Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau đó liền nghe được tin cửa phía Tây đã bị nổ tung.

Vào thời khắc đó, không gì có thể dập tắt được cơn tức giận của Ninh Úc!
“Ninh! Tương! Y!”
Bầu trời âm u, lúc này Ninh Úc đứng trên của thành Tây Môn hỗn loạn tưng bừng, nhìn vết tích trên đất đã bị tuyết bao phủ, nghiến răng nghiến lợi!
Nàng đến cùng có biết nàng có con hay không? Nàng đến cùng có biết hắn sẽ lo lắng cho nàng hay không?! Nàng đến cùng có biết! Hắn cũng sẽ sợ hãi hay không!!
Cuối cùng thì nỗi buồn và sự tức giận cũng không thể sánh được với nỗi lo lắng, hắn đem tất cả trú quân tập trung ở Tây Môn lại hỏi, nhưng bởi vì tình huống lúc đó thực tế quá hỗn loạn! Đến mức không có ai chú ý tới công chúa đã đi hướng nào.

Ngược lại nói đến chuyện khác, đám người người một câu ta một câu, nói rất hào hứng!
Ví như công chúa thấy tình thế nguy cấp liền cho nổ tung cổng thành chặn đứng hàng trăm con bò điên ngoài cổng, ví như công chúa động tác nhanh như chớp, nàng đến mỗi một chỗ chôn thuốc nổ, sau đó nhanh chóng rời đi, đến mức những vụ nổ ngay sau lưng nàng đuổi theo nàng, nàng vẫn vững như núi đá làm chuyện của mình.

Ninh Úc mặt lại càng ngày càng đen!
Nàng lại giấu diếm hắn làm chuyện nguy hiểm như vậy?!
Bị tảng đá nện vào thì phải làm sao? Bị thuốc nổ nổ trúng thì phải làm sao? Nàng đến cùng có ý thức được mình đã mang thai hay không?
Lúc này La Khải và La Tiểu Thất đều ngoan ngoãn quỳ xuống, Ninh Úc biết rõ giận cá chém thớt cũng vô dụng, bởi vì bọn họ căn bản không ngăn được hoàng tỷ, chớ nói chi là ngăn cản nàng làm cái gì, thế nhưng lần này, Ninh Úc thật sự rất phẫn nộ!
“Đợi khi sau khi tìm được hoàng tỷ, các ngươi liền đi lĩnh một trăm trượng đi!”
Giọng nói lạnh lùng khiến hai người đều run lên.


“Vâng… Đa tạ vương gia.


Đây đã là trừng phạt rất nhẹ, nhưng cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.

Trước mắt, phải nhanh chóng tìm được công chúa.

Lúc này hoàng cung đã yên ổn, Tiêu Uyên vội vàng xuất cung, sau khi trấn an dân chúng trong thành xong, cũng đến cửa phía Tây.

Nhưng hắn vừa đến, liền bị Ninh Úc nắm chặt lấy cổ áo!
“Ngươi đã hứa với bản vương! Ngươi nói ngươi sẽ chăm sóc thật tốt cho hoàng tỷ!”
Ninh Úc mặc áo bào tóc dài đen không gió mà bay, sát khí cuồn cuộn khiến đám người căn bản không dám tới gần, chỉ có thể nhìn hắn nắm lấy Hoàng đế Ngọc Hành!
Tiêu Uyên không thở nổi, đứt quãng nói, “ trẫm! Nhất định sẽ tìm được nàng!”
Ninh Úc ánh mắt đen nhánh lóe lên lạnh lùng!
Hắn cũng không có thời gian chờ Tiêu Uyên, chỉ lạnh lùng nói, “ngươi đã vô dụng như vậy, cũng đừng trách bản vương dùng cách của mình!”
Hắn buông Tiêu Uyên ra, quay người lạnh lùng ra lệnh “ Kéo người lên đây!”
Ninh Úc vừa nói xong, liền có người đi mang hai người điều khiển kia lên, người khác ôm ghế đến để nhiếp chính vương ngồi xuống, lúc này, hắn ngay tại cửa thành phía Tây, thẩm vấn phạm nhân!
Không ít dân chúng nghe nói đã bắt được người xấu, đang thẩm vấn ngay tại đây, Hoàng đế cũng ở đây, cho nên đánh liều, lại gần xem, đã thấy hai người gầy yếu bị kéo lên.

Một người, dĩ nhiên chính là Hoàng Thái Hậu Ngọc Hành, một người khác, là Ninh Úc bắt được ở Đông Môn, một nam nhân gầy yếu bề ngoài không được đẹp.

Bọn họ đều bị Ninh Úc bắt được, cho nên đối với Ninh Úc thực sự sợ hãi!
Nhất lão phu nhân kia, nàng run rẩy quỳ gối trước mặt Ninh Úc và Tiêu Uyên, cũng không lo nổi xung quanh có bao nhiêu người vây xem, thấp giọng khẩn cầu nói!
“Uyên nhi à! Là Hoàng Tổ Mẫu không nên! Ta bị lợi ích làm tâm trí mê muội! Ngươi bỏ qua cho ta đi Uyên nhi!”
Tiêu Uyên đứng ở một bên không nói gì, Y Nhi mất tích, rõ ràng đã đuổi theo Tư Vô Nhan, nhưng Ngọc Hành lớn như thế, bọn họ không rõ phương hướng chẳng phải như mò kim đáy biển à? Vừa nghĩ tới Y Nhi có thể sẽ rơi vào tay kẻ địch, hắn đã cảm thấy nôn nóng, nhìn lão phu nhân trước mắt khóc lóc chảy nước mắt nước mũi không có chút nào cảm tình, chỉ có chán ghét.

.

Bất kể hắn có bị chỉ trích vì làm như vậy hay không, hắn cũng ngầm đồng tình hành động của Ninh Úc.

Ninh Úc im lặng ngồi ở đó, lúc này hắn nhất định phải tỉnh táo, không thể loạn lên.

Tư Vô Nhan mất tích, cửa cung phụ thất thủ, có thể thấy đối phương không chỉ phái hai người trước mắt này để điều khiển người trúng độc, còn có một người, mà người kia, rõ ràng có thể khống chế Tư Vô Nhan, ở dưới đất nhiều binh sĩ ngã quỵ như vậy, là Đồng Loan Nghi không thể nghi ngờ.


Mà lại cẩn thận phân tích liền thấy, đây là liên hoàn kế của đối phương, bọn họ cố ý lừa gạt hoàng tỷ, mượn hoàng tỷ như hổ rời núi, còn có ý định giữ chân hắn, làm hoàng cung hỗn loạn.

Có thể nói, Tiêu Uyên, Tư Vô Nhan, hoàng tỷ, đều là mục đích của đối phương, mà người có thể sử dụng dạng mưu kế này, tuyệt đối không thể là Tuyết Sắc, Tuyết Thiên Trọng.

Vừa nghĩ tới đây, hắn càng thêm lo lắng an nguy hoàng tỷ, mấy chiêu cổ độc kia, khiến người khác khó lòng phòng bị.

Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi đến hai người bọn họ.

Bọn họ đều không bị trói, nhưng lúc này hai người quỳ gối trước mặt Ninh Úc, cũng không dám lỗ mãng!
Cái uy hiếp đáng sợ kia đối với bọn họ thật giống như một ngọn núi cao! Cứ như là sát thần! Dường như nếu bọn họ có bất kỳ động tác gì đều sẽ bị nhiếp chính vương dễ như trở bàn tay tiêu diệt.

“Sào huyệt của các ngươi ở đâu?”
Ninh Úc ở trên cao nhìn xuống, giọng nói đầy uy hiếp kia, khiến tất cả mọi người đây đều có cảm giác run sợ.

Nam tử kia còn chưa nói gì, ngược lại Hoàng Thái Hậu đã run rẩy, cũng không dám nói láo, khóc lóc kể lể.

“Ta không biết! Vương gia.

Ta, ta cái gì cũng không biết!”
“Bị lợi dụng triệt để mà cái gì cũng không biết, vậy người chết đi.


Môi mỏng bình thản phun ra hai chữ chết đi, Ninh Úc vung tay áo lên, một giây sau, đầu lão phu nhân liền rơi xuống mặt đất, chết cũng không biết mình chết thế nào.


Loại người buồn nôn này, căn bản không đáng để hắn tự mình động thủ, thế nhưng trong lòng Ninh Úc oán khí khó kìm, chỉ có máu tươi mới làm hắn thoáng dịu đi.

Máu tươi vung đầy người nam nhân bên cạnh, hắn bắt đầu run lập cập!
Cho đến lúc này, hắn mới biết được kẻ địch mà hắn đối đầu là một người như thế nào, chỉ cần hắn động động ngón tay cũng có thể bị sát thần kia bóp chết!
“Ta hỏi một lần nữa.


Xung quanh mặc dù có rất nhiều người, nhưng đều bị Ninh Úc hung ác nói giết liền giết trấn áp! Cho nên toàn bộ thành Tây trước mặt, không người nào dám nói chuyện, chỉ có âm thanh những bó đuốc nổ lách cách, cùng âm thanh những thi thể không đầu trên mặt róc rách chảy máu, làm cho lòng người đều nặng nề.

“Sào huyệt của các ngươi, ở chỗ nào.


Giọng nói hung hăng của Ninh Úc gần như lấy mạng, hắn không tin, để trong vòng mấy tháng hình thành thế lực lớn như vậy, bọn họ đã ẩn núp rất lâu, tất nhiên là phải có sào huyệt, chờ một ngày âm mưu thành công, triệt để tấn công chiếm Ngọc Hành!
Nam nhân gây yếu sợ hãi nhìn Ninh Úc, nuốt mạnh một ngụm nước bọt! ovel chọn lọc
Dưới áp lực cực lớn, vậy mà để hắn quên trong cơ thể còn có thánh thạch và Đồng Tâm Cổ, vừa nghe hắn run rẩy nói một chữ “Chướng”, đột nhiên như gặp quỷ trợn to hai mắt! Ôm ngực lăn trên mặt đất co giật mấy cái, liền chết mất! Chết không nhắm mắt, là bị Đồng Tâm Cổ xuyên tim mà chết!
Đám người ai nấy đều kinh ngạc sợ hãi, người xấu vậy mà lại chết rồi sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK