Đội xe tiếp tục di chuyển, lần này không có Ninh Tương Y quấy rầy, đi rất nhanh, chưa đến mười ngày đã tới kinh thành.
Rõ ràng không đi quá lâu, song lúc quay về lại cảm thấy mọi chuyện đã thay đổi.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cứ cảm thấy người người kinh thành có vẻ cảm thấy bất an, không hề có niềm vui đến tết, ngược lại có cảm giác nguy hiểm.
Ninh Tương Y nhìn một lát rồi buông rèm xe xuống, nhằm mắt suy nghĩ sâu xa.
Sau khi đội xe vào thành, bởi vì bọn họ vô cùng khiêm tốn cho nên không khiến bách tính chú ý quá nhiều, cứ đi thẳng vào cửa cung, mà Ninh Tương Y thì ở lại ngoài cung chờ.
Ninh Tương Y vừa rời đi, Ninh Úc như biến thành người khác, hắn thong dong lạnh lùng nhìn qua đám người, nơi ánh mắt lướt đến, tất cả mọi người cúi đầu.
Tất cả mọi người nói thầm trong lòng, những gì bọn họ thấy suốt dọc đường đều là giả, Ninh Úc bây giờ mới thật sự là hắn!
Ninh Úc như không cảm nhận được sự sợ hãi của bọn họ, mim cười: “Lần đi về phía tây này, mọi người đều là công thần, sau khi gặp phụ hoàng, ta sẽ báo cáo với phụ hoàng.
”
Những người đi cùng nghe vậy thi nhau bày tỏ lòng trung thành, cười lấy lòng nói: “Tất cả nhờ điện hạ biết cách chỉ đạo, bọn thuộc hạ không dám giành công, đều thề chết cũng đi theo điện ha!”
Lúc này Ninh Úc mới cười hài lòng, nụ cười này của hắn cho người ta áp lực khó tả! Đôi mắt như mặc ngọc như chấm mực đậm, lộ ra vô vàn uy hiếp.
“Yên tâm đi, thứ nên là của các ngươi… Các ngươi sẽ chỉ có nhiều hơn thôi.
”
Rõ ràng là lời hữu ích, nhưng trong lòng tất cả mọi người run lên, gần như đồng thời nghĩ đến kết cục của một kẻ bởi vì phản bội Ninh Úc, muốn mật báo vào trong cung…
Sau khi hắn ta bị Ninh Úc trói lên ngựa, để cho người ta cưỡi ngựa nhanh chạy, mà tên đó bị kéo sống chết tươi hơn mười dặm, lúc dừng lại, vết thương khắp người lòi ra cả xương trắng, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!
Mà đây vẫn chưa hết, Ninh Úc sai người chôn sống kẻ đó ngay trước mặt bọn họ! Cục diện máu tanh tàn nhẫn, thành cơn ác mộng bọn họ không xóa đi được!
Trong những người này không ít người là cái đinh do người trong cung cài vào, nhưng hơn một năm nay, bọn họ đã sớm đã bị Ninh Úc dạy dỗ ngoan ngoãn.
Trong tay Ninh Úc có tiền, rất nhiều tiền, cho bọn họ rất nhiều lợi ích không tưởng nổi, nhưng thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn, bất cứ kẻ nào đắc tội với hắn, phản bội hẳn, hậu quả đó khiến bọn họ không rét mà run!
Cho nên, thiếu niên trước mắt nói, đi theo hắn sẽ có càng nhiều hơn, bọn họ không hề nghi ngờ, nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, nếu như phản bội, bọn họ cũng sẽ thảm hơn kẻ khác!
Lời bày tỏ lòng trung thành tràn ra như không cần tiền, Ninh Úc thấy phiền vung tay lên, bọn họ lập tức im thin thít, đội xe tiếp tục đi lên.
Trên đường trong cong, bọn họ gặp đội kiệu khác, có vẻ là kiệu riêng của nữ quyển nhà quan.
Diệp Khuynh Vãn vốn nặng nề tâm sự, sau khi nghe tỳ nữ hồi bẩm, nàng ta vén rèm lên xem, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đen nhánh, hình dáng đơn giản lại cho người ta cảm giác nghiêm trọng, nhìn bình thường, nhưng bốn con ngựa kéo xe đều là ngựa tốt ngàn vàng khó cầu! Nàng ta suy nghĩ nhanh như chớp, gần như lập tức đoán được người đến là ai!
Nghĩ đến cửu điện hạ lập được kỳ công ở Tây Châu, đôi mắt đẹp của nàng ta khẽ đảo, sai người dừng kiệu, dìu nàng ta xuống.
Ninh Úc vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy giọng nữ uyển chuyển, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lại vô cùng quyến rũ.
Hắn khẽ nhíu mày, thực sự mất kiên nhẫn để ý những kẻ râu ria, nhưng nghe thấy nàng ta tự giới thiệu là con gái của Trần Quốc hầu, ngón tay hắn khẽ cử động… Đó chẳng phải là nữ nhân định bắt nạt hoàng tỷ trong buổi tiệc trà hồi đầu sao?
Hắn mở hai mắt, có tia lạnh lóe lên, bàn tay trắng nõn vén rèm cửa xe ngựa, lập tức có người đỡ lấy, mà khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng như tranh vẽ rơi vào trong mắt Diệp Khuynh Vãn, khiến nàng ta giật mình!
Chỉ mới một năm rưỡi, hoàng tử không đáng chú ý ngày xưa đã có phong thái như thế rồi sao?!
Bị đôi mắt như ngọc đó nhìn qua, Diệp Khuynh Vãn cảm thấy hoảng hốt, vội hành lễ.
“Thần nữ Diệp thị gặp qua cửu điện hạ…”
Giọng nàng ta uyển chuyển như tiếng trời, thể hiện dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình ở trước mặt Ninh Úc.
Nàng ta thầm may mắn vì hôm nay ăn mặc vô cùng chỉn chu, càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng ta, trong lúc hành lễ còn không quên nhìn hắn ngượng ngùng, dáng vẻ như có tình lại dè dặt, nếu là thiếu niên bình thường, chỉ sợ đều sẽ rung động đúng không?
Ninh Úc ngồi trong xe ngựa không hề nhúc nhích, cũng không cho lên, giọng nói lạnh lùng vốn có cao lên.
“Ngươi, chính là Diệp Khuynh Vãn?”
Khuôn mặt Diệp Khuynh Vãn tái đi, tên đầy đủ của nàng ta sao lại bị hắn gọi thắng ra như vậy? Ở đây còn có bao nhiêu nam nhân đấy!
Cảm nhận được địch ý của Ninh Úc đối với mình, Diệp Khuynh Vãn gần như lập tức nghĩ đến Ninh Tương Y!
Phải, Ninh Úc do một tay Ninh Tương Y nuôi lớn, dĩ nhiên sẽ có chút bất mãn với nàng ta, nghĩ đến đây, hảo cảm ngỡ ngàng với Ninh Úc lại biến mất không ít, có điều dù sao nàng ta vẫn chưa quên lần này Ninh Úc trở về là lập công lớn, cho nên nàng ta khẽ cắn môi, tủi thân đáng thương cúi đầu nói.
“Vâng… Thần nữ, khuê danh Khuynh Vãn.
”
Ninh Úc quấn một sợi tóc quanh đầu ngón tay, khóe môi khẽ nhếch, cười ác ý.
“Để ta đoán xem… lần này ngươi vào cung là do Hoàng hậu nương nương triệu kiến đúng không?”
Diệp Khuynh Vãn giật mình, không biết vì sao Cửu điện hạ mới hồi kinh lại biết hành động của nàng ta, nàng ta cúi đầu xuống, thấp giọng nói vâng.
Câu trả lời của nàng ta khiển Ninh Úc vui vẻ, tâm tư vốn muốn trừng trị nàng ta đột nhiên phai nhạt, bởi vì hắn nghĩ ra một trò hay hơn.
Hån nhìn qua cơ thể yếu đuối run lấy bẩy trong gió rét của đối phương từ trên cao xuống, thấp giọng nói.
“Ngẩng đầu lên.
”
Giọng nói lạnh lùng chứa đựng uy nghiêm khiến Diệp Khuynh Vãn cảm thấy nguy hiểm! Chẳng biết tại sao, nàng ta đột nhiên hơi sợ hoàng tử nhỏ hơn nàng ta ba tuổi này, nghe vậy vội ngẩng đầu, có điều nàng ta đang định nở nụ cười lấy lòng, lại vì sợ mà vặn vẹo, nhìn qua cả khuôn mặt vô cùng cứng ngắc.
Ninh Úc nhìn thoáng qua, hình như bị hại mắt ngửa ra sau, môi lại cười lạnh.
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành à?”
Giọng hắn đầy khinh thường, cũng truyền rõ vào trong tai mỗi người.
“Chỉ thường thôi…”
“Bạch Sinh, đi.
”
“Vâng, điện hạ!”
Bạch Sinh có chút đồng tình nhìn qua Diệp Khuynh Vãn, nàng ta đắc tội với công chúa, lại được điện hạ buông tha nhẹ nhàng như này, vậy khẳng định trừng phạt đáng sợ hơn đang đón chờ nàng ta.
Mà Diệp Khuynh Vãn lại vì câu nói này mà suýt cắn nát răng ngà! Nàng ta để ý nhất là gì? Ngoại trừ thân phận, đó chính là gương mặt này! Thế nhưng Ninh Úc đáng chết này vậy mà nói nàng ta chỉ thường thôi!
Không khác gì xé rách y phục của nàng ta trước mặt mọi người.
Nàng ta tủi thân muốn khóc, trong lòng lại dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, cực kỳ không cam lòng trừng xe ngựa đi xa, mới được a hoàn bên cạnh đỡ dậy.
Chẳng qua là mới mười ba, không hiểu chuyện nam nữ thôi! Chờ xem! Sau này, nàng ta nhất định phải khiến Ninh Úc quỳ dưới váy nàng ta!
Danh Sách Chương: