Ngọc Hành lúc này bốn bề thù địch, ngoài thành cũng trở nên hỗn loạn.
Tiểu công chúa vô lực bị người kéo lấy chạy đi, một chút lực phản kháng đều không có!
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, nàng đang nghĩ chuẩn bị giả bệnh, sau đó thừa dịp những người khác không chú ý lén lút chạy đi, tự mình một mình trở về Lâu Diệp!
Thế nhưng, nàng thật xui xẻo chuẩn bị làm, liền bị mấy người áo đen bịt miệng lại mang đi! Nàng không kịp uống thuốc giải, cho nên lúc bị mang đi, ngay cả lực giãy dụa thét lên đều không có.
Tiểu công chúa bị bắt! Điểm này, tất cả mọi người cũng không ngờ tới.
Người Đại Dục tưởng là người Lâu Diệp sẽ bảo vệ nàng, cho nên chỉ cần bọn họ không làm loạn, người Đại Dục liền mắt nhắm mắt mở không quan tâm.
Mà người Lâu Diệp càng sẽ không ngờ, tiểu công chúa của bọn họ từ nhỏ tới lớn được cưng chiều, vậy mà lại chạy trốn!
Nàng không biết võ công, trên người ngay cả tiền đều không có, rời khỏi bọn họ, nàng sống thế nào?
Mà bọn họ ở ngoài thành tìm nửa ngày đều không tìm được bóng dáng tiểu công chúa, hai phe đội ngũ đều rất gấp gáp! Một phe là cảm thấy không cách nào giải thích với Ninh Tương Y, một phe là cảm thấy không có cách nào giải thích với Lâu Diệp Vương.
Nhưng là bọn họ cũng rất kỳ lạ!
—-đó chính là năng lực của tiểu công chúa, nàng không thể nào không chút động tĩnh rời đi, trừ phi có người giúp nàng!
Không, có lẽ nàng bị người bắt đi!
Bọn họ loạn lên, Ngọc Hành hoàng cung loạn hơn!
Toàn bộ nội viện hoàng cung khói mù đường! Bên ngoài hoàng thành không ít người dân ngẩng đầu xem, đều có thể nhìn thấy khói đen bay lên, cảm giác không ổn..
Khắp nơi đều là huyên náo tiếng la hét cùng tiếng bước chân vội vã! Tứ phía lửa cháy, bọn họ cũng không biết muốn đi cứu thì nên cứu ở đâu mới được??!
Trong hỗn loạn, không ít người nghĩ đến, còn tưởng rằng là nước láng giềng đánh vào, nhất thời lòng bàng hoàng!
Quá ồn, cho nên không ai chú ý quý phi trong tẩm cung xảy ra chuyện gì, bởi vì nơi đó không có hoả hoạn.
Bầu trời rơi xuống màu đen của tro tàn, thật giống như tuyết rơi, trong viện là thi thể ngổn ngang lộn xộn, không ít cung nhân co quắp một bên run lẩy bẩy, mà hoàng hậu cùng Hoàng đế trốn ở góc phòng, dựa vào mười mấy tên lính đang chống lại kẻ địch!
Vân Cẩm đã bị một người kéo qua một bên, khoác trên người một áo ngoài, mà người này chính là người mới vừa đi chặn mời Ninh Tương Y, cũng là khách quý của Vân Cẩm, gọi là Vương Kính.
Hắn dáng dấp bình thường, bên cạnh nàng nhiều người như vậy nên hắn cũng không được chú ý, thế nhưng là một người yêu nhất Vân Cẩm.
Tiêu Thắng đã bị dọa phát sợ! Là ai muốn làm phản, sao trước đó một chút báo hiệu cho hắn đều không có!
Hắn làm sao biết, làm gì có cái báo hiệu mào? Đều là Ninh Tương Y nổi hứng làm thôi!
Thấy cấm quân bên ngoài không ai tiến vào cứu giá, Tiêu Thắng cảm thấy nhớ đại thế đã mất! Vì sao hắn khổ tâm âm mưu lâu như vậy, xúi giục nhiều người như vậy, thế nhưng là kết quả là, nhưng vẫn thua, hắn cuối cùng là thua trong tay ai!
Người Hoàng đế từng người đổ xuống.
Mà lúc này đây, bên ngoài rất có đội quân đang chạy tới, số lượng càng ngày càng nhiều, liều mạng xông vào trong viện!
Người của Vân Cầm vội vàng phản kháng, mà người đi vào càng giết thêm liều mạng! Bọn họ đều hiểu, chỉ cần Hoàng đế bị người xông tới đem Hoàng đế đạp xuống, đây coi như thắng lợi..
“Vì sao lại chậm như vậy? Cấm quân đâu mau tiến lên giết hết bọn chúng!”
Giọng nói này!
Vân Cẩm đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài cửa trước, nhưng chỉ nghe một tiếng vang thật lớn! Mọi người bay tứ tung vào đến trong phòng, đụng vào góc bàn, làm hai cánh cửa to lớn sụp đổ, lộ ra cảnh tượng bên ngoài!
Người của Tiêu Thắng đã đến sao?!
Một khắc này, Tiêu Thắng trong mắt sáng bừng sức sống! Hiện tại chính là đấu tốc độ này, để cứu binh diệt cấm quân trong viện sau đó giết Vân Cẩm, Vân Cẩm người muốn đi trước một bước bắt Hoàng để, đem thiên tử cướp thiên hạ!
Thời khắc này, hắn dùng sức yếu ớt chống lại những người kia nhìn thấy người của mình đã tiến đến, một chút năng lực trở nên lớn vô cùng! tiếp tục chống đỡ, mà người Vân Cẩm vốn là không nhiều, bây giờ bên ngoài giọng kêu đánh giết đó càng ngày càng gần, làm đánh rớt tinh thần của bọn họ, liên tục bại lui!
Cuộc đua sinh tử, chỉ một cái chớp mắt.
Thế nhưng bọn họ không nên quên, còn có Ninh Tương Y đại sát khí ở đây!
Nàng chỉ một kiếm đem người bên cạnh toàn bộ chấn động bay ra, dẹp hết quân địch như chẻ tre hướng đến Hoàng đế lao tới!
Rốt cục, người của Vân Cẩm còn lại không mấy người, nhưng tay của nàng cũng bóp vào trên cổ Hoàng đế, đồng thời hít sâu một hơi, trực tiếp nâng hắn lên, đem ra phía ngoài!
Giờ khắc này, tất cả mọi người phải buông vũ khí xuống!
Nàng đã ra trận quả thực quá bá đạo!
Lúc nàng một mình tàn sát tứ phía, bởi vì trong viện chen quá nhiều người, bọn họ còn không bận tâm đến nàng! Nhưng đến khi nàng quét dọn hết quân địch, cả người nhanh như kiếm vọt vào trong phòng bắt sống Hoàng đế, bọn họ mới cảm giác được người này võ lực cao cường biết bao nhiêu?
Người ta nói không thể ngăn cơn sóng dữ! Rõ ràng đã là tình huống tuyệt vọng này, bởi vì sự xuất hiện của nàng, hoàn cảnh có thể biến đổi, nàng chính là một mình ngăn cơn sóng dữ!
Cho nên khi nàng xách cổ Kim Thắng từ trong nhà đi ra, đám người của hắn á khẩu không nói nên lời, trong lòng không thể không sợ hãi!
Hoàng đế thống trị toàn bộ cục diện bây giờ, không chỉ bị nàng đảo lộn, còn bị nàng bắt lấy, bắt vua trước đánh giặc, coi như bọn họ không muốn, cũng chỉ có thể ngừng lại, không còn dám động đậy.
Lúc này, hoàng hậu đột nhiên hô, Nàng ta là công chúa Đại Dục” như vậy, nếu để cho người khác biết, Đại Dục công chúa đến tham gia quốc sự của Ngọc Hành, với chuyện lớn liên quan đến ngai vị! Tiêu Uyên còn có thể thuận lợi đăng cơ hay không?
Nàng cho dù chết, cũng không để Tiêu Uyên dễ dàng đăng cơ!
Thế nhưng là không ngờ là, nàng chỉ mới nói một chữ, liền bị một cây trâm gài tóc trực tiếp đâm vào họng!
Cuối cùng lúc chết hai con mắt đều trợn trừng lên, không biết chuyện gì xảy ra..
Danh Sách Chương: