Ninh Giác lúc này thật sự rất thống khổ, vừa tỉnh dậy, rơi vào một hoàn cảnh khắp nơi đều bị quản chế, thế giới này không có Y Nhi! Hắn còn phải cưới những nữ nhân khác!
Từ hôn, hắn nhất định phải từ hôn!
Đêm khuya, Ninh Giác ở bên ngoài đi một vòng trở về, không ai biết cái tên “Ninh Tương Y” này, nàng dường như chưa hề xuất hiện.
Hắn không nhụt chí, tin rằng kiểu gì cũng sẽ có người biết!
Nhưng vừa về tới Đông cung, ngẩng đầu một cái nhìn thấy những tấm vải chữ hỉ, hắn phiền muộn vô cùng! Không vui hỏi lão thái giám bên cạnh.
“Nữ nhân kia tên là gì?”
Giọng nói lạnh lùng làm cho đối phương run lên, lão thái giám nhìn xuống quái lạ, cung kính nói.
“Thương Trân, Thương cô nương.”
Ninh Giác nhíu mày, liên tiếp nghe tin dữ khiến trên người hắn oán giận càng phát ra nặng nề, lão thái giám cơ hồ thở không nổi.
“Đi nói cho nàng, ta muốn hủy hôn!”
“Cái gì?” Lão thái giám kinh ngạc ngẩng đầu, “Thế nhưng… Ngày mai sẽ là ngày thành hôn của điện hạ rồi! từ hôn lúc này...con gái người ta phải làm thế nào?”
Ninh Giác giận dữ nhìn chằm chằm hắn, “Thế nào, ta là Thái tử, ngay cả quyền từ hôn cũng không có?”
Lão thái giám không khỏi quỳ xuống mặt đầy vẻ u sầu.
“Thương cô nương là người rất tốt, điện hạ...!Lão nô tin, ngài nhất định sẽ thích nàng ở nhiều điểm!”
Lão thái giám đang thật lòng muốn tốt cho Ninh Giác, hắn biết Thái tử thích những khuê nữ quý tộc ôn nhu trang nhã, cảm thấy Thương cô nương quả phóng túng, chủ động tỏ tình với nam tử, không hề giữ kẽ của nữ nhân.
Nhưng Thương cô nương tướng mạo vẫn là rất đẹp, chỉ bởi vì hôn sự Thái tử đã không thành mà giận cá chém thớt Thương cô nương thôi, một khi thành hôn, hắn nhất định sẽ thích đối phương!
Ninh Giác cười lạnh, hắn sẽ chỉ thích một người! Một người nơi này không có!
Nghĩ đến chỗ này, hai mắt hắn tối sầm lại, hẳn là lão thiên trừng phạt hắn không chiếm được Y Nhi còn chưa đủ, còn trừng phạt hắn đến một nơi không có Y Nhi sao? Thật sự là tàn nhẫn!
Hắn phất tay áo đi vào tẩm điện, hoàn toàn không để ý lão thái giám còn quỳ ở cửa, nói đến thái giám này vẫn rất tốt, chỉ là Ninh Giác này đã không phải là Ninh Giác kia.
Lão thái giám còn đang xoắn xuýt nên đứng dậy hay không, nếu là Thái tử lúc trước, hắn chắc chắn sẽ không xoắn xuýt, nhưng là hôm nay Thái tử sau khi tỉnh rượu liền trở nên vô cùng kỳ quái, đầu tiên là đi khắp nơi hỏi người khác, có biết “Ninh Tương Y” hay không, sau đó còn nói muốn hủy hôn… Thương cô nương tốt bao nhiêu! Mất cơ hội này, thì còn ai nữa!
Lão thái giám dù sao cũng sống lâu như vậy, trong lòng cũng rõ ràng trong lòng Ninh Giác nặng nề ở đâu.
Thân là Thái tử, hai mươi hai tuổi, nhưng không có một nhà quý nữ nào nguyện gả, bệ hạ dường như cũng lãng quên đứa bé này, đúng thế… Bệ hạ nhiều hài tử, người nhiều như đầu gió, làm sao lại nhớ được người con có mẹ đã chết này?
Thật vất vả có người tài mạo xuất chúng nguyện gả cho, lại là nữ tử giang hồ, điện hạ còn không muốn không cưới… Bởi vì Hoàng đế rất thích Thương cô nương, truyền lệnh để Thái tử mau chóng thành hôn.
Lúc này, cửa đóng chặt đột nhiên lại mở, Ninh Giác đi ra, đem một lá thư giao cho hắn.
“Cầm đưa cho nữ nhân kia, tổn thất của nàng, ta sẽ đền bù, nhưng hôn nhân này, liền thôi đi!”
Lá thư này thật giống như củ khoai nóng đến bỏng tay, khiến lão thái giám vẻ mặt đau khổ, muốn hủy hôn thật à! ngày mai sẽ là ngày đại hôn! Hoàng đế phải lo liệu thế nào?
“Bệ hạ sẽ không đồng ý…”
Ninh Giác lòng đã quyết, “Phụ hoàng kia ta tự có tính toán, nếu nàng còn muốn dây dưa, liền nói cho nàng tình hình thực tế!”.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRÙMtru yện.
N E T )
Nói rằng hắn không thích nàng? Tất cả đây đều là ý Hoàng đế?
Thái giám không còn cách, đành phải đi truyền tin, trong lòng còn âm thầm nghĩ, Thái về sau này nhất định sẽ hối hận!
Ninh Giác không có tâm trạng đi phỏng đoán hắn suy nghĩ gì, nhìn xem sân đình đìu hiu, hắn có chút thẫn thờ.
Nếu thế giới này thật sự không có Y Nhi… Như vậy hắn sống lại một lần có ý nghĩa gì?
Gió đêm lùa qua, có chút rét lạnh, nhưng hắn giống như chưa tỉnh, trong lòng một chút khổ sở, một chút chua chát, không bến bờ.
Cũng không biết Y Nhi hiện tại thế nào...!Nàng vẫn ổn chứ? Con của nàng vẫn tốt chứ?
Mặc dù xưa nay chưa từng được nàng đáp lại, thế nhưng hắn hi vọng nàng khoẻ mạnh, là thật.
Chỉ tiếc, người cho nàng hạnh phúc không phải mình...!Từ năm mười bốn tuổi, đến hai mươi hai tuổi, yêu thương và bảo vệ lâu như vậy, thật giống như một giấc mơ tràn ngập tiếc nuối… Hắn không hối hận khi yêu nàng, chỉ hối hận không thể khống chế chính mình… Hắn mang đến cho nàng rất nhiều buồn khổ…
“Ninh Giác!”
Trong nháy mắt đó! Ninh Giác tưởng mình nghe nhầm!
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, thật lâu chưa tỉnh hồn lại!
Ninh Tương Y ban đầu rất phép tắc, nhưng đã ba ngày nay không gặp hắn liền đến trốn vào Điện nhìn hắn, lòng tràn đầy mong đợi.
Thật không ngờ, ngày mai đã thành thân, Ninh Giác lúc này lại từ hôn!
Dưới ánh trăng, Ninh Giác nhìn Ninh Tương Y từng bước phía hắn...!Bịch! Bịch! Hắn cảm thấy hắn lại bệnh rồi!
“Y Nhi…” Hắn im ắng hô một tiếng, giống như nằm mơ đi đến nàng, chẳng lẽ Y Nhi cũng chết rồi? Cùng hắn rớt vào thế giới này rồi? Mặc dù ích kỷ, nhưng giờ khắc này hắn chỉ có cuồng vui! Nàng vẫn khỏe chứ? Hắn muốn ôm nàng một cái!
Nhưng một thanh kiếm nằm ngang ở trước mặt hắn, hắn nhìn nữ tử hắn mong nhớ ngày đêm ngay trước mắt, nhưng hình như có chút không đúng.
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn! Trong mắt ngoài lửa giận, chính là ấm ức!
“Hoá ra… Ngươi không thích ta chút nào!”
Nàng ban đầu chưa từ bỏ ý định, nhưng lão thái giám liền đem mọi chuyện nói cho nàng, khiến nàng tức giận đến kém chút hộc máu!
Nàng chĩa kiếm thẳng vào Ninh Giác!
“Ta cho là người tính tình ngột ngạt, không ngờ ngươi căn bản không hề thích ta mới không muốn giữ mặt mũi cho ta! Ngươi còn chê ta không đủ thận trọng! Chỉ thích những thục nữ yểu điệu nhu nhược kia! Ngươi vì Hoàng đế hối thúc mới nguyện cưới ta, rõ ràng không muốn cưới, vì sao không nói sớm?!”
Làm nàng hiểu lầm, cho là hắn đối với nàng cũng có tình!
Ninh Giác nghe không hiểu, làm sao hắn có thể không thích nàng? Hắn yêu nàng yêu đến mỗi ngày nằm mơ đều là nàng, làm sao có thể không thích nàng?
Thấy Ninh Tương Y tức giận đến nước mắt rớt ra, tim hắn đau xót, “Đừng khóc..”
“Làm sao có thể không khóc!” Ninh Tương Y trừng đôi mắt đẹp hung dữ nhìn hắn hằm hằm!”Ngươi đã không thích ta, còn miễn cưỡng làm gì? Còn đưa thư nhục nhã ta! Ta đối với ngươi thiết tha chân tình, ngươi đến phút cuối từ hôn không nói, còn luôn miệng nói muốn đền bù?! Ta cho ngươi biết, lão nương không thèm ngươi đền bù!”
Nói xong, lá thứ trong tay nháy mắt xé thành từng mảnh!
Ninh Giác nhìn lá thư này, đại não căn bản chưa tỉnh lại, mà bên kia Ninh Tương Y đã một gạt nước mắt, cho kiếm vào vỏ, nhìn hắn lạnh lùng nói!
“Thôi, ngươi không yêu ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng! Bắt đầu từ hôm nay, người và ta ân đoạn nghĩa tuyệt! Ta về Vân Đỉnh Sơn, chúc ngươi về sau có thể tìm được khuê nữ danh môn hộ đối! Ta không xứng với ngươi! Sau này không gặp lại!”
Ninh Giác trừng lớn mắt, “Chờ chút...”
Nhưng hắn còn chưa nói hết, nàng đã quay người rời đi, tốc độ nhanh chóng, Ninh Giác căn bản không đuổi kịp!
“Y Nhi!” Ninh Giác hô một tiếng, nhưng sân đình không có một ai, căn bản không có người trả lời.
Chuyện gì xảy ra, đây là đang nằm mơ à?
Lúc này, núp trong bóng tối lão thái giám thấy Thái tử giống như hối hận, không khỏi chạy đến nói.
“Điện hạ, ngài nếu ngài không buông bỏ được Thương cô nương, hiện tại đuổi theo hẳn vẫn còn kịp…”
Ninh Giác đột nhiên một tay nắm chặt cổ áo của hắn, không thể tin mà hỏi.
“Ngươi nói… Nàng chính là Thương Trân?!”
Là, Y Nhi từng nói, nàng từng dùng tên giả đến bên cạnh hắn, cho nên đây là...!Hắn trở lại kiếp trước?!.
Danh Sách Chương: