều tra."

Cảnh sát lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thịnh tổng, không có chứng cứ và lệnh xét nhà thì chúng tôi không thể xông tới nhà dân được."

Thịnh Hoàn Hoàn rút một trang giấy từ túi công văn ra rồi đưa cho cảnh sát: “Tôi đã chuẩn bị trước cho các vị."

Đó là một lệnh xét nhà đã đóng con dấu.

Cảnh sát ngẩn người, nghĩ thầm người phụ nữ này không đơn giản, trên mặt lại hết sức nghiêm túc: “Xin để tôi gọi điện thoại xác định lại."

Một lát sau, mấy cảnh sát đã hùng hùng hổ hổ rời khỏi văn phòng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía quản lý bảo an đứng một bên, khóe miệng nhếch lên: “Cảm ơn quản lý Lý vất vả diễn tuồng này với tôi."

Quản lý Lý cả đêm không ngủ lại bất ngờ vì được cảm ơn: “Là tôi nên cảm ơn Thịnh tổng mới đúng, nếu không phải Thịnh tổng nhìn rõ mọi việc, đoán được có người nhắm vào tủ sắt, bảo tôi phòng bị trước thì tôi cũng không nổi chuyện này."

"Ông cẩn trọng đi theo ba tôi nhiều năm nay chưa từng xảy ra sai lầm gì, tôi sẽ không để người ta cướp đi công việc của ông, buộc ông nghỉ hưu sớm."

"Cảm ơn Thịnh tổng." Quản lý Lý rất cảm kích.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi bước từng bước một về hướng phòng hội nghị.

Tiếp theo chính là chiến trường của cô!

Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn đến thì các cao tầng đã coi Chu Tín là người dẫn đầu, ai cũng không che giấu bất mãn trong lòng đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn và Quản lý Lý vừa ngồi xuống thì Dương Lập đã không kịp chờ đợi lấy Quản lý Lý ra khai đao: “Quản lý Lý, cảnh sát có nói khi nào tìm về được tủ sắt hay không?"

Quản lý Lý lắc đầu: “Mặc dù cảnh sát chưa nói, nhưng tôi tin bọn họ nhất định có thể tìm về được."

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Tôi tin năng lực của cảnh sát Hải Thành, cho họ thời gian mấy ngày thì nhất định có thể tìm ra kẻ trộm tủ sắt kia."

Dương Lập khịt mũi coi thường: “Thịnh tổng cũng chuẩn bị dùng những lời này để lấp liếm phía Đường Thị sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Phía Đường Thị tôi sẽ có cách xử lý."

Hứa Phi phòng PR hỏi: “Nếu không tìm về được thì sao? Chuyện này đã truyền ra ngoài rồi, sinh ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng với công ty chúng ta, sáng sớm phòng của chúng tôi sắp bị điện thoại của các phóng viên gọi nổ."

Bởi vì việc này, Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh Thế bị đưa lên hotsearch, đám cư dân mạng nhao nhao bình luận: Mới ngủ một giấc mà Thịnh Hoàn Hoàn sắp tiêu đời rồi sao?

Cao Tễ lại nói lời nghiêm khắc tàn khốc: “Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều, lấy năng lực của cô căn bản không xử lý được, tôi đề nghị để Chu tổng giám giải quyết cục diện rối rắm dùm cô."

Dương Lập được hời mà còn khoe mẽ: “Cũng chỉ có Chu tổng giám có năng lực giảm thiểu tổn hại của chuyện này đối với Thịnh Thế xuống nhỏ nhất."

Phương Tử Hiên phòng dự án lạnh lùng chế giễu: “Đúng vậy, cứ giao chuyện này cho Chu tổng giám xử lý đi, Thịnh tổng không cần lo, không phải cúp Hoa Đào mời cô đi dự thi sao, cô cứ yên tâm đi đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn không chút cảm xúc mà nhìn những người này, nếu không phải cô dứt khoát thẳng tay biến bị động thành chủ động thì hôm nay cô đã bị họ truất quyền thật rồi.

Đường đường là tổng giám đốc Thịnh Thế mà lại biến thành bình hoa di động.

Còn hại công ty tổn thất một món tài sản kếch xù.

Dù sao cảnh sát cũng không đến nhanh như vậy, cô có thể chơi đùa với bọn họ một lát.

Thịnh Hoàn Hoàn ung dung nhìn về phía Chu Tín: “Vậy Chu tổng giám có cách nào cứu vãn?"

Chu Tín nói: “Đương nhiên là có cách, nếu thật sự không tìm tủ sắt về được thì tôi sẽ mang tiền bồi thường đích thân đến Đường Thị thỉnh tội, chuyện còn lại phải nhờ mọi người phối hợp."

Dương Lập tỏ ý: “Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức phối hợp, không cản trở công ty."

Lúc nói chuyện, họ nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn như ám chỉ điều gì.

Các cao tầng khác cũng oán trách trừng Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên nói: “Nếu các người đã có cách giải quyết thì tôi cũng yên tâm. Tiếp theo chúng ta tâm sự xem là ai xông vào công ty trộm tủ sắt của chúng ta."

Phòng họp yên tĩnh mấy giây, Dương Lập mới dẫn đầu mở miệng: “Cảnh sát còn tra không được thì làm sao chúng tôi biết."

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi bảo các người đoán, cứ to gan mà đoán, ai cảm thấy hứng thú với dự án Đường Thị này, ai không muốn để dự án này thành công nhất."

Cao Tễ nói rõ: “Làm sao dám đoán chuyện này chứ."

Thẩm An Nhiên phòng RD lại nói: “Tôi cảm thấy rất có thể là công ty đối thủ của chúng ta, ví dụ như..."

Thẩm An Nhiên liên tục nói ra mấy công ty: “Lúc trước lúc cạnh tranh, những công ty này nhất quyết muốn có được dự án này, sau khi chúng ta thất bại thì rất có thể dự án này sẽ rơi vào tay họ."

Các cao tầng khác đều cảm thấy rất có lý, là đối thủ của công ty làm.

Nhưng quản lý tài vụ Thẩm Nam lại nói: “Vì sao nhất định là đối thủ của công ty, cũng có thể là người trong nội bộ công ty chúng ta."

Câu nói này lập tức làm dâng lên ngàn cơn sóng lớn.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tán đồng gật đầu: “Tôi cảm thấy Thẩm Nam nói rất có lý, vì sao nhất định là đối thủ của công ty, chẳng lẽ công ty chúng ta không có người không muốn dự án Đường Thị được tiến hành thuận lợi?"

"Thịnh tổng có ý gì?"

"Cô đang hoài nghi chúng tôi sao?"

Các cao tầng nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy thì lập tức tức giận, thì ra tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại mắng từng người là vì hoài nghi kẻ trộm nằm trong số bọn họ!

Lúc này tổng giám thiết kế Lý Nhị nói: “Mọi người đừng tức giận, Thịnh tổng chỉ suy đoán thôi, so với nói mấy lời vô dụng ở đây thì không bằng mọi người suy nghĩ kỹ xem trong số những người ngồi đây, ai không muốn dự án thành công nhất?"

Cô ấy đột nhiên ngừng lại: “Hoặc có thể nói là ai không muốn để Thịnh tổng thành công nhất."

Thịnh Hoàn Hoàn tán thưởng nhìn Lý Nhị, mặc dù cô ấy không biết cái bẫy của bọn họ, nhưng chỉ dựa vào những lời vừa rồi đã đoán ra tâm tư của cô thì đúng là người thông minh.

Trong những người đang ngồi, ai không muốn Thịnh Hoàn Hoàn thành công nhất?

Các vị cao tầng không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Lập, và... Chu Tín.

Người ở đây không phải ngu, ngược lại họ đều là tinh anh.

Có thể thấy được dã tâm của Chu Tín rất rõ ràng, mà Dương Lập và Cao Tễ chỉ là hai con chó nghe lời dưới tay ông ta mà thôi.

Đám người ngẫm nghĩ rồi lập tức hiểu ra, ngay từ lúc bắt đầu hội nghị thì Dương Lập và Cao Tễ đã cố ý kích động họ, khiến họ bất mãn với Thịnh Hoàn Hoàn, dùng mọi cách truất quyền cô để đưa thực quyền vào tay Chu Tín.

Dương Lập thấy các cao tầng nhìn mình thì trong lòng 'Lộp bộp' một tiếng, lập tức thẹn quá hoá giận: “Các người nhìn tôi làm gì, dự án Đường Thị thất bại có lợi gì với tôi?"

Trong lòng Dương Lập cực kỳ bất an, vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại bình tĩnh như vậy
Chương 475: Lần này đều nhờ có Thịnh tổng nhìn rõ mọi việc

Câu nói này của Dương Lập chẳng có sức thuyết phục gì cả.

Những người ở đây ai không biết dự án Đường Thị này là do Thịnh Hoàn Hoàn lấy được, quyền kiểm soát cũng nằm trên tay cô, dự án này thành công sẽ giúp Thịnh Hoàn Hoàn triệt để đứng vững gót chân ở công ty.

Ai trong công ty không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn thành công nhất, chính là nhóm người Chu Tín và Dương Lập này!

Nếu Thịnh Hoàn Hoàn nắm giữ quyền lực thì nhất định sẽ thay máu Thịnh Thế, bọn người Chu Tín và Dương Lập cũng đứng mũi chịu sào.

Tương phản, dự án này thất bại thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào như vừa rồi, thực quyền sẽ rơi vào tay Chu Tín.

Làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn thì có thể giành được bao nhiêu quyền lợi cho mình!

Đám người càng nghĩ càng cảm thấy là Chu Tín và Dương Lập làm, cả đám đều khó nén phẫn nộ. Chu Tín muốn đấu với Thịnh Hoàn Hoàn thế nào thì họ mặc kệ, nhưng không thể làm tổn thất lợi ích của công ty.

Lúc này Chu Tín lại tức giận nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, dù cô muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không cần kéo người vô tội xuống nước, cách phỏng đoán vô căn cứ này thật khiến người ta rét lạnh trái tim!"

Dương Lập lập tức gân cổ lên cãi: “Chuyện gì cũng phải nói đến chứng cứ, Thịnh tổng không có căn cứ đã suy đoán là người trong chúng tôi đánh cắp tủ sắt thì thật là buồn cười, cô còn ngại công ty không đủ loạn sao?"

Đám người cũng cảm thấy có lý, không có chứng cớ thì không thể biết tên trộm là ai, Thịnh Hoàn Hoàn lại dẫn lửa lên người Chu Tín là vì chối bỏ trách nhiệm.

Phải biết rằng lúc này trốn tránh trách nhiệm là không được, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn làm công ty loạn hơn.

Chu Tín lạnh nói: “Nếu như cha của Thịnh tổng còn ở đây thì sẽ giải quyết vấn đề trước chứ không phải nghĩ cách làm sao chối bỏ trách nhiệm."

Cao Tễ cười lạnh: “A, xảy ra chuyện chỉ biết chối, thật khiến chúng tôi hoài nghi Thịnh tổng có năng lực đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc này không."

Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ dọa người của phe Chu Tín, Thịnh Hoàn Hoàn lại cười, chỉ thấy cô dựa lưng vào ghế rồi khoanh hai tay trước ngực mà không nói gì, dáng vẻ cứ như núi Thái Sơn có sụp đổ thì cô cũng không biến sắc.

Đám người rất khó hiểu, Thịnh Hoàn Hoàn đang làm gì vvay65?

Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ cảnh sát đến.

Sau một lúc lâu sống lưng của Thịnh Hoàn Hoàn mới rời khỏi thành ghế, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc, ánh mắt nhìn vào bọn người Chu Tín và Dương Lập trở nên cực kỳ sắc bén.

Ánh mắt này làm người ta sinh ra khủng hoảng, thật lâu sau mới nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không phải người của công ty chúng ta thì tốt, nếu có ai dám phá hư lợi ích của công ty, làm công ty bị tổn thất danh dự thì tôi nghĩ không chỉ tôi mà các vị đang ngồi đều không chấp nhận được đúng không."

Mấy cao tầng trăm miệng một lời: “Đó là đương nhiên."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, cảnh sát xuất hiện bên ngoài cửa phòng họp.

Người dẫn đầu có cấp bậc cao hơn, anh ta giơ lệnh bắt giữ trong tay lên rồi nhìn đảo qua phòng họp một vòng, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Ai là Dương Lập và Chu Tín."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Chu Tín và Dương Lập biến sắc, trong lòng cực kỳ bất an và khó hiểu, chẳng phải cảnh sát nên tìm Thịnh Hoàn Hoàn và quản lý Lý sao?

"Ai là Chu Tín và Dương Lập?" Cảnh sát kia lại hỏi.

Đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người.

Chu Tín nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi từ từ đứng dậy: “Tôi là Chu Tín."

Dương Lập cũng đứng lên: “Tôi là Dương Lập."

Cảnh sát nói: “Chúng tôi tìm được một tủ bảo hiểm ở nhà của hai vị, ăn khớp với vật mất trộm mà quý công ty miêu tả, làm phiền hai vị đến đồn cảnh sát một chuyến với chúng tôi."

Sắc mặt Dương Lập lập tức trắng bệch, cảnh sát tìm được tủ sắt sao?

Sắc mặt Chu Tín cũng rất khó coi: “Cảnh sát, có phải các người nhẫm lẫn gì không, tôi chưa từng nhìn thấy tủ sắt nào cả."

Tủ sắt chỉ có một cái, tối hôm qua ông ta đã giao cho Dương Lập bảo quản, sao cảnh sát lại tìm ra một cái tủ sắt giống như đúc ở nhà ông ta?

Cảnh sát công chính nghiêm minh nói: “Cái này chúng tôi cũng không biết, cho nên mong Chu tiên sinh phối hợp tốt để chúng tôi điều tra, để tiện mau chóng tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho ông."

Nói xong, anh bước qua bên cạnh một bước rồi ra lệnh: “Mang đi."

Chu Tín không thể không đi cùng cảnh sát, trên đường đi ánh mắt ông ta luôn nhìn vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Chỉ thấy vẻ mặt cô hết sức thản nhiên, khóe miệng mang theo ý cười như có như không.

Điều này khiến Chu Tín có dự cảm chẳng lành.

Mãi đến khi nhìn thấy Lý Vệ Lâm bên ngoài cửa phòng họp, Chu Tín mới đột nhiên tỉnh táo lại: Họ bị Thịnh Hoàn Hoàn gài bẫy rồi!

Nhưng lúc này Chu Tín tỉnh ngộ đã muộn, Trần Anh Kiệt đã mang người áo đen bắt được tối hôm qua chờ ông ta và Dương Lập ở đồn cảnh sát.

Làm cao tầng công ty, Thịnh Hoàn Hoàn và người trong phòng hội nghị đều bị cảnh sát hỏi chuyện.

Mà lúc này Tống Chí Thượng vốn nên dưỡng thương ở bệnh viện đột nhiên xuất hiện, trong lòng mọi người đã có lựa chọn.

Hơn nữa cuộc đối thoại vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn và Chu Tín sẽ làm khẩu cung của các cao tầng khá bất lợi với Chu Tín và Dương Lập.

Ở đây có không ít cao tầng đều là cựu thần của Thịnh Thế, họ chứng kiến Thịnh Thế lớn mạnh từng chút từng chút như thế nào, biết Thịnh Thế trải qua bao nhiêu gian nan vất vả mới có sự huy hoàng của hôm nay.

Cho nên họ không cho phép kẻ nào phá hoại Thịnh Thế, làm tổn thất lợi ích của công ty.

Sau khi cảnh sát rời đi, phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.

Lúc này Lý Vệ Lâm đi đến đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái, mọi người mới phát hiện có người ngoài xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên đi về hướng Lý Vệ Lâm: “Xin long trọng giới thiệu với mọi người, từ hôm nay nhân viên trung tâm dự án Đường Thị có thêm một người, anh ấy tên là Lý Vệ Lâm."

Hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đã thông báo với mọi người chuyện điều động nhân viên dự án trong nhóm, cho nên họ cũng không kỳ quái khi Lý Vệ Lâm xuất hiện.

Họ lo lắng là dự án Đường Thị này còn có thể tiến hành thuận lợi hay không, công ty đã đầu tư quá nhiều nhân lực và tài chính vào dự án này rồi.

Lý Vệ Lâm giới thiệu sơ qua, nhưng cảm xúc của các cao tầng đều không cao.

Thịnh Hoàn Hoàn ra hiệu cho Lý Vệ Lâm ngồi xuống, sau đó trở lại vị trí của mình rồi chống hai tay lên bàn, nhìn các cao tầng mà nói: “Nếu cảnh sát đã tìm được tủ sắt thì tôi có cách thuyết phục phía Đường Thị tiếp tục hợp tác với chúng ta, cho nên mọi người đừng nản chí."

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lui lại một bước rồi chân thành cúi đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn làm vậy khiến các cao tầng đều sững sờ nhìn nhau.

Tiếp đó chỉ nghe Thịnh Hoàn Hoàn thành khẩn nói: “Tôi rất xin lỗi về chuyện tối hôm qua, kỳ thật tôi và quản lý Tống đã sớm hoài nghi có người sẽ gây bất lợi với dự án nên đã lắp định vị sẵn trong tủ sắt. Tối hôm qua tôi bất kính với các vị là muốn Chu Tín và Dương Lập buông lỏng cảnh giác, Hoàn Hoàn xin nhận lỗi với các vị tiền bối."

Đám người nghe Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, lại thấy cô chân thành như vậy thì oán giận trong lòng đối với cô cũng triệt để tan biến.

"Thịnh tổng chỉ suy xét vì công ty thôi, là chúng tôi hiểu lầm Thịnh tổng."

"Không ngờ Chu Tín lại là loại người này, cũng may Thịnh tổng nhìn rõ mọi việc, nếu không Thịnh Thế sẽ bị tổn thất rất lớn."

"Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK