Ninh Tương Y không ngờ bên trong lại có lý do như vậy, nhưng hắn nói rất đúng?
Ninh Tương Y nghĩ kỹ lại, phát hiện Tiêu Uyên đối với nàng… Thật sự là hiểu rất rõ.
Nàng ở trong tình cảm trước mặt như một kẻ hèn nhát, cũng không thể nói như vậy...!Nàng chỉ là sợ phiền phức mà thôi, sợ hãi phải trả giá bằng thể xác tinh thần nhưng sau lại bị phản bội, đau đến không muốn sống nữa, sợ hãi bị người dùng tình cảm ép buộc, tra tấn lẫn nhau, đau lòng tốn sức quá phiền phức…
Nàng thà rằng trên đời này không có tình yêu!
Thay vì phiền phức vướng vào chuyện tình yêu nam nữ kia, nàng cũng có thể làm rất nhiều chuyện!
Mà lại, trên đời này thật sự có tình yêu sao? Nàng cười nhạo, những con người công thành danh toại, có mấy người ba mươi mấy tuổi, hơn bốn mươi tuổi, còn có thể nói ra ta yêu nàng với nương tử của mình? Tốt hay xấu, thắm thiết hay không thì sau cùng cũng ghét bỏ nhau.
Nghĩ đến chuyện này Ninh Tương Y lắc đầu, thật sự là nàng lại để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Có lẽ trên đời này sẽ có tình yêu không thay đổi như vậy, nhưng nàng không nghĩ nó sẽ rơi vào mình.
Nó giống như một viên kẹo đầy cám dỗ, nàng có thể không sao nếu nàng không nhận nó, nhưng một khi nàng nhận nó, vui mừng mở tờ bọc kẹo ra, nhưng bên trong nó chứa chất độc thì phải làm sao?
Lòng người khó lường, ai nói được điều gì!
“Ngươi đã hiểu rõ ta như vậy…” Ninh Tương Y cảm thấy yết hầu hơi khô khan, dừng một chút, tỉnh táo lại nhìn ánh mắt của hắn.
“Ngươi đã hiểu rõ ta như vậy, vì sao ngươi còn tới? Hiện tại còn xuất hiện nơi này?”
Nàng nói một câu bình tĩnh đến tàn lộ nhẫn, nhưng cũng là sự thật, nếu Tiêu Uyên biết nàng là người không động lòng, cũng không muốn động lòng, tại sao phải làm đến bước này, có phải xấu xa không?
Tiêu Uyên cười khô, “Nàng còn nhớ được nàng trước kia từng nói gì với ta không?”
Ninh Tương Y giương mắt nhìn hắn, nàng từng nói với hắn rất nhiều lời, không biết hắn hiện tại ám chỉ câu nào.
Tiêu Uyên ánh mắt buông xuống, lộ ra một bộ mặt hoàn mỹ.
“Đã từng lúc ta làm chuyện gì cũng lần lượt thất bại, đến tuyệt vọng, không còn có sức để tiếp tục làm lại nữa, nàng liền sẽ cười nói với ta, làm lại một lần đi, có lẽ sẽ có kỳ tích…?”
Ninh Tương Y nghe, đột nhiên cảm giác hoảng hốt, mà lúc này đây, hắn đã cầm lấy tay Ninh Tương Y.
“Ta biết muốn làm nàng động lòng rất khó, ta cũng biết, nàng sẽ không động lòng đối với bất kỳ người nào, thế nhưng là cũng không nhất quyết? Biết đâu sẽ có kỳ tích? Ta không kiên trì thì sẽ không có cơ hội, cho nên ta sẽ kiên trì! Nàng từ chối ta một lần cũng được, trăm lần nghìn lần cũng được, ta chỉ cần có một cơ hội! một cơ hội hôi!”
“Ta… Ta không đáng…” Ngươi sao phải làm như thế, Ninh Tương Y rút về tay.
“Nàng xứng đáng!”
Tiêu Uyên ánh mắt sáng rực, “Nàng xứng đáng...!Nàng còn nhớ lúc trước, là nàng cứu tôn nghiêm của ta, ta bị phụ hoàng đổi lấy một ngàn con ngựa, là nàng cứu ta từ tên nam nhân rác rưởi đó! Là nàng tái tạo ta từ con người hoàn toàn vỡ vụn! Là nàng đã cứu mẫu phi ta, đã cứu mặt ta!”
Vừa nói, hắn vừa mạnh mẽ lật lòng bàn tay Ninh Tương Y đưa tới trước mặt nàng, trên đó có một vết sẹo màu hồng nhạt.
“Nàng thấy không… Đây chính là chứng cứ! Lúc ấy chính là nàng dùng cái tay này! Bắt lấy dao găm hướng đến mặt ta! Một khắc này, kỳ thật nàng đã lấy đi trái tim ta, không thể buông nữa!”
Ninh Tương Y đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, nhìn Tiêu Uyên giống như hắn là mãnh thú.
“Nàng đang sợ à? Nàng muốn trốn ta à? Nàng tuỳ tiện lấy đi lòng ta, vì sao lại không chịu chia cho ta một chút ít tình cảm?” Hắn cũng đứng dậy, Hắn cũng đứng lên, có thể nói là lần đầu tiên hung hãn như vậy.
Là hắn không còn cách nào khác, không ép nàng sẽ không nhìn thẳng vào tình cảm của mình, hắn muốn nàng thấy rõ ràng! Nhận ra rõ ràng!
Cho nên hắn từng bước một đi đến Ninh Tương Y, sau đó… Hắn từ trong ngực, lấy ra một hộp gấm nho nhỏ.
Ninh Tương Y còn nhớ kỹ cái hộp này, đêm nàng bị phát hiện ở Ngọc Hành, hắn nhảy một khúc, sau đó, hắn đã muốn mang ra cái hộp này.
Hộp mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn!
Tiêu Uyên cười, “Ta cũng không biết nàng nói chiếc nhẫn là ý nghĩa gì, hiện tại dường như cũng không lãng mạn lắm, thế nhưng ta nghĩ ở bên nàng! Ta đã bỏ lỡ nàng một lần, sẽ không lại bỏ lỡ nàng lần thứ hai! Y nhi, gả cho ta được chứ?!”
Ninh Tương Y hai tay chắp sau lưng, con mắt trợn to sợ hãi, nàng đối với hoàn cảnh hiện tại thật sự không biết làm thế nào! Vì sao lại đột nhiên lại cầu hôn! Cái gì mà đã bỏ lỡ nàng một lần? Có thể đừng nói với nàng những lời này hay không? Nàng ấy rất đau đầu!
“Tiêu Uyên, ta cảm thấy người cần phải tỉnh táo lại một chút, có lẽ qua thêm mấy năm, người sẽ cảm thấy chuyện hiện tại rất nực cười, chắc cũng không tính là gì.”
Tiêu Uyên đột nhiên mỉm cười nhìn nàng một cái, “Y nhi… Cho nên nàng không hiểu chuyện tình cảm, nhưng ta nguyện ý chỉ dạy nàng, ta nhất định phải cưới nàng về nhà!”.
Mắt thấy hắn từng bước lại gần, Ninh Tương Y đang kinh hoàng mặt bỗng nhiên lạnh băng, vừa sợ hãi, vừa tức giận.
“Dừng lại!”.
Tiêu Uyên gặp nàng sắc mặt không tốt, có chút chần chờ.
“Đứng tại đó đừng nhúc nhích!”
Nàng nhắm lại mắt, tay vịn lấy trán của mình, nhanh nói, “Người đã nói ta không có lòng, ta tàn nhẫn, vậy ta bổ sung lại vài câu, chính là ta không muốn thành thân, không muốn yêu, không muốn! Không muốn!”
Nàng dường như bị ép đến cùng, lần đầu tiên nói với Tiêu Uyên với giọng điệu tức giận như vậy.
Có chút chạnh lòng nhưng cuối giọng hơi run!
Lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, sự lạnh lẽo trong mắt nàng khiến Tiêu Uyên phải lùi lại một bước!
“Chờ đợi kỳ tích à? Ở trên người ta, không có kỳ tích! Cho nên người không nên uổng phí sức lực!” Đây là một kết cục bế tắc mà kiếp trước gây ra cho nàng, nàng có thể xem nhẹ tất cả, thậm chí không thèm để ý hận thù, thế nhưng những tổn thương phải chịu, nàng cũng nhớ rất kỹ, nàng có thể không tức giận à?
Tiêu Uyên sắc mặt lập tức trắng bệch, hộp gấm trong tay khó có thể giữ được!
Ninh Tương Y đột nhiên bị thương ôm đầu ngồi xổm xuống, giọng nói cùng tiếng khóc nức nở, “Ngươi không thể buông tha cho ta sao? Ta không muốn, đừng ép ta, ta không muốn…”
Nàng giống như con nhím đang thu mình lại khiến Tiêu Uyên một chút liên mềm lòng, hắn chịu đựng đau lòng, cũng ngồi xổm xuống, thấp giọng trấn an nàng.
“Được … Rồi rồi, ta không ép nàng, ta không ép nàng, nàng đừng sợ nữa được không?”
Cũng trách Tiêu Uyên không may, đầu tiên là Ninh Giác, sau đó Ninh Úc, hiện tại hắn lại xía vào, Ninh Tương Y bị ép buộc liên tiếp làm nàng cảm thấy sợ hãi, lần trước tại hành lang thủy tạ, đối mặt với Ninh Úc nàng đã bộc phát một lần, mà lần này càng thêm nghiêm trọng.
Nàng cuối cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ nàng nhất định phải lấy chồng mới có thể sống yên ổn?
Mà Tiêu Uyên liền thu hồi uy hiếp, nhanh chóng dỗ dành nàng, ánh mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
Y nhi… Kỳ thật còn một câu ta chưa nói, nàng không động lòng, thế nhưng đến đó, nàng đối với Ninh Úc, kỳ thật là có dao động..
Nếu vậy, là ta, nếu như là ta, có thể hay không?
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: