"Bắc Thành, anh có biết vì sao hôm nay anh ấy phải rời đi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành biết Thịnh Hoàn Hoàn hỏi ai, nhưng sự bình tĩnh của cô khiến anh cảm thấy rất bất an: "Anh không rõ lắm, loại chuyện này em nên tự mình hỏi cậu ấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng thấy được khuôn mặt của mình trong ánh mắt Cố Bắc Thành, đó là khuôn mặt không hề có sức sống, tái nhợt như quỷ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Một giờ sau, Mộ gia.
Lúc này Mộ Tư đang cùng Bạch Băng, Bạch Tuyết ăn cơm tối.
Giữa trưa Bạch Tuyết mới tỉnh, hiện tại người nhìn còn rất tiều tụy, yếu ớt, làn da trắng quá mức giống như bị bệnh.
Màu trắng của cô ta, là bởi vì nhiều năm không thấy ánh sáng mặt trời gây nên.
“Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư tới.”
Người hầu từ bên ngoài đi vào, dừng lại bên cạnh Mộ Tư.
Mộ Tư mắt điếc tai ngơ, gắp chút thức ăn vào đĩa trước mặt Bạch Tuyết, đều là món Bạch Tuyết thích ăn khi còn bé.
Bạch Tuyết lộ ra nụ cười, vui vẻ giống như một đứa bé, sau đó lại mang theo vẻ suy nhược yếu ớt của người phụ nữ khiến ta phải chở che.
Hai mắt Mộ Tư lộ rõ sự cưng chiều, "Thích thì ăn nhiều một chút.
Một lát sau, người hầu lại nói: "Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư còn ở ngoài cửa.”
Nghĩ đến hành động của Thịnh Xán, Mộ Tư lạnh lùng mở miệng: "Không gặp.”
Vừa dứt lời, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn sải bước đi vào, phía sau còn có Cố Bắc Thành và hai bảo vệ bị thương.
Nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, Bạch Tuyết sợ tới mức lập tức đứng lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, giống như nai con bị kim đâm.
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, đứng dậy ôm Bạch Tuyết vào lòng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, không có việc gì, bọn họ là bạn của anh.”
Thì ra bọn họ là bạn của Mộ Tư.
Bạch Tuyết nghe xong, nhoẻn miệng cười với Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười kia ngây thơ trong sáng, hai mắt sạch sẽ trong suốt.
Tất cả những điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói đặc biệt chói mắt.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt như vậy trên người một người phụ nữ.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này, là không nhiễm một tia trần tục.
Buồn cười chính là, cô lại không biết bên cạnh Mộ Tư từ khi nào lại có thêm một người phụ nữ như vậy.
Vị hôn thê này của cô, có phải quá đáng lắm rồi không?
“Mộ thiếu, chúng tôi xin lỗi vì đã không cản được bọn họ.”
Hai vệ sĩ áy náy cúi đầu xuống.
Mộ Tư nhìn Cố Bắc Thành một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, trầm mặc vài giây nói với cô: "Cô đi theo tôi.”
Thanh âm của anh ta vẫn ôn nhuận lạnh nhạt như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không hề di chuyển, cô giơ ngón tay hướng về phía Bạch Tuyết, "Người phụ nữ này là ai?"
Có lẽ là cảm thấy động tác của Thịnh Hoàn Hoàn mạo phạm tới Bạch Tuyết, giọng Mộ Tư có chút lạnh lùng: "Chúng ta đi lên nói chuyện.”
"Nói ngay tại đây."
Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp nói.
Mộ Tư bình tĩnh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, hồi lâu cũng không trả lời.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bạch Băng dắt Bạch Tuyết đi ra ngoài cửa.
Người hầu và bảo vệ thức thời rời đi, rất nhanh trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư.
“Cô ta là ai?”
Sau khi bọn họ đi, Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi một câu.
“Cô thật sự không biết sao?”
Mộ Tư nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt có thêm chút châm chọc: "Ba cô nhốt cô ấy ở nhà cũ Thịnh gia ba tháng, vết thương trên người cô ấy là do các người ban tặng, cô còn nói không biết cô ấy là ai?"
"Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp cô ấy."
Vẻ mặt Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên, tiếp theo lại hỏi: "Anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao ba tôi lại giam cầm cô ấy?"
Cô không ngốc, nếu như Mộ Tư và người phụ nữ kia không có cái gì, làm sao ba cô vô duyên vô cớ nhốt cô ta lại?
Hai mắt Mộ Tư mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: "Cô thật sự không biết?”
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu: "A Tư, xem ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu nhau.”
Cô vẫn luôn đối với anh ta tin tưởng không nghi ngờ, cũng tự cho là người hiểu rõ anh nhất, cho tới hôm nay cô mới biết mình sai.
Nhìn hai mắt đỏ thẫm của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt không nói lời nào, lông mi tinh tế che giấu tất cả cảm xúc của anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thích vẻ đẹp mắt này của Mộ Tư, cho dù là giờ phút này đi chăng nữa, thì vẻ đẹp này thật sự làm rung động lòng người.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại hận anh ta, hận ánh mắt của anh ta, hận lông mày của anh ta, hận áo sơ mi trắng không tỳ vết không chút nếp nhăn của anh ta, càng hận sự ôn nhuận như ngọc của anh ta.
Hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao phải đào hôn?"
Rốt cuộc tại sao phải đối xử với cô như vậy?
“Tôi xin lỗi.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó nói ba chữ này.
Ba chữ đơn giản, thật giống như là một nắm muối, hung hăng rải vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đang rỉ máu.
Mười mấy phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn thất hồn lạc phách rời khỏi Mộ gia.
Mộ Tư nhìn bóng lưng cô đơn của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: "Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cố Bắc Thành lạnh lùng trả lời anh: "Cậu nhớ kỹ hôm nay, nếu cậu đã lựa chọn vứt bỏ cô ấy, sau này chuyện của cô ấy, không liên quan đến Mộ Tư cậu nữa.”
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Cố Bắc Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Gần biển.
Cố Bắc Thành mở cửa sổ xe, gió mang theo hơi mặn của nước biển cùng nhau đổ vào, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ rì rào giữa đêm.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình khóc bao lâu, mãi đến khi không khóc được, mới thấy Cố Bắc Thành chậm rãi mở miệng.
Anh ta nói: "Cô gái kia tên là Bạch Tuyết, là em gái ruột của Bạch Băng, là thanh mai trúc mã của Mộ Tư, tai nạn bảy năm trước, Bạch Tuyết cứu Mộ Tư một mạng.”
“Sau đó Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu nhốt ở nước ngoài, trở thành con cờ uy hiếp Bạch Băng và Mộ Tư, mấy năm nay Mộ Tư vẫn luôn tìm cô ấy, vốn tưởng rằng cô ấy đã chết, không ngờ vẫn còn sống.”
Thanh mai trúc mã!
Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, em gái của Bạch Băng......
Hóa ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn lừa gạt cô!
Thì ra anh ta cho rằng Bạch Tuyết đã chết, cho nên mới đồng ý kết hôn cùng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu, nước mắt trong suốt giống như pha lê, khiến người ta đau lòng tiếc hận.
“Hóa ra chỉ có một mình em bị lừa gạt, bị lừa dối như một kẻ ngốc trong sáu năm mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
Vừa rồi Mộ Tư xin lỗi cô, trong ánh mắt anh ta có sự áy náy, có mắc nợ, cũng có thương hại, nhưng duy chỉ không có tình yêu.
Cho đến một khắc kia, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra trong sáu năm này, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đoạn tình cảm này chỉ có cô.
Ngay tại buổi sáng hôm nay, cô còn thề son sắt nói với cha mẹ, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ không phản bội cô, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ làm cho cô hạnh phúc cả đời.
Một tát này của Mộ Tư thật đau!
Chương 7: Em Gái Cô Bị Cướp Đi Rồi
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời vừa rồi của Mộ Tư, anh ta nói: "Hoàn Hoàn, xin lỗi , là tôi phụ lòng em, thật ra người tôi yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết.”
Cô làm bạn với anh ta suốt sáu năm, cùng anh ta điên cùng, cùng anh ta sống qua vô số thời gian hắc ám, kết quả chỉ đổi lấy một câu “xin lỗi."
Thời gian cô từng cho là hạnh phúc vui vẻ nhất, hôm nay ngẫm lại tất cả cũng chỉ là âm mưu mà thôi.
"Bắc Thành, anh ấy nói người anh ấy yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết, còn nói tình yêu chú trọng trước sau, một câu nói của anh ấy làm em biến thành người phụ nữ buồn cười nhất Hải Thành."
"Mấy năm nay anh ấy luôn cùng em diễn kịch, luôn lợi dụng Thịnh gia, em còn đối với diễn xuất thâm tình của anh ấy vẫn tin là thật, em dốc hết tâm tư yêu anh ấy bảo vệ anh ấy, còn bị coi thường là trèo lên giường của anh ấy."
Năm mười tám tuổi, Thịnh Hoàn Hoàn còn len lén bò qua giường của anh ta.
Nhưng mà Mộ Tư tựa như một chính nhân quân tử bảo thủ, nhất định phải giữ lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, cho dù rõ ràng động niệm, cũng tuyệt đối sẽ không vượt rào.
“Cho tới hôm nay em mới biết, hóa ra anh ấy không chạm vào em, cũng không phải cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn em quý giá bao nhiêu, mà là trong lòng anh ấy căn bản không có em.”
Đau đến cực hạn, nhưng lại khóc không nổi.
Thịnh Hoàn cười thê lương, đôi môi mềm mại đã sớm không còn màu sắc.
“Hoàn Hoàn.”
Cố Bắc Thành vươn cánh tay về phía cô, đáy mắt có một loại tình cảm không giấu được sắp tràn ra: "Mất đi Mặc Tư, em còn có những người bạn như chúng tôi, chỉ cần em muốn, cánh tay của anh bất cứ lúc nào cũng có thể cho em dựa vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa đầu vào cánh tay Cố Bắc Thành, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, "Cảm ơn Bắc Thành.”
Cô mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi!
Cố Bắc Thành cúi đầu nhìn cô gái trước mắt, cho đến khi tiếng hít thở truyền đến, mới dám giơ ngón tay lên, thương tiếc đặt vào trên mặt của cô, quyến luyến cẩn thận sờ mặt cô.
Thịnh Hoàn Hoàn mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng quá khứ của cô và Mộ Tư tựa như một bộ phim điện ảnh, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu cô.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, Mộ Tư được Thịnh Hoàn Hoàn chọn trúng trở thành khách quen của Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Xán cũng không bởi vì anh ta tàn tật mà ghét bỏ, mà đối đãi anh ta như con trai nhà mình.
Thịnh Xán là một thương nhân khôn khéo có tầm nhìn xa, đồng thời cũng là một giáo viên tốt, mà Mộ Tư thiên tư thông minh, thường dạy một chút là thông.
Mộ Tư mười tám tuổi so với bạn cùng lứa càng thêm trầm ổn, tính tình anh ta tốt lại có kiên nhẫn, đối đãi với Thịnh Hoàn Hoàn cũng cực kì quan tâm.
Hai năm trôi qua, Mộ Tư đã được vợ chồng Thịnh Xán tán thành, thay Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn vừa tròn mười tám tuổi tổ chức một bữa tiệc đính hôn long trọng.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, cô rốt cục không cần bị ép học những thứ cô không thích, mỗi khi cô rảnh rỗi, liền thích cầm bút vẽ, vẽ trời vẽ đất vẽ Mộ Tư.
Còn Mộ Tư thì điên cuồng vận động.
Thiếu niên này tựa hồ muốn chứng minh bản thân với thế giới bên ngoài mình là người bình thường, chuyện người bình thường có thể làm, anh ta cũng có thể làm, chuyện người bình thường không dám làm, anh ta dám làm.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cùng anh điên cuồng.
Nhảy dù, nhảy bungee, lặn biển, lướt sóng, cưỡi ngựa, bắn súng, trượt tuyết, đua xe......
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bản thân ngoại trừ học tập không được tốt lắm, nhưng những cái khác cô đều biết.
Những lần nổi loạn của bọn họ...
Cũng may mỗi lần như vậy Mộ Tư đều phụ trách khắc phục hậu quả, khiến Thịnh Hoàn Hoàn không hề lo lắng, điểm ấy cô đặc biệt bội phục anh.
Trước khi quen biết Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh là một thiếu niên không nhiễm bụi trần.
Sau khi quen biết Mộ Tư, mới biết được thiếu niên có trái tim phản nghịch mạnh mẽ.
Mộ Tư tuyệt đối không thể gọi là người tốt, nhưng tất cả của anh đều khiến Thịnh Hoàn Hoàn mê muội.
Lúc 21 tuổi Mộ Tư đột nhiên thu tâm, tiến vào tập đoàn Mộ thị.
Mộ Tư năm nay hai mươi bốn tuổi, dùng thời gian ba năm giải quyết tất cả ân oán ngày xưa của Mộ gia, thành công ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng đã đến tuổi có thể đăng ký kết hôn, vì thế liền có buổi hôn lễ hôm nay.
Mộng này tiếp tục kéo dài cả đêm, khi cô tỉnh giấc, chẳng biết gối khăn từ lúc nào đã bị nước mắt làm ướt đẫm...
Chuyện Mộ Tư đào hôn, rất nhanh mọi người ở Hải Thành đều biết.
Trong lúc nhất thời, Thịnh Hoàn Hoàn thân là đệ nhất danh viện Hải Thành, trở thành trò cười bàn tán say sưa của mọi người.
Thịnh Hoàn Hoàn ở lại bệnh viện chăm sóc cha mẹ và em gái, bỏ mặc tin đồn bên ngoài.
Một tuần nay, Mộ Tư không gọi điện thoại tới, rõ ràng anh ta có ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với Thịnh gia.
Không biết có phải bởi vì Thịnh Xán vẫn hôn mê bất tỉnh hay không, hai ngày nay Thịnh Hoàn Hoàn luôn cảm thấy cảm xúc của mẹ Thịnh không đúng lắm.
Tối hôm đó, Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm xong, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ Thịnh từ bên ngoài truyền đến.
Cô lập tức xông ra ngoài, liền thấy mẹ Thịnh ngã trên mặt đất.
“Mẹ, làm sao vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tiến lên muốn đỡ mẹ Thịnh dậy, tay lại bị mẹ nắm chặt, "Hoàn Hoàn, Sam Sam bị người ta cướp mất, con mau đi tìm nó về, mau đi...”
Sam Sam chính là Thịnh Sam Sam, em gái mới sinh được một tuần của Thịnh Hoàn Hoàn.
“Sam Sam bị người ta cướp đi rồi?”
Người nào cả gan làm loạn như vậy, lại dám công khai chạy đến bệnh viện cướp đoạt con của người khác?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy muốn đuổi theo.
Đúng lúc này, mẹ Thịnh giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nắm chặt tay bà không buông, "A Xán...... Mau, mau đi thăm ba con đi.”
Dứt lời, mẹ Thịnh đẩy Thịnh Hoàn Hoàn về phía trước.
Thịnh Hoàn Hoàn mới đứng vững, liền thấy một người đàn ông đầu đội mũ mỏ vịt, cúi đầu bước nhanh từ phòng bệnh Thịnh Xán đi ra.
“Anh là ai?”
Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc, hô to một tiếng, "Đứng lại.”
Người đàn ông lập tức co cẳng bỏ chạy, Thịnh Hoàn Hoàn kịp phản ứng muốn đuổi theo, lại nghe thấy mẹ Thịnh nói, "Đừng đuổi theo, mau đi thăm ba con đi.”
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, mặt nạ dưỡng khí của Thịnh Xán đã bị người ta kéo xuống.
Cô vội vàng cầm lấy mặt nạ dưỡng khí giúp Thịnh Xán đeo lại, cũng ấn nút gọi khẩn cấp.
Cũng may phát hiện kịp thời nên người không có gì đáng ngại.
Hai chuyện này xảy ra liền một chỗ, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra có người muốn hại Thịnh gia.
Chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn không biết mục đích của đối phương là gì.
Nhưng từ phản ứng vừa rồi của mẹ Thịnh, Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra dường như bà biết điều gì đó.
Dưới sự ép hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng mẹ Thịnh cũng nói ra sự thật.
Anh họ của Thịnh Xán là Trần Văn Hưng, cũng chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Ba ngày trước, Trần Văn Hưng biết được bệnh tình của Thịnh Xán, muốn kéo Thịnh Xán từ vị trí tổng giám đốc xuống để tự mình lên thay thế.
Không chỉ như thế, Trần Văn Hưng còn muốn mua cổ phần trên danh nghĩa của mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn với giá thấp, ép mẹ Thịnh ký giấy đồng ý.
Đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, khi dễ cô nhi quả mẫu các cô không có chỗ dựa.
Mẹ Thịnh đương nhiên không thể đồng ý, vì vậy mới có chuyện hôm nay.
"Hôm nay chỉ là đe dọa, nếu như ông ta không chiếm được thứ ông ta muốn, lần sau ba con chỉ sợ cũng không may mắn như vậy, còn có em gái con..."
Nói đến đây, mẹ Thịnh đã khóc không thành tiếng.
Chương 8: Như vương giả lạnh lùng
Quả thực khinh người quá đáng.
Khuôn mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên sắc bén, hai tay siết chặt thành quyền: "Báo cảnh sát, tuyệt đối không thể để bọn họ làm loạn.”
Bà Thịnh lắc đầu: "Vô dụng thôi, trong tay chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa em gái con còn ở trong tay họ, báo cảnh sát chỉ chọc giận họ thôi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất không cam lòng, công ty là tâm huyết vất vả cả đời của ba mẹ, sao có thể chắp tay nhường người ta như vậy?
Nếu ba tỉnh lại hỏi, cô sẽ trả lời như thế nào?
Nếu như ba thật sự không tỉnh lại, cô cũng không biết trả lời như thế nào?
Nhưng lúc này mọi chuyển xảy ra mới một tuần!
Trần Văn Hưng đúng là vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải ba cố nhớ tới tình thân, cho ông ta ta một công việc, sao ông ta có ngày hôm nay?
"Bằng không chúng ta còn có thể làm như thế nào, em gái con còn ở trên tay bọn họ, con bé nhỏ như vậy làm sao chịu được dày vò?"
Lúc này mẹ Thịnh vô cùng bất lực, cả người đều run rẩy, chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến bà gần như sụp đổ.
Nhìn mẹ tuyệt vọng bất lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn đau như dao cắt.
Một lát sau cô vươn tay ôm lấy mẹ Thịnh, giọng khàn khàn nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm em gái về, cũng sẽ bảo vệ tốt công ty của ba, đồ thuộc về Thịnh gia chúng ta, ai cũng đừng hòng lấy đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy camera của bệnh viện, truyền video vừa rồi lên điện thoại di động, sau đó phát động bạn tốt hỗ trợ tìm kiếm người trong video.
Sau đó cô lại sắp xếp lại một số người đến bệnh viện, tăng cường phòng vệ của bệnh viện.
Nhưng mà hai ngày trôi qua, vẫn không có tung tích của Thịnh Sam Sam, mắt mẹ Thịnh đều khóc sưng lên, người đã già đi vài tuổi.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành, "Bắc Thành, cùng em tới một nơi.”
Thịnh Thế danh môn, nơi sang trọng nổi tiếng ở Hải Thành.
Thịnh Hoàn Hoàn tới nơi này, là tìm một người tên là Vân Kỳ, người này ở Hải Thành rất có uy vọng, hắc bạch lưỡng đạo đều ăn, trước đây có ít giao tình với Thịnh Xán.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn mời anh ta ra mặt, giúp cô giải quyết những chuyện trước mắt của Thịnh gia.
Thang máy đi lên dừng ở lầu sáu.
Lúc này một thân ảnh nho nhỏ lảo đảo nhào vào, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng nhanh, lập tức đưa tay đón lấy.
Đó là một cậu bé bốn năm tuổi, mặc áo T - shirt trắng cùng quần đùi kẻ caro, khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể nho nhỏ vừa trắng vừa mềm, tóc đen nhánh xoăn xoăn, cực kỳ giống chó sữa.
“Con không sao chứ?”
Đối mặt với đứa bé nhỏ này, Thịnh Hoàn Hoàn cười lên một nụ cười dịu dàng.
Cậu bé vốn định đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra, nhưng bởi vì nụ cười dịu dàng này mà dừng động tác, mở to hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp.
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng cậu bị dọa sợ nên đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, không sao đâu.”
Con chó nhỏ không có phản ứng, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
"Cảm ơn."
Trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm trầm thấp, cậu bé nhỏ rời khỏi vòng tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen đang nhìn về phía mình.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên hình dung người đàn ông trước mắt này như thế nào, anh ta có khuôn mặt có thể làm cho phụ nữ mê đắm, mày kiếm mắt tinh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mê người, tựa như tác phẩm nghệ thuật mà Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc ra.
Làm cho người ta không thể bỏ qua chính là khí chất bẩm sinh trên người anh ta, lần đầu tiên nhìn thấy làm cho người ta cảm giác cao quý.
Đó là một loại khí tràng trên người vương giả tay cầm đại quyền mới nên có, vừa nhìn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Người đàn ông tựa hồ đối với ánh mắt của cô có chút phản cảm, lông mày kiếm dày đặc khẽ nhíu lại, đem khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ xoay qua, một thân lãnh đạm xa cách.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện mình thất thố, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật cô cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc mà thôi, đây chỉ là một loại bản năng thị giác khi nhìn thấy trai đẹp.
Không biết có phải bởi vì khí thế trên người đàn ông này quá lớn hay không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác thang máy rộng rãi đột nhiên trở nên rất nhỏ hẹp.
Trong không khí truyền đến một cỗ cảm giác áp bách, khiến cô bất giác nhích lại gần Cố Bắc Thành, kéo dài khoảng cách với người đàn ông.
Cố Bắc Thành dường như rất đề phòng người đàn ông này, cố ý che Thịnh Hoàn Hoàn ở phía sau mình.
Giống như đang sợ hãi, sở hữu của mình bị người đàn ông khác nhớ thương.
Động tác nhỏ của Cố Bắc Thành khiến đáy mắt lạnh như băng của hắn hiện ra vẻ châm biếm, khinh thường.
Thú vị chính là, cậu bé sữa nhỏ đáng yêu đứng ở bên chân người đàn ông kia, luôn vụng trộm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, sau khi bị cô bắt được, mặt cậu đỏ tới mang tai, bộ dáng kia thật sự rất đáng yêu.
Nhưng giờ phút này tâm tình cô nặng nề, thật sự không có tâm tư đi trêu chọc cậu bé.
Thang máy tới tầng 38 lại mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi ra ngoài trước.
Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt cậu bé ảm đạm xuống, nhưng sau một khắc, thân thể nho nhỏ của cậu đã bị ôm lên, đi theo ra thang máy.
Mắt cậu bé lập tức sáng lên, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt cũng không dám chớp một cái.
Người đàn ông quan sát vẻ mặt của con trai, đáy mắt có vài phần kinh ngạc, hắn chưa từng thấy tiểu tử này đối với "đồ vật" sinh ra hứng thú nồng đậm như vậy.
Xuyên qua đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi về phía lễ tân, bọn họ cần biết vị trí cụ thể của Vân Kỳ.
Mà khi vừa nhìn thấy bọn họ đi vào, có một ông già và một người phụ nữ đang đứng sẵn đợi ở phía trước tươi cười chào hỏi.
Ở phía sau người phụ nữ là mười mấy bảo tiêu cao lớn, một đội người đứng xếp hàng thẳng tắp.
Người phụ nữ vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều bị hấp dẫn, mà Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra người phụ nữ đó là Dạ Oanh, cô lập tức kéo Cố Bắc Thành lại: "Người phụ nữ của Vân Kỳ đã xuất hiện, lát nữa chúng ta sẽ đi theo cô ấy.”
Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ, Thịnh Hoàn Hoàn từng may mắn gặp qua cô một lần, cô xinh đẹp yêu diễm, tựa như hồ ly tinh chuyển thế, thật sự là làm cho người ta gặp qua khó quên.
Nghe đồn người phụ nữ này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thay Vân Kỳ quản lý các nơi, mỹ mạo hơn người, lại ít có người dám ở trên địa bàn của cô gây sự.
Mọi người nhắc tới Dạ Oanh, đều sẽ không tự giác cảm thán một tiếng "Không hổ là người phụ nữ của đại ca".
Dạ Oanh đã dừng ở trước mặt người đàn ông đang ôm đứa trẻ, thanh âm cung kinh nói: "Lăng gia, Kỳ ca đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, đang ở trong phòng chờ ngài, mời đi theo tôi.”
Người đàn ông nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ngũ quan anh tuấn không có một tia cảm xúc, một thân quý khí không giận mà tự uy, trong nháy mắt đem Dạ Oanh nghiền ép xuống.
Ánh mắt mọi người bất giác từ trên mặt Dạ Oanh xinh đẹp chuyển qua trên người vị "Lăng gia" này.
Người đàn ông đè khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xuống, ôm cậu bé nhìn không chớp mắt đi về phía trước, không để ý tới mình ở đại sảnh gây ra bao nhiêu lời bàn tán.
Dạ Oanh mang theo một đám vệ sĩ theo sát phía sau, thái độ cực kỳ cung kính.
Tên Vân Kỳ ở Hải Thành có uy vọng như vậy, cũng chỉ có thể khiêm tốn tự xưng một tiếng "Kỳ ca", vừa rồi Dạ Oanh cư nhiên gọi hắn là Lăng gia.
Chương 9: Chuyện nhà cô tôi bất lực
Đoàn người Dạ Oanh đi rồi, đại sảnh một mảnh ồn ào, mọi người đối với thân phận Lăng Tiêu cực kỳ tò mò, dù sao cũng là người đàn ông Dạ Oanh tự mình tới nghênh đón.
Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, Cố Bắc Thành cau mày.
Lăng Tiêu, một cái tên mà thương giới của Hải Thành mỗi khi nhắc tới phải biến sắc, thủ đoạn hắn âm độc, anh trai của Cố Bắc Thành là Cố Nam Thành, từng ở trên tay hắn nếm qua không ít vị đắng.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết Cố Bắc Thành đang suy nghĩ gì, nên kéo anh ta đi theo.
Rất nhanh có người nhận ra cô và Cố Bắc Thành, cảm thán nói: "Hôm nay thật sự là vận cứt chó, liên tiếp nhìn thấy đệ nhất mỹ nam Mộ Tư của Hải Thành chúng ta, người phụ nữ Dạ Oanh của đại ca, hiện tại lại nhìn thấy đệ nhất danh viện Thịnh Hoàn Hoàn, còn có công tử ăn chơi trác táng Cố Bắc Thành..."
Mộ Tư, anh ta cũng ở đây?
Nghe được tên Mộ Tư, Cố Bắc Thành không khỏi nghiêng mặt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô nhìn thẳng, trên khuôn mặt tinh xảo hơi lạnh không có chút gợn sóng.
Nhưng mà hai tay đang nắm chặt lại bán đứng cô.
Cái tên Mộ Tư này, trước kia mỗi lần nhắc tới khóe miệng cô đều không tự nở nụ cười, hiện giờ mỗi lần nhắc tới đều cảm thấy tim như dao cắt.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe nhất chính là cái tên này!
Thang máy có thể chứa được hai mươi người lớn, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành chen vào sau người bảo vệ cuối cùng.
Ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người hai người bọn họ.
Dạ Oanh cũng rất kinh ngạc, rất ít người còn dám chen chúc cùng một thang máy với bọn họ.
Thịnh Hoàn Hoàn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô dựa vào Dạ Oanh, vệ sĩ phát hiện ý đồ của cô, lập tức chắn trước mặt cô, vẻ mặt cảnh cáo nhìn cô.
Đường đường là đệ nhất danh viện Hải Thành, tình cảnh này Thịnh Hoàn Hoàn thấy nhiều, cô cười cười, nhìn Dạ Oanh phía sau bảo tiêu nói, "Dạ tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?"
Vốn cậu bé đang buồn bực ghé vào bả vai Lăng Tiêu, nghe được thanh âm Thịnh Hoàn Hoàn, nhất thời vươn người, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía cô.
Nhận thấy được sự thay đổi của con trai, Lăng Tiêu không khỏi nhíu nhíu mày.
Dạ Oanh đánh giá Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, sau đó gật đầu, tiếp theo không nóng không lạnh hỏi: "Thịnh tiểu thư đây là tới tìm Kỳ ca?”
Cô ấy biết?
Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc.
Dạ Oanh nhìn vẻ mặt cô lười biếng cười nói, "Chuyện Thịnh gia, tôi có nghe nói, chuyện này Kỳ ca không giúp được cô.”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng, "Vì sao?”
Tâm tình Dạ Oanh tựa hồ không tệ, thản nhiên nói: "Từ ba ngày trước, Trần Văn Hưng đã tới gặp Kỳ ca, cho nên chuyện Thịnh gia Kỳ ca sẽ không ra mặt.”
Trần Văn Hưng đã gặp Vân Kỳ, cho nên giữa bọn họ đã đạt được thỏa thuận nào đó, cho nên chuyện này Vân Kỳ sẽ không vì Thịnh gia mà ra mặt.
Mắt thấy hy vọng bị chặt đứt, Thịnh Hoàn Hoàn như rơi vào vực thẳm.
Nếu như con đường đi tìm Vân Kỳ không thể thực hiện được, trước mắt chờ đợi cô chỉ có hai lựa chọn, hoặc là báo cảnh sát, hoặc là tùy ý Trần Văn Hưng vơ vét tài sản của bố mẹ cô.
Cô không dám lấy tính mạng của em gái ra đánh cược, ba còn nằm trên giường bệnh, nếu như em gái lại có chuyện không hay xảy ra, cô sợ mẹ sẽ không chịu nổi.
Cho nên con đường báo cảnh sát này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thang máy mở ra, Dạ Oanh cuối cùng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Thịnh tiểu thư, chuyện anh Kỳ quyết định sẽ không thay đổi, lại càng không gặp cô, cô nên tìm người khác giúp cô đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt bắt được trọng điểm: "Kính xin Dạ tiểu thư chỉ điểm, sau đó tất có thù lao.”
Ánh mắt Dạ Oanh liếc qua gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu, mới xinh đẹp cười nói, "Xin lỗi, chuyện nhà cô tôi bất lực.”
Dứt lời, Dạ Oanh mở đường cho cha con Lăng Tiêu, đoàn người rất nhanh biến mất trong thang máy.
Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo ra khỏi thang máy, lại bị vệ sĩ ngăn lại: "Thịnh tiểu thư xin dừng bước.”
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đứng tại chỗ, cậu bé nhỏ kéo kéo áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn con trai, lạnh lùng giả vờ không thấy khẩn cầu trong mắt con trai, tiếp tục đi về phía trước.
Mắt thấy Thịnh Hoàn Hoàn cách mình càng ngày càng xa, cậu bé dùng sức níu lấy cổ áo Lăng Tiêu nói: "Ác độc ác độc."
Rất nhanh, thân ảnh của cha con Lăng Tiêu và Dạ Oanh biến mất ở cuối hành lang.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn bất động, Cố Bắc Thành đau lòng đi tới bên cạnh cô: "Trở về đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Thịnh Hoàn Hoàn qua một lúc lâu mới trả lời Cố Bắc Thành: "Không, Dạ Oanh vừa rồi nhất định là muốn giúp em, chỉ là lúc ấy nhiều người cô ấy không tiện nói.”
Vừa rồi Dạ Oanh cự tuyệt cô, nhưng lại nhìn người đàn ông kia một cái, là muốn nói gì với cô?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thành: "Ba của cậu bé kia, anh có quen không?”
Cố Bắc Thành hơi sửng sốt, anh đương nhiên biết Lăng Tiêu.
Chỉ là người đàn ông Lăng Tiêu này, là nổi danh giảo hoạt, anh ta không hy vọng Thịnh Hoàn Hoàn có qua lại với nhân vật nguy hiểm như vậy, nên anh ta lắc đầu phủ nhận.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng, trong giới giàu có ở Hải Thành, cô không dám nói 100% phú hào cô đều biết, nhưng cô dám nói bản thân có quen biết đến 80%.
Người cô và Cố Bắc Thành đều không quen biết, có lẽ cũng không phải người bản địa ở Hải Thành.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng cuối cùng lại mở ra.
Bóng dáng xinh đẹp của Dạ Oanh từ bên trong đi ra, Dạ Oanh dùng ánh mắt lãnh đạm dừng ở trên người Thịnh Hoàn Hoàn.
“Bắc thành, xem ra chúng ta còn có hi vọng.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn có thêm nụ cười, hai mắt trong suốt lóe ra hào quang chói mắt khiến Cố Bắc Thành có chút thất thần.
Giờ phút này cô bất chấp thất thố, chạy nhanh về phía Dạ Oanh: "Dạ tiểu thư.”
Dạ Oanh nhìn đôi môi đỏ mọng mê người của cô: "Vận khí không tệ, có người mời cô vào, nhớ kỹ, lát nữa xem ánh mắt tôi mà làm việc.”
Một lát sau, phòng bao lớn như vậy xuất hiện ở trước mắt, xa ho tao nhã, từng cái bàn từng cái ghế đều cực kỳ tinh xảo.
Trên bàn ăn hình tròn có hai người đàn ông và một đứa trẻ đang ngồi.
Hai người đàn ông này, chính là Vân Kỳ và Lăng Tiêu, bọn họ ngồi đối diện nhau.
Cố Bắc Thành muốn đi theo vào, lại bị vệ sĩ ngăn ở ngoài cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu an ủi nhìn Cố Bắc Thành một cái, cánh cửa từ từ khép lại.
Dạ Oanh đi về phía Vân Kỳ, sau đó nháy mắt với Thịnh Hoàn Hoàn, ý bảo cô đứng ở phía sau Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu.
Thân thể cậu bé nhỏ cứng ngắc, muốn quay đầu lại nhưng không dám, cậu vẫn dùng dư khóe mắt len lén nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, tựa hồ rất thích cô.
Vân Kỳ chỉ nhàn nhạt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên cười yếu ớt: "Tôi uống trước một ly, cậu tùy ý.”
Dứt lời, Vân Kỳ bưng rượu trắng trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.
Dạ Oanh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái sau đó khom lưng rót đầy rượu cho Vân Kỳ.
Ý của Dạ Oanh là đang ý bảo cô thay Lăng Tiêu uống rượu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ly rượu trong tay Lăng Tiêu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cô quen uống rượu vang đỏ, rượu trắng rất ít khi đụng vào.
Nhưng mà cô cũng chỉ hơi nhíu mày, tay đặt lên ly rượu kia.
Gần như cùng một lúc, tay Lăng Tiêu cũng vươn về phía ly rượu, chỉ là tay Thịnh Hoàn Hoàn nhanh một bước, tay Lăng Tiêu liền rơi vào mu bàn tay trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn.
Tay Thịnh Hoàn Hoàn rất tinh tế nhưng không gầy gò.
Chương 10: Hắn chính là Lăng gia ác ma?
Tay người đàn ông rất lớn, dĩ nhiên hoàn toàn đem tay Thịnh Hoàn Hoàn bao quanh lòng bàn tay, nhất thời xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến.
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, mu bàn tay giống như bị bỏng, lập tức rút tay về.
Ly rượu trắng trên bàn kia, bởi vì hành động vừa rồi nên một phần đổ lên đùi Lăng Tiêu.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt mang theo một tia lãnh ý rơi vào trên mặt cô.
“Xin lỗi, tôi giúp anh lau.”
Thịnh Hoàn Hoàn ít khi liều lĩnh như vậy, lập tức cầm lấy khăn ăn thay Lăng Tiêu lau chùi, chưa lau được mấy cái bàn tay nhỏ bé của cô đã bị một bàn tay lớn nắm chặt, lạnh lùng đẩy cô ra.
Sự phản cảm của Lăng Tiêu so với lúc ở thang máy càng đậm, thanh âm trầm thấp cũng mang theo ý không vui: "Thịnh tiểu thư, xin tự trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn lúc này mới phản ứng lại mình đã làm gì, vừa rồi quá luống cuống lại giúp người đàn ông này lau đùi, cô nhất thời hiểu ra: "Xin lỗi, tôi...... Tôi không phải cố ý.”
Cô thật sự là gấp đến điên rồi!
Nhìn sắc mặt âm trầm của Vân Kỳ, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn trong nháy mắt rơi xuống đáy, hình như cô đã làm hỏng chuyện rồi.
Vừa rồi khi Vân Kỳ nói "Tôi uống, cậu tùy ý", Thịnh Hoàn Hoàn liền phát hiện, người đàn ông bên cạnh này, ngay cả Vân Kỳ cũng phải kính trọng.
Mà cô, lại ngu xuẩn chọc giận hắn.
“Còn thất thần làm gì, nhanh chóng tự phạt ba chén bồi tội cho Lăng gia.”
Âm thanh Dạ Oanh lập tức vang lên, đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói tựa như một cái phao cứu mạng
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng thu dọn cảm xúc, nhanh chóng sửa sang lại mặt bàn.
Sau đó rót chén rượu bưng lên, mặt hướng Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi thất lễ, tôi tự phạt ba chén bồi tội cho ngài.”
Lăng Tiêu không nói gì, cầm lấy đũa gắp chút đồ ăn cho cậu bé.
Cậu bé không những không cảm kích còn giận dữ trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, nắm tay nhỏ nắm chặt, cậu bé cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang bị bắt nạt nên rất tức giận.
“Tiên sinh.”
Thịnh Hoàn Hoàn chốc ngược cái ly, chỉ có một giọt rượu từ từ chảy xuống.
Ba ly rượu trắng vào bụng, cô cảm thấy dạ dày giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, làn da trắng nõn mềm mại nhuộm lên một tầng màu hồng nhạt, mỹ lệ cực kỳ.
Ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua làn da Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn không nói gì.
Sau đó, mỗi lần Vân Kỳ kính Lăng Tiêu một chén rượu, Thịnh Hoàn Hoàn đều thay hắn uống, đến cuối cùng đầu nặng chân nhẹ, thân thể có chút phiêu phiêu.
Cũng may bữa tối cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc rời đi Dạ Oanh vỗ vỗ bả vai cô: "Bây giờ đã biết nên tìm ai rồi chứ? Ngày mai Lăng gia có yến hội, hy vọng đến lúc đó có thể gặp cô.”
Nói xong Dạ Oanh lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời, nhét vào trong tay Thịnh Hoàn Hoàn: "Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, cơ hội cô phải tự mình đi tranh thủ.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Dạ Oanh, mở thư mời ra, trên đó viết yến hội ngày mai là tiệc sinh nhật Lăng Thiên Vũ con trai Lăng Tiêu, thời gian là tối mai.
Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu......
Chẳng lẽ người đàn ông vừa rồi chính là ác ma Lăng gia khiến người ta biến sắc?
Lúc này Cố Bắc Thành đi đến, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người cô, lo lắng nói: "Hoàn Hoàn, sao em lại uống nhiều như vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nói một câu "Em không sao", sau đó muốn nhét thư mời vào trong túi, lại bị Cố Bắc Thành đoạt lấy.
Thấy nội dung thư mời, sắc mặt Cố Bắc Thành trầm xuống: "Em muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật này?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến vừa rồi cậu bé kia luôn lén nhìn mình, cô nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Nếu Dạ Oanh chỉ đường cho cô, đương nhiên phải tranh thủ một phen.
Câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn khiến Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình.
“Em có biết Lăng Tiêu là ai không? Em có biết mục đích của bữa tiệc sinh nhật ngày mai là gì không?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi say, bị Cố Bắc Thành rống lên như vậy, mở to đôi mắt hạnh ngập nước mê mang nhìn anh ta, biểu tình có chút ủy khuất.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp đáng yêu như vậy, Cố Bắc Thành lửa giận lớn hơn nữa cũng không phát ra được.
Anh ta khẽ thở dài, nói với cô, "Tiệc sinh nhật ngày mai là do mấy bà lão nhàn rỗi nhất thời cao hứng tổ chức, nam nữ chưa kết hôn của các đại gia tộc ở Hải Thành đều nhận được thiệp mời.
Nói cách khác, đó chính là một bữa tiệc thân cận cỡ lớn.
Thì ra Dạ Oanh là có ý này!
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ hơi say, đầu óc vẫn tỉnh táo.
Mộ Tư hối hôn, hiện giờ Thịnh Xán lại hôn mê bất tỉnh, Thịnh phu nhân từ sau khi Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra liền trở về nội thất, hơn hai mươi năm không đi làm nữa, chuyện công ty bà có tâm cũng vô lực.
Mẹ con các cô tay cầm trăm ức tài sản, bao nhiêu người tại đánh các cô chủ ý, giải quyết lúc này đây, chẳng lẽ sẽ không có tiếp theo?
Mà Lăng Tiêu "Ác danh" ở bên ngoài, hai năm nay Lăng thị ở Hải Thành có thể nói là độc chiếm ngôi đầu, thay vì tìm Vân Kỳ giải quyết ưu tư nhất thời, chẳng bằng tìm một người đàn ông có thể giúp cô triệt để giải quyết "Mối họa thịnh gia".
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bán đứng hôn nhân của mình, đem mình gả cho một người đàn ông xa lạ.
Cố Bắc Thành thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô vẫn muốn đi, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn muốn điểm tỉnh cô, "Chuyện của em và Mộ Tư còn chưa bình ổn, tất cả mọi người chờ xem chuyện cười của em, em đi sẽ chỉ trở thành trò cười trong miệng người khác."
Thịnh Hoàn Hoàn thân là Hải Thành đệ nhất danh viện, vô luận gia thế tướng mạo, hay là vị hôn phu Mộ Tư, vẫn luôn là cô kiêu ngạo vốn liếng, người khác chỉ có hâm mộ ghen tị phần.
Nhưng hôm nay, Mộ Tư đào hôn, Thịnh Xán ngã xuống, bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của cô, lại có bao nhiêu người phụ nữ chờ thay thế vị trí đệ nhất danh viện của cô?
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật lấy xem mắt làm mục đích, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội hạ thấp cô, công kích cô tốt như vậy.
Kỳ thật những chuyện này căn bản không cần Cố Bắc Thành nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng hơn bất cứ ai, rõ ràng giữa các cô gái.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát mới nói, "Bắc thành, cùng em đi Trần gia một chuyến đi!
Thịnh Xán mê mẩn tới nay, các cổ đông lớn của công ty không ngừng gọi điện thoại quấy rầy mẹ con cô, nói cái gì mà công ty không thể một ngày vô chủ, cần phải chọn một người ra tạm thời thay thế vị trí tổng giám đốc.
Mà bọn họ lựa chọn "Đại tổng giám đốc", chính là Trần Văn Hưng.
Trần Văn Hưng khí thế hung hãn, đối với Thịnh Thế tình thế bắt buộc, cổ tay làm cho người ta cực kỳ trơ trẽn.
Hôm nay đã hai ngày trôi qua, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng, nếu anh không nhận được hồi đáp, anh thật sự sẽ xuống tay với đứa bé nhỏ.
Giữa hành lang, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, bọn họ là bạn nối khố và bạn bè của Mộ Tư, trong miệng mỗi người đều ngậm điếu thuốc.
Cô nghe được bọn họ giống như đang oán giận, nói cái gì "Người phụ nữ kia như thế nào yếu ớt như vậy, trước kia chị dâu ở đây chưa bao giờ ghét bỏ qua chúng ta, không phải là hút mấy điếu thuốc sao?”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, nhanh như vậy anh ta đã đem người phụ nữ kia giới thiệu cho bạn bè bên cạnh làm quen?
Nhớ năm đó, cô phải mất rất lâu mới hòa nhập vào nhóm bạn bè của anh, bởi vì anh chưa từng chính thức giới thiệu cô cho bạn bè của anh như vậy.