Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiêu Uyên lại cười: “Chuyện này liên quan hệ trọng, ngoại trừ cô ra, bây giờ ta không có ứng viên thích hợp hơn.”
Ninh Tương Y hơi chần chờ, đi Đại Dục, mà còn là đi gặp người bên cạnh Ninh Giác, mặc dù… người đi theo Ninh Giác lần đầu tiên tu sửa kênh đào đã bị Ninh Giác đổi, nhưng khó đảm bảo không phải gương mặt quen, nàng đi, dù dịch dung cũng có chút nguy hiểm a…
Thấy nàng chần chờ, Tiêu Uyên nhìn nàng, cứng rắn nói: “Quyết định như vậy đi, chuyện này trừ cô ra không thể là ai được nữa! Ngươi đi một chuyến thay ta đi!”
Ninh Tương Y nghĩ thầm, chắc vấn đề không lớn, bèn đồng ý.

Hơn nữa người của nàng lúc trước bởi vì đi rất gấp nên từ bỏ, cũng bởi vì sợ bị tìm được, hơn một năm nay cũng không hề liên lạc, lần này, ngược lại có thể liên lạc, khởi động kế hoạch lần nữa…
Quyết định xong chuyện này, Tiêu Uyên vô cùng nhẹ nhõm, vẫn là nơi này tốt hơn, khi ở trong cung, hắn bị ép đến nỗi sắp không thở nổi, nhưng là Ninh Tương Y lại buông chén xuống, trầm giọng nói.

“Trước khi đi, ta có một vấn đề rất nghiệm túc, muốn hỏi ngươi!”
“Ừm?” Tiêu Uyên liếc nhìn nàng, cầm chén uống trà, mặc dù hắn không cần làm ca cơ nữa, thế nhưng liếc mắt một cái, sóng mắt sóng sánh kinh diễm.

Ninh Tương Y không thay đổi vì sắc đẹp, nghiêm túc nói.
“Ta muốn hỏi ngươi, có phải vì ngươi thích ta nên mới từ chổi thành hôn không?”

Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, cũng may không phun về phía Ninh Tương Y, sắc mặt hắn đỏ lên lau miệng, trừng mắt nói với nàng.

“Cô lại đang nghĩ linh tinh gì đây?”
Ninh Tương Y cười hì hì nhìn hắn, nhưng sâu trong ánh mắt lại chăm chú.

“Ta chỉ muốn xác nhận chút thôi, nhỡ đâu thật sự là vì ta, về sau Quý phi kiếm chuyện với ta, ta cũng không oan!”
Tiêu Uyên nghe vậy dần thu lại nụ cười, nhìn nàng thật sâu.

“Không phải cô.”
Sau đó, hắn như nhấn mạnh điều gì, nói lần nữa.

“Không phải là bởi vì cô.”
Thấy hắn trả lời dứt khoát như vậy, hơn nữa nét mặt tư thái không giống giả vờ, Ninh Tương Y hài lòng gật gật đầu.

“Vậy ta yên tâm rồi! A, bên này thi công ta không ở đây, ngươi nhớ kỹ cho người canh chừng, bây giờ ta đi thu dọn đồ đạc đến Đại Dục đây!”
Thấy nàng hào hứng hừng hực, Tiêu Uyên đột nhiên hơi do dự kéo nàng nói.

“Ngươi còn quay lại không?”
Câu hỏi này của hắn khiến Ninh Tương Y cảm thấy hơi khó hiểu, đồng thời lại có chút cảm thán.

“Đương nhiên là trở về rồi!”
Nàng chớp mắt, bởi vì tạm thời Đại Dục không còn chỗ cho nàng dung thân.
Lúc này Tiêu Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, dần buông tay
Nhìn nàng đi xa từng bước, Tiêu Uyên giơ tay đặt lên vị trí trái tim, thở dài một tiếng.

Hắn sẽ không thừa nhận, hắn thích nàng.
Bởi vì nàng như chim ưng trên trời, không phải thứ hắn có thể có được.
Cho nên hắn chỉ muốn bảo vệ là được rồi.
Hắn có thể nói hắn không thích nàng trước mặt mọi người trong thiên hạ.
Chỉ cần trong lòng hắn biết, đó là lời nói dối là đủ rồi.
Ninh Tương Y thay y phục khác, lại bôi đen mặt, nhưng thế này nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, vẽ lông mày dày, còn điểm một nốt ruồi trên mặt, khí chất cả người thay đổi, trở thành hình tượng mưu sĩ vào Nam ra Bắc.
Đây cũng là tâm đắc dịch dung của nàng hơn một năm qua, đây không phải lần đầu tiên nàng đi Đại Dục, nhưng lần nào cũng không bị ai nhận ra, một là bởi vì người biên giới không quen biết nàng, hai, chính là kỹ thuật của nàng cao siêu, có điều lần này có thể phải gặp người quen, nàng không thể không để ý hơn.
Muốn dịch dung thật ra rất đơn giản, khó khăn thật sự là khí chất, ví dụ như một thư sinh, thì phải bắt chước được khí chất nho nhã, văn nhược, lại có chút tự phụ, ví dụ như một làm một người bán nghệ, thì phải bắt chước được cảm giác lạnh lùng, kiêu ngạo lại tự ti, ánh mắt nhất định phải mâu thuẫn muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.
Trải qua một khoảng thời gian liên hệ, Ninh Tương Y đã có thể đóng vai một người già dưới tình huống không hóa trang.

Thần thái, động tác như bị người già nhập vào, mỗi lần Tiêu Uyên thấy nàng cải trang sẽ lộ ra ánh mắt kỳ quái, khiến nàng chơi quên cả trời đất!
Nàng có kinh nghiệm sống dày dặn nên làm ngụy trang thuận buồm xuôi gió, cho nên lần này, nàng thôi miên trong lòng, mình là một mưu sĩ vào Nam ra Bắc, tâm tư kín đáo, nhất định sẽ không bị ai nhận ra! Rồi xuất phát như vậy.
Nàng đi thẳng về hướng nam, mục tiêu là Đại Dục!
Mà trong Tề Vương phủ ở kinh thành, hai mươi mấy người quỳ trên mặt đất phòng ngủ, hiển nhiên bọn họ vừa mới đến đây, ngay cả quan phục trên người cũng chưa cởi, nhìn từ phẩm cấp, vậy mà đều là trọng thần nhất phẩm đến tứ phẩm!
Mà một thiếu niên nằm trên giường, nói là thiếu niên, nhưng khí chất trầm ổn lạnh lẽo cứng rắn của hắn vượt xa sự trưởng thành, nói trưởng thành, nhìn qua nét mặt lạnh lùng trăng đen rõ ràng lại như không rành thế sự.
Nếu có người ngoài ở đây nhất định sẽ thấy lạ, rốt cuộc thiếu niên này là ai, vì sao hắn không nói câu nào đã khiến người quỳ trên mặt đất sợ hãi đến vậy? “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Giọng nói lành lạnh nhẹ nhàng vang lên trong nháy mắt, rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhiệt độ không khí trong phòng lại bỗng nhiên lạnh lẽo, khiến kẻ dẫn đầu đập răng cầm cập.


“Ngươi nói, ngươi thất bại rồi?”
Thiếu niên khẽ nhướng mày, con mắt như mặc ngọc rơi vào người kẻ cầm đầu, khiến hắn run lên, vội vàng dập đầu! “Cầu xin điện hạ cho thần thêm một cơ hội! Lần này, chẳng qua là tứ hoàng tử gặp may thôi, lần tiếp theo, thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của điện hạ!”
Hắn ta thấy Ninh Úc không đáp, mặt bị dọa đến nỗi trắng bệch, giọng đột nhiên cất cao, trở nên dồn dập, liên tục dập đầu.
“Cầu xin điện hạ tin tưởng thần một lần nữa! Cầu xin điện hạ giơ cao đánh khẽ! Đừng vạch trần tội ác của thần! Thần dùng tính mệnh để thề! Lần tiếp theo, nhất định sẽ khiến tứ hoàng tử khó giữ được chức vị! Vị trí chưởng ti Thận hình không thuộc về ai ngoài điện hạ!”
Sau khi nói xong, người hắn dẫn theo cũng quỳ rạp trên đất, không dám nhiều lời, sợ khiến hắn phiền, kinh hồn táng đảm chờ đợi Ninh Úc tuyên án sau cùng.
Ninh Úc nhìn qua người trên đất, cười khẽ.
Hoàng tỷ đã từng nói, một quốc gia, có năng lực nhất, thông minh nhất, can đảm cẩn trọng nhất, chính là tham quan, tham quan dĩ nhiên đáng hận, nhưng dùng tốt cũng là một thanh kiếm sắc!
Cho nên hắn tốn bao tâm tư đạt được sự tin tưởng của Hoàng đế, mượn bảo kiếm từ tay hoàng đế, mở nhà nhục, trở thành người phản tham số một bên ngoài.
Tất cả tham quan đều sợ hắn, bởi vì một khi bị hắn tra được, chỉ có hai kết cục.
Một, hắn đè chứng cứ xuống, xem tình tiết nghiêm trọng, bảo tham quan làm một chuyện cho hắn, thành công, một vụ án này coi như bỏ qua, chỉ cần lần tiếp theo không bị hắn bắt được chuôi, cơ bản xem như chạy thoát.
Chỉ là nếu như là chuyện đơn giản, làm sao có thể đáng giá một cái mạng được, việc hắn muốn làm đều là một số chuyện cực kỳ khó giải quyết, nguy hiểm và ăn may cùng tồn tại.
Hai, nếu như ngươi không chịu, cho rằng sẽ có người khác tới cứu người, có thể, hắn nhất định sẽ khiến Hoàng để hạ chỉ xét nhà! Đến lúc đó, ngươi nhìn thấy cả nhà bị bắt không nói, còn bị nhốt vào ngục, về phần có thể sống đến ngày được người cứu ra không thì do số rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK