Khói hun lửa đốt, cả người nàng chật vật đen xám như vừa lăn lộn xong! Quần áo trên người đầy lỗ rách to nhỏ nhỏ, những chỗ bị cháy nhìn rất rõ ràng, thậm chí nhìn được da thịt bên trong đều đã bị bỏng, trên trán có vẻ mệt mỏi...!Nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sáng tỏ, nhìn thẳng về phía Lộc trước, bất luận kẻ nào, lực lượng bao nhiêu cũng không làm nàng dao động!
Cho dù gian nan như thế nào, nghịch cảnh như thế nào, núi đao biển lửa, nàng cũng dám xông vào!
Tư Vô Nhan nhớ lại lúc nàng nhảy lên tiếp đất là biển lửa, hơi nước bốc lên, ngọn lửa xung quanh chỉ cách bọn họ một gang.
Bọn họ thật sự đi lại trong ngọn lửa, vừa đi vừa cầu nguyện sống sót!
Mỗi khi có tia lửa nổ tung, nàng luôn che chở cho hắn trước, có một giây, hắn nhìn thấy tia lửa đốt một vòng tròn ở trên người nàng, lúc đó hắn cảm giác lòng mình giống như cũng bị đốt thủng một lỗ, vừa đau vừa nóng!
Hắn biết rõ, Ninh Tương Y che chở hắn, là thói quen kẻ mạnh đối với kẻ yếu, nhưng hắn luôn có một suy nghĩ kích động không thể kiềm chế nổi!
Đó chính là hắn không muốn tiếp tục làm kẻ yếu nữa!
Thân thể suy nhược chỉ là cái cớ, vì sao hắn không thể mạnh mẽ để bảo vệ nàng?
Miệng của cấm quân đều há hốc, hiển nhiên cảnh tượng này, đều làm tất cả bọn họ kinh ngạc!
Bọn họ nhìn từng bước chân Ninh Tương Y khói bốc lên, nàng mang theo một người chậm rãi đi qua một con đường bị lửa lấn át, nhìn phía sau nàng là ngọn lửa cuồng cuộn, sức nóng mãnh liệt khiến cả người mồ hôi đầm đìa.
Cuối cùng, Ninh Tương Y giẫm lên được mặt đất sạch sẽ, bức tường lửa sau lưng nàng cũng nổ ầm sụp đổ ngay thời khắc đó!
Tất cả mọi người đều sợ hãi rút lui, nhưng vì bức tường lửa đổ xuống đáng sợ, hay là sợ hãi vì sự xuất hiện của Ninh Tương Y? Là nàng quá đáng sợ, cho nên mọi cử động xung quanh đều có thể khiến bọn họ sợ hãi rụt cổ …
Ninh Tương Y xoay người, đặt Tư Vô Nhan xuống mặt đất.
Lúc này mặt mũi nàng lấm lem xám đen, toàn thân đầy mồ hôi, lúc cúi đầu, trên mặt nàng vô số những giọt mồ hôi chảy xuống, rất chật vật.
Tư Vô Nhan cũng chẳng ổn hơn bao nhiêu, toàn thân vết tích bị lửa thiêu vết tích, người ở trong đó, cho dù được nàng bảo vệ, nhiệt độ kia cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng, hắn lần nữa mê man, nhưng hô hấp đã ổn định.
Ninh Tương Y nhìn thoáng qua đống đổ nát, mới ngẩng đầu nói với Thái hậu đang hoảng sợ.
“Thái Hậu Nương Nương, ta nghĩ giữa chúng ta, có thể làm một cái giao dịch.”
Bạch Khải Du nhìn thấy Ninh Tương Y một lúc mới thấy hoàn hồn, không chỉ là hắn, ngay cả con khỉ nhỏ bên cạnh hắn cũng một bộ mặt khiếp sợ.
Hình ảnh Ninh Tương Y bước ra từ trong lửa luôn nằm trong đầu óc hắn quanh quẩn không đi, thân thể bị lửa đốt thảm thiết kia, lại thắng vô số áo trắng tinh khiết, vô số trang phục hoa ngọc lấp lánh… Hắn cũng lần đầu tiên nhận ra được, Ninh Tương Y và hắn… Chỉ là người chung một thế gian, bọn họ có khoảng cách, giống như khoảng cách giữa hắn và biển lửa này.
Thấy hắn buồn bã, khỉ nhỏ cào hắn một chút, ra hiệu hắn nên đi làm chuyện quan trọng!
Bởi sau khi Ninh Tương Y vào cung, trước đó đã tìm hắn, nhờ làm một chuyện.
Thượng Minh Hi bản tính như vậy, không toàn tâm toàn ý, hắn luôn bảo toàn cho mình trước! Cho nên nếu nghĩ Tư Vô Nhan chết rồi, Thượng Minh Hi tuyệt đối sẽ không làm gì thêm, nếu biết hắn không chết, có lẽ hắn sẽ do dự, cân nhắc kết cục.
Thái hậu chắc chắn cũng đã cân nhắc đến tính cách của Thượng Minh Hi, nên không để Thượng Minh Hi theo tới.
Còn nhiệm vụ của Bạch Khải Du rất đơn giản, viết thư, phái khỉ nhỏ đem đi báo tin, để Thượng Minh Hi biết, chủ nhân hắn vẫn chưa chết!
Làm như vậy có chút mạo hiểm, bây giờ bên Thái hậu, Thượng Minh Hi dưới một người trên vạn người, còn Tư Vô Nhan đang thoi thóp chờ hắn tới cứu, hắn sẽ chọn như thế nào, tuỳ vào cách Bạch Khải Du “Nói” thế nào, chính xác hơn là hắn nói theo Ninh Tương Y.
Nhưng nhiệm vụ đơn giản này lại thành phức tạp, bởi Ninh Tương Y hiện tại không ra, hắn liền trở thành mấu chốt!”
Chỉ là lúc viết thư, trong lòng của hắn lại một lần nữa suy nghĩ, hắn và Ninh Tương Y không phải là người chung một đường.
Người ta là một nữ tử, núi đao biển lửa cũng dám xông vào, không chỉ dũng cảm, mưu lược mà còn không ai bằng, nàng đa số mọi lúc đều lạnh nhạt, nhưng lúc nghiêm túc, đầu óc kia không biết nhạy bén đến mức nào, đi một bước nghĩ trăm bước!
Giống như trước khi nàng đi cướp hài tử, trước đó đến báo cho hắn, nàng nghi ngờ tính tình của Thượng Minh Hi, nghĩ hắn có thể sẽ do dự… Thậm chí đã chỉ cách thuyết phục Thượng Minh Hi, hắn chỉ cần thuật lại.
Nàng cũng nghĩ ra.
Bạch Khải Du còn nhớ rõ Ninh Tương Y cười hì hì mà nói, nếu như Tư Vô Nhan chết rồi, hắn không cần viết nữa, Thượng Minh Hi sẽ không đến.
Còn chắc chắn như vậy?
Đồng Loan Nghi đã từng kiêu ngạo, tất cả nữ tử trên thế gian này, trừ nàng ra đều là phế vật, nàng từ nhỏ muốn cái gì có cái đó, muốn làm cái gì chỉ cần ra lệnh một tiếng, người khác sẽ cho nàng làm được thỏa thích.
Sau này nàng thành hoàng hậu, Thái hậu, dã tâm càng thêm lớn, đừng nói là nữ tử, thậm chí nàng cảm thấy mấy nam tử kia cũng không có ai sánh được với nàng, thế nhưng… Nàng gặp Ninh Tương Y, tuổi của nàng chỉ một nửa mình, nhưng khí thế không thể đỡ nổi!
Người này chính là trở ngại lớn nhất của nàng!
Cảm giác được nguy hiểm cực hạn, Đồng Loan Nghi ánh mắt trở nên sắc bén.
Bây giờ, xem xét Ninh Tương Y thực lực đã cực kỳ giảm, không thể nào là đối thủ của Hải Thanh.
Cho nên hiện tại nàng giết Ninh Tương Y, cũng không có bất kỳ ai có thể ngăn cản! Chỉ có giết cái trở ngại lớn trong lòng, nàng mới có thể yên ổn!
Nhưng lúc này, Ninh Tương Y đột nhiên hỏi nàng, có muốn làm giao dịch hay không?
Đồng Loan Nghi suy đi nghĩ lại, đều cảm thấy vẫn nên giết nàng là cách tốt nhất! Dù sao người này cho nàng cảm giác uy hiếp quá lớn!
“Công chúa có giao dịch gì, nên đi nói với Diêm Vương đi!”
Trong mắt nàng sát khí hiện rõ, khiến Ninh Tương Y bật cười, “Nếu giết ta, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết, khụ khụ… Người còn muốn ra tay sao?”
Đồng Loan Nghi giận tái mặt, đang ngồi trên kiệu cao lại có chút bất an, “Ngươi bớt nói chuyện hù doạ lại, Đại Dục Hoàng đế thật sự sẽ vì người mà khai chiến hay sao?”
Ninh Tương Y nói, “ vì ta khai chiến..
Có lẽ sẽ không, nhưng Ngọc Kỳ của người bây giờ đã nổi loạn, trước đó Đại Dục không hề can thiệp chuyện riêng Ngọc Kỳ, vì nhân nghĩa và đạo đức, thế nhưng một khi người giết ta, cho Đại Dục cái cớ khai chiến, hậu quả không thể nói chắc, dù sao..
bản tính con người vốn tham lam.”
Đổng Loan Nghi chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì khó giải quyết và phẫn uất như vậy!
“Nói như vậy người đến Ngọc Kỳ, còn giúp kẻ địch của Ai Gia, mà Ai Gia lại không thể động tới ngươi?”
Ninh Tương Y cười một tiếng, trên khuôn mặt lấm lem lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Theo lý thuyết thì người nói không sai!”
“Ngươi!”
Đúng vậy, Ninh Tương Y yên tâm đã có chỗ dựa chắc, nàng một mình đến Ngọc Kỳ, để cả thiên hạ biết nàng đến giúp Tư Vô Nhan thì sao? Thực lực một người tất nhiên có hạn, nếu như ai đó giết nàng, người khác sẽ cười Ngọc Kỳ đều hèn hạ, hoặc là cố ý.
Nhưng…nào ai biết năng lực của Ninh Tương Y, một người chống đỡ cả vạn quân, Đồng Loan Nghi có khổ tâm cũng không cãi được.
“Ha ha… Đã như vậy, người hãy nói một chút, muốn giao dịch làm sao?”
Đồng Loan Nghi cuối cùng cũng làm Thái hậu đã lâu, đè lửa giận xuống rất nhanh, tỉnh táo quyết định trước hết phải nghe Ninh Tương Y nói gì.
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: