Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cánh tay còn đổ máu, lòng hơi chua xót.
Nhưng chua xót cái gì chứ, trong mắt Lăng Tiêu, cô chỉ là một bảo mẫu có thêm nghĩa vụ ăn nằm với hắn, mà cô gả cho hắn cũng chỉ vì Thịnh gia cần một chỗ dựa.
Cô có dự cảm, sớm muộn gì mình và hắn cũng có ngày chia tay, cho nên những cảm xúc đó là dư thừa.
Hiện tại cái cô phải làm chỉ có hai điều: Một là lấy lòng hắn, hai là mau chóng làm bản thân mạnh mẽ lên. Như vậy thì tương lai rời đi cũng không đến mức quá chật vật.
Thịnh Hoàn Hoàn xem nhẹ chút chua xót đó, rút hai tờ khăn giấy ra chùi chùi máu trên cánh tay.
Ngoài cửa, Lăng Thiên Vũ bước xuống khỏi ngực Lăng Tiêu, lập tức tìm ra hòm thuốc, bước chân nhỏ nhắn lại chạy về phòng trẻ con.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nơi đó, không quan tâm nhiều lắm.
Hắn trở về phòng ngủ chính thì bấm lùi video theo dõi lại, trở lại lúc Lăng Thiên Vũ vẽ tranh vừa rồi, nhưng hắn không nhìn thấy cậu vẽ cái gì.
Hình như Lăng Thiên Vũ biết trong phòng có camera, cậu thực thông minh, bàn vẽ nằm đối diện với camera, cho nên Lăng Tiêu biết cậu đang vẽ tranh, lại không biết vẽ cái gì.
Mãi đến khi cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cắn Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn máu tươi chảy xuống từ cánh tay tuyết trắng của cô, hai mắt Lăng Tiêu nheo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn xử lý qua loa miệng vết thương, Lăng Thiên Vũ kéo tay cô áy náy thổi thổi lên đó, khuôn mặt nhỏ đáng thương nhăn thành một cục.
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười cười với cậu: “Không có gì Thiên Vũ, dì không đau, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, không bao lâu sau Lăng Tiêu cũng đi ra từ phòng ngủ, ánh mắt nhìn lướt qua cổ tay cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lăng Thiên Vũ thực tự trách, cảm xúc luôn rất suy sút.
Không khí thực nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Cô không khỏi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy tướng ăn của hắn rất tao nhã, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất quý tộc, bề ngoài trông rất đẹp, làm người ta vui tai vui mắt, không đành lòng quấy rầy.
Cô cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài ban công.
Là Hàn phu nhân, trước khi rời đi, bà muốn gặp lại Thịnh Hoàn Hoàn một lần. Thịnh Hoàn Hoàn đã hẹn trước với bà là sáng mai cô sẽ đến khách sạn đón, dẫn vợ chồng họ đi đua xe.
Hai vợ chồng này đều là người yêu thích đua xe và bắn tỉa, lúc trước cô và Mộ Tư nói chuyện hợp ý với hai người đều là nhờ sở thích tương đồng.
Sau khi cúp máy, Thịnh Hoàn Hoàn lại lướt lướt điện thoại.
Chuyện hồi sáng đã có xoay ngược, mọi thông tin về Tề Lãng đã bị người ta phơi bày, hiện tại anh ta trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh.
Tề Lãng lợi dụng nghề nghiệp mà sàm sỡ bệnh nhân nữ, việc này không chỉ có video làm chứng, còn có vài y tá đứng ra tố giác.
Bệnh viện bị áp lực cũng lên tiếng thanh minh, đã sa thải Tề Lãng.
Lăng Kha đã gửi qua vài tin nhắn, hỏi có phải cô làm hay không.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp: “Không phải tớ.”
Lăng Kha lại nói: “Không phải cậu thì chắc là chồng cậu rồi, ôi chao, Lăng tổng thật quá cưng vợ, nếu Hàn Tư được một nửa như anh ta thì tớ cũng thấy đủ, đến bây giờ anh ấy còn chưa gọi một cú điện thoại nào cho tớ cả…”
Trong lời nói của cô ấy mang theo mất mát vô tận.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào bên trong, là hắn sao?
Cô không nán lại ban công lâu, chỉ cất điện thoại vào rồi trở về phòng, ngồi xuống bên người Lăng Tiêu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn: “Cảm ơn anh vì chuyện hồi sáng.”
Tuy rằng là Vinson giúp cô, nhưng Vinson nghe theo lệnh hắn, cho nên tính ra thì Lăng Tiêu mới là người cô thật sự nên cảm ơn.
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, không nói gì.
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Bác sĩ bị người ta vạch mặt, hiện tại thành chuột chạy qua đường mọi người đòi đánh, là anh ra tay sao?”
Dưới ánh mắt chờ mong của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Không phải tôi.”
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảm đạm đi.
Thì ra không phải là hắn!
Vậy là ai? Mộ Tư hay là Đường Nguyên Minh?
Lăng Tiêu rất vừa lòng với vẻ thất vọng trên mặt cô, sau đó lại nói: “Thì còn là ai?”
Hả?
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập lòe, nối hai câu nói của Lăng Tiêu lại liền thành “Không phải tôi thì còn là ai?”
Thì ra thật sự là hắn.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Cảm ơn.”
Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Lần này bỏ qua, có lần sau nữa thì coi chừng tôi làm chết cô.”
Chữ nào đó thật quá nhấn mạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tới mang tai: “Chuyện này không phải tôi sai, là hắn chủ động trêu chọc tôi, tôi đẹp là sự thật, liếc một cái là nhìn ra được rồi, mà tôi cũng không rêu rao khắp nơi, làm sao tôi tránh được chuyện này chứ, muốn trách thì trách đàn ông các anh không có định lực, Thiên Vũ con nói có phải hay không?”
Nếu cô ăn mặc gợi cảm, trêu chọc đám ruồi bọ bâu đến thì cô cũng có một phần trách nhiệm, nhưng lúc ấy cô mặc đồ bệnh nhân, chưa rửa cả mặt, vậy cũng trách cô sao?
Muốn trách thì trách cô quá đẹp.
Đây là nguyên nhân chính, trời sinh cô đã đẹp rồi, không ai thay đổi được cả!
Cậu nhóc mở to đôi sáng ngời, gật đầu gật đầu.
Lăng Tiêu: “Cô thật tự tin.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đây là sự thật, tôi đẹp bẩm sinh không đổi được.”
Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa cho Lăng Thiên Vũ, khi đi ra cậu đã đưa bàn vẽ tới trước mặt cô, trên đó viết một hàng chữ: Đừng nói với ba là dì nhìn thấy bức họa kia.
Thịnh Hoàn Hoàn đang đợi Lăng Thiên Vũ nói thẳng với cô, vì thế ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao, có thể nói cho dì biết không?”
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc lắc đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt thật thất vọng khó chịu: “Thiên Vũ không tin dì, dì thực thương tâm.”
Nói xong cô còn cố ý sờ sờ cánh tay bị thương.
Cậu nhóc thực rối rắm, dùng hốc mắt đỏ bừng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không đành lòng: “Vậy dì hỏi con hai vấn đề, con không cần trả lời dì, chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu.”
Cậu nhóc ngẫm nghĩ rồi lại gật gật đầu.
“Câu đầu tiên, ba người con vẽ là con và ba mẹ đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ trắng bệch, gian nan gật đầu.
“Câu thứ hai, người ba trong bức vẽ là Lăng Tiêu sao?”
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, vội viết một hàng chữ: “Không phải, ba rất tốt với con.”
Câu trả lời của Lăng Thiên Vũ làm Thịnh Hoàn Hoàn thực khiếp sợ.
Thiên Vũ có hai người ba, một người hung ác tàn bạo, mà người còn lại là Lăng Tiêu, vậy rốt cuộc ai mới là ba ruột của cậu?
Nếu ma quỷ trong bức vẽ không phải Lăng Tiêu, vậy vì sao Lăng Thiên Vũ lại sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa như vậy?
Đáng tiếc, cô đã hỏi xong hai vấn đề.
Lăng Thiên Vũ viết: “Con trả lời Hoàn Hoàn rồi, Hoàn Hoàn phải giữ bí mật cho con.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Được, dì hứa với con.”
Cậu nhóc duỗi ngón út ra, muốn ngoéo tay với cô.
Thẳng đến dỗ cậu nhóc ngủ xong, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn mang đầy nghi vấn.
Sau khi đi ra từ phòng trẻ con, liền thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, hắn mặc quần áo ở nhà, nhìn cô với vẻ mặt lười biếng.
Hình như hắn đang đợi riêng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán được mục đích của hắn, cô đi qua, cố ý thay đổi đề tài: “Thiên Vũ đã ngủ rồi, ngày mai tôi hẹn vợ chồng Hàn Tín đi đua xe, anh đi không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 122: CS dã ngoại
Lăng Tiêu không trả lời, hỏi một câu không chút liên quan: “Bức họa kia vẽ cái gì?”
Hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn muốn đổi đề tài đã thất bại, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Vẽ một nhà ba người chúng ta, có thể là nó dùng màu đỏ nên cảm xúc có chút...”
Mặt Lăng Tiêu rất lạnh: “Tôi muốn nghe lời nói thật.”
“...”
Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa Lăng Thiên Vũ là không nói cho Lăng Tiêu, cho nên lúc này cô không thể nói thật, nếu không cô sẽ mất đi lòng tin của cậu nhóc.
Cô cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, tôi đã hứa với Thiên Vũ là không thể nói cho anh biết.”
Lăng Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô đã quên mục đích tôi cưới cô về không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia ảm đạm, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Anh yên tâm, tôi sẽ kéo Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh tâm lý.”
“Chỉ mong cô có bản lĩnh kia.” Lăng Tiêu không tiếp tục chấp nhất về bức họa kia, lại lạnh nhạt cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm tốt nghĩa vụ của cô đi, đừng đụng vào chuyện không nên thám thính, biết quá nhiều chẳng tốt gì cho cô cả.”
Hắn đang uy hiếp cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông lạnh lẽo và xa cách trước mặt, cảm giác thực xa lạ, giống như cô chưa bao giờ thật sự quen biết hắn: “Xin lỗi, là tôi vượt qua.”
Lăng Tiêu có phải ba ruột của Lăng Thiên Vũ hay không chẳng liên quan gì đến cô, điều cô cần phải làm là chăm sóc tốt cho hắn, những điều khác không dính gì đến cô.
Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, khát vọng muốn mạnh lên trong lòng lại tăng thêm vài phần, mà suy nghĩ muốn sống tốt với Lăng Tiêu lúc ban đầu đã phai nhạt.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lăng Tiêu đã nằm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, mở máy sấy ra, tiếng máy sấy phá vỡ yên lặng, lại làm người ta cảm thấy càng cô đơn.
Cô cảm thấy ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn cô, cô biết rõ nó có nghĩa là gì, cô bất giác thả chậm tốc độ, hy vọng tóc có thể khô chậm một chút. Mãi đến khi cô nằm xuống, người đàn ông trên giường vẫn không có động tĩnh gì, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô, cách nhau xa nửa thước, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông.
Cố gia.
Nam Tầm bảo người hầu dọn đồ của Cố Nam Thành về phòng ngủ chính.
Nam Tầm chịu thua làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, gã cũng chiều lòng cô, bôi thuốc cho cô rồi ôm cô lên giường.
“Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói em cố ý?” Giọng Cố Nam Thành hơi khàn khàn, tay chui vào góc áo của Nam Tầm: “Vì sao?”
Thân thể Nam Tầm bất giác trở nên cứng đờ, hơi thở nóng hổi sau cổ làm cô ấy không biết làm thế nào: Có phải gã cũng từng ôm Trần Do Mỹ như vậy không?
“Nói chuyện.”
“Anh biết nguyên nhân mà.”
Cố Nam Thành trở mình, đôi tay chống lên hai bên người Nam Tầm, chăm chú nhìn xuống cô: “Anh muốn nghe chính miệng em nói ra.”
Làm vợ chồng bảy năm, Nam Tầm quá rõ phản ứng của Cố Nam Thành.
Cô ấy không dám cựa quậy, chỉ quay mặt qua chỗ khác: “Muốn anh về nhà.”
Cố Nam Thành có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của cô, ngón trỏ nâng cằm Nam Tầm lên, ép cô nhìn chăm chú vào mình, ngón cái quyến luyến cọ xát trên môi cô.
Lúc trước gã trúng tiếng sét ái tình với cô, theo đuổi mãnh liệt, lúc đó đều là gã trả giá, cô chỉ cần đưa ra chút đáp lại là được.
Nhiều năm qua, số lần cô chủ động có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cố Nam Thành rất vui vẻ, lời nói của Nam Tầm làm thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của gã, hiện tại gã cũng muốn cô phải nếm trải mùi vị tốn hết tâm tư mấy năm nay của mình.
Nam Tầm có thể cảm nhận được sự kích động của gã, trong lòng có chút bi thương.
Khi Cố Nam Thành muốn hôn xuống, cánh cửa bị đẩy ra, con bé Hoan Hoan tung ta tung tăng chạy vào từ bên ngoài: “Cha, con muốn ngủ chung với cha và mẹ.”
Tà niệm của Cố Nam Thành trực tiếp ngừng lại, đi xuống trên người Nam Tầm.
Vào thời khắc đó, Nam Tầm lại nhẹ nhàng thở ra!
Cố Hoan thực thích Cố Nam Thành, bò lên rồi chui ngay vào lòng gã, cũng cẩn thận hỏi: “Cha, cha có thể hứa với Hoan Hoan về sau đừng cãi nhau với mẹ nữa được không?”
“Cha đã nói Hoan Hoan và mẹ đều là cục cưng cha yêu nhất, cha sẽ bảo vệ mọi người, cha là đàn ông, mẹ không hiểu chuyện, cha nhường mẹ một chút được không?”
Lời cô bé nói làm Cố Nam Thành dở khóc dở cười: “Được, nghe lời cục cưng ngoan của cha.”
“Cha ngoan.” Cô bé hôn lên mặt Cố Nam Thành một cái, sau đó lại xoay người quay về hướng Nam Tầm: “Mẹ, mẹ cũng hứa với con, về sau đừng tức giận lung tung với cha được không?”
Nghe tiếng nói ngây ngô của con gái, cảm nhận của Nam Tầm hoàn toàn trái ngược với Cố Nam Thành, chỉ có chua xót và đắng chát: “Được, mẹ hứa với con.”
“Mẹ ngoan.” Cố Hoan cũng hôn lên mặt Nam Tầm, kéo cánh tay hai người, vui rạo rực nói: “Thật tốt quá, về sau cha mẹ không cãi nhau, nhà chúng tôi vĩnh viễn có thể ở bên nhau.”
Có lẽ là lời nói của Cố Hoan làm Cố Nam Thành xúc động, gã duỗi tay ra, kéo mẹ con họ vào trong lòng.
Một giọt nước mắt âm thầm chảy xuống từ khóe mắt Nam Tầm.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ.
Cô gái trên giường có mái tóc đen dài như rong biển rơi rụng trên gối, áo ngủ rời rạc, vai ngọc hơi lộ ra, nắng sớm chiếu lên làn da trắng nõn tinh tế của cô, càng có vẻ trong trẻo sáng ngời, ngọt ngào ngon miệng.
Lăng Tiêu mở mắt ra liền nhìn thấy hình ảnh mê người này.
Ánh mắt hắn lướt qua xương quai xanh của cô, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ mộc mạc đó, lại dời xuống hai hàng lông mi dài mảnh, dừng lại trên đôi môi xinh đẹp của cô.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã dời mắt đi, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng thức dậy, liếc nhìn mép giường trống rỗng một cái, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Sau khi ăn xong thì trở lại phòng ngủ, cô thấy Lăng Tiêu đang đứng trước gương đeo cà vạt, có vẻ hắn không quá vừa lòng với nút thắt của mình, sắc mặt có chút âm trầm.
“Tôi giúp anh!” Thịnh Hoàn Hoàn thấy thế thì đi lên trước.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô, buông lỏng tay ra.
Thịnh Hoàn Hoàn thắt lại lần nữa, vừa điều chỉnh vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ ở bên ngoài cả ngày, không làm cơm trưa và cơm chiều, bảo Bạch quản gia đưa đến cho anh đi.”
Giọng nói của cô gái mềm nhẹ dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không chút êm tai.
Lăng Tiêu không vui nhăn mày lại: “Đi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn sửa sang lại cà vạt cho hắn rồi ngẩng đầu, mới phát hiện mình đang đứng rất gần hắn, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở mát lạnh trên người hắn, gần đến mức nhón chân một chút là có thể hôn lên cặp môi mỏng kia.
Cặp mắt đen thâm thúy kia giống như hai đá Hắc Diệu, hấp dẫn người ta sa vào.
Nhịp tim cô không khỏi rối loạn, không được tự nhiên dời mắt đi: “Tối hôm qua không phải đã nói với anh sao, tôi và vợ chồng Hàn Tín đã hẹn hôm nay dẫn họ đi đua xe.”
Lăng Tiêu rất bất mãn trước sự trốn tránh của Thịnh Hoàn Hoàn: “Đua xe cần đến cả ngày?”
“Đương nhiên không phải, còn phải bày ra lễ nghĩa của chủ nhà, dẫn họ đi sân bắn của tôi xem, hưởng thụ những món ăn đặc sắc của Hải Thành.”
Kỳ thật lúc tối, cô muốn dành thời gian mời Đường Nguyên Minh và Nam Tầm bọn họ ra ăn cơm, bọn họ đã lâu chưa tụ họp.
Chương 123: Về sau mẹ đừng phát cáu với cha nữa được không?
Lăng Tiêu cười nói: “Thế nào, về sau tính làm buôn bán với bọn họ?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra lời nói trào phúng của Lăng Tiêu, chỉ cười thật xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Không phải không có khả năng, tôi đi xem Thiên Vũ dậy chưa.”
Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống.
Xem ra cô vẫn chưa học ngoan...
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến khách sạn đón vợ chồng Hàn Tín, rất nhiều chiếc siêu xe cùng chạy vào đoàn xe Vũ Yến, một lát sau mấy chiếc xe đua lại chạy ra khỏi Vũ Yến.
Sau một buổi sáng, vợ chồng Hàn Tín cũng chơi đã rồi.
Vợ chồng Hàn Tín còn có ý tài trợ cho Vũ Yến, bọn họ cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ là ngôi sao mới làm người ta chú ý trong cuộc thi quốc tế này.
Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn không quyết định được việc này, phải thương lượng với Lăng Tiêu.
Hiện giờ Vũ Yến có đại Boss phía sau màn Lăng Tiêu này chống lưng, chẳng những đổi mới chế độ, cả đãi ngộ cũng là đứng đầu trong ngành, đáng tiếc cạnh tranh tương đương tàn khốc, người không có thực lực chỉ có thể bị đào thải.
Chim khôn lựa cành mà đậu, có rất nhiều tay đua trong giới đang quan sát Vũ Yến, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng tỏ vẻ áp lực rất lớn.
Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha dẫn vợ chồng Hàn Tín đi ăn món Quảng Đông.
Trong quán ăn Quảng Đông, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lam Nhan và Lam Tiếu, Lăng Phi cũng có mặt, không chỉ như thế, còn có hai đôi vợ chồng trung niên.
Đây là đi gặp người lớn à?
Nhưng hai bên gặp người lớn thì có liên quan gì đến Lam Nhan, hay là cô ta còn có quan hệ huyết thống với Lam Tiếu?
Lăng Phi nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng lần trước ở KTV thật sự không thoải mái, cho nên anh cũng không chào hỏi cô, chỉ làm bộ không nhìn thấy.
Lam Tiếu kéo cánh tay Lăng Phi, khiêu khích nhếch khóe miệng lên với Thịnh Hoàn Hoàn, cái đuôi sắp hất lên tận trời.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi thở dài, Lăng Phi là một thanh niên không tồi, đáng tiếc tuổi còn trẻ mắt đã mù...
Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn gặp Quách Ngọc Trân ở toilet, bà thân thiết kéo tay cô, thân thiết trò chuyện với cô.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới biết bà là mẹ của Lăng Phi, thím út của Lăng Tiêu. Quách Ngọc Trân xin số của Thịnh Hoàn Hoàn, còn nói khi nào rảnh mọi người cùng tụ họp, cơ bản là có ý nịnh bợ.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, Quách Ngọc Trân không phải nịnh bợ cô, mà là cái người trong nhà kia, nhưng cô không chắc về thái độ của Lăng Tiêu đối với gia đình này nên chỉ có thể lễ phép đáp lại.
“Ôi, thật sự coi mình là nữ chủ nhân Lăng gia sao?” Khi Quách Ngọc Trân đi rồi, Lam Tiếu lại tác quái mà đẩy cửa đi ra từ phòng vệ sinh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô ta một cái, lười phản ứng.
Lam Tiếu lại không buông tha: “Nghe nói đêm đó sau khi trở về từ tiệc mừng thọ của Đường lão thái thái, có người sinh bệnh bị chồng vô tình ném vào bệnh viện, thật là đáng thương! Mọi người còn tưởng rằng người nào đó được cưng chiều ở Lăng gia lắm, thì ra lại sống hèn mọn như thế, còn không bằng không gả.”
Thịnh Hoàn Hoàn ném khăn giấy đã lâu vào thùng rác, lúc này mới nhìn về phía Lam Tiếu: “Sắp gả được vào Lăng gia nên nói chuyện cũng lớn giọng hơn, nhưng hình như cô đã quên, mặc dù cô thật sự gả vào Lăng gia thì cũng phải kêu tôi một tiếng chị dâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Còn nữa, có vẻ cô cũng không biết hiện tại ai đang làm chủ Lăng gia, tuy Lăng Phi là hậu bối của Lăng gia, đáng tiếc trong tay lại không có một phần cổ phần nào của tập đoàn Lăng thị, về sau hai vợ chồng các người đều phải nỗ lực.”
Lam Tiếu nghe xong lời Thịnh Hoàn Hoàn nói thì sắc mặt trầm trầm, sau đó lại cười nói: “À, đắc ý lắm đúng không, Thịnh Hoàn Hoàn, tôi nói cho cô biết, cô đắc ý không được bao lâu. Cô được gả vào Lăng gia là vì được lão thái thái và Lăng Thiên Vũ thích, nhưng nói đến cùng cô cũng không phải mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ.”
Lam Tiếu đắc ý nhếch khoé môi lên, áp sát đến bên tai Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Nói cho cùng thì đối với Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ, trước sau cô chỉ là người ngoài, cô có thể ở lại Lăng gia được bao lâu? Tôi khuyên cô nên biết quý trọng.”
Trong toilet chỉ còn lại một mình Thịnh Hoàn Hoàn, cô nhìn mình trong gương, sắc mặt không tốt lắm.
Có một điều Lam Tiếu nói rất chính xác, cô sẽ không ở lại Lăng gia được bao lâu, trước sau cô chỉ là người ngoài đối với Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ thôi!
Sau khi rời khỏi quán ăn Quảng Đông, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha dẫn vợ chồng Hàn Tín đi sân bắn, lúc đến, Nam Tầm, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh và vài bạn tốt thường liên hệ đều tới rồi.
Sân bắn rất lớn, trong đó còn có trại nuôi ngựa.
Thịnh Hoàn Hoàn, Nam Tầm và Cố Bắc Thành đều là chủ của sân bắn này.
Hôm nay bọn họ muốn chơi CS dã ngoại.
Ở đây có tổng cộng mười người, do Đường Nguyên Minh và Nam Tầm dẫn đầu, những người khác rút thăm tập hợp thành đội.
Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Kha, Hàn Tín rút thăm chung đội với Đường Nguyên Minh, còn có một cô gái tên là Lâm Mạt mà Thịnh Hoàn Hoàn quen trong hiệp hội xạ kích, hai người đã quen biết nhiều năm, thường xuyên có liên hệ.
Cố Bắc Thành, Hàn phu nhân thì rút trúng đội của Nam Tầm, còn lại là hai người đàn ông, bọn họ là bạn nối khố đã quen biết nhiều năm, cũng là hội viên thường xuyên của sân bắn.
“Hoàn Hoàn, ngoại hiệu của tôi là tay súng thiện xạ đấy, mười năm trước có tiếng tăm lừng lẫy ở Hàn Quốc, cô phải cẩn thận nha!” Hàn phu nhân thực hưng phấn, cả người tràn đầy sức sống, nhìn trẻ hơn mười mấy tuổi, giống một cô gái hai mươi tuổi.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi rất chờ mong có thể chiến đấu với bà.”
Hai tổ người đều đi nhận trang bị, phân công nhau đi vào núi.
Đường Nguyên Minh chân dài đi tuốt đằng trước, Lăng Kha chạy chậm đuổi theo: “Này, anh Minh, anh còn nhớ em không?”
Đường Nguyên Minh quay đầu lại nhìn cô gái vóc dáng nhỏ trước mặt, mày kiếm hơi nhăn lại.
Lăng Kha chỉ chỉ mặt mình: “Là em này, trước kia thường xuyên đi theo anh với chị Nam Tầm đấy, anh nghiêm túc nhìn em xem.”
“Lăng Kha?”
“A, là em, chính là em.”
Lăng Kha giống như một fangirl ríu rít bên cạnh Đường Nguyên Minh: “Không ngờ mười năm không gặp, anh Minh trở nên cao lớn oai phong, anh tuấn khí phách như thế, khí thế thiết huyết này thật là oai chấn bát phương...”
Lăng Kha luôn miệng khen ngợi Đường Nguyên Minh, tiếp theo lại nhắm vào trọng điểm: “Anh thấy em nhỏ xinh yếu ớt như thế, cần được bảo vệ cho kỹ, thích hợp đi phía sau đội ngũ nhất.”
Đường Nguyên Minh dừng bước chân, nhìn thoáng qua phía sau, thiết diện vô tư mà nói: “Trong đội ngũ không chỉ có em là con gái, không thể là trường hợp đặc thù.”
Lăng Kha nói ngay: “Nhưng Hoàn Hoàn và Mạt Mạt đều bắn giỏi hơn em, thể lực cũng mạnh hơn em, em mới là người cần bảo vệ nhất.”
Lăng Kha đáng thương nhìn Đường Nguyên Minh, ai ngờ anh lại nói: “Nơi này em nhỏ xinh nhất, không ai thích hợp xông pha lên trước hơn em.”
Lăng Kha thét chói tai: “Anh nói cái gì?”
Đường Nguyên Minh thản nhiên nói: “Cho dù nhìn thấy cũng bắn không trúng.”
Trên trán Lăng Kha lướt qua một hàng chữ cmn, hu hu... Không được sỉ nhục người ta như thế!
Thịnh Hoàn Hoàn cười suýt chảy nước mắt, Lăng Kha luôn thích làm nũng ra vẻ đáng yêu nhất, nhưng từ nhỏ cô đã không dùng chiêu này được với Đường Nguyên Minh, nhưng hình như cô đã quên mất, nếu không cũng sẽ không “Tự rước lấy nhục” như thế.
Lăng Kha giận dữ: “Thịnh, Hoàn, Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn ôm eo, sau một lúc lâu mới ngừng tiếng cười, đặt tay lên vai Lăng Kha, rất trọng nghĩa mà nói: “Không có gì, chị đây che chở cho cưng, chị đánh tiên phong thay cưng cho.”
Lăng Kha mừng rỡ: “Ối mẹ ơi, vẫn là người chị em này đáng tin.”
Chương 124: Vốn dĩ muốn dạy cho cô ấy một bài học
Lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra, xách Thịnh Hoàn Hoàn qua, giọng điệu mang theo ý ra lệnh: “Em bắn giỏi nên đi theo phía sau anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, mười năm trước Đường Nguyên Minh đã nhập ngũ, khi đó cô còn chưa đụng vào súng, sao anh biết cô bắn giỏi?
Lăng Kha bất mãn cả giận nói: “Làm gì vậy, vậy em thế nào?”
Đường Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn Lăng Kha một cái: “Em đánh tiên phong.”
Lăng Kha lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Bắn giỏi đi phía sau anh, bắn kém anh bảo đi tiên phong?”
Đường Nguyên Minh biết nghe lời phải: “Bắn giỏi bảo vệ chủ lực đội ngũ, bắn kém phụ trách dẫn ra vị trí đối phương xạ kích, hy sinh cái tôi để giúp tập thể thành công, chết có ý nghĩa.”
Lăng Kha bị Đường Nguyên Minh làm tức đến mặt đỏ lên, thẹn quá thành giận kêu to: “Đường Nguyên Minh, anh đang lạm dụng quyền lực, từ nhỏ anh đã bất công, hiện tại lớn rồi vẫn không thay đổi chút nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt đứng một bên không kiềm được mà cười ha hả.
Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười trước mắt, có chút luyến tiếc dời mắt đi, bên tai truyền đến một tiếng động nhỏ, bản năng làm anh cảnh giác lên, nhưng anh lại chưa làm gì.
Lăng Kha hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, tiếp tục nã pháo về hướng Đường Nguyên Minh: “Hừ, em đã nhìn thấu anh, nếu anh kêu em đi tiên phong, em nhất định làm ngược lại, dù sao hai người cấu kết với nhau làm việc xấu không phải một ngày hai ngày, chị Nam Tầm nhất định sẽ thông cảm cho em, anh tiếp tục không đứng đắn đi!”
Vừa nói xong, chỉ nghe “Đùng đùng” hai tiếng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngực Lăng Kha trúng đạn, cô ngơ ngác cúi đầu nhìn đạn màu xanh lục trước ngực một cái, hai mắt trợn lên ngã xuống đất không dậy nổi.
Thịnh Hoàn Hoàn sắp cười bò, ngã mông ngồi xuống mặt cỏ!
Từ từ, hình như phía sau lưng cô cũng trúng đạn, xỉu!
Lâm Mạt và Hàn Tín phản ứng lại, lập tức cất bước bỏ chạy.
Vì thế “Đùng đùng”, lại quyết định hai người!
Đường Nguyên Minh phải một mình đấu năm, địch trong tối ta ngoài sáng rất nhanh đã chết sạch. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu thì đã tuyên bố kết thúc...
Hàn phu nhân ôm súng chạy ra từ rừng cây: “Ha ha, vừa rồi mọi người đang thảo luận cái gì mà buồn cười như thế, nói ra để chúng tôi cùng vui chung đi?”
Lăng Kha che ngực lại, hấp hối giãy giụa: “... Còn chưa kêu bắt đầu, mọi người đang gian lận.”
Nam Tầm cao ngạo đi ra, kéo Lăng Kha lên mà nói: “Từ lúc bước vào núi thì thi đấu đã chính thức bắt đầu, có lẽ Nguyên Minh biết rõ điều này, kẻ địch vĩnh viễn không cho chúng ta cơ hội chuẩn bị.”
Lăng Kha cực kỳ hổ thẹn.
Cố Bắc Thành đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Đường Nguyên Minh tiến lên, duỗi tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn lên từ mặt cỏ, bình thản ung dung nhìn về phía Nam Tầm: “Lần nữa.”
Nam Tầm gật đầu, lại dẫn đội ngũ vào núi.
Cố Bắc Thành nhìn Đường Nguyên Minh một cái, xoay người chậm rãi đuổi kịp đội ngũ.
“Đi thôi!” Đường Nguyên Minh vung tay lên, mọi người lập tức tập trung ứng chiến.
Trận đầu thua rất lãng xẹt, mọi người không dám mất tập trung nữa, Đường Nguyên Minh đi ở phía trước còn toả ra khí thế thiết huyết sát phạt, thật oai phog hùng dũng, Lăng Kha cũng không có can đảm nhõng nhẽo trước mặt anh.
Hai đội người lại tản ra.
Núi này không lớn, hai bên đều không khó suy đoán ra vị trí của đối phương, rất nhanh hai đội đều đưa ra chiến lược.
Phía Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh rất không ga lăng, thật sự để Lăng Kha đánh tiên phong, Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Mạt làm tay xạ kích, yểm hộ Đường Nguyên Minh và Hàn Tín đánh lén.
Quả nhiên, rất nhanh Lăng Kha liền “Chết”, điều này làm Lăng đại tiểu thư tức đến mặt tái đi.
Nhưng không bao lâu sau, thắng bại đã có kết quả, đội Đường Nguyên Minh thắng lợi, như anh đã nói, Lăng Kha hy sinh cái tôi để tập thể thành công, cũng coi như “Chết” đáng giá!
Sau hai đợt thi, xem như ngang tài ngang sức.
Sau khi hai bên quyết định thay đổi chiến địa, vì thế mọi người di chuyển về hướng nhà xưởng bỏ hoang dưới chân núi.
Lăng Kha thở phì phì đi ở phía trước, ngặt nổi thân hình nhỏ xinh nên vác súng và bao đạn cũng không linh hoạt, dáng vẻ vừa buồn cười lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi chung với nhau, Đường Nguyên Minh chưa nói cái gì, chỉ vác đồ trên người cô qua, thậm chí cô còn không có cơ hội từ chối.
Đường Nguyên Minh thấy cô muốn nói lại thôi, hơi nhếch khóe miệng lên: “Muốn xin thay cho Lăng Kha?”
Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, nhìn gương mặt tuấn tú lại không mất vẻ kiên cường trước mắt mà nói: “Anh đoán được mà, dù sao cô ấy cũng là con gái, anh nhằm vào như vậy sẽ làm cô ấy rất mất mặt.”
“Được.”
“Hả?”
Anh chấp nhận có sảng khoái quá không vậy?
Đường Nguyên Minh duỗi tay xoa xoa cái mũ giáp trên đầu cô, cưng chiều cười nói: “Vốn dĩ muốn dạy cho cô ấy một bài học, nếu Hoàn Hoàn mở miệng thì coi như nể mặt em đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “À... Cảm ơn!”
Như vậy cũng được?
“Cái con bé này, anh nhìn em lớn lên, thay em ăn nhiều đòn roi như thế mà đây là lần đầu nghe em nói hai chữ cảm ơn, quá khách sáo.”
Nụ cười lúc này của Đường Nguyên Minh trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng, làm cô cảm thấy thật ấm áp.
“Vậy không cảm ơn, em thu lại lời vừa rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười này phát ra từ nội tâm, sạch sẽ tươi đẹp, giống ánh mặt trời mùa đông, làn gió mùa xuân.
Tâm tình Đường Nguyên Minh nhộn nhạo: “Đây mới là Thịnh Hoàn Hoàn anh quen.”
Mới lạ sinh ra sau mười năm chia lìa đã hoàn toàn tiêu tan vào khoảnh khắc này.
Vinson trốn trong chỗ tối nhìn hành động của hai người, sắc mặt có chút khó xử, anh ta nhìn tấm ảnh vừa chụp được, trầm tư một lát rồi cất điện thoại đi.
Nhưng Vinson không biết, kỳ thật Đường Nguyên Minh sớm đã phát hiện, ánh mắt liếc về hướng anh ta, sau đó thản nhiên thu lại, cưng chiều vỗ vỗ tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt lại tăng thêm một tia lạnh lẽo.
Bọn họ di chuyển xuống chân núi, rất nhanh liền phát hiện dưới đó lại xuất hiện một đám người.
Đối phương cũng không đông, chỉ có tám người.
Nhưng tám người này làm tâm tình tốt đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm bị huỷ hoại sạch.
Chỉ thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Lệ Hàn Tư, Đặng Hải, Mã Lai, Lăng Phi, Lam Tiếu, Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, cả đám người đáng ghét nhất đều tập trung lại với nhau.
Làm Thịnh Hoàn Hoàn buồn bực là, sao Mã Lai cũng đi chung với bọn họ?
Hiển nhiên Mã Lai nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất vui mừng: “Chị dâu... A, Thịnh, Thịnh tiểu thư, cô cũng tới sao, trùng hợp ghê, tôi còn tưởng rằng không bao giờ có thể đánh CS với cô được nữa.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói gì, chỉ cười cười.
Lăng Kha thấy Lệ Hàn Tư thì lập tức chạy qua: “Hàn Tư, sao anh cũng tới, hôm nay không phải công ty anh có việc không đi được sao?”
Hồi sáng Lăng Kha có hỏi anh ta, anh ta nói công ty bận nên không đi được.
Lệ Hàn Tư nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước mặt, mặt không cảm xúc mà nói: “Em chưa nói là CS, đã lâu rồi anh chưa hoạt động gân cốt.”
“À, là tại em, em nên nói rõ với anh.” Lăng Kha vô tư lự mà gõ đầu mình một cái.
Lúc này Triệu Giai Ca mở miệng: “Nếu mọi người đều quen biết, không bằng chúng ta cùng tổ đội đi, đông người chơi càng vui.”
Ai muốn chung đội với đám bạch liên trà xanh này, đừng làm người ta ghê tởm được không?
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm còn chưa mở miệng thì trong đội đã có người đáp: “Được thôi, chúng tôi không có ý kiến.”
Chương 125: Tất cả hậu quả để chị tự gánh vác
Là Tống Minh Triết và Trần Uy trong đội của Nam Tầm, hai người vừa nhìn thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ thì mắt đã đăm đăm.
Chỉ thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ đều thay áo ngụy trang, dây lưng thít chặt vòng eo mảnh khảnh của các cô, màu xanh lục làm da họ trông càng trắng nõn sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo được mũ giáp bảo vệ càng có vẻ xinh xắn thanh tú, không khỏi làm đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ.
Nhưng nói thật, bọn Thịnh Hoàn Hoàn không thua kém đám người Triệu Giai Ca chút nào cả. Đáng tiếc các cô đã là hoa thơm có chủ, Tống Minh Triết và Trần Uy đâu dám nhắm vào.
Vợ chồng Hàn Tín không biết nguyên do trong đó nên cũng gật đầu tán đồng. Dạng hoạt động ngoài trời này đương nhiên càng nhiều người càng vui rồi.
Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ý là anh nghe theo ý cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không đồng ý, Trần Do Mỹ là khúc mắc của Nam Tầm, tổ đội với một đám người đáng ghét thì không phải tự làm mình bực mình sao?
“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tổ đội đi!” Là giọng của Nam Tầm: “Bên kia còn thiếu người, Trần Uy, anh qua đó đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, Nam Tầm gật gật đầu với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra, Trần Do Mỹ tự đưa tới cửa tìm đánh, bỏ lỡ cơ hội tốt như thế thì Nam Tầm sẽ hối hận cả đời.
Mặt Trần Uy lập tức trầm xuống: “A? Không, không phải rút thăm tổ đội sao?”
Anh ta đi qua không phải chờ bị đánh sao?
Tạm thời không đề cập tới thực lực của mấy người đàn ông Lệ Hàn Tư và Lăng Phi như thế nào, chỉ bàn về Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn, làm bạn từ nhỏ với các cô, Trần Uy biết quá rõ rồi.
Một người có xuất thân trường quân đội, một người từng cầm vô số cúp xạ kích. Mà đoàn người Triệu Giai Ca chỉ là gối thêu hoa được cái đẹp mã thôi!
Nam Tầm lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Thế nào, không muốn?”
Trần Uy khóc không ra nước mắt: “Vì sao không cho Lăng Kha đi? Tôi thấy cô ấy rất muốn qua đó.”
Lăng Kha lập tức kéo ra khoảng cách với đoàn người Lệ Hàn Tư, cũng liên tục xua tay và nói: “Không, tôi không muốn.”
Bảo cô chung đội với đám kỹ nữ trà xanh này, muốn làm cô ghê tởm chết à!
Lúc này ánh mắt sắc bén của Lệ Hàn Tư dừng lại trên mặt Lăng Kha: “Lại đây.”
Lăng Kha nhìn nhìn Lệ Hàn Tư, lại nhìn đoàn người Trần Do Mỹ, lộ ra vẻ khó xử: “Em, em không qua đâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất vừa lòng với quyết định của Lăng Kha, xem ra cô ấy còn chưa hoàn toàn bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, biết qua đó chỉ còn đường bị ăn đánh.
Nam Tầm: “Lăng Kha, lại đây.”
Lăng Kha lại nhìn Lệ Hàn Tư một cái, vội chạy tới phía sau Nam Tầm.
Lệ Hàn Tư không ngờ cô gái luôn nhát như chuột, nói chuyện lắp bắp trước mặt mình lại dám công khai đối nghịch, sắc mặt anh ta trở nên rất âm trầm: “Lăng Kha, em muốn đối đầu với tôi đúng không?”
Mặt Lăng Kha trắng bệch.
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Lệ tổng nói quá lời, chỉ là trò chơi thôi.”
Triệu Giai Ca cũng nhìn Lệ Hàn Tư, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đúng rồi Hàn Tư, chỉ là chơi thôi, hiếm khi mọi người đi ra chơi, Lăng Kha muốn ở bên bạn mình, tùy cô ấy đi!”
Lệ Hàn Tư hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trần Uy vội hoà giải: “Thôi để tôi qua đi, được chung đội với các vị mỹ nữ là vinh hạnh của tôi.”
Vấn đề là anh ta dám nói không muốn sao? Thôi, ai bảo anh xấu miệng quá làm chi!
Lần này là thi đấu tấn công phòng thủ, rút thăm quyết định ai tấn công ai phòng thủ.
Đường Nguyên Minh rút được thẻ “Công” nên làm đội đỏ, Lệ Hàn Tư rút trúng chữ “Phòng” nên làm đội xanh.
Tận cùng bên trong nhà xưởng có một góc khuất treo một quả táo, chỉ cần trong đội của Đường Nguyên Minh có người nào đánh nát được nó thì coi như bên đỏ thắng.
Bọn họ có thời gian mười phút để thương lượng chiến lược.
Mấy chuyện như chiến lược đương nhiên là ném cho bọn đàn ông đi suy nghĩ đau đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Nam Tầm, thấp giọng nói: “Em cảm thấy việc này có trá, họ xuất hiện quá trùng hợp, còn nữa, hôm nay đám Lam Tiếu quá im lặng.”
Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ giỏi mưu tính, nhưng Lam Tiếu tuyệt đối là dạng dễ xúc động, Triệu Giai Ca và Lăng Phi lại có mặt ở đây, đáng lý ra cô ta sẽ càng không kiêng nể gì mới đúng, nhưng vừa rồi lại không nói tiếng nào.
Chuyện gì khác thường nhất định có trá!
Nam Tầm nhìn đám nam nữ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia thì cong cong khóe miệng: “Chị mặc kệ cô ta có mưu ma chước quỷ gì, bỏ qua cơ hội tốt như thế không làm gì thì chị sẽ cảm thấy rất có lỗi với bản thân, chị nhất định phải xử cô ta.”
Kỳ thật trong lòng Nam Tầm biết rõ Trần Do Mỹ sẽ không tự nhiên đến để mình bị hà hiếp, nhưng con người chính là như vậy, gặp chuyện rồi dễ bị kích thích.
Nam Tầm đang bị kích thích, cũng đang bị Cố Nam Thành kích thích.
Trần Do Mỹ chính là cây gai đâm thật sâu vào lòng Nam Tầm, sự đau đớn kia làm cô ấy không thể xem nhẹ, không có lúc nào không nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân, tình yêu của cô đang xảy ra thay đổi vì cô gái này.
Sự thay đổi này như một vết rách vách ngang giữa cô và Cố Nam Thành, không thể chữa trị, chỉ có thể bù đắp.
Cô bức thiết muốn ép Cố Nam Thành đưa ra lựa chọn, là chọn bù đắp hay mặc kệ vết rách này càng ngày càng thối rữa.
Thịnh Hoàn Hoàn biết mình không ngăn được Nam Tầm, đành nói: “Em sẽ luôn đi theo chị, nếu xảy ra biến cố gì, em sẽ ôm tất cả mọi chuyện lên người mình, chị đừng nói cái gì cả, quan hệ giữa chị và anh Nam Thành vừa có chuyển biến tốt, đừng làm việc ngốc nữa.”
Nam Tầm lại cười lạnh: “Tất cả hậu quả để chị tự gánh vác.”
Nói xong, cô ấy đi qua chỗ Đường Nguyên Minh.
Mười phút sau, cuộc thi tấn công phòng thủ lặng lẽ bắt đầu.
Bên ngoài nhà xưởng có một đống lốp xe, bao cát và thùng xăng không, có chúng làm chỗ ẩn núp, người ở bên ngoài có thể từ từ tiến hành kế hoạch.
“Hoàn Hoàn, hướng ba giờ của em có lính gác, yểm hộ anh tới gần, anh đi giải quyết anh ta.”
Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn truyền đến tiếng nói tràn ngập từ tính của Đường Nguyên Minh, mang theo vài phần lười biếng và tản mạn. Hiển nhiên đoàn người Lệ Hàn Tư căn bản không là gì trong mắt Đường Nguyên Minh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại hướng ba giờ, cong cong khóe miệng: “Được, chuẩn bị, 1, 2, 3.”
“Đùng” một tiếng, đạn màu đỏ bắn vào cửa sổ nào đó.
Lăng Phi lập tức phản ứng, lao thẳng vào bên trong, bụi đạn thổi qua bên tai, tiếp theo lại là phát thứ hai.
Lăng Phi khiếp sợ trong lòng, tài bắn súng của người này quá chuẩn!
Đường Nguyên Minh có Thịnh Hoàn Hoàn yểm hộ nên tránh thoát phát súng của Lăng Phi, đi vào góc khuất.
Mã Lai phản ứng lại, nã một phát súng về hướng anh, nhưng vẫn chậm một bước.
Đồng thời, Mã Lai cũng để lộ vị trí của mình. Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu nhắm họng súng vào Mã Lai, mà lúc này Lăng Phi vừa lấy lại hơi đang muốn phản kích.
Khi bóng dáng anh ta lại xuất hiện ở cửa sổ, Thịnh Hoàn Hoàn vừa nổ súng, vừa thông báo cho Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, tới lúc rồi.”
Chỉ thấy Đường Nguyên Minh dẫm lên vách tường thả người nhảy, một tay khống chế cổ tay Lăng Phi, tay còn lai bóp cổ anh ta, kéo cả người anh ta đi xuống.
“Mẹ!” Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lăng Phi chỉ kịp phát ra một chữ thì đã bị Đường Nguyên Minh KO.
Mã Lai nghe thấy động tĩnh thì lập tức thông báo cho đội ngũ: “Lăng Phi bị KO, phải có người thay vị trí của anh ta.”
“Tôi đi cho, những người khác nghe lệnh tôi.” Đáp lại Mã Lai là Lệ Hàn Tư.