Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thường Hỉ quá sợ hãi.

Bệ hạ ý tứ này...Đúng là muốn giết công chúa hay sao?
Miệng của hắn đóng đóng mở mở, biết rõ thân là nô tài không nên nói cái gì, nhưng là hắn vẫn là không nhịn được nói,” bệ hạ… Không …nhưng… Không …nhưng… Công chúa nàng, nàng là vô tội!”
“Vô tội?” Ninh Kham cười lạnh một tiếng, “Vô tội lại như thế này sao? Trẫm hai đứa con trai đều thích nàng, đó chính là tội lỗi của nàng!”
Hắn nói lời này lúc, ngữ khí yếu ớt, lại mang nửa phần tình cảm, lúc này hắn chỉ là chỉ nhìn thấy dòng máu đế vương mà quên mất tình phụ tử sao?
Quả thật, chuyện này phương pháp giải quyết có rất nhiều, nhưng là hắn hiểu rất rõ hắn hai đứa con trai của mình, bọn hắn nhìn xem thật giống hắn, kỳ thật tính cách nhiều chỗ giống hắn rất nhiều, đều là chấp nhất lại độc chiếm người!
Chỉ có Ninh Tương chết, mới là phương pháp giải quyết tốt nhất, hơn nữa còn không thể là bị người giết chết, tốt nhất là chết im ắng không ai biết, cứ như vậy, coi như Ninh Giác và Ninh Úc có không bằng lòng với nhau, cũng không có cách nào, chẳng lẽ, bọn hắn còn có thể để cho người chết hồi sinh?
“Thế nhưng là… Thế nhưng là…”
Thường Hỉ gấp gáp đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hắn sống nhiều năm như vậy, cho tới nay đều chỉ đối Hoàng đế trung thành tuyệt đối, thế nhưng là công chúa cũng là hắn rất thích nàng! Không phải như vậy thì trước đó hắn cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc giấu diếm Hoàng đế chuyện của nàng và Ninh Úc, mà là trực tiếp nói cho hoàng đế rồi, chỉ là không nghĩ tới, sẽ phát sinh hôm nay sự tình trái ngoe này, phải chăng chỉ có giết công chúa mới có thể giải quyết được vẫn đề này sao?
Ninh Kham ngồi tại bờ sông trên tảng đá, vậy mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Hạ độc chết dường như chứng cứ quá rõ ràng, dễ dàng để người khác nắm được cái chuôi, nhưng là hắn biết, có một loại độc dược, sau khi ăn vào, trong một tháng sinh cơ biến mất dần, không có thuốc nào chữa được, cũng không có bất kì dấu tích gì có thể tra…”
Thường Hỉ sắp khóc, bệ hạ đây thực sự là đã muốn thật giết người, ngay cả “Hạ độc” đều đã nghĩ đến….


“Hoặc là đá ra hai kẻ chết thay, dù sao Y Nhi những năm này đắc tội không ít người, chế tạo một trận ngoài ý muốn, để Y Nhi chết oan chết uổng, lại để cho người gánh tội thay, cũng là có thể.”
Ninh Kham dùng ngữ khí rất bình thường, rất tỉnh táo, cùng loại giọng điệu như đang thương lượng nói đến đây Thường Hỉ hãi hùng khiếp vía, hắn đột nhiên đứng lên, lấy dũng khí nhìn Hoàng đế nghiêm túc hỏi.

“Bệ hạ… Người muốn giết nàng thật sao?!”
Muốn giết Ninh Tương Y? Chẳng lẽ Người sẽ không đau lòng?
Thường Hỉ một câu này đánh sập tất cả suy nghĩ của Ninh Kham! Một khắc này, Thường Hỉ thấy trên mặt Hoàng đế cảm xúc vô cùng hỗ tạp, mặt của hắn một chút âm trầm một chút đau khổ, dường như muốn trở mặt, thế nhưng là hắn cuối cùng lại nhìn ra sông Long Đằng chậm rãi mở miệng.

“Cái gì bỏ được không bỏ được? Vì Giang Sơn Đại Dục… Vì bình minh bách tính, trẫm không thể… Không thể để cho bọn hắn vì một nữ nhi mà làm ẩu, hại bách tính lầm than!”
Hắn thốt ra lời này, Thường Hỉ dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể nhẫn lại, hắn biết rõ, nếu so với lợi ích muôn dân bách tính thì một người quá nhỏ bé, cho dù là đó có là Ninh Tương Y cũng là còn nhỏ.

“Chuyện này liền giao cho người đi làm.” Ninh Kham cuối cùng cũng đưa ra quyết định,”Trẫm muốn ‘Hạ độc’ ngày mai sẽ phải có chuyện này, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, nếu không ngươi phải chết!”
Thường Hỉ trong lòng đau xót, cúi đầu xuống.

“Nô tài… Tuân chỉ!”
Ninh Tương Y ngủ một giấc ngon lành, lúc nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở Thái Cực điện, kỳ quái..


Ngày hôm qua đã muộn như vậy mà Thái tử ca ca còn đem nàng đưa vào cung rồi sao? Ninh tương Y vuốt vuốt mi tâm, phát hiện bởi vì say rượu, tối hôm qua hết thảy đều nhớ không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, nàng cảm giác được trong tay ngứa một chút, nàng định thần nhìn lại vậy mà là con khỉ kia!
Bởi vì nó hiện tại dã tính khó thuần, cho nên Ninh Tương Y phải khóa nó bên giường, để nó không chạy nhảy lung tung gây chuyện, lúc này nó vừa nhìn thấy Ninh Tương Y tỉnh lại, nó liền chi chi gọi, cặp mắt kia nhân tính hóa biểu lộ ra phẫn nộ, tựa hồ nhìn Ninh Tương Y đầy bất mãn.

Ninh Tương Y nhìn một chút, sau đó tháo xích trên chân thả nó ra, vừa được tự do, nó lập tức nhào đến Ninh Tương Y, nó bị Ninh Tương Y nắm lấy hai tay, giữ trên giường, không thể động đậy!
“Khỉ con, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, ta tính tình rất tốt, nhưng là chọc giận ta, ta không ngại ăn sống óc khỉ!”
Nàng biết khỉ con này thông tinh gia hỏa, nghe hiểu được nàng nói gì, quả nhiên, nàng kiểu nói lời đe dọa này khỉ con kia cũng không dám giãy giụa mạnh,cũng biết nàng thực sự sẽ làm gì nếu gây chuyện?
Ninh Tương Y cười, nói với nó “Ngươi cũng có thể bỏ nơi này đi, nhưng là ở hoàng cung này, chính là không bao giờ thiếu người xấu, đến lúc đó, người bị người khác bắt, may mắn ra thì họ nuôi ngươi, ngược lại tình huống xấu họ có thế cho người vào nồi làm một bữa, chỉ sợ khi đó người chết cũng không biết chết như thế nào.

Ta khuyên ngươi nếu ở trong tay ta vẫn là ngoan ngoãn nghe lời tốt, chí ít ta sẽ còn cho ngươi một ngày ba bữa.”
Lời nói này, khỉ con nghe được cái hiểu cái không, nó chật vật quay đầu nhìn Ninh Tương Y một chút, dường như có chút cầu xin tha thứ, Ninh Tương Y buông lỏng tay, đưa nó thả, mà lần.


này, nó không tiếp tục náo loạn nữa, mà là ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, một dáng vẻ rất nghe lời
Lúc này, cung nhân tiến đến, cầm đầu cô cô nhìn thấy khỉ nhỏ biết điều như vậy, còn nói một câu, “Công chúa thật là có bản lĩnh, người vừa đến nó liền ngoan ngoãn, hôm qua nó rất hung dữ, không để bất cứ ai đến gần.”
Ninh Tương Y liếc khỉ nhỏ một chút, cười nói,” phải thế không? Về sau không nghe lời sẽ đánh không thương tiếc, đánh nhiều liền trung thực.” Nàng một câu này khiến khỉ con nhỏ giọng kháng nghị một tiếng, xoay người quay mông về phía nàng, không để ý tới nàng!
Một màn này, để cung nhân che miệng cười, “Con vật nhỏ này thật sự là có linh tính, công chúa ban tên rồi sao?”
Ninh Tương Y nhìn màu lông của nó liền nói: “Gọi nó là Tiểu Hôi đi.”
Đáp lại nàng, khỉ con nhảy lên giơ giơ móng vuốt!
Ninh Tương Y vẫn chưa quen với nó nên một tay bắt lấy nó đập xuống giường, sau đó nhẹ giọng hỏi, “Trong cung có chuyện gì à?”
Ninh Tương Y mỗi ngày đều sẽ hỏi một vấn đề, cho nên mỗi ngày đến hầu hạ nàng rửa mặt, đều là quản sự cô cô.

Quản sự cô cô nghĩ rồi nói, “ thật đúng là có một việc, hôm nay lúc lên triều, bệ hạ phát tính khí thật hung hãn, rất nhiều người đều bị bệ hạ hung hăng trách cứ, không biết nguyên nhân gì, không phải hoàng thượng đang rất vui sao?”
Nàng nói chuyện này khiến Ninh Tương Y thần sắc liền nghiêm túc, có chút suy nghĩ sâu xa.

Ninh Kham vào thời điểm này có chuyện gì mà lại tức giận như vậy? cũng không biết xảy ra chuyện gì khiến hẳn tức giận như vậy?
Bên kia này, nhất phẩm đại thần bên cạnh Ninh Úc thấp giọng hỏi hắn vấn đề giống như trước.

“Vương gia, ngài nói bệ hạ hôm nay...!Là có ý gì?” Hắn hôm nay cũng là một trong những đại thần bị trách cứ, cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, mười phần bất an.

Ninh Úc lúc này đang mặc quan phục màu đen, khi nãy hắn đứng đầu tiên trong hàng ngũ quan lại, lúc này vừa trở về không lâu, bởi vì Hoàng đế một trận hỏa diễm khiến tất cả mọi người trong lòng run sợ, không dám nói lời nào.


“Bản thân mình làm tốt là đủ, không cần người suy nghĩ nhiều.” Ninh Úc lạnh lùng nói, người kia nghe xong vội vàng nói phải, không còn dám mở miệng.

Ninh Úc để hắn đứng đấy, nhanh chân ra khỏi cung.

Hôm nay, Hoàng đế lửa giận đùng đùng nhưng cũng không phải là nhằm vào ai, nhưng là Ninh Úc lại cảm giác chuyện này không đơn giản.

Vừa ra khỏi cửa cung, Bạch Sinh liền đón, hắn còn có chút kỳ quái, hôm nay tảo triều làm sao lâu như vậy?
“Nhanh đi tra một việc cho ta.”
Thấy vương gia thần tình nghiêm túc, Bạch Sinh vội vàng nghiêm mặt tuân lệnh.

“Xin vương gia phân phó.”
Ninh Úc trầm mặc một cái chớp mắt, hắn lúc đầu muốn Bạch Sinh đi dò la, hôm nay hoàng đế trách cứ mấy người này tự hắn có cái gì liên hệ, nhưng là lời đến khóe miệng lại biến mất.

” Tra cho ta Thường Hỉ đi đâu rồi?”
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK