Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Đứa trẻ vừa sinh ra đã chết, là một đứa bé trai

Tích Nhi nhìn Lăng Tiêu, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, miệng mếu máo, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Lăng lão thái thái lập tức đau lòng hỏng rồi: “Xảy ra chuyện gì, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc...”

Càng an ủi nước mắt của Tích Nhi càng như vỡ đê, muốn ngăn cũng ngăn không được, cô bất lực lại tủi thân mà nói: “Bà nội, anh hai không thích con.”

Trong thế giới của Tích Nhi luôn chỉ có dì Hà, hiện giờ có thêm anh hai và bà nội, trong lòng vui vẻ biết chừng nào, đặc biệt cô phát hiện anh hai trông đẹp như vậy, cô thật quá vui mừng.

Trước kia chỉ xem ảnh chụp, trong ảnh không đẹp bằng người thật!

Nhưng anh hai hung dữ quá, có phải anh không thích Tích Nhi hay không?

Lăng Tiêu tự động mang uy nghiêm, khi không cười không giận đã uy, Tích Nhi đâu chịu đựng được, vừa sợ hãi vừa thương tâm mà khóc.

“Không có, không có, sao anh hai lại không thích Tích Nhi chứ, anh hai thích Tích Nhi.” Lăng lão thái thái chân tay luống cuống mà an ủi, cuối cùng trút hết tức giận lên người Lăng Tiêu: “Đều tại con, cả ngày lạnh mặt không cười một cái, xem con làm em gái sợ tới mức nào rồi!”

Lăng Tiêu vô tội nằm cũng trúng đạn: “...”

Mới bắt đầu đã mách lẻo, về sau còn tới mức nào?

Xem ra sau này đứa em gái này sẽ làm hắn rất đau đầu!

Lăng Tiêu nâng tay lên đặt lên đầu Tích Nhi, tóc cô rất mềm mại, một cảm xúc xa lạ nảy lên trong lòng hắn, môi nhạt khẽ mở, giọng nói không lạnh mà có chút ôn hoà: “Đừng khóc, anh không có nói là không thích em.”

Tích Nhi giật mình, đáng thương mà nhìn hắn: “Thật không?”

Lăng Tiêu: “Thật.”

Tích Nhi nghe xong thì nín khóc mỉm cười, híp mắt cọ cọ bàn tay Lăng Tiêu, như con dê con ngoan ngoãn làm người ta trìu mến.

Dì Hà và Lăng lão thái thái nhìn hành động của hai anh em mà vui vẻ đỏ mắt. Đặc biệt là dì Hà, bà luôn lo lắng Lăng Tiêu sẽ không thích Tích Nhi.

Thứ nhất là cái bớt trên mặt Tích Nhi dọa người, thứ hai Tích Nhi không phải do Lăng Tiêu nhìn lớn lên, hơn nữa còn có chuyện của An Lan, dì Hà lo Lăng Tiêu sẽ không có tình anh em với Tích Nhi.

Hiện tại xem ra là bà lo lắng dư thừa.

Đúng lúc này, giọng nói của Tích Nhi lại vang lên: “Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu.”

Nghe đến câu nói này, vẻ mặt dì Hà từ vui mừng biến thành lo lắng, nhớ tới những lời nói của mình với Thịnh Hoàn Hoàn thì ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Lăng Tiêu, tim đập “Thình thịch”, vội tiến lên kéo Tích Nhi qua: “Tích Nhi, dì dẫn con đi ăn bánh kem.”

Tích Nhi nghĩ đến cái bánh kem xinh đẹp lại ngon miệng hồi sáng thì lập tức quên Thịnh Hoàn Hoàn ra sau đầu.

Dì Hà và Tích Nhi đi rồi, Lăng lão thái thái xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, dặn dò Lăng Tiêu: “Tình trạng của Tích Nhi đặc thù, bà không dẫn nó về nhà cũ, mấy ngày nay bà sẽ ở đây, chuẩn bị quần áo và phòng giúp con bé, dạy nó một số đạo lý đơn giản, con cũng tìm cho nó hai người thầy tốt đi.”

Nói tới đây, Lăng lão thái thái lại nhịn không được nghẹn ngào: “Con bé này vẫn luôn ở tầng hầm bí mật kia, không có thơ ấu, chưa từng đi học, bà...”

Lăng lão thái thái nói không được, che miệng đau lòng rơi lệ, tay còn lại nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, hứa với bà nội, nhất định phải chiếu cố Tích Nhi, đừng để nó chịu chút tủi nhục nào nữa.”

Lăng Tiêu đỡ lão thái thái ngồi xuống, bàn tay thon dài sạch sẽ vỗ nhẹ lưng bà: “Yên tâm đi bà nội, nếu nó gọi con một tiếng anh hai thì con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Con nói như thế thì bà nội cũng an tâm rồi.” Lăng lão thái thái vui mừng gật đầu: “Giao Tích Nhi cho con, bà cũng yên tâm.”

Sau đó lão thái thái lại hỏi: “Bảo người đi đón Hoàn Hoàn chưa? Sao giờ còn chưa tới?”

Lăng Tiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi của lão thái thái, bước chân thon dài đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn đóng kín ra để ánh nắng chiếu vào.

Ánh sáng soi vào gương mặt Lăng Tiêu, ngũ quan của hắn thâm thúy lập thể, mỗi bộ phận đều xuất sắc, tựa như tác phẩm nghệ thuật do thượng đế cẩn thận điêu khắc ra, da hắn trơn bóng sạch sẽ, ít có người đàn ông nào được như hắn.

Chỉ là lúc này trên mặt hắn có thêm một tia hung ác: “Bà nội, kể cho con nghe chuyện Tích Nhi đi!”

Tuy rằng hành vi của Tích Nhi nhìn rất ấu trĩ, nhưng kỳ thật tuổi thực tế của cô đã là 23, còn lớn hơn Thịnh Hoàn Hoàn một tuổi. Năm Tích Nhi ra đời, Lăng Tiêu mới hơn hai tuổi một chút, căn bản không có ký ức gì.

Lăng lão thái thái nhớ lại chuyện năm đó, trên mặt không còn vẻ vui sướng vừa rồi mà trở nên rất nặng nề.

Có một số việc, nếu có thể thì lão thái thái cũng không muốn để Lăng Tiêu biết, nhưng bà biết dù không nói thì hắn cũng sẽ đi điều tra.

Vì thế sau một hồi im lặng, lão thái thái trầm ngâm: “Dì Hà nói năm đó ba con hoài nghi Tích Nhi không phải con ruột mình nên tự tay bóp chết con bé, bảo dì Hà ôm đi chôn. Cũng may Tích Nhi mạng lớn, còn có nhịp tim nên sống lại.”

Lão thái thái dừng một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Bà cũng biết một ít chuyện, có lẽ dì Hà không nói sai.”

Lăng Tiêu nghe xong lời này thì thật lâu sau vẫn không nói gì.

Cho nên bà nội cũng tin là ba “Bóp chết” Tích Nhi.

Lão thái thái nhìn bóng dáng cô đơn lạnh lẽo của Lăng Tiêu, đau lòng mà nói: “Tiêu Nhi, ba con phạm sai lầm, cũng đã bị trừng phạt rồi, hiện giờ ba con đã ra tù, cứ quên đi những chuyện không tốt quá khứ đó đi!”

Mấy năm nay Lăng Tiêu chưa bao giờ cho rằng Lăng Hoa Thanh có sai lầm gì, cho dù ông ta giết người! Bởi vì người kia đáng chết!

Nhưng hiện tại, Lăng Hoa Thanh “Giết” Tích Nhi, nếu cô ấy thật là con của An Lan và gian phu thì Lăng Tiêu không có gì để nói, đáng tiếc đó lại là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với hắn.

“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ba không bỏ qua cho cả một đứa trẻ?”

“Tiêu Nhi...”

Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt trở nên rất sắc bén: “Con muốn biết, năm đó bọn họ còn chưa dọn ra khỏi nhà cũ, cho nên bà nội cũng biết đúng không?”

Lăng lão thái thái không phủ nhận, chỉ là vẻ lo lắng trên mặt càng mãnh liệt: “Tiêu Nhi, những chuyện đó đều đã qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”

Giọng nói của Lăng Tiêu lại trầm xuống vài phần: “Nhưng đối với con thì nó chưa từng qua đi.”

Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Lăng Tiêu, lão thái thái không đành lòng, bà dời mắt đi, qua một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Hình như là vì Đường Thắng Văn.”

Đường Thắng Văn!!!

Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu nghe thấy cái tên này. Lần đầu tiên là do Lăng Hoa Thanh nhắc tới, lần thứ hai là hiện tại lão thái thái đang nói.

Lăng lão thái thái nói: “Bà cũng không biết nhiều về chuyện năm đó, chỉ biết ba và mẹ con vì Đường Thắng Văn mà cãi vã một thời gian, lúc ấy mẹ con kiên quyết không thừa nhận, sau đó ngừng nghỉ thật lâu, mãi đến khi Tích Nhi sinh ra.”

“Sau khi Tích Nhi “Không còn”, mẹ con muốn ly hôn, làm rất lớn chuyện, ba con thì không muốn. Lúc sau mẹ con tuyệt thực một thời gian rất dài, mấy lần phải truyền dịch để giữ mạng, mãi đến sau này lại có thai.”

“Đứa trẻ kia đâu?” Lăng Tiêu gặn hỏi không bỏ.

Lão thái thái đau đớn mà nhắm mắt lại: “Đứa trẻ kia sinh ra liền chết, là con trai.”

Hôm nay cho ad nợ một chương nhé ạ
Chương 250: Đứa nhỏ không phải của ông ta?

Đứa nhỏ sinh ra liền chết?

Không có, rõ ràng đứa bé kia còn sống.

Lăng Tiêu nghĩ đến gương mặt có vài phần tương tự mình thì trái tim đau như bị dao cắt.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cậu ở Mỹ, cậu cười thật nịnh nọt: “Chào, nghe nói anh đến từ Hải Thành, chúng ta xem như nửa đồng hương, nể mặt chúng ta có duyên như thế, về sau tôi che chở cho anh, thế nào?”

Rõ ràng mang theo một đám đàn em hùng hổ đi tới, dọa đám người quanh bàn ăn của hắn chạy hết, nhưng khi tới trước mặt lại cười như con thỏ vô hại.

Lúc ấy hắn vừa đến Mỹ, ngày đầu tiên đến trường học báo danh, nhìn người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt trước mắt thì chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Cậu là ai?”

Cậu cười thực gợi đòn: “Anh không phát hiện chúng ta trông rất giống nhau sao? Không chừng hai ta là anh em ruột thất lạc nhiều năm.”

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy não thằng nhãi nhuộm tóc vàng này có bệnh, tất nhiên là cách xa cậu ta ngàn dặm: “Ranh con, ba mẹ tôi chỉ sinh một đứa con trai, cho nên đừng nhận quan hệ bậy bạ.”

Ai ngờ cậu ta lại nhướng mày, nói một câu: “Vậy thì chưa chắc nhé!”

Sau đó cậu khí phách chỉ vào hắn và nói: “Tóm lại An Niên tôi nhất định sẽ bảo kê cho anh, nếu có ai đui mù ăn hiếp anh thì tôi nhất định xử hắn.”

Nói xong, cậu dẫn một đám đàn em nghênh ngang bỏ đi.

Lúc ấy hắn cảm thấy thằng nhãi này muốn học người ta làm lão đại đến điên rồi!

Nhưng qua ngày hôm đó, ngày nào cậu cũng tới tìm hắn, tính tình đặc biệt tốt, mặc kệ hắn mặt lạnh xua đuổi, cậu trước sau vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Cậu nói muốn che chở cho hắn, để hắn đi ngang ở trường, kết quả hắn còn phải thường xuyên chùi đít giúp họ, vì thế không hiểu sao hắn lại trở thành lão đại của một đám côn đồ.

“Tiêu Nhi, Tiêu Nhi?” Lăng lão thái thái nôn nóng kêu gọi, kéo Lăng Tiêu ra khỏi hồi ức.

Lão thái thái thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt thì trấn an: “Đứa bé kia không có duyên với chúng ta, hiện tại chúng ta có Tích Nhi, đây là ông trời chiếu cố.”

Không có duyên?

Đáy mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia đau đớn, nửa năm trước khi cậu bị tai nạn xe chết đi, cậu từng nắm tay hắn mà nói: “Anh hai, em luôn có một bí mật không nói với anh, kỳ thật em là em ruột của anh thật, em tên là An Niên, theo họ mẹ, mẹ em là An Lan.”

Đã quá muộn, khi hắn biết bí mật này thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chết đi trước mặt mình.

“Nó không có chết.”

“Cái gì?”

Lăng Tiêu đột nhiên nói với Lăng lão thái thái: “Nó không có chết, sống đến 22 năm.”

Cậu vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, chưa bao giờ được sống đường đường chính chính, sau khi chết cũng không ai biết cậu tồn tại, hắn không muốn cả đến lúc chết cậu cũng bị người ta quên đi.

Lăng lão thái thái khiếp sợ mà nhìn hắn, thân thể hơi run run: “Con nói là em trai con?”

Lăng Tiêu nói: “Đúng, nó không chết, vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, theo họ mẹ, tên là An Niên.”

Lăng lão thái thái run rẩy lắc đầu: “Không, không có khả năng, rõ ràng bà tận mắt nhìn thấy thi thể của em trai con.”

Lăng Tiêu đột nhiên kéo bức màn lên, hoàng hôn lúc này ngoài cửa sổ làm hắn cảm thấy rất chói mắt: “Không ai thấy được đứa trẻ sinh ra, làm sao bà nội xác định thi thể kia là em con?”

Lăng lão thái thái giương miệng, nửa ngày vẫn nói không ra lời.

Qua thật lâu bà mới tìm về giọng nói của mình, bước nhanh đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Con nói nó còn sống, nó ở đâu?”

Nhìn phản ứng của lão thái thái, trong lòng Lăng Tiêu càng đau đớn, giọng nói khàn khàn: “Nó đã chết, chết vì tai nạn xe hồi đầu năm.”

“Chết... Đã chết?” Mặt Lăng lão thái thái trắng nhợt, vài giây sau cả người đã ngã xuống đất.

“Bà nội.” Lăng Tiêu vội đỡ lấy bà, cẩn thận dìu bà ngồi xuống.

Lăng lão thái thái giương miệng, vẫn luôn run rẩy, sau một lúc lâu mới đau đớn khóc thành tiếng: “Tạo nghiệt... Lăng gia chúng ta đã tạo nghiệt gì...”

Nghe thấy tiếng khóc xé lòng này, Lăng Tiêu bỗng hơi hối hận đã nói chuyện của An Niên cho lão thái thái, nhưng có một số việc hắn phải làm rõ.

Tỷ như, ba có biết An Niên còn sống hay không?

Vì sao An Lan phải dùng một cái thai chết để giấu trời qua biển, đưa An Niên vừa ra đời đến Mỹ, trộm nuôi nấng lớn lên?

Năm đó Lăng Tiêu cũng không hiểu nổi mấy vấn đề này, bởi vì chuyện quá khứ của An Lan, Lăng Tiêu đoán được một vài điều, sở dĩ An Niên vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ và theo họ mẹ là vì cậu không phải huyết mạch của ba.

Hắn cũng từng gọi điện thoại chất vấn An Lan về thân phận của An Niên, kết quả được nghe thấy trùng khớp với suy đoán của hắn. Cho nên những năm gần đây hắn càng hận An Lan.

Nhưng hiện tại, thân phận của Tích Nhi bị xác nhận, Lăng Tiêu bắt đầu hoài nghi chuyện mà hắn luôn cho là đúng có khả năng không phải như mình đã nghĩ.

Đáng tiếc An Niên đã chết, thi thể của cậu bị đốt thành tro, bị an táng ở dị quốc tha hương.

“Vì sao nó vừa sinh ra đã bị tiễn đi?” Tuy không đành lòng, nhưng sau khi lão thái thái bình tĩnh lại một chút, Lăng Tiêu vẫn mở miệng hỏi: “Có phải cũng là vì ba hoài nghi nó không phải con của ba không?”

Lão thái thái lắc đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Bà không biết, lúc ấy họ đã dọn ra ngoài ở.”

Lăng Tiêu xoa xoa mặt, nói với lão thái thái: “Con đi lấy một thứ.”

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu cầm hai cuốn album tiến vào.

Lúc này cảm xúc của lão thái thái đã vững vàng rất nhiều, Lăng Tiêu đưa một quyển album cho bà: “Đây là con tìm được khi thu gom di vật của An Niên, bên trong có ảnh hồi nhỏ của nó.”

Lăng lão thái thái nhận lấy rồi mở album ra, từng tấm hình trẻ con xuất hiện trước mắt.

Hình An Niên đầy tháng, kỷ niệm 100 ngày, lưu niệm đầy năm, sinh nhật hai tuần tuổi...

Vừa xem hai tấm đầu, Lăng lão thái thái đã khóc không thành tiếng: “Đứa nhỏ này giống y như ba con hồi nhỏ như đúc, nó là huyết mạch của Lăng gia chúng ta...”

Mặt Lăng Tiêu không còn chút máu, đôi tay siết chặt thành quyền.

An Niên cũng là đứa em cùng cha cùng mẹ với hắn. Một khi đã vậy, vì sao An Lan lại muốn tiễn cậu đi, vì sao không cho An Niên nhận ba?

Lăng Tiêu biết rõ Lăng Hoa Thanh yêu thương mình đến mức nào nhất, nếu ông biết An Niên là con mình thì nhất định cũng sẽ yêu quý và bồi dưỡng gấp bội.

Lăng Tiêu nhớ tới giọng nói chắc chắn của An Lan thì nói với Lăng lão thái thái: “Sau khi biết thân phận của An Niên, con có gọi điện thoại chất vấn người kia, bà ta nói An Niên không phải con của ba.”

Lăng lão thái thái lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không có khả năng, nó chính là con của ba con, trong mấy anh em thì ba con đẹp nhất, môi hồng răng trắng, ai cũng khen nó xinh đẹp, cho rằng nó là con gái, đứa trẻ trong ảnh giống ba con hồi nhỏ như đúc.”

Lúc nói chuyện, lão thái thái nhanh chóng lật ra sau, mãi đến khi An Niên trưởng thành, ngũ quan vẫn có vài phần tương tự Lăng Hoa Thanh khi còn trẻ.

Nước mắt của lão thái thái sắp chảy khô, đau đớn mà nói với Lăng Tiêu: “An Niên là con của ba con, Tích Nhi cũng là con của ba con, nhưng vì sao, rốt cuộc vì sao lại làm thành như vậy...”
Chương 251: Tôi không muốn đợi thêm giây nào nữa

Đúng vậy, rốt cuộc vì sao lại làm thành như vậy?

Nghi hoặc của Lăng lão thái thái cũng là bối rối trong lòng Lăng Tiêu.

Một là Tích Nhi, mới sinh ra đã bị ba “Bóp chết”. Hai là An Niên, cũng vừa sinh ra thì “Đã chết”, nhưng họ đều chưa chết mà khỏe mạnh trưởng thành.

23 năm qua Tích Nhi nhận hết cực khổ, dung mạo của An Niên thì vĩnh viễn ngừng lại trên di ảnh 22 tuổi!!!

Sự bất hạnh của Tích Nhi, cái chết của An Niên, rốt cuộc là ai sai?

Nếu bọn họ không “Chết”, không rời khỏi Lăng gia thì kết cục có thay đổi hay không?

Trong một quyển album có ảnh lúc An Niên vào đại học, bên trong có không ít chụp ảnh chung giữa cậu và Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái nhìn thấy ảnh chụp của hai anh em thì càng khóc không thành tiếng, nói thẳng là “Tạo nghiệt”!

Lăng lão thái thái luôn cảm thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan kết hợp là một đoạn nghiệt duyên.

Lăng Tiêu châm điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ rồi kéo bức màn ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi, gió thổi vào hơi se lạnh.

Hắn nhớ tới tối hôm qua sau khi Lăng Hoa Thanh rời đi, An Lan có gửi tin nhắn tới.

Bà nói: “Tiêu Nhi, dù ba con nói gì với con thì cũng đừng tin. Đối đãi tốt với Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ nhìn ra được đó là một cô gái tốt, trong lòng có con, đừng làm ra chuyện làm mình hối hận.”

Bà nói với hắn những lời này rốt cuộc xuất phát từ động cơ gì? Là sợ hắn ngược đãi con gái của tình nhân cũ hay là những lời mà ba nói với hắn có sai lệch so với sự thật?

Lão thái thái ôm album rơi nước mắt, khóc thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, mãi đến khi Tích Nhi đẩy cửa tiến vào: “Bà nội, anh hai, hai người ăn bánh kem không? Cái bánh này rất ngon.”

Lão thái thái vội lau nước mắt rồi cùng ăn bánh kem với Tích Nhi, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu búng rơi tàn thuốc, xoay người rời khỏi phòng dì Hà.

Lăng Tiêu bước nhanh trở lại phòng sách rồi gọi điện thoại, hắn quyết định tra rõ chuyện năm đó.

Hắn phải biết được rốt cuộc hai người đàn ông Thịnh Xán và Đường Thắng Văn này từng có quan hệ không chính đáng với An Lan hay không.

Hắn phải biết năm đó Lăng Hoa Thanh bị người ta gài bẫy đưa vào tù, người đứng phía sau màn rốt cuộc là ai.

Hắn phải biết những lời Lăng Hoa Thanh nói với mình có phải nói dối hay không...



Biệt thự lưng chừng núi

Tối hôm qua An Lan nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu thì đau lòng đến cả đêm không ngủ, con trai của bà lại nói “An Lan, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

Không người mẹ nào chịu đựng được sự đau đớn này, tim An Lan như đao cắt, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Hoa Thanh, chất vấn rốt cuộc ông ta đã nói gì với Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh chỉ lạnh lùng cười rồi cúp máy.

Bà lại gọi qua, nhưng máy đã tắt.

Sau đó ông ta mất tích một ngày một đêm, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Lúc này, An Lan đứng ngoài ban công, trên mặt không nhìn ra chút ủ rũ nào, lớp trang điểm che khuất quầng thâm dưới mắt bà, trông thật khoé léo lại rất thướt tha.

Bà đang cầm một chiếc di động, tay còn lại kẹp điếu thuốc lá, tư thế hút thuốc và sương khói phun ra từ đôi môi đỏ làm bà trông rất đa tình quyến rũ.

Nhưng lúc này trong mắt bà lại hiện đầy sát khí: “A Vinh, nghĩ cách giết ông ta, tôi không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.”

Giọng nói của một người đàn ông lập tức truyền đến: “Phu nhân, nếu nhiệm vụ lần này thất bại thì có lẽ tôi sẽ bị phát hiện.”

An Lan nắm chặt di động, giọng nói lạnh như băng sương: “Tôi muốn ông ta chết, không tiếc mọi giá.”

“Được, bà cứ chờ tin của tôi.”

Sau khi tắt máy, An Lan bế búp bê vải đáng yêu bên cạnh qua, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt nó, như đối đãi với đứa con của mình: “Tích Nhi, con phải phù hộ mẹ, lần này nhất định phải giết chết con ác quỷ kia, báo thù cho con và em trai.”

Đêm khuya vùng ngoại thành tràn ngập mùi máu tanh, nơi viên đạn lao qua để lại một mảnh bừa bãi.

Lăng Hoa Thanh ngã vào vũng máu, bên cạnh có mấy thi thể đang nằm, tiếng súng cuối cùng vang lên, Vinson bước nhanh vọt ra, đỡ Lăng Hoa Thanh trúng đạn lên xe.

Hà Vinh đứng lên từ điểm phục kích, tay phải anh ta đang không ngừng nhỏ máu, súng ngắm nằm bước chân anh đã nhiễm máu tươi.

“Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”

Nửa giờ sau, An Lan thu được tin này.

Mặt An Lan từ từ trắng đi, bà đau khổ nhắm mắt lại, vài giây sau lại không cam lòng mà mở ra, lập tức soạn tin nhắn gửi đi: “Thân phận của cậu không bị bại lộ đó chứ?”

“Không có, nhưng không ít anh em đã chết, tôi không xử lý hiện trường được, hiện tại điều tôi lo lắng chính là họ sẽ tra được Đường tiên sinh, dù sao cũng là do ông ta mượn người.”

“Yên tâm đi, bọn họ không tra được.” An Lan rất hiểu Đường Thắng Văn, ông ta làm việc luôn cẩn thận, cho dù họ tra được thân phận thi thể cũng không tìm được Đường Thắng Văn: “Hiện tại cậu ở đâu?”

“Vừa đến bệnh viện, bả vai Lăng Hoa Thanh trúng đạn, đang phẫu thuật.”

Hà Vinh là môt tay xạ kích rất xuất sắc, anh ta biết mình bắn lệch phát súng bắn vào Lăng Hoa Thanh, chỉ cần xuống chút nữa là bắn trúng tim, đáng tiếc...

Vinson kia xuất hiện không phải lúc.

“Cẩn thận một chút, chú ý an toàn đừng bị phát hiện, nếu có cơ hội ra tay giết ông ta thì đừng để ông ta sống sót rời khỏi bệnh viện.”

Thù hận của An Lan đối với Lăng Hoa Thanh đã cao đến mức không muốn ông ta sống lâu thêm một khắc, ai biết tiếp theo con quỷ kia lại làm cái gì. Bà tuyệt đối không cho phép ông ta tiếp tục tổn thương Tiêu Nhi.

Vừa gửi tin nhắn đi thì rất nhanh di động của An Lan lại chấn động, bà nghĩ là Hà Vinh đáp lại, không ngờ lại là dì Hà gửi tin nhắn đến.

An Lan không nghĩ nhiều mà click mở, đôi mắt từ từ trợn to.

Dì Hà nói cái gì?

Bà nói Tích Nhi, Tích Nhi của tôi còn sống.

“Nhị phu nhân, hôm nay kết quả kiểm tra DNA của Nhị lão gia và thiếu gia đã có, đồng thời còn có một kết quả khác. Mấy năm nay, tôi luôn cất giấu một bí mật không dám nói với bà, bởi vì tôi cảm thấy chưa tới lúc, hiện tại rốt cuộc cũng tới rồi. Nhị phu nhân, bà hãy nghe cho kỹ, Tích Nhi không chết, con gái bà không chết, nó còn sống, còn tồn tại.”

An Lan cứ nhìn chằm chằm tin nhắn này vài lần, cuối cùng bấm số của dì Hà, tay run rẩy đưa điện thoại đến bên tai, hốc mắt tràn ra hơi nước, làm tầm mắt bà mơ hồ.

Cú điện thoại này giằng co gần hai mươi phút mới kết thúc.

Một giờ sau, An Lan xuất hiện ở Lăng Phủ, được dì Hà dẫn dắt mà cẩn thận đi vào phòng Tích Nhi...

Mà lúc này, Lăng Tiêu đang ở bệnh viện, ngồi ngoài cửa phòng giải phẫu mà hút từng ngụm thuốc.

Vinson quỳ một gối trước mặt Lăng Tiêu, vẫn quỳ mãi không đứng dậy.

Y tá và bác sĩ nhìn cảnh này thì không ai dám tiến lên, chỉ đứng xa xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh làm người ta sợ hãi đó.

Mãi đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra, Lăng Hoa Thanh giải phẫu thành công, không có nguy hiểm sinh mạng, Lăng Tiêu mới nhìn về phía Vinson: “Điều tra rõ người sai khiến sau màn, nếu lần này vẫn tra không ra thì cậu không cần trở về nữa.”

“Thuộc hạ nhận lệnh.” Vinson gật đầu, nhận lệnh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK