Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tư Vô Nhan nghe nàng nói, không nhịn được bật cười, nàng lúc nào cũng thông minh như vậy, cho dù chỉ là trấn an người khác, hết lần này tới lần khác nói rất trôi chảy, hắn nghe cũng thấy có lý như vậy.

“Có đôi khi, ta thật sự ao ước được như Ninh Úc..”
Giọng nói hắn rất nhỏ, Ninh Tương Y kém chút không nghe được, còn ánh mắt Tư Vô Nhan đang nhìn vào Ninh Úc cách đó không xa, Ninh Úc liền nhìn qua, trong lòng càng vội vàng, cái tên Tư Vô Nhan này sao còn chưa nói xong, mà hắn còn quay ra nhìn hắn là có ý gì?
Tư Vô Nhan thấy hắn lo lắng, cố ý xích lại gần Ninh Tương Y, dùng một tư thế người ngoài nhìn vào chỉ thấy dáng vẻ thân mật, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
“Ao ước được như hắn, có thể có được ngươi.”
Ninh Úc bên kia quả nhiên không nhịn được, đi nhanh tới, Tư Vô Nhan phát giác được, trước khi Ninh Úc đi tới, ở bên tai nàng nói nhanh.

“Nếu ngày nào ngươi không còn thích hắn, đến đây với ta, ta quét dọn giường chiếu chờ người.”
Nói xong câu này, Ninh Tương Y còn chưa kịp phản ứng, Tư Vô Nhan liền bị Ninh Úc kéo ra.
“Ngọc Kỳ bệ hạ xin tự trọng!”
“Ngươi nhanh như vậy đã nói xong chuyện thông thương với Hi ái khanh của trẫm rồi sao?” Tư Vô Nhan nhếch lông mày tà ác, “Thế nhưng trẫm vẫn chưa nói hết chuyện với công chúa.”
Ninh Úc trên trán gân xanh nổi lên, “Đường phía trước còn dài đến lúc ly biệt rồi, bệ hạ trở về đi!”
Nói xong, hắn quay người kéo Ninh Tương Y đi chuẩn bị bế nàng lên ngựa.

Lúc Ninh Tương Y bị kéo quay người đi, hai ánh mắt lướt qua Tư Vô Nhan đột nhiên cảm giác trong lòng đau xót, nàng còn lo không biết hắn thích nàng, nàng đã phải đi rồi.

Cho nên hắn vô thức giữ chặt một tay khác của Ninh Tương Y, trên mặt hắn vẫn đang cười, nhưng là nụ cười giả tạo, một nụ cười xấu xa.


“Công chúa còn chưa nói cho trẫm, là cái gì khiến người quyết định giúp trẫm?” Rõ ràng hắn đối xử với nàng cũng không tốt, lại uy hiếp nàng, ép nàng ăn độc dược.

Lúc này, Ninh Tương Y đôi mắt đảo lòng vòng, sau đó lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, Tư Vô Nhan nhận biết, viên thuốc kia, là thứ lúc trước hắn ép Ninh Tương Y ăn hết chính là viên “Độc dược”!
Nàng đã không ăn sao?
Ninh Tương Y hì hì cười một tiếng, “Bởi vì người chỉ cố giả làm người ác, độc dược người ép ta uống, cũng là giả.”
Hắn làm ra chiến trận lớn như vậy, còn dùng Ninh Úc uy hiếp nàng, còn ép nàng uống thuốc độc, thế nhưng cuối cùng nàng đi kiểm nghiệm lại “Độc dược” này, phát hiện chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi.

Một con người am hiểm độc thuật, mà ngay cả hạ độc khống chế người khác cũng không muốn làm, hắn là một người tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y đem viên thuốc ngậm trong miệng, lần này là nàng thật sự nuốt vào, thật giống như ăn kẹo, vừa ăn, vừa cười, dáng vẻ giảo hoạt kia, nháy mắt khiến trong lòng Tư Vô Nhan vừa chua xót, vừa do dự cả buồn cười.

Ninh Úc kéo mạnh Ninh Tương Y một cái, tay nàng liền rút ra khỏi trong tay Tư Vô Nhan, Tư Vô Nhan nhìn tay mình trống rỗng, phảng phất nhìn thấy tim mình trống rỗng, hắn hỏi câu cuối cùng, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy.

“Thật sự sẽ có ngày nào đó năm nào đó trên con đường nào đó sao?”
Ninh Úc không hiểu cho lắm, nhưng thấy Ninh Tương Y nói, khóe miệng cười cũng không hề có một chút nỗi buồn ly biệt, nàng dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói.

“Ai biết được? biết trước thì không có thú vị.


Tư Vô Nhan rốt cục lộ ra nụ cười mờ mịt.

“Ngươi nói đúng “
Biết trước kết quả, thì không có thú vị.

Hắn hít sâu một hơi, lui ra phía sau một bước cúi đầu, không để Ninh Tương Y nhìn thấy khuôn mặt hắn chua xót chật vật.

“Vậy thì...!Mong công chúa, lên đường bình an.”
Ninh Tương Y cũng thu lại nự cười, nghiêm túc đáp lễ.

“Nguyện Ngọc Kỳ được phồn vinh, mong Bệ hạ luôn bình an – cáo từ.”
Nói xong, Ninh Úc liền ôm nàng lên lưng ngựa, cho đến khi vó ngựa quay đi, Ninh Tương Y cũng không thấy Tư Vô Nhan ngẩng đầu lên.

Thế này cũng tốt, nhìn nhiều càng thêm phiền muộn.

Thượng Minh Hi thở dài một tiếng, cũng đến bên cạnh Tư Vô Nhan, Tư Vô Nhan lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn đoàn người của Ninh Tương Y dần đi xa.

Thượng Minh Hi thấy Tư Vô Nhan đỏ tròng mắt, hắn cũng chua xót, “Còn bao nhiêu nữ tử tốt, bệ hạ, ngài nói xem nếu hiện tại thần làm phản, đi theo làm thuộc hạ của công chúa, thì có cơ hội ở ven hồ thưởng thức ánh trăng không?”
Tư Vô Nhan không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái.


“Ngươi sẽ bị Ninh Úc dùng đao chém chết.”
Thượng Minh Hi bỗng nhiên che tim, giả bộ bị thương! Tư Vô Nhan còn cười lạnh bổ thêm một đao.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi còn thở được, trẫm cũng sẽ cứu sống ngươi, lúc đó đưa ngươi đến làm người hầu cho Đổng Loan Nghi, ngươi liền có thể cùng Đổng Loan Nghi, Quan Tại Kim, vui sướng sinh hoạt chung cùng nhau!”
Nói xong, hắn quay người liên hồi cung, thị vệ đồng loạt xoay người, còn Thượng Minh Hi ở phía sau vẻ mặt kêu rên cầu xin.

“Bệ hạ! Thần nói đùa thôi, thần một lòng trung thành với bệ hạ, trời đất chứng giám! Bệ hạ ngài không thể qua sông bỏ cầu…”
Hai đội ngũ rời đi về hai hướng, không có người nào quay đầu.

Đây chính là cuộc sống, mỗi người sinh ra đều hoàn chỉnh, không có người nào xa cách một người sẽ không sống nổi, nhưng cách xa một người sẽ đau khổ buồn tủi, đó cũng là bản chất đẹp đẽ của con người.

Cho dù nỗi buồn này có phai nhạt thì tiếc nuối sẽ trở thành dấu ấn sâu đậm nhất trong ký ức, luôn ghi nhớ trong tim.

Ninh Úc ôm Ninh Tương Y ngồi trên lưng ngựa, bởi vì toàn thân nàng đều bị thương, hắn không dám để cho nàng một mình cưỡi ngựa.

Ninh Úc thấy Ninh Tương Y sau khi chia xa có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ kia đang uể oải, nhìn thấy tim hắn cũng đau, cho nên vội vàng kiếm chuyện nói một chút để nàng quên đi, đem tình hình Đại Dục nói cho nàng nghe.

Kết quả Ninh Tương Y vừa nghe Hoàng đế bị bệnh, Ninh Úc vậy còn giấu diếm nàng! Tức giận bóp mạnh Ninh Úc đến mấy lần, ra lệnh nhanh chóng về nước!
Gan Ninh Úc càng lúc càng lớn, cái gì cũng dám giấu!
Nhưng dù tốc độ nhanh, người cũng phải nghỉ ngơi, cùng lúc tụ họp lại với hơn một trăm người trước đó, ba trăm người trùng trùng điệp điệp ở ngoài thành dựng trại, không vào thành.


Bạch Khải Du thấy Ninh Tương Y cùng Ninh Úc đi một chuyến trở về, lại mang một thân tổn thương trở về, bất mãn đối với Ninh Úc quả thực đã đạt tới đỉnh điểm!
Hắn múc nước đến cho Ninh Tương Y lau mặt, nửa đường bị Ninh Úc chặn lại, hắn ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười nói.

“Vương gia, loại việc nặng nhọc này vẫn nên để ta làm đi.”
Hắn nhìn thế nào Ninh Úc cũng không giống người có thể chăm sóc được người.

Cho nên còn tận lực nói, “Dù sao công chúa trên cả đoạn đường này đều là ta chăm sóc.”
“Khụ khụ!” Ninh Tương Y đang bên đống lửa liền ăn gì đó nghe vậy liền mãnh liệt ho!
Cái Bạch Khải Du này chắc chắn là đang trả thù nàng! Nếu không nàng mới gọi hắn đến, hắn đã hại nàng như thế sao?
Ninh Úc lại nhíu mày, nhìn Bạch Khải Du, “Ngươi là nhi tử của Bạch Quý?”
“Ta là Bạch Khải Du!” Bạch Khải Du không mảy may nhường nhịn, hắn cũng không cảm thấy hèn mọn gì khi đứng trước mặt Ninh Úc, sự huấn luyện từ nhỏ của Bạch Quý đã làm cho hắn có tính ngay thẳng, nói năng nghiêm túc cứng nhắc.

Kiểu này là người cũng thích Hoàng tỷ?
Trong lòng Ninh Úc không có chấn động chút nào...!Không có chấn động chút nào cái con khỉ! Tại sao nam nhân nào cũng muốn ném cặp mắt vào người Hoàng tỷ?!
Cho nên khi Ninh Úc vừa liếc mắt! Ninh Tương Y giống như bị hỏa thiêu, liền nhảy dựng lên!
“Làm gì…”
Nàng khô khan hỏi, ánh mắt dọa người kia là muốn làm phản nàng sao?! Tam tòng tứ đức đầu? Lại… Lại quên rồi đúng không?!
Ninh Tương Y ở trước ánh mắt Ninh Úc dần dần cúi đầu, Ninh Úc thầm than một tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Khải Du nói.

“Những chuyện này bản vương từ nhỏ đã làm rồi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK