Ninh Tương Y hít một hơi sâu, ngang đầu nhìn lại hắn, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là ở lãnh cung, lúc nàng giết người trước mặt tất cả mọi người!
Nàng vẫn còn nhớ, khi đó nàng liếc mắt thấy hắn lúc còn nhỏ, đứng sau lưng hoàng đế, lòng còn thầm cười mỉa một phen.
Kiếp trước, Ninh Giác ghét nhất việc nàng giết người không chớp mắt, máu tươi dính đầy tay, thích trông thấy Diệp Khuynh Vãn trông như hiền lành đơn giản.
Nhưng kiếp này, nàng xuất hiện một cách đẫm máu như vậy, chắc hẳn hắn càng không thể chấp nhận.
Không ngờ… Bây giờ hắn lại nói sự máu lạnh tàn nhẫn khi đó lại trở thành không giống người bình thường?
Nàng thật sự nghĩ không ra.
Mà Ninh Giác không hề nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của nàng, lòng hắn hoàn toàn ngập tràn trong hạnh phúc vì có thể nói ra nỗi lòng với nàng.
Hắn ngô nghê như một thiếu niên ngây ngô, vừa mong được người trong lòng đáp lại một chút tình cảm!
Cho nên không thấy Ninh Tương Y trả lời, hắn có chút bất an, bàn tay nắm chặt tay nàng siết chặt hơn nữa.
Lòng bàn tay hắn dấp dính, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tương Y đặt lên lồng ngực mình, để Ninh Tương Y có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập rất chậm, nhưng lại mạnh mẽ! Từng nhịp đập giống như đang gõ vào lòng bàn tay của nàng.
“Sau đó chèo thuyền du ngoạn trên ao sen… Muội.
” Hắn nhìn nàng không chớp mắt, giống như không có suy nghĩ gì, trầm giọng nói:
“Muội làm chuyện đó với huynh… Muội hôn huynh, hôn huynh rất nhiều lần… Muội còn nhớ không?…” Việc xảy ra ở ao sen, chỉ là vì cứu hắn mà thôi, không ngờ rằng hắn lại hiểu lầm như thế.
Ninh Tương Y há mồm nghĩ cách giải thích, nhưng hắn lại buông tay nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ môi nàng… nhằm hờ mắt…
“Chính là chỗ đó này… để cho huynh trằn trọc, nhớ thương, đến bây giờ huynh vẫn còn nhớ cảm giác ấy…” Hắn khiển Ninh Tương Y tế buốt hết da đầu, nhìn thấy vẻ mặt hắn từ si mê trở thành đau khổ.
“Huynh đã từng kiêm chế lại… Huynh từng có kiềm chế lại thật!
Huynh biết… Huynh không nên như thế với muội…”
Môi hẳn run rẩy, ngón tay đang đặt trên môi nàng từ từ đi lên, cực kỳ thận trọng vuốt ve khuôn mặt nàng, thấy nàng không hề né tránh, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào dường như đang nhấn chìm hẳn!
Hắn thở dài, nói bằng giọng điệu tựa như đang mơ:
“Lúc trước đến Tinh thành, ban đầu huynh nghĩ có thể kiềm nén tình cảm này, không nghĩ tới muội, không đi thăm muội.
Thế nhưng muội lại ở ngay bên cạnh huynh, muội cố chấp, tràn đầy sức sống khiến cho huynh không có cách nào quên được! Muội quên rồi sao, lúc ở trong dòng nước Trường Giang, muội nói huynh lạnh nhạt với muội…”
Cuối cùng hắn không kìm nén nổi nữa, nghiêng người hôn nhẹ lên trán Ninh Tương Y… Triền miên và thỏa mãn khiến hắn than thở.
“Muội nói huynh lạnh nhạt với muội, làm sao huynh có thể làm vậy chứ? Từ lúc ấy huynh phát hiện ra huynh đã không thể nào buông bỏ muội… không thể nào được nữa! Y Nhi, là muội ép huynh, muội tốt với huynh như vậy, lại chiếm trọn tầm mắt huynh một cách đáng ghét như vậy! Khiến huynh không thể nào không yêu muội… là muội ép huynh!”
“Muội còn có thể chết vì huynh.
” Ninh Giác ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn nàng say đắm: “Khi đó huynh tỉnh lại, không thấy muội bên cạnh, khoảnh khắc đó… huynh cũng như đã chết.
Thật tốt khi muội lại xuất hiện lần nữa… muội làm mọi thứ cho huynh, đối xử tốt với huynh như vậy, trong lòng muội, có phải cũng có một chút tình yêu nam nữ… với huynh?”
“Muội muội không thể nào vì huynh trưởng mà làm nhiều điều như vậy được! Trong lòng muội… cũng có chút tình yêu nam nữ với huynh sao?”
Hắn vừa căng thẳng vừa nôn nóng nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, màu đỏ trong mắt ngày càng đậm, vừa mê hoặc lại vừa tuyệt đẹp, để khuôn mặt dịu dàng ban đầu của hắn lộ ra phong thái mê hoặc lòng người! Hắn ở sát như thể, tham lam hấp thu nhiệt độ trên người Ninh Tương Y, lại mong chờ như thế, không bỏ qua bất kì một nét mặt nào của Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y như thức tỉnh từ trong mộng!
Thích Ninh Giác?
Không… Tình cảm của nàng đã sớm đặt dấu chấm từ kiếp trước, kiếp này, nàng sẽ không thích người nào nữa.
Ninh Tương Y nghĩ đến đây thì chuẩn bị rời đi, thấy nàng muốn rời khỏi nhưng Ninh Giác không hề muốn vậy! Khổ nỗi hắn cũng không phải đối thủ của Ninh Tương Y, Ninh Tương Y xoay người một cái thì đã đè được Ninh Giác xuống.
Bị Ninh Tương Y đè lên mình, trong lòng Ninh Giác có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ! Chân tay tiếp xúc thân mật càng khiến hắn thỏa mãn, nếu thời gian dừng lại thì thật tốt… dừng lại ngay thời khắc này! Hắn cầu nguyện từ tận trong đáy lòng.
Nhìn thấy hắn đang si mê nhìn mình, cũng không che giấu tình cảm của mình nữa, ánh mắt say đắm mà vội vàng ấy, trong đó chứa nhiệt độ tựa hồ có thể đốt cháy người đối diện.
Ninh Tương Y đau xót trong lòng, cuối cùng không đành lòng làm tổn thương hắn, chỉ nhẹ giọng nói:
“Kiếp này, ta sẽ không chung sống cùng ai, càng không thích ai, cho nên, từ bỏ đi.
”
Tiếng của nàng thật nhẹ nhưng lại giống như một chậu nước đá! Khiến cho mặt của Ninh Giác có chút tái nhợt, cuối cùng đến cả bờ môi cũng trở nên tái nhợt!
Ninh Tương Y nghĩ rồi lại nói: “Thái tử ca ca… Muội và huynh đã là huynh muội, tất nhiên trọn kiếp vẫn là huynh muội, những cái khác… từ bỏ đi.
”
Ninh Giác không thể nào tin… Hắn không thể tin Ninh Tương Y lại từ chối hản như thế!
Chắc chắn là nàng ấy cũng có tình cảm với mình, chắc chắn! Chỉ là nàng ấy phải kìm nén, vì quan hệ huyết thống loạn luân, chắc chắn là như vậy!
“Y… Y Nhi…” Những sợi tóc đen óng tán loạn trên phản làm gương mặt của hắn càng thêm tái nhợt, hắn nhấc người dậy, lại dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói:
“Muội lừa huynh đúng không? Muội khác biệt với người thường như vậy mà, muội cũng sẽ để ý đến mấy thứ huyết thống này sao?”
Thấy Ninh Tương Y không đáp, dường như hắn muốn bắt lấy cơ hội, dùng hết sức đưa tay nằm lấy Ninh Tương Y! Ánh mắt hoảng loạn!
“Một lát nữa huynh phải về cung ngay… Mẫu hậu ép huynh thành thân! Huynh không muốn… chỉ cần, chỉ cần muội nói một câu thì huynh sẽ không thành thân nữa! Huynh sẽ mãi mãi chờ muội! Đến lúc huynh trở thành hoàng để là chúng ta có thể ở bên nhau!”
Hắn nói rất nhanh, nắm chặt lấy nàng, màu đỏ trong mắt rút đi, run rẩy buồn bã nói:
“Nói với huynh được không?… Nói muội không phải hoàn toàn không có cảm giác với huynh! Huynh cảm nhận được, trong lòng muội, huynh là khác biệt! Muội đối với huynh là khác biệt!”.
Ninh Tương Y hít một hơi sâu, khép mi lại, sau đó buộc mình phải tàn nhẫn, từ từ tách ngón tay của hắn ra, khẽ thở dài:
“Thái tử ca ca, không hồi cung sẽ trễ… việc kết hôn.
” Nàng mỉm cười: “Hoàng muội chúc huynh… sớm sinh quý tử, tạm biệt”
Nói xong nàng dùng khinh công nhảy ra ngoài từ cửa sổ!
Nàng giống như một cây đao cứng, khiến cho Ninh Giác cảm thấy toàn thân như bị cây đao này đâm xuyên, đau đứt ruột đứt gan, từ tim đau lan ra toàn thân! Đau đến nỗi hắn không thở nổi!
Đó là lần đầu tiên hẳn khát khao! Khát khao người yêu như vậy… Khao khát nàng đáp lại một chút một chút như vậy, chỉ cần nàng do dự một chút cũng đủ rồi… Hắn vẫn còn có thể tự lừa mình, vẫn còn hi vọng
Vẫn còn hi vọng….
Hắn ngửa mặt nằm trên phản, dường như đã mất đi ý thức, dường như đã mất đi linh hồn và sắc màu, cả người đều trở nên tái nhợt… Lời nói cuối cùng của Ninh Tương Y, từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tại hắn…
Hết lần này đến lần khác…
Nàng chúc hẳn sớm sinh quý tử…
Ha ha ha… ha ha ha ha!
Sớm sinh quý tử!
Danh Sách Chương: