Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 239: Dự án này là Lăng Tiêu đề ra

Vẻ mặt Tống Chí Thượng rất nặng nề: “Xem ra phong cách hành sự của giám đốc tân nhiệm Đường thị không theo lẽ thường.”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhíu mày lại: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mọi chuyện do người, phải nỗ lực mới biết được kết quả.”

Tống Chí Thượng gật đầu, lập tức đi về hướng lễ tân.

Rất nhanh, ông đã trầm mặt trở về: “Bọn họ nói hôm nay Đường tổng sẽ không tiếp khách.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì đi vòng qua Tống Chí Thượng, đến chỗ lễ tân, nhận được đáp án tương tự, nhưng cô cũng không nhụt chí: “Hôm nay Đường tổng không tiếp khách, vậy ngày mai thì sao?”

“Ngày mai cũng không.”

“Lúc đi làm không tiếp khách, vậy sau tan tầm thì sao?”

Lễ tân xinh đẹp bị hỏi sửng sốt, sau một lúc mới lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Chúng tôi không có quyền hỏi đến thời gian giám đốc tan tầm.”

“Vậy chắc cô biết tên của giám đốc các người chứ?”

Nếu Đường tổng không muốn tiếp khách, vậy cô chỉ có thể đi tìm anh ta.

“Xin lỗi, cái này tôi thật sự không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thoạt nhìn lễ tân này cũng không giống nói dối, xem ra giám đốc tân nhiệm này thật sự thần bí, việc này rất khó giải quyết.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nói khẽ với lễ tân: “Cô có thể lấy được số điện thoại của thư ký giám đốc không, nếu được chắc chắn có hậu tạ.”

Lúc nói chuyện, ngón tay ngọc nhỏ dài của cô đặt lên cái đồng hồ trên cổ tay.

Lễ tân tinh mắt, lập tức nhận ra nhãn hiệu đồng hồ này rất xa xỉ, nhưng cô ta đã quá quen với chuyện này, lần nào những người này cũng thất bại, cô ta không chiếm được cái gì, dần dần cũng lười ứng phó.

Nhưng thấy Thịnh Hoàn Hoàn chấp nhất như thế, cô ta không khỏi nói nhiều vài câu: “Vô dụng, cô hết hy vọng đi, vừa rồi cô cũng thấy đám người kia rồi, đợi cả buổi sáng mà cũng không gặp được, chắc lúc này thư ký đang bị mắng, không chừng mất luôn việc rồi, cho nên mời cô trở về đi!”

Ý là người của Hằng Thượng đã dùng cách của cô, kết quả không gặp được một lần, thư ký còn có khả năng không giữ được công việc do tự chủ trương?

“Là bởi vì Đường tổng đã chọn được người cho dự án này sao?”

“Tôi chỉ là một lễ tân, nào dám đoán mò tâm tư của giám đốc.”

Lễ tân đã hết kiên nhẫn: “Cái nên nói tôi đều đã nói, các người nên đi đi!”

Lúc rời khỏi Đường thị, Thịnh Hoàn Hoàn rất buồn bực, trước khi tới tự tin tràn đầy, cảm thấy mình nhất định có thể thuyết phục Đường tổng, bắt lấy dự án này, kết quả cả chuyện gặp mặt còn không thành công!!!

Sau khi lên xe, Tống Chí Thượng an ủi Thịnh Hoàn Hoàn vài câu, sau đó còn nói: “Nếu không thì từ bỏ đi, vốn dĩ chúng ta không có ưu thế trong dự án này, mấy lão già kia biết rõ trong lòng, dù ba cô còn ở đây cũng không giành được.”

“Là ai đưa ra ý kiến phải làm dự án này?”

Tuy rằng dự án này rất có tiềm năng, nhưng tập đoàn chưa từng tiếp xúc với ngành này, cho nên không có ưu thế, nếu biết rõ không có hy vọng, vì sao còn lãng phí tâm tư?

Tống Chí Thượng mím môi: “Dự án này là Lăng Tiêu đề ra.”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi siết chặt.

Thì ra là hắn!!!

Thịnh Hoàn Hoàn vuốt tấm thẻ thuận tiện lấy đi từ lễ tân lúc gần đi, trong lòng càng kiên định ý tưởng muốn giành được dự án này của Đường thị.

Nếu Lăng Tiêu làm được thì vì sao cô không thể?

Trở lại Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bị người ta châm biếm

“Sao nhanh vậy đã trở về rồi, xem ra còn chưa gặp mặt được Đường tổng nữa.”

“Vốn dĩ chỉ là một đứa con gái chẳng hiểu cái gì cả, chúng ta đừng ôm hy vọng quá lớn với cô ta.”

“Làm nhiều ít nói lại, coi chừng như Trần Hạo Thiên đó, bị cảnh sát bắt đi cũng không biết là chuyện gì.”

“Làm việc làm việc, cứ như vậy thì rất nhanh chúng ta sẽ thất nghiệp thôi...”

Nghe từng câu trào phúng này, Thịnh Hoàn Hoàn thẳng lưng đi vào văn phòng giám đốc, cứ như chẳng có gi xảy ra mà xử lý văn kiện đầy bàn.

Bốn giờ rưỡi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn cầm túi văn kiện rời khỏi công ty trước.

Phía sau lại là một tràng bàn tán, giờ còn chưa tới thời gian tan tầm đã ngồi không yên, quả nhiên là thiên kim tiểu thư yếu ớt mỏng manh, không chịu nổi chút khổ nào.

Chuyện Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm trước thời gian lập tức truyền tới tai cao tầng công ty, đám cao tầng châm biếm, xem ra bọn họ đã quá lo lắng.

“Mới ngày đầu tiên đi làm đã ngồi không yên, loại người này chịu nổi trọng trách sao?”

“Tôi thấy không bao lâu nữa cô ta sẽ chịu không nổi chạy lấy người.”

“Dù sao vẫn còn trẻ, tâm cao khí ngạo, phỏng chừng đã bị đả kích ở Đường thị, không chịu được chúng ta cười nhạo nên chạy trước.”

Dương Lập cười cười, hỏi thư ký bên cạnh: “Cô ta xử lý xong những văn kiện đó rồi?”

Thư ký gật đầu: “Đúng vậy, tôi cố ý làm sai mấy số, đều bị cô ta khoanh tròn trả về.”

Nhanh như thế đã tìm ra sai lầm sao?

Dương Lập hơi bất ngờ: “Có người giúp cô ta?”

Thư ký lắc đầu: “Không có.”

Dương Lập gật đầu, xem ra ông ta phải thật sự cách nhìn với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngày mai tiếp tục tăng lớn lượng công việc.”

Tuy rằng ông ta có nhược điểm nằm trên tay Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cũng có rất nhiều cách trị cô, làm cô hiểu vị trí kia không phải dễ ngồi như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên xe đau nhức toàn thân mới hiểu được sự vất vả và áp lực trước kia của Thịnh Xán, nhưng cô chưa bao giờ có nghe thấy ba oán giận một câu!

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc cái cổ cứng đờ, lái xe rời khỏi Thịnh Thế.

Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào tấm thẻ của lễ tân mà thành công tiến vào hầm gara của tập đoàn Đường thị.

Tuy rằng Tống Chí Thượng không biết thân phận của giám đốc tân nhiệm Đường thị, nhưng lại nghe thấy đối phương là một người đàn ông còn trẻ.

Đàn ông trẻ đều có một sở thích tương tự, chính là xe.

Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi đi tới, rốt cuộc cũng thấy được một chiếc Bugatti màu đen.

Hai bên chiếc Bugatti này không có xe đậu, chỉ có nó cô đơn ở đó, đường cong thân xe đen nhánh trông rất khí phách

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức có thể khẳng định đây là xe của Đường tổng, cô đậu xe ở gần Bugatti, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm trước là vì chạy đến ẩn nấp trước thời gian Đường thị tan tầm.

Đường tổng thần bí đến mấy cũng phải đi làm tan tầm đúng không?

Chờ một hơi đến tận hai giờ, trong lúc này có không ít người lái xe rời đi, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không chờ được chủ nhân của chiếc Bugatti.

Khoảng 7 giờ, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy được một bóng dáng cao gầy đi ra từ cửa thang máy.

Vừa rồi thang máy kia chưa từng mở ra, cô suy đoán có thể đó là thang máy chuyên dụng của giám đốc.

Bóng dáng cao gầy kia đi ra từ thang máy xong thì đi thẳng đến chiếc Bugatti, hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của Thịnh Hoàn Hoàn.

Ánh đèn bãi đỗ xe lờ mờ, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn rõ diện mạo của người nọ, thấy anh ta tới gần Bugatti, đèn xe phía trước sáng lên thì lập tức xách cặp da xuống xe, bước nhanh chặn trước đầu xe.
Chương 240: Gặp phải Lăng Tiêu và Lam Nhan

Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Hoàn Hoàn dùng một lời dạo đầu tương đối không đặc sắc, nhưng lại khá an toàn: “Xin lỗi Đường tổng, mạo muội quấy rầy một chút, tôi là giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế thịnh...”

“Hoàn Hoàn, sao em lại ở đây?” Lời tự giới thiệu của Thịnh Hoàn Hoàn bị một giọng nói kinh ngạc cắt ngang.

“Anh là...”

Xuyên qua cửa sổ xe, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy rõ mặt người đàn ông này: “Anh Minh?”

Cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Đường thị.

Hiện tại, Đường tổng thần bí còn mời cô ăn cơm, chúc mừng cô ngồi lên vị trí của Thịnh Xán, con gái kế nghiệp cha.

Đường Nguyên Minh nhìn cô gái còn chưa tỉnh táo lại, mang theo chút ngu đần đáng yêu trước mặt mà không khỏi bật cười: “Chuyện anh là Đường tổng thật sự làm em khó tin như vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn thành thật gật đầu, ngượng ngùng nói: “Sớm biết là anh thì em đã trực tiếp gọi điện thoại, đâu cần đến bãi đỗ xe chờ anh lâu như thế.”

Đường Nguyên Minh cười nhạt, giọng nói trầm thấp hồn hậu rất dễ nghe: “Nói vậy là anh sai à?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em chỉ thực mâu thuẫn, nếu là việc tư em cảm thấy rất mừng vì là anh, nhưng ở việc công thì em hy vọng không phải là anh.”

Mừng vì anh là người quen, sầu là sợ nợ ân tình.

Đôi mắt Đường Nguyên Minh rất thông thấu, như có thể nhìn rõ linh hồn con người: “Yên tâm, anh không phải người chẳng phân biệt công và tư, anh chỉ cho em một cơ hội, có thể thành công thuyết phục anh không còn phải xem bản lĩnh của em.”

Anh ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc lên: “Anh là người làm việc rất bắt bẻ, cho nên em phải lấy ra tiêu chuẩn chuyên nghiệp.”

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý cười: “Đã rõ.”

Cô có chuẩn bị mới đến, mang tâm lý nhất định phải giành được dự án này.

Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện công việc, Đường Nguyên Minh hỏi hiện trạng của Nam Tầm, hai người bắt đầu trò chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện ở bên Đường Nguyên Minh làm cô cảm thấy rất tự tại, tựa như khi còn nhỏ thích đi theo phía sau anh, có cảm giác an toàn nói không nên lời.

Lúc ấy anh luôn che chở cho cô, tựa như người anh trai không gì không làm được trong mộng của cô.

Sau đó Đường Nguyên Minh hỏi chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, cô bị đuổi ra Lăng gia đã không phải bí mật gì.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới trầm ngâm: “Là em quá tự cho là đúng, xúc phạm điểm mấu chốt của anh ta, không trách được.”

Ngày mai chắc kết quả cũng có rồi, đến lúc đó chuyện của cô và hắn cũng nên có hồi kết. Cô không khỏi nhìn về hướng di động bên cạnh, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.

Cảm nhận được cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn thay đổi, Đường Nguyên Minh trầm trầm, anh biết cô gái trước mặt đã rung động với Lăng Tiêu, đây là chuyện làm người ta rất không thoải mái.

Đường Nguyên Minh rút một điếu thuốc ngậm ở bên môi, ngọn lửa sáng lên có chút chói mắt, chưa bậc lửa anh đã để thuốc xuống rồi ném qua một bên.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không sao, anh hút đi!”

Đường Nguyên Minh ném thuốc vào thùng rác, anh Minh của cô không thể hút thuốc.

Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu được hành động của Đường Nguyên Minh, không biết nên nói gì.

Đường Nguyên Minh nhếch môi lên, mang theo chút bất đắc dĩ mà nói: “Lát nữa phải về nhà cũ, nếu bị bà nội ngửi được mùi thuốc trên người anh thì sẽ mắng nữa!”

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Chứng minh bà nội rất thương anh.”

Đường Nguyên Minh không phủ nhận: “Đúng là vậy, anh nhập ngũ nhiều năm nên bà không thể lải nhải, hiện tại thì càng trầm trọng, muốn bổ sung hết mười năm thiếu thốn này.”

“Vậy anh phải trở về ở bên bà nhiều hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn trêu chọc, cô biết nguyên nhân chủ yếu Đường Nguyên Minh trở về là vì người nhà, dù sao họ đã không còn trẻ!

Nghe thấy lời này của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nâng bàn tay thon dài lên, búng một cái vào giữa mày Thịnh Hoàn Hoàn: “Con nhóc không lương tâm, uổng công thương em nhiều năm như vậy, sao không biết đau lòng cho anh, lỗ tai anh sắp chai cả rồi.”

“Đó cũng là anh xứng đáng, ai bảo anh đi một cái đến tận mười năm...”

Thời gian trôi qua thật nhanh, cơm ăn xong thì cũng đã nói chuyện nhà xong, kế tiếp nên nói đến công việc.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa tư liệu mang đến cho anh, lẳng lặng chờ Đường Nguyên Minh xem xong rồi mới mở miệng, logic rõ ràng, phân tích thấu triệt, trọng tâm chuẩn xác.

Những điều Đường Nguyên Minh lo lắng thì cô đã cân nhắc đến.

Đường Nguyên Minh thực vui mừng, không ngờ cô còn kiên cường thông minh, bình tĩnh thong dong hơn dự đoán, không khiếp đảm chút nào.

“Em cũng biết có rất nhiều công ty muốn làm dự án này, Thịnh Thế không có kinh nghiệm, cũng không có ưu thế ở phương diện này.” Sau khi nghiêm túc nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn nói, Đường Nguyên Minh rất khách quan đáp lại.

Nói cách khác, Đường thị có rất nhiều loại lựa chọn, vì sao lại chọn một công ty không có chút kinh nghiệm nào như Thịnh Thế?

Hiển nhiên làm vậy là không sáng suốt, Đường thị cũng không phải cơ cấu từ thiện.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, trên mặt hiện ra vẻ thong dong: “Đây là hoàn cảnh xấu của Thịnh Thế, nhưng cũng là ưu thế của Thịnh Thế.”

“Hừm?” Đường Nguyên Minh nhướng mày.

“Thịnh Thế chưa từng tiếp xúc loại dự án này, cho nên tất cả đều phải bắt đầu từ con số 0, tài chính đưa vào cũng sẽ nhiều hơn những công ty cạnh tranh khác, Thịnh Thế có ý cải cách, tất nhiên sẽ đặt trọng tâm vào dự án này.” Thịnh Hoàn Hoàn nói rõ từng câu: “Còn nữa, nguồn vốn của Thịnh Thế không thua đối thủ cạnh tranh nào, không có nỗi lo về sau mới có thể tập trung, đúng hạn mà làm tốt dự án, không phải sao?”

Thấy Đường Nguyên Minh không cắt ngang lời mình, Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Còn về đoàn đội, đây là danh sách chúng tôi liệt kê ra, đều là người ưu tú trong ngành, anh xem.”

Đường Nguyên Minh nhận lấy danh sách trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng: “Thật sự đều là tinh anh trong ngành, nếu em có thể kéo được những người này thì anh cũng có thể giao dự án cho Thịnh Thế làm.”

Xem ra sau lưng Hoàn Hoàn còn có quân sư rất xuất sắc!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những cái tên Đường Nguyên Minh chỉ vào, thật trùng hợp, đó đểu là những người khó lôi kéo nhất mà Tống Chí Thượng đã nói.

Tinh anh thì đúng là tinh anh, nhưng quá khó lôi kéo.

Xem ra Đường Nguyên Minh thật sự chẳng nương tay chút nào, công tư phân minh, yêu cầu này không thấp!

Người làm ăn đều biết, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết không phải vấn đề, mà những người này lại không giải quyết được bằng tiền!!!

Thịnh Hoàn Hoàn lấy bút ra, khoanh tròn mấy cái tên này rồi gật đầu với Đường Nguyên Minh: “Một lời đã định.”

Nhà ăn càng ngày càng an tĩnh, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện giờ đã khuya.

Đường Nguyên Minh đứng lên: “Không còn sớm, anh đưa em trở về!”

“Anh quên rồi là em lái xe tới à.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm chớp chớp mắt, từ chối tâm ý của Đường Nguyên Minh, Đường Nguyên Minh biết cô cố ý tránh né nên cũng không miễn cưỡng.

Đi ra từ nhà ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lam Nhan. Lam Nhan đeo khẩu trang, nhưng cô liếc nhìn một cái liền nhận ra cô ta, sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.

Lam Nhan đi qua, giơ bàn tay về hướng Lăng Thiên Vũ.

Lăng Thiên Vũ tránh đi tay cô, vùi khuôn mặt nhỏ vào lòng Lăng Tiêu, giữa mày Lăng Tiêu hiện lên chút không vui, sắc mặt lạnh lùng.

Rất nhanh, Lăng Tiêu cũng phát hiện cô và Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không thể tránh, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn “Gia đình ba người” Lăng Tiêu chậm rãi tới gần...
Chương 241: Cách Đường Nguyên Minh xa một chút, anh ta không phải người tốt

Sau khi Lăng Tiêu tới gần, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được rõ nhịp tim mình rối loạn, cô bất giác nắm chặt đôi tay, hoàn toàn không còn vẻ thong dong vừa rồi.

Hôm nay Lăng Tiêu mặc quần tây đen sơ mi trắng, tay áo xoắn lên, nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng quý khí sinh ra đã có sẵn kia vẫn vô cớ làm người ta cảm thấy thật đè nén.

Tầm mắt Lăng Tiêu xẹt qua người Thịnh Hoàn Hoàn, hắn phát hiện cô, nhưng cũng chỉ là như thế.

Liếc nhìn một cái rồi thôi, không chút gợn sóng mà nhìn đi nơi khác, lạnh lẽo xa cách như gặp một người chẳng quan trọng.

Mà hành vi kế tiếp của Lăng Tiêu cũng chứng thực bốn chữ “Người chẳng quan trọng” này. Chỉ thấy hắn ôm Lăng Thiên Vũ đi ngang qua bên cạnh cô.

Lăng Thiên Vũ cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức giãy giụa trong lòng Lăng Tiêu, đáng tiếc cậu không nói được, chỉ có thể không ngừng duỗi tay về hướng cô.

Nhìn bóng dáng lạnh nhạt cao lớn kia, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại, vị trí này hơi đau nhói.

“Thịnh tiểu thư.” Lam Nhan nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, tiếp theo gọi theo Lăng Tiêu: “A Tiêu, em nhìn thấy Thịnh tiểu thư.”

Lam Nhan là cố ý, cô ta biết rằng Lăng Tiêu thấy cô. Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không khống chế được mà nhìn về phía bóng dáng cao lớn lạnh nhạt kia, chỉ thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại ôm Lăng Thiên Vũ bước vào thương trường.

Thấy Lăng Tiêu không quay đầu lại đi rồi, Lam Nhan nói câu “Xin lỗi” với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng trên gương mặt lại không có ý xin lỗi nào: “Chúng tôi vừa ăn cơm chiều, dẫn Thiên Vũ ra đi dạo, mua chút đồ chơi về cho nó, tôi đi trước, A Tiêu và Thiên Vũ còn đang chờ tôi trong đó.”

Giọng điệu của cô ta cứ như đã là vợ chồng già với Lăng Tiêu.

Mãi đến khi Lam Nhan biến mất thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đứng ở đó.

Đường Nguyên Minh trầm thấp dặn dò cô như một người bạn: “Nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ việc tới tìm anh, đừng giống như trước đây nữa, chuyện gì cũng ngây ngốc vác lên vai mình, bạn bè là dùng để làm phiền mà.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới Đường Nguyên Minh còn ở một bên, cô rất cảm kích anh vì không hỏi gì cả.

Còn lời này của anh, Thịnh Hoàn Hoàn biết anh ám chỉ cuộc hôn nhân giữa cô và Lăng Tiêu, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Yên tâm, sẽ không.”

Sau khi tạm biệt Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn trở về Thịnh gia.

Đường Nguyên Minh ngồi trên chiếc Bugatti màu đen, nhìn theo hướng Lăng Tiêu biến mất, lấy điếu thuốc ra châm, tùy ý để sương khói lan tràn.

Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, ngực vẫn còn đau âm ỉ, giống như trên ngực có hai vết loét nhỏ, không phải rất đau, lại thời thời khắc khắc nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó.

Còn Lam Nhan thì Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không để trong lòng.

Nhìn từ tương tác vừa rồi giữa cô ta và cha con Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu dẫn cô ta đi theo có liên quan đến chuyện Thiên Vũ hồi phục, sau khi Lam Nhan duỗi tay bị Thiên Vũ từ chối thì Lăng Tiêu đã bày ra vẻ mặt không vui và không kiên nhẫn.

Cái Thịnh Hoàn Hoàn để ý là sự lạnh nhạt của Lăng Tiêu.

Hắn như không quen biết cô, cũng không quay đầu lại mà đi ngang qua bên cạnh cô, cả bước chân cũng chưa từng tạm dừng lấy một chút.

Rốt cuộc cô là cái gì với hắn?

….

Mộ Tư lại tới nữa!

Nhìn người đàn ông chặn trước đầu xe, Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ dừng lại, ngồi trong xe nhìn anh ta.

Thịnh Hoàn Hoàn đã không lời nào để nói với Mộ Tư.

Dưới ánh trăng, dáng người Mộ Tư thẳng tắp, cũng mặc âu phục đen sơ mi trắng, nhưng anh ta lại có vẻ ôn hoà sạch sẽ, không xa cách lạnh lẽo như Lăng Tiêu.

Mộ Tư mặc sơ mi trắng rất đẹp, trông rất quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Mà Lăng Tiêu mặc cái gì cũng cấm dục lạnh lùng!

Lúc này, trên mặt Mộ Tư hiện ra chút tức giận: “Em đi gặp Đường Nguyên Minh?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh lùng: “Anh theo dõi tôi.”

Không, sao cô lại quên, lúc sáng ra cửa sau xe có người theo dõi, đó là người của Mộ Tư.

“Hoàn Hoàn, cách Đường Nguyên Minh xa một chút, anh ta không phải người tốt.”

Mộ Tư không phải ngốc, anh ta đã phát hiện Đường Nguyên Minh cho người đưa tin của Lam Tiếu cho mình, thậm chí hoài nghi Bạch Tuyết về nước cũng có liên quan đến Đường Nguyên Minh.

Lúc ấy Mộ Thành Chu bị anh ta ép vào đường cùng, cho nên dùng Bạch Tuyết để xin Thịnh Xán một con đường sống và một mớ lộ phí chạy trốn.

Lý do này nghe rất hợp lý, nhưng nghiền ngẫm sâu vào đó thì sẽ thấy có vấn đề.

Lúc ấy Bạch Tuyết còn ở ngoại cảnh, làm sao ông ta giúp Bạch Tuyết tránh được tay mắt anh ta an bài, thần không biết quỷ không hay mà trở về?

Lúc ấy Mộ Thành Chu đã thua đến hai bàn tay trắng, chạy trốn khắp nơi, ông ta không có năng lực này, trừ phi có người đứng sau lưng giúp ông ta.

Còn nữa, dựa theo cách nói này, vì sao Mộ Thành Chu không trực tiếp đi tìm Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không dễ bắt bí hơn Thịnh Xán?

Mộ Thành Chu là người khôn khéo như thế, không có khả năng không biết nguy hiểm trong đó, trừ phi có lý do không ai biết.

Còn vì sao liên tưởng việc này với Đường Nguyên Minh, là bởi vì Mộ Tư người phát hiện lần này Mộ Thành Chu vượt ngục ra từng xuất hiện ở gần chỗ Đường Nguyên Minh.

Liên hệ tất cả với nhau làm Mộ Tư không thể không hoài nghi.

Nhưng anh ta không tìm thấy chứng cứ.

Bạch Tuyết bị Thịnh Xán nhốt ba tháng, thời gian kia Đường Nguyên Minh còn ở quân đội, Mộ Tư không thò tay vào đó được nên chuyện này không thể được chứng thực.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, chuyện Lam Tiếu là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ là Đường Nguyên Minh cho người cố ý cho anh ta biết.

Rõ ràng Đường Nguyên Minh đã biết việc này, lại không trực tiếp nói với Hoàn Hoàn, mà mượn miệng anh ta để truyền cho Hoàn Hoàn.

Từ đầu tới đuôi, Đường Nguyên Minh nhìn như không tham dự vào đó, kỳ thật lại đứng sau lưng thao túng tất cả.

Lòng dạ người đàn ông này thâm sâu đến mức làm người ta sợ hãi.

Đến bây giờ Mộ Tư vẫn không biết Đường Nguyên Minh cố ý quấy nước cho đục như vậy rốt cuộc là muốn làm gì...

Thịnh Hoàn Hoàn không để lời cảnh cáo của Mộ Tư trong lòng, Đường Nguyên Minh không phải người tốt, vậy Mộ Tư lại tính là gì?

Bọn họ đều biết mặc kệ là Mộ Tư hay Lăng Tiêu, hoặc là Đường Nguyên Minh, Cố Nam Thành, Tiêu Dịch, thậm chí caa3 Thịnh Xán, bọn họ đều không phải người tốt.

Muốn đứng trên đỉnh cao thì không khả năng hoàn toàn sạch sẽ.

Thời điểm phi thường, việc phi thường, người phi thường… phải làm ra phương pháp phi thường.

Về đến nhà, Thịnh phu nhân ôm Thịnh Hoàn Hoàn kích động đến phát khóc, lôi kéo cô đến phòng Thịnh Xán nói thật lâu, cũng không biết Thịnh Xán có nghe được hay không.

Cuối cùng thấy thời gian đã trễ, bà đau lòng Thịnh Hoàn Hoàn sáng mai còn phải đi làm nên mới chịu thả người.

Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn mới có thời gian xem di động, thu được không ít chúc mừng của bạn bè.

Cô tìm được Nam Tầm, gửi thông tin của những người mà Đường Nguyên Minh nhắc đến cho cô ấy: “Chị Nam Tầm, em cần thông tin cụ thể của mấy người này.”

Nếu tiền không thể giải quyết được, vậy chỉ có thể xuống tay từ chí thú!

Rất nhanh Nam Tầm đã đáp lại “Giao cho chị.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi một cái “Hôn gió” qua: “Có chị thật tốt.”

Nam Tầm mới kết thúc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn thì Cố Bắc Thành đã gửi một video đến, thì ra đêm nay Cố Nam Thành đã bán đấu giá căn nhà ngày trước của họ với giá 9800 vạn...
Chương 242: Chuyện ba vào tù có Thịnh Xán tham dự trong đó

Lúc này mới ly hôn mấy ngày, Cố Nam Thành đã vội vã rửa sạch quá khứ như thế, xem ra chuyện tốt giữa gã và Trần Do Mỹ đã đến gần.

Nam Tầm thuận miệng hỏi một câu: “Người mua là ai?”

Tên ngốc nào lại dùng số tiền trên trời mua căn nhà second-hand của người khác, căn nhà kia căn bản không đáng giá 9800 vạn, cao hơn không chỉ gấp đôi giá thị trường.

Lúc trước khi cô mua nhà, ưu tiên đầu tiên là phải yên tĩnh, không khí tốt, sáng sớm nghe được tiếng chim tiếng kêu, cho nên vị trí của nó không phải quá tốt.

Cố Bắc Thành lắc đầu: “Đối phương dùng tên giả, cho nên em cũng không rõ lắm.”

Nam Tầm: “Bắc Thành, cảm ơn em đã nói cho chị biết.”

Sau khi kết thúc trò chuyện, Nam Tầm bắt đầu điều tra mấy tinh anh kia cho Thịnh Hoàn Hoàn, vứt chuyện nhà ở ra sau đầu.



Sau khi đi ra thương trường, Lăng Tiêu toả ra hàn khí như một cái tủ lạnh di động, Lam Nhan nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn, không dám nói một tiếng.

Cô ta vốn định dẫn Thiên Vũ đi mua đồ chơi để cậu chậm rãi chấp nhận mình, có con nít nào mà không thích đồ chơi.

Nhưng đối mặt với những món đồ chơi mới lạ kia, Lăng Thiên Vũ không có chút hứng thú nào, sờ còn chưa sờ một cái, càng không muốn đi xuống khỏi người Lăng Tiêu.

Lam Nhan hao hết tâm tư lấy lòng, chọc Lăng Thiên Vũ phẫn nộ mà bắt lấy con chó bằng máy cô ta đưa tới rồi ném mạnh ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ lên, cả người đều run rẩy.

Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ dừng lại trên gương mặt cô ta: “Nếu đây là cách cô nói thì hiện tại liền cút cho tôi.”

Lam Nhan sợ hãi không nhẹ, cẩn thận đi theo phía sau Lăng Tiêu.

Mãi đến khi lên xe, Lam Nhan mới giải thích: “Em có cách, chỉ là cách này quá kích thích Thiên Vũ, sẽ làm nó nhớ tới... Nhớ tới vụ tai nạn xe kia, cho nên chưa đến đường cùng thì em không muốn dùng đến.”

Thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt lên chút nào, Lam Nhan lại vội nói: “Lúc trước ở Mỹ, vì sự nghiệp mà em bôn ba khắp nơi, cho nên xem nhẹ Thiên Vũ, nó bị...”

Lăng Tiêu liếc cô ta một cái, Lam Nhan nhớ tới cái gì lập tức nhỏ tiếng lại: “Khoảng thời gian đó em lại không ở bên cạnh nó, không bảo vệ tốt cho nó, cho nên Thiên Vũ mới hận em như thế.”

Lam Nhan cẩn thận mà nhìn Lăng Tiêu, qua hồi lâu mới nghe hắn nói: “Về sau chuyện gì không nắm chắc thì ít nói lại, lần này nếu không thể làm Thiên Vũ chấp nhận cô thì về Mỹ với anh ta cho tôi.”

Lam Nhan gật đầu: “Vâng, em đã biết.”

Trở lại Lăng Phủ, Lăng Tiêu nhìn thấy Lăng Hoa Thanh.

Lăng Tiêu giao Lăng Thiên Vũ cho Bạch quản gia, Lam Nhan muốn tiến lên nói chuyện với Lăng Hoa Thanh, bị Lăng Tiêu nhìn thoáng qua lại lui trở về: “Chào bác, bác ngồi, con đi xem Thiên Vũ.”

Lăng Hoa Thanh gật đầu, Lam Nhan rất bất ngờ: “Vậy con đi lên trước.”

Lăng Hoa Thanh đến làm Lăng Tiêu rất vui, hắn ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Ba tới lúc nào vậy, sao không nói trước một tiếng với con?”

Lăng Hoa Thanh cười cười: “Ba lại đây có mấy câu muốn nói với con, hiện tại ba là người rảnh rỗi, có rất nhiều thời gian, từ từ không sao cả.”

Lăng Tiêu nghiêm túc nghe: “Ba nói.”

Lăng Hoa Thanh nhìn lên lầu và hỏi: “Cô ta là mẹ ruột của Thiên Vũ?”

Thực hiển nhiên, “Cô ta” ám chỉ Lam Nhan.

Lăng Tiêu không phủ nhận.

Sau đó liền nghe Lăng Hoa Thanh nói: “Rất tốt, tâm lý con nít nhạy cảm, phải sống chung với mẹ ruột của mình thì thể xác và tinh thần mới khỏe mạnh lớn lên được.”

“Ba...” Lăng Tiêu nghe ra ngụ ý trong câu nói của Lăng Hoa Thanh.

Lăng Hoa Thanh thu lại nụ cười trên khóe miệng, nói càng đơn giản: “Ba không thích Thịnh Hoàn Hoàn.”

Hồi lâu vẫn không nghe thấy Lăng Tiêu đáp lại, cũng không thấy hắn chất vấn, Lăng Hoa Thanh bỗng không hiểu nổi tâm tư của hắn: “Ba vốn không nên can thiệp hôn nhân của con, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn này không thể.”

Lăng Tiêu nhìn Lăng Hoa Thanh, một lát sau mới bình tĩnh hỏi một câu: “Vì sao?”

Lăng Hoa Thanh dừng một chút mới trầm giọng nói: “Chuyện mẹ con năm đó, Thịnh Xán cũng có một phần, hơn nữa ba vào tù cũng có Thịnh Xán tham dự vào.”

Mười ngón tay thon dài của Lăng Tiêu bỗng căng thẳng: “Vì sao trước đó không nói cho con biết?”

Thịnh Xán!!!

Lăng Hoa Thanh lắc đầu: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ba không muốn con lại nhớ đến những chuyện cũ khó chịu đó, hơn nữa lúc ấy lấy thực lực của con căn bản không phải đối thủ của họ.”

Tay Lăng Tiêu dần dần buông ra: “Còn có ai?”

Lăng Hoa Thanh nói: “Hiện tại ba chỉ có thể xác nhận Thịnh Xán và Đường Thắng Văn.”

Đường Thắng Văn, cha của Đường Nguyên Minh.

Một con cá sấu khổng lồ giới thương nghiệp, một quan lớn trong quân bộ, tốt lắm!

Tay Lăng Hoa Thanh đặt lên lưng Lăng Tiêu mà nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ba vốn không tính nói chuyện này ra, nếu mẹ ruột của Thiên Vũ dọn vào, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng đã rời khỏi Lăng gia, con và cô ta cắt đứt nghiệt duyên, vậy kết thúc ở đây đi!”

Lăng Hoa Thanh cũng không nán lại Lăng Tiêu lâu, bởi vì không có được đáp án xác định từ Lăng Tiêu, vì thế trước khi rời đi, ông ta lại nói với Lăng Tiêu.

Ông ta nói: “Tiêu Nhi, mấy năm nay ba chịu khổ trong tù, chưa bao giờ muốn nhắc đến trước mặt con, nhưng nơi đó khổ đến mấy chắc con có thể tưởng tượng ra, hy vọng con đừng làm ba thất vọng.”

Lăng Hoa Thanh vừa đi không bao lâu, Lăng Tiêu đã nhận được tin nhắn của An Lan: “Con trai, ngày mai chúng ta gặp mặt đi!”

Lăng Tiêu nhớ tới lời Lăng Hoa Thanh nói, nghĩ đến An Lan từng có quan hệ với Thịnh Xán thì đáy lòng sinh ra chán ghét cực đô: “Tôi không có thời gian.”

“Vậy ngày mốt?” An Lan vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thấy Lăng Tiêu hồi lâu không đáp lại, An Lan lại soạn tin nhắn gửi qua: “Tiêu Nhi, dù ba con nói gì với con thì cũng đừng tin. Đối đãi tốt với Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ nhìn ra được đó là một cô gái tốt, trong lòng có con, đừng làm ra chuyện làm mình hối hận.”

Sau khi gửi tin nhắn này ra, cuối cùng An Lan cũng an tâm một chút.

Lăng Hoa Thanh đến phủ của Lăng Tiêu, ông ta sẽ nói gì với Lăng Tiêu, An Lan có thể suy đoán đại khái ra vài phần, đáng tiếc Lăng Tiêu không muốn gặp bà!

An Lan cũng không biết tin nhắn của mình sẽ trở thành ngòi nổ bậc lửa toàn bộ oán hận của Lăng Tiêu.

Lúc này An Lan đề cập đến Thịnh Hoàn Hoàn, còn nói tốt cho cô đã hoàn toàn chứng minh với Lăng Tiêu rắng bà và Thịnh Xán từng có tư tình.

Nghĩ đến An Lan liên hợp với người ngoài đưa ba mình vào tù, Lăng Tiêu rất hận: “An Lan, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

Gửi xong tin nhắn này, chiếc điện thoại đã tan nát trong tay Lăng Tiêu.

An Lan nhìn thấy tin nhắn của Lăng Tiêu thì cả khuôn mặt trắng bệch.

Sáng sớm, một tin tức lớn bùng nổ lan truyền trong group bạn bè.

Cố Nam Thành bán đấu giá tổ ấm tình yêu đã ở mấy năm với vợ trước Nam Tầm, tối hôm qua bị một kẻ thần bí dùng giá trên trời cả ngàn vạn giành được, trong một đêm biệt thự cao cấp đã bị san bằng thành bình địa.

Nam Tầm bị bạn bè gọi đến đánh thức, mới biết được căn nhà kia đã không còn tồn tại, trở thành một mảnh phế tích hoang vu.

Nghe thấy tin tức này, ngực Nam Tầm như bị mũi đao đâm vào, đau đớn tràn ra toàn thân, cô xốc chăn lên, không đổi cả áo ngủ mà lái chiếc xe vừa mua đi đến tiểu khu.

Căn biệt thự quen thuộc kia thật sự biến mất, không còn lại cả một cục gạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK