Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Binh lực đóng giữ của Lâu Diệp đã rút về một phần lớn nhưng
cũng còn lại không ít người, còn có không ít người đang chạy đến hướng này, mà thủ hạ của Trấn Tây Vương còn có bảy vạn trú binh cũng đang chạy tới bên này.

Vì thế nên nếu xét về nhân số thì cũng không sợ hắn ta! Trong lòng Ninh Úc biết, trận giết chóc này là do hắn mà ra, chỉ cần hắn đập tan vòng vây trở lại Đại Dục thì cho dù Lâu Diệp có không cam lòng cũng chỉ có thể thu binh.

Thế là hắn không hề quay đầu lại mà thẳng tiến không lùi, máu me tung tóe, giống như nhuộm đỏ hai mắt hắn!
Lực sát thương của hắn quá mạnh, mà Ninh Tương Y yểm hộ bên cạnh cũng giúp cho hắn không bị thương đến một sợi lông nào!
Thấy người quan trọng nhất sắp bỏ đi, trú binh của Đại Dục đang tập kết, mà hắn ta lại bị Trấn Tây Vương chặn đường! Đại tướng quân cắn răng nhưng lại không thể làm gì, vừa thả tín hiệu vừa không cam lòng nhìn Ninh Úc rời đi, bây giờ chỉ hi vọng mấy cửa ải còn lại còn có người có thể ngăn Ninh Úc lại!
Theo đạn tín hiệu vang lên trên không trung, binh mã bốn phía
của Lâu Diệp như phát điên, nhao nhao tìm cách chặn hai người
Ninh Úc lại.

Ninh Úc tiến thắng về trước, đoạn đường này, không biết hắn đã giết bao nhiêu người! Khắp nơi đều là tàn binh của
Lâu Diệp, ánh mắt bọn họ nhìn hắn tựa như đang nhìn kẻ thù giết cha, khiến cho hắn không cách nào dừng lại dù chỉ là một khắc.
Hắn cũng không thể ngừng! Hắn càng trở lại Đại Dục sớm thì thủ hạ của ông ngoại mới có thể ít thương vong một chút!

Hoàng tỷ mới được an toàn!
Trận đọ sức sinh tử giành giật từng giây từng phút này kéo dài đến tờ mờ sáng mới dần dần lắng xuống.
Cho đến khi kẻ địch cuối cùng ngã xuống, con ngựa mà Ninh Úc đang cưỡi cũng không chịu nổi sức nặng mà ngã xuống.

Ninh Úc vội vàng tránh ra, ôm Ninh Tương Y nhảy xuống.
Ngẩng đầu lờ mờ nhìn thấy bức tường thành khổng lồ bị bóng tối bao phủ, đến lúc này trên gương mặt nhuốm máu của Ninh Úc mới lộ ra nụ cười.

“Hoàng tỷ! Nhìn thấy chưa, chúng ta đến rồi!”
Nhưng mà hắn không nghe thấy tiếng trả lời, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trên tay khiến tim hắn run lên! Khi hắn cúi đầu, gương mặt trắng bệch dưới ánh trời chiều của Ninh Tương Y gần như trong suốt!
Hắn liếc nhìn tấm khiên rách nát dưới mặt đất, trên đường phá vòng vây, không biết Ninh Tương Y đã dùng cái tấm chắn này đỡ được bao nhiêu công kích cho hắn! Mà bắt mắt nhất chính là vũ tiễn cắm sâu trên đó!
Sức lực của người đó không ngờ lại lớn như vậy, một mũi tên bắn thủng tấm chắn! Còn làm Ninh Tương Y bị thương!
Ninh Úc cảm thấy toàn thân như bị thứ gì đó nện mạnh vào, ôm nàng mà gần như chưa tỉnh hồn lại!
Chẳng lẽ trong suốt quãng đường chém chém giết giết đó, hoàng tỷ đều nhịn đau để bảo vệ hắn, cùng hắn phá vòng vây sao?!
Hắn thật vô dụng, hắn thật vô dụng! Hắn lại để cho nàng bị thương nữa! Sao hắn lại để cho nàng bị thương ngay trước mắt hắn được?!
Thứ cảm giác này khiến cho hắn thấy như trở về lúc chín tuổi, đêm ở lãnh cung, đêm đó, Ninh Tương Y giết mười ba người, ôm hắn vào lòng ngay trước mặt hoàng đế! Thân chịu trọng thương mà còn mưu cầu đường sống cho hắn… Nhưng hắn cố gắng nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng thì hắn vẫn là người được bảo vệ sao?
Hắn bất chấp mọi thứ ôm nàng vào thành, không chỉ một lần nghĩ vì sao hắn lại nhỏ yếu như vậy?

Hôm qua, hắn còn đang suy nghĩ chỉ cần có thể ở bên cạnh Ninh Tương Y thì hắn không làm hoàng tử, không cần quyền thế cũng được! Nhưng hôm nay hiện thực đã cho hắn một cái tát! Không có địa vị, không có có quyền thể thì hắn dùng cái gì để bảo vệ người hắn yêu? Dựa vào cái gì?!
Hơi thở của Ninh Tương Y rất nhẹ, nhẹ đến gần như không có! Thật giống như năm đó, nàng mang vết thương chằng chịt dưỡng thương ở Thái Cực điện, cũng phờ phạc y như vậy! Tựa như một giây sau là sẽ rời bỏ hắn mà đi!
Không… Hắn không cho phép!
Vô số bóng người dần dần chạy tới, người thủ thành ở Tây Châu tập trung nhìn vào, vừa bất ngờ vừa vui mừng nói: “Là điện hạ! Điện hạ về đến rồi! Người còn sống! Mau mở cửa thành!”
Hắn đến khiến cho không ít người bắt đầu hoạt động, tiếng bước chân xen lẫn tiếng hoan hô!
Chuyện Ninh Úc làm đã truyền khắp Tây Châu, nếu không có Ninh Úc thì giờ này bọn họ đã bị Lâu Diệp đánh lén và bị giết đến không chừa mảnh giáp, nhờ có hắn!
Nhưng binh sĩ còn chưa kịp mở cửa thành ra thì cửa thành đã bị Ninh Úc đạp tung!
Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng, mái tóc đen tán loạn, ôm một là người chạy như điên dại!
“Đại phu! Đại phu đâu!!”
Các binh sĩ còn chưa kịp chúc mừng thì đã bị dáng vẻ này của Ninh Úc hù dọa!
Trước giờ Ninh Úc đều khiêm tốn, bình dị gần gũi.

Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ này của Ninh Úc, lúc này bị hắn nhìn một cái thôi thì có cảm giác như bị đao róc xương lóc thịt!
“Đại phu ở y quán…”

Giờ này đại phu không ở y quán thì còn ở đâu?
Ninh Úc nghe vậy thì lập tức chạy tới y quán gần nhất! Nhất định phải tới được đó! Hoàng tỷ không thể có chuyện gì được!
Cửa bị người ta đá văng làm đại phu vốn cực kỳ bất mãn nhưng mà vừa nhìn thấy Ninh Úc thì chút bất mãn này lập tức tan thành mây khói, nhưng còn không đợi ông ta nói cái gì thì ông ta đã bị Ninh Úc xách cả người đến bên cạnh giường bệnh.
“Cứu người!”
Hắn thế này làm đại phu hoảng cả hồn, vội vàng nhìn người trên giường một cái, Hình như tiểu có nương này mất máu quá nhiêu, thoạt nhìn rất suy yếu,
Đại phu sờ chòm râu, lắc đầu: “Tình hình của nàng không tốt låm… Điện hạ ngài…”
Ông ta còn chưa nói xong thì những lời còn lại đã bị ánh mắt đầy sát khí của Ninh Úc chặn hong! Thật là đáng sợ, đây là ánh mắt của người mà không phải là của dã thú sao?
Sắc mặt hắn lạnh tanh nhìn chằm chằm đại phu, mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ lử và mái tóc đen nhánh tạo thành dung nhan khiến người ta sợ bạt vía.

Lúc này hắn nhìn đại phu với ánh mắt tràn đầy sát khí!
Hắn lạnh lẽo gắn từng chữ dè nén: “Cứu sống nàng! Nếu không, ta sẽ khiến cho cả nhà ngươi phải chôn theo!!”
Lời nói của hắn như ma chú xoáy vào lòng đại phu, ông lão đáng thương này lảo đảo một cái, cả người run run… Giờ ông ta tin chắc nếu như ông ta không cứu được người này thì hắn sẽ làm như vậy thật!
“Vâng… vâng, tiểu nhân sẽ cứu sống nàng! Chắc chắn!”
Mà lần cứu chữa này chính là một buổi sáng, đang lúc ông ta đầu đầy mồ hôi, gắng hết sức cứu người thì Trấn Tây Vương trở về.

Sau khi Ninh Úc đi thì ông ấy cũng không liều chết giằng co mà nhanh chóng rút lui về.

Ông ấy chỉ bị chút vết thương nhẹ, kết quả nghe được công chúa bị thương thì vội vàng băng bó sơ một chút, sau đó dẫn không ít thầy thuốc chạy tới, hi vọng có thể giúp đỡ một chút.

Đám đại phu vừa tiến đến thì thấy Ninh Úc như sát thần đứng ở bên giường, không ai dám nhúc nhích!
Cảm giác được có người đến, con mắt Ninh Úc khẽ đảo, khóa chặt bọn họ.
Hån mở miệng, giọng nói khô khốc:
“Tới đây, cứu người, nếu không – chết!”
Hắn nói ra chữ “chết” mà mặt không chút cảm xúc, nhưng lại lộ
vẻ dăng dang sát khí! Bọn họ không có thời gian bận tâm tới chuyển biến của Ninh Úc, chỉ biết mình phải nhanh chóng nghe lệnh! Nếu không thì khó giữ được tính mạng!
Có không ít người vây quanh bên giường, dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Úc, cả đám đều đổ mồ hôi đầy đầu.
Trấn Tây Vương chịu hết nổi rồi đành tới khuyên:
“Chớ lo lắng… Công chúa sẽ không sao đâu!”
Nhưng hồi lâu ông ấy cũng không nhận được lời hồi đáp, Trấn Tây Vương để ý thấy vẻ mặt Ninh Úc lạnh như băng nhưng toàn thân lại đang run nhẹ!
Không phải hắn đang ép người, mà là hắn đang sợ, không ngờ hắn đang sợ hãi.
Cảnh này khiến cho trong lòng Trấn Tây Vương run lên, không nhịn được mà nhìn cô bé trên giường đó một cái.

Lúc này sắc, mặt nàng tái nhợt, tựa như một con búp bê không có sức sống.
“Ông ngoại nói đúng… Nàng ấy sẽ không sao.

Cả buổi sau, bờ môi Ninh Úc run rẩy, thốt ra từng chữ: “Nàng không được xảy ra chuyện gì!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK