Từ trên đường rớt xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục trở lại Thiên Đường là cảm giác gì?
Ninh Úc không biết Thiên Đường với Địa Ngục là gì, nhưng tâm trạng của hắn thay đổi kịch liệt, nàng nói một câu, nháy mắt có thể đem hắn từ vực sâu thẳm, đưa lên thăng lên chín tầng mây!
“Cái xoay chuyện này, khiến hắn hắn không thể ôm Ninh Tương Y thật chặt, ôm nàng để nàng không thể đi nữa!
Dường như dự cảm được Ninh Úc sẽ phản ứng rất mãnh liệt, cho nên nhân lúc Ninh Úc đang cười sung sướng, Ninh Tương Y kéo cửa ra thoát thật nhanh, quần áo cũng chưa kịp thay!
Ninh Úc muốn đuổi theo, nhưng hắn nhớ ra trên mặt hắn còn lớp trang điểm! Mà hắn có được cái hứa hẹn này đã quá vui vẻ, cũng không muốn tiếp tục ép buộc nàng làm gì.
Ninh Tương Y vừa đi vừa nghĩ, nàng sao lại nói ra như vậy? Không hợp lý! Nàng chắc chắn là bị Ninh Úc hôn lâu dẫn đến não có vấn đề, cho nên mới như vậy, chắc chắn là vậy!
Làm lúc Ninh Tương Y đến chính điện hoàng cung vẫn có chút thẫn thờ bất định, nàng đứng ở cổng chỉnh sửa lại mình một chút, mới đi vào.
Lúc đi vào, chỉ nghe được một tiếng khóc to, đó là giọng của Lão Vương phi, sau đó nàng liền nhìn thấy Long Thành Thính Tuyết đang vì căm hận nàng mà mặt mày méo mó, vừa nhìn thấy Ninh Tương Y, liền thét chói tai muốn xông lại!
“Đều tại ngươi! Nếu như không phải ngươi, hoàng huynh làm sao lại bắt ta gả đến nước Chặt Siết?! Ngươi là yêu nữ! Là yêu tinh hại người!” Nàng muốn đến cào mặt Ninh Tương Y, nhưng bị Lão Vương phi níu lại.
Chặt Siết là quốc gia phụ thuộc vào Lâu Diệp một tiểu quốc của người du mục, lãnh thổ rất rất nhỏ, không được một phần trăm của Lâu Diệp.
Khó trách Long Thành Thính Tuyết không vui, nhưng vậy thì liên quan gì đến nàng?
Nàng mỉm cười, “Ngươi vẫn nên biết điều một chút thì tốt, chọc giận ta, cẩn thận về sau Chặt Siết vương cũng không thể bảo vệ được người…”
Đúng thế, Chặt Siết không phải Lâu Diệp, cho nên chắc chắn cũng không thể chịu đựng nổi lửa giận của Đại Dục công chúa.
Nàng khiến Lão Vương phi càng khóc to hơn, “Vô Cực à! Ngươi nhìn một chút đi, ngươi nhìn nàng đi, ngươi đây là muốn đem muội muội ngươi đây vào trong hố lửa mà!”
Lúc này Long Thành Vô Cực đã đủ phiền!
Hắn biết Ninh Tương Y có thể trêu chọc như vậy, chỉ là qua báo trước đó hắn muốn giết nàng, không tin nàng!
Trên thực tế, người như Ninh Tương Y, Long Thành Thính Tuyết sau này đến chỗ Chặt Siết nhỏ kia, nàng tuyệt đối sẽ không đi trả thù, bởi vì khi đó, Long Thành Thính Tuyết không là cái gì ở lọc trong mắt nàng!
Cho nên hắn mặc dù hận Long Thành Thính Tuyết làm làm ra chuyện đó,nhưng vì tốt cho nàng nên mới quyết định như vậy, nếu như Long Thành Thính Tuyết tiếp tục ở lại, lại một lần nữa động đến Ninh Tương Y, chỉ sợ kết cục không chỉ như vậy, hết lần này tới lần khác các nàng đều không hiểu cách giải quyết của hắn! Vẫn còn dơ mặt ở chỗ này mà náo loạn!
Lão Lâu Diệp Vương cũng như vậy, ở trong hoàng cung, hắn lại không hề để ý đến thân phận lớn tiếng nói.
“Ta mặc kệ, nữ nhi của ta không thể gả cho cái loại người này!”
Chặt Siết vương cũng xứng gọi vương sao? Lần trước hắn dẫn người đến cống nạp, lão Lâu Diệp Vương còn nhớ rõ, là một nam nhân tuổi chừng ba mươi, bề ngoài không hề đẹp!
Nữ nhi của hắn, người còn yêu kiều hơn hoa, niên kỷ lại nhỏ, sao có thể gả cho cái loại người này?
Bên tai tiếng ồn ào không ngừng, một là tiếng khóc của Long Thành Thính Tuyết, một hồi là tiếng Lão Vương phi khuyên can, một hồi là tiếng lão Lâu Diệp Vương gầm thét, trong hoàn cảnh âm ĩ này… Long Thành Vô Cực đột nhiên nặng nề cười.
Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn! Nhưng lại làm cho tất cả mọi người đều im miệng, yên tĩnh trở lại, trong lòng cảm giác rợn cả tóc gáy…
Nơi này, bọn người của Tuyết Chiến còn có Ninh Tương Y đều đang lạnh nhạt đứng ở đó, nhưng mấy người Long Thành Thính Tuyết lại không hề biết điều như vậy, Long Thành Thính Tuyết đột nhiên hối hận, sợ làm trò như thế, nàng sẽ thảm hại hơn!
Quả nhiên, Long Thành Vô Cực sau khi cười xong, nhìn chằm chằm nàng lại lạnh lùng nói, “Không muốn gả? Được, vậy thì đi lên phách La Sơn tu hành, người chọn đi!”
Lão Lâu Diệp Vương sững sờ, lập tức muốn nói gì đó, Long Thành Vô Cực giọng nói lạnh lùng liền truyền đến.
“Nếu như các ngươi cũng muốn đi theo nàng cùng nhau lên núi La Sơn, cứ việc nói, tóm lại Lâu Diệp ta, thiếu bớt mấy người để cung phụng như các ngươi càng tốt!”.
Hắn lại muốn đem cả phụ mẫu lên núi La Sơn! Trên núi kia đều là người thành kính khổ tu, cái gì cũng không có, bọn họ đi thì sống thế nào!
Long Thành Vô Cực nhìn không giống nói đùa, khiến lão Lâu Diệp Vương và Lão Vương phi ý thức được liên tỉnh táo lại, bọn họ lộ ra sắc mặc xấu hổ…
Gả cho Chặt Siết vương, cũng tốt hơn nhiều so với lên phách La Sơn.
Chí ít có bọn họ đây, Chặt Siết vương đừng nghĩ dám khi dễ nữ nhi, nhưng nếu đi lên lạc phách la sơn, nàng sẽ phải chết già ở trên núi…
Long Thành Thính Tuyết chỉ là khóc, không ngờ Long Thành Vô Cực lần này nhẫn tâm như vậy, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho nàng.
Thấy bọn họ im lặng, Long Thành Vô Cực có chút tàn nhẫn hỏi, “Thính Tuyết, ngươi bây giờ nói cho bản vương biết, ngươi lấy hay không lấy chồng?”
“Gả! Ta gả.
Long Thành Thính Tuyết vội vàng nghẹn ngào nói, sợ Long Thành Vô Cực nổi giận lại đổi ý, nàng nhất thời làm như thế, nhưng trong lòng lại rất hối hận, ban đầu ở Đại Dục, Đại Dục Hoàng đế muốn nàng chọn phu, nàng lúc ấy thì tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn so với gả đi Chặt Siết….
Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn!
Phái người đem đám người Long Thành Thính Tuyết đưa đi về nghỉ, Long Thành Vô Cực vuốt vuốt mắt, nhìn về phía Ninh Tương Y.
Trong lòng của hắn rất hối hận!
Thế nhưng lúc đó, hắn bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, mà lại… So với âm mưu của người một nhà, hắn càng muốn tin đó là Ninh Tương Y làm, nhưng hiện thực lại mạnh mẽ cho hắn một bạt tại trên mặt, khiến hắn thống hận những người này và cảm giác mình không còn mặt mũi, cho nên hắn không dám nhìn vào mắt Ninh Tương Y, chỉ nói với nàng.
“Thánh tổ có chuyện quan trọng muốn gặp người… Bản vương, đi xử lý những chuyện khác, các ngươi xin cứ tự nhiên.”
Còn có hơn một ngàn người trúng độc không biết thực hư thể nào chờ hắn đi giải quyết, lúc nãy Thánh tổ đã cho hắn một chút thánh thủy, hi vọng hữu dụng.
Lúc này, Ninh Tương Y mới nhìn cái người gọi là Thánh tổ một chút, lúc này, phía sau hắn một vị lão phu nhân đi ra, nàng vừa rồi không hề nhìn thấy, người đi ra run run rẩy rẩy đi tới gần Ninh Tương Y, bà tóc trắng xoá, cho người ta một cảm giác tang thương.
“Quả không sai...!Nàng, nhất định chính là hài nhi của Liên nhi...!Khụ khụ.”
Lão phụ nhân giọng nói thê lương nói xong, ho khan vài tiếng, Thánh tổ liền vội vàng tiến lên, xem ra thân phận của lão bà, so với Thánh tổ này còn cao hơn.
Ninh Tương Y nghĩ như vậy, liền hướng đến lão phu nhân cúi đầu hành lễ,
“Xin hỏi hai vị là người phương nào? Tìm ta có chuyện gì?”
Lão phụ nhân nghe vậy đột nhiên rơi lệ đầy mặt, “Nếu như… Thật sự muốn hỏi ta là gì của ngươi… Như vậy, ngươi có thể gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu…”
Nàng nói như vậy khiến Ninh Tương Y có chút bất lực bực bội, “Chứng cứ đâu? Ngươi làm sao chứng minh người và mẫu thân ta có liên quan?
Thánh tổ có chút bất mãn Ninh Tương Y mở miệng muốn chứng cứ, nhưng lão phụ nhân lại ngăn hắn lại, cười gật đầu.
“Chính là mong người mạnh mẽ khéo léo như thế này! Nha đầu Tuyết Liên kia… Nàng chính là quá thành thật… Về sau mới xảy ra nhiều chuyện như vậy…
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: