Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Xa xa, ở phương nam Đại Dục lúc này cũng phủ kín mây đen.
Hoàng đế hận Ninh Úc giấu giếm, sau khi xử lý xong chuyện Nam vương, phạt hẳn hình phạt quất roi, còn không cho phép hắn chữa trị, quỳ đủ ba ngày ba đêm trên thiên đàn.
Nhưng điều khiến mọi người thất vọng là, Hoàng để tức giận như vậy nhưng lại không tước đoạt năm vạn cấm quân dưới tay hắn, có thể thấy được hình phạt lần này chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ thôi.
Trời đông giá rét, Ninh Úc cởi trần quỳ trong đống tuyết thiên đàn, trên người chẳng chịt vết roi nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng hắn như đã mất đi tri giác, không nhúc nhích.
Quỳ đến buổi trưa, hết hạn phạt ba ngày.
Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, hoàn toàn không nhìn ra ngày sự tàn nhẫn xử trảm Nam vương lúc đó, sau hôm Ninh Tương Y bỏ trốn, Ninh Úc chịu đòn nhận tội, lúc ấy Hoàng đế cho lui người nói hẳn, rất nhiều người tưởng Hoàng đế đã buông tha cho hắn, không ngờ sau khi Nam vương chết, mới trừng phạt hắn.
Rất nhiều người cho rằng Ninh Úc may mắn, đúng lúc gặp chuyện Nam vương mưu hại Hoàng đế, khiến Hoàng để nhất thời không để ý tới hắn, cầm nhẹ để nhẹ.
Ninh Thích lại biết, sự thật hoàn toàn không chỉ như thế.
Lúc hắn ta đi qua từ xa, nhìn về phía bóng người trong tuyết vô cùng âm trầm.
Trong lòng cực kỳ không cam tâm!
Suýt chút nữa, chỉ cần để phụ hoàng dùng thứ của Nam vương mấy lần, vậy hắn ta sẽ thành công! Nhưng ai ngờ, Ninh Úc lại biết được thứ hiếm ai biết này, hơn nữa còn dùng điều này để lập công lớn, lấy công chuộc tội.


Nếu không, chỉ bằng tội danh hắn chứa chấp Ninh Tương Y, không có khả năng chỉ chịu hình phạt đánh roi!
Hơn nữa hình như Ninh Úc đã tra được gì, thái độ của Hoàng đế với hắn ta mấy ngày nay cũng lạnh nhạt hơn nhiều.
Ninh Thích càng nghĩ càng hận, trong mắt toàn là ánh sáng âm độc!
Chờ xem, lần này coi như ngươi gặp may, lần tiếp theo, nhất định phải dồn người vào chỗ chết!
Mà Ninh Úc cũng không hề nhàn rỗi, hắn quỳ ở đó, trong lòng lại mặc niệm nội công khẩu quyết, đạt tới hiệu quả xua lạnh chữa trị.
Gió và tự nhiên là võ công vô cùng cao thâm, mỗi một chiêu thức đều rất tuyệt diệu, thậm chí Ninh Úc còn thấy may mắn vì hắn luyện tập công pháp như vậy, nội tâm của hắn vốn ngang ngược, nếu là công pháp hơi cực đoan khác, cũng có thể khiến tính cách hắn thay đổi, trở nên máu lạnh.
Trên trời có tuyết rơi, lúc này, có người cầm ô đi đến khiển Ninh Úc mở mắt.

“Nàng, đi thật rồi à?”
Giọng nói trầm thấp mang theo cô đơn vô hạn, dường như Ninh Giác còn chưa tin, hắn ta cảm thấy nhất định là Ninh Tương Y còn trốn ở đâu đó trong kinh thành, cho hån ta trò đùa ác.
Lúc này tâm tính của Ninh Úc đã trở nên lớn mạnh thành thục, cho nên hắn không còn phòng bị Ninh Giác nữa, hắn tin rằng, dựa vào thực lực, hắn có thể đánh bại tất cả đàn ông.

“Đi rồi, ngay cả ta cũng không biết nàng đi đâu.”
Ninh Úc thản nhiên nói, trên khuôn mặt thiếu niên chỉ vì nhắc đến nàng mà hiện lên vẻ nhu tình và bất đắc dĩ, hoàng tỷ của hắn thật sự quá lợi hại, hắn vận dụng tất cả sức người đi tìm, cũng không có tin tức của nàng, lúc này mới vài ngày, nàng không có khả năng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi như vậy, lời giải thích duy nhất chính là nàng không còn ở trong nước.
Đốt ngón tay Ninh Giác cầm ô trắng bệch, hắn ta mặc trường bào trắng tuyết, nhưng màu trắng này còn không trắng bằng sắc mặt hắn ta.

“Đi rồi…”
Hai chữ này tan nhẹ trong gió, khóe môi hắn ta nở nụ cười khổ, nụ cười này còn khó coi hơn khóc, hắn ta nhớ tới trong phủ bởi vì sắp đến đại hôn, ngày ngày trang trí giăng đèn kết hoa, mà người duy nhất hắn ta muốn làm cho nhìn lại đã đi rồi…
Như thể phản kích không được đáp lại, trái tim hắn ta vắng lặng.

Hơn nữa, cũng thở dài vì sự ngu xuẩn của mình một nháy mắt.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, lúc ấy hắn ta chỉ nhìn thấy Ninh Tương Y từ chối hắn ta, chỉ nghĩ đến lời nàng nói, nhưng chưa từng bận tâm xem tình cảnh của nàng nguy hiểm cỡ nào, bây giờ ngẫm lại những hành vi của hắn ta trong khoảng thời gian này lại chỉ cảm thấy buồn cười…
Nàng không có ở đây, vậy có cần thành hôn nữa không?
Ninh Úc cười nhạt: “Ngài cần gì phải để ý? Dù sao, ngài cũng sắp kết hôn rồi, Cửu đệ chúc mừng ngài ở đây.”
Lời của Ninh Úc khiến thân hình Ninh Giác chao đảo, trong mắt chợt hiện lên quyết tâm!
Hắn ta không thể thành hôn được, nếu hắn ta thành hôn, vậy thật sự không còn cơ hội nữa!
Nghĩ đến đấy, hắn ta sáng rực nhìn bóng lưng Ninh Úc, hắn ta cũng không thể đắc tội với Trấn Quốc hầu, Ninh Úc đã dần dần nổi dậy, hắn ta không thể bị hạ thấp được!
Thấy Ninh Giác vội vàng rời đi, Ninh Úc không quay đầu lại, trong lòng hắn tính toán, suy ngẫm xem bước kế tiếp hån nên đi thế nào.
Chỉ là, hắn nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt mỉm cười… Hoàng tỷ à, tỷ nhất định phải bảo vệ tốt trái tim, vì trái tim của tỷ chỉ có thể là của ta thôi.
Ninh Tương Y khẽ hắt xì, nhìn Vân Cẩm phu nhân nhấp nhổm trước mắt, nhàn nhã ăn điểm tâm, “Cung yến còn chưa bắt đầu, bà gấp cái gì?” Hoảng hoảng hốt hốt làm nàng choáng cả đầu.
Vân Cẩm nghe vậy, sợ hãi nhìn qua nàng, bây giờ, bà ấy đã biết Ninh Tương Y là một nữ tử, nhưng vẫn rất sợ nàng, cho nên nhìn thấy nàng không thay quần áo đã nằm trên giường bà ấy ăn uống cũng không dám nói câu nào.

“Ta chỉ s… sợ Uyên Nhi chịu thiệt thòi.”
Dù sao ngày đó, lúc Hoàng đế cưỡng ép bà ấy đã nói câu uy hiếp đó, nhưng làm sao bà ấy dám nói ra được.
Ninh Tương Y trấn an: “Yên tâm đi, dù Hoàng để phát rồ cỡ nào cũng không đến mức đó đâu, ngược lại là bà, bà đã nghĩ kĩ chưa?”

Nghĩ kỹ chưa? Vân Cẩm vô cùng không tình nguyện cau mày lại.
Hôm nay, vị nữ tử này bảo bà ấy ra khỏi lãnh cung phục sủng, nội tâm bà ấy kháng cự, vừa nghĩ tới ánh mắt hung ác của để vương, cơ thể bà ấy đã run lên.
Nhìn dáng vẻ của bà ấy liền biết bà ấy không tình nguyện, Ninh Tương Y liếc mắt: “Nếu như bà chịu nghe ta, ta bảo đảm bà tuyệt đối trở thành sủng phi, bà hãy nghĩ xem, một khi bà được sủng ái, tình cảnh của con trai bà sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói thì nói thế không sai, thế nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt những nữ nhân hậu cung nhìn bà ấy, bà ấy đã run lấy bẩy: “Ta không làm được, ta không làm được..”
Bà ấy nói như vậy, hình như muốn khóc, lại bị ánh mắt của Ninh Tương Y ép nuốt vào, thật là, một người đã ba mươi mấy có thể có chút tiền đồ đừng khóc nhè mãi được không?
Mà bên Tiêu Uyên thật sự có phần đứng ngồi không yên.
Rõ ràng thời gian còn sớm, phụ hoàng lại bảo hắn đánh cỜ với vương gia Lâu Diệp trước, mà đôi mắt vị vương gia kia nhìn chòng chọc vào hắn, khiến trong lòng hắn giận dữ, nhưng ở trước mặt Hoàng đế, hắn không thể phẩy tay áo bỏ đi được, chỉ có thể cố chịu.
Hoàng đế thấy vậy vẫn xem như không biết, lúc này bọn họ ngồi trong đình ấm bên hồ, rèm lụa phất phơ, lại có mỹ nữ làm bạn, chơi quên cả trời đất.
Chơi nửa ván cờ, cuối cùng Lỗ Tra hơi mất kiên nhẫn, hắn ta đẩy quân cờ ra, không chơi nữa, đưa tay kéo một cung nữ dâng trà ngồi lên đùi hắn ta! Cung nữ kia kêu lên một tiếng, mặt đỏ lên!
Nhưng vị vương gia ngoại quốc này là khách quý, dù nàng ấy sợ hãi cũng không dám giãy dụa, đành phải ngước đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoàng đế, dù sao nữ nhân hậu cung đều là của người mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK