Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện của Triệu Thành Ninh Tương Y cũng không muốn quản, những nữ nhân kia, nàng cho tiền trấn an trước, có nhà có thể về, không có nhà thì chờ đời Thái Thú kế nhiệm đến thu xếp, dù sao nàng tin tưởng Ninh Úc chỉ cần để tâm chuyện này, nhất định sẽ làm tốt.

Chỉ cần là Ninh Tương Y nói, Ninh Úc chuyện gì hắn không làm tốt.

Trên đường đi Bạch Khải Du có chút rầu rĩ không vui, nhất là lúc đến địa bàn trú quân biên giới.

Mười mấy năm qua, trú quân và Triệu Thành đã hoàn toàn tách rời, nước sông không phạm nước giếng, Bạch Khải Du hiện tại chẳng làm nên trò trống gì, thật không muốn trở về.

Ninh Tương Y cũng không để ý, hung hăng sai vặt hắn, dù sao hắn cũng làm chuyện xấu, nàng sai vặt không cảm thấy lương tâm bất an chút nào!
Ban đêm, hai người nghỉ ngơi trên đồng cỏ, trình độ nướng thịt của Bạch Khải khá kém, Ninh Tương Y không khỏi nhớ đến tay nghề của Ninh Úc, từ nhỏ đến lớn, tay nghề Ninh Úc thật giống như trời sinh đã giỏi, đặc biệt hợp khẩu vị nàng.

Chỉ là bây giờ không có Ninh Úc, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận lấy ăn đại, nhưng bộ dạng nàng ăn nghiêm trọng như đang ăn độc dược kích động đến Bạch Khải Du, hắn hận không thể vứt mà rời đi, không hề muốn nhìn nàng!
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Ninh Tương Y nói điêu, “ Bạch Khải Du à… Tay nghề của người thật đúng là… Tuyệt...”
Nàng cào tim cào phổi nghĩ một từ không mang nghĩa xấu.

Một khắc này, Bạch Khải Du quyết định hắn sau này phải luyện thành một tay nghề xuất thần tuyệt kỹ, để nữ nhân này mở rộng tâm mắt!
Một lát sau, Ninh Tương Y nhàm chán, lại bắt đầu sai vặt hắn, hắn mặc dù vẫn nhịn đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một lần đều không có cãi nàng, cho nên Ninh Tương Y càng lên mặt!
Nàng muốn uống nước hắn đi múc nước, muốn nghỉ ngơi, hắn liền đi nấu cơm, nhưng đêm hôm khuya khoắt ngủ không được muốn hắn kể chuyện xưa thì hơi quá mức!
Bạch Khải Du đập vỡ ấm nước trong tay! Hắn không làm!
Ninh Tương Y không thèm nhìn hắn, chỉ nhìn lên bầu trời yếu ớt thở dài.

“Làm sao bây giờ...!không được nghe kể chuyện trước khi ngủ ta sẽ ngủ không được, ngủ không được thì tinh thần sẽ không tốt, ngày mai sẽ phải nhìn thấy Bạch Quý, ngươi nói ta có giận cá chém thớt hắn một chút?”
Bạch Khải Du dừng lại hít sâu, hình bóng cao lớn dứt khoát quay người lại, trở lại ngồi bên cạnh đống lửa.

“Ngươi muốn nghe cái gì?!”
Mặt hắn bây giờ còn phải đi dỗ trẻ con chướng đêm sao.

Ninh Tương Y cười, “Ngươi có phải rất lo nghĩ hay không, ngươi không muốn gặp phụ thân người, nhưng ta lại muốn lôi kéo người gặp hắn, ngươi có phải rất hận ta hay không?”
Hận không thể không có, nhưng đã hai năm chưa từng gặp phụ thân, Bạch Khải Du trong lòng kháng cự, nhưng thật ra cũng vô cùng thương nhớ.

Kỳ thật người biết Bạch Quý có nhi tử rất ít, dù sao hắn khi còn bé theo mẫu thân sống nhờ ở nhà khác rất lâu, nhưng bất kể như thế nào, Bạch Quý đối với hắn luôn tốt, đặt nhiều kỳ vọng.

Bạch Khải Du nhìn đống lửa, là hắn vô dụng, không trở thành anh hùng giống phụ thân không nói, chuyện của Triệu Thành cũng không phải do hắn giải quyết, nhưng hắn cũng không hề cảm kích Ninh Tương Y
“Nếu người muốn nghe kể chuyện? Vậy thì trật tự một chút!”
Hắn tức giận nói.

Ninh Tương Y nằm ngủ ở cạnh đống lửa, tay gối lên sau ót nhìn lên trời.

“Được, ta ngậm miệng đây, người nói đi!”
Bạch Khải Du hít sâu một hơi, moi ruột gan, cuối cùng kể một câu chuyện về sói và thợ săn.


Thợ săn đêm khuya về nhà chủ quan, kết quả gặp sói, thợ săn sợ sói tấn công mình, liền đem đao kiếm cầm trong tay, còn dùng xương cốt bên trong gánh ném cho sói, hi vọng sói ăn thịt, mau mau rời đi.

Mà kết cục ban đầu của chuyện này là: sói không biết thỏa mãn, thợ săn liền ra tay giết chết sói, nhưng không biết Bạch Khải Du có dụng ý gì, lại nói kết cục chuyện này là: Thợ săn ảo tưởng sói đã được ăn no, hạ phòng thủ, đem đao kiếm cất vào, kết quả bị sói cắn chết.

Ninh Tương Y nhíu mày, “Chuyện này không phù hợp lắm, trong tình huống bình thường, thợ săn cho nhiều thịt xương như vậy, sói đã ăn no, sẽ không thể mãnh liệt tấn công được nữa, mà thợ săn coi như an tâm, cũng không nên thu tay lại đao kiếm.”
Bạch Khải Du trừng nàng một chút, chỉ là một câu chuyện còn muốn hợp lý cái gì?
Hắn cười lạnh nói, “ trên thế giới này có loại người ngu xuẩn như thợ săn, không đề phòng sói, còn muốn để cho sói ăn no, mà thật tình không biết sói tính tình tham lam, vĩnh viễn không biết thỏa mãn, mà sói cắn chết người, đạt được mục đích chính là một bản năng chinh phục uy hiếp kẻ dịch của nó! Nếu như có người tin tưởng sói, thì chỉ có một con đường chết!”
Ninh Tương Y biết hắn có ý riêng, nói phụ thân hắn không nên đơn giản tin tưởng mẫu thân như vậy, đến mức bị mẫu thân hắn hại, nhưng Ninh Tương Y… Lại chưa phát giác, trong lòng có chút không phục nói.

“Sói cũng có bị thuần phục đây này! Sói cuối cùng thành tình trạng gì, tính cách hắn hình thành trong hoàn cảnh nào mới là nguyên nhân, người ta nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ta lại cho rằng, bản tính là dễ dàng biến đổi nhất! Nó sẽ thay đổi theo thời gian, địa vị, lịch trình, không thể với đũa cả nắm!”
Bạch Khải Du có chút buồn bực nhìn nàng, “Ngươi kích động như vậy làm cái gì, hẳn là người cũng đã làm thợ săn ngu xuẩn kia rồi sao?”
Hắn cười nhạo, thấy Ninh Tương Y không nói gì, không khỏi giận tái mặt, nghiêm túc lạnh lùng nói.

“Trong sách có dạy, nhân chi sơ, tính bản thiện, ta lại cho rằng, nhân chi sơ, tính có thiện có ác! bản tính đã ác, mặc kệ hoàn cảnh thay đổi thế nào, nó cũng sẽ không thay đổi.

Có lẽ chỉ đang che dấu bản tính, nhưng một khi chạm tới ranh giới cuối cùng, thì nhất định sẽ lộ ra răng nanh!
Giống như đã từng có người nuôi sói, nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng rồi một ngày không cho ăn, nó liền cắn chết hài tử trong nhà.


Cho nên, ác chính là ác bản tính thì không có bộc phát, có lẽ bởi vì còn chưa bị ép đến đường cuối cùng, hoặc còn chưa đạt được thứ nó muốn lấy được, cho nên nó mới ngụy trang thành hình tượng vô hại!”
“Nói bậy!”
Ninh Tương Y thở phì phì! Nàng nghĩ đến Ninh Úc, cảm thấy ở kiếp trước Ninh Úc mặc dù độc ác tàn nhẫn, nhưng kiếp này đã tốt hơn nhiều!
Ở kiếp trước mặc dù hắn… giết nàng, nhưng kiếp này hắn sẽ không! Thế nhưng…lỡ như hắn chỉ vì… Nàng chưa động tới lợi ích của hắn, không có đứng ở phía đối lập hắn, cho nên hắn không bị ép đến đường cuối cùng, hoặc là… Hắn còn chưa đạt được nàng, chinh phục nàng, cho nên chưa lộ ra răng nanh không?
Ninh Tương Y cử chỉ điên rồ, như lỡ bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Ký ức thê thảm đau đớn cuối cùng của kiếp trước đang chồng lên ký ức của hiện tại, một cái là bộ dạng nụ cười nhe răng tàn nhẫn của Ninh Úc, một cái là ánh mắt trong veo của Ninh Úc, rõ ràng là một người, thật sự sẽ trở thành hai tính cách hoàn toàn khác biệt sao?
Đáng sợ! Nàng cuối cùng đang suy nghĩ?
Ninh Tương Y gõ gõ đầu của mình, nàng cũng đã đem thuốc nổ, giao cho Ninh Úc rồi…
Nghĩ như vậy, nàng giận dữ trừng Bạch Khải Du, “Ngươi chờ đi, ta sẽ chứng minh cho người bản tính che dấu là không tồn tại! Giống như sói, cũng sẽ biến thành sói tốt!”
Bạch khải không hiểu nổi, mặc kệ nàng Ninh Tương Y trên đồng cỏ trở mình, trong lòng quyết định! Ngày mai nàng phải đi Bạch Quý, nàng muốn bắt Bạch Khải Du đền đáp, đạt được ủng hộ của Bạch Quý, quan trọng nhất chính là nàng không muốn nhìn thấy cái tên đáng ghét Bạch Khải Du này!
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK