Nói rồi, nàng lấy ra một cái bình nhỏ, cười đến là tà ác.
Xuân dược liều mạnh đây! Từ lần trước Ninh Úc trúng thuốc này, nàng vô cùng tò mò, cho nên dự trữ sẵn trên người, không ngờ thật sự có đất dụng võ!
Nàng nhét thuốc cho hai người, nhét một viên còn sợ liều lượng không đủ, bèn nhét thêm viên nữa.
Miệng còn nói.
“Hả giận chưa? Lát nữa hai tên vô sỉ này phải hành hạ lẫn nhau đấy!”
Tiêu Uyên nghẹn lời với cách nói này, rõ ràng hắn thấy sự việc gấp gáp, vô cùng nghiêm trọng, nàng lại ung dung như đang chơi đùa.
“Lát nữa ngươi hãy vờ như nổi giận chạy ra ngoài, ta đoán phải một lát nữa dược hiệu mới phát huy, cho nên bây giờ ngươi ra ngoài, như bằng chứng không ở đây, ngày mai… nếu như Hoàng đế muốn bắt người hỏi tội, ngươi cứ nói, ngươi chỉ làm theo lệnh của Lỗ Tra, về sau không biết bọn họ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy còn cô?”
Tiêu Uyên không yên tâm lắm, chơi lớn quá, trong lòng của hắn bất an, lại không tìm ra bất kỳ lý do phản bác nào.
Ninh Tương Y lạnh lùng nhìn người trên giường, mỉm cười nói: “Ta sẽ hi sinh một chút, chờ bọn họ phát tác rồi mới đi, để bảo đảm không có kẽ hở!”
Tiêu Uyên không yên lòng, hơn nữa sao có thể để một cô gái như Ninh Tương Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy được?
Nhưng là Ninh Tương Y lại không cho từ chối nhìn, tựa như nắm giữ tất cả thong dong, không cho phép hắn làm trái.
Cho nên Tiêu Uyên bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
Chờ Tiêu Uyên đi rồi, Ninh Tương Y mới thở phào một hơi.
Nàng sờ cằm tính toán phải làm sao mới tốt nhất…
Có điều để Lỗ Tra làm nhục Tiêu Thắng, ha ha ha… Ninh Tương Y cười, mức độ như vậy còn ít lắm.
Nàng muốn giữa hai người này mãi mãi không có cơ hội hợp tác.
Dược hiệu dân dâng lên, Ninh Tương Y nhìn thấy mặt bọn họ đỏ bừng, trở nên khó nén.
Nàng khẽ cười, sau khi để một con dao sau gối, cơ thế nhảy lên trên xà nhà, che giấu bản thân hoàn mỹ.
Tiêu Thắng chỉ cảm thấy trong thân thể có lửa đang đốt, ông ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Lỗ Tra nhào vào! Cơ thể của nam nhân dọa ông ta giật bắn! “Làm càn! Ngươi cút đi, ngươi cút đi cho trẫm!”
Mà Lỗ Tra làm sao có thể bỏ qua cho ông ta được, hắn ta còn tưởng rằng hắn ta ôm Tiêu Uyên, cười to nói: “Bảo bối, đừng phản kháng! Ta vừa gặp ngươi đã muốn ngươi rồi!”
Tiêu Thắng còn muốn nói, lại bị đối phương chặn miệng, ông ta cảm thấy buồn nôn, nhưng khoái cảm trong cơ thể càng nhiều hơn, khiến ông ta dần từ bỏ phản kháng! … Đêm còn rất dài…
Ninh Tương Y híp mắt hơi buồn ngủ, lúc này hai người này mới là quan trọng nhất, cho nên nàng mới chịu đựng tạp âm ở lại, trong lúc mơ màng lại bị tiếng thét chói tai của Tiêu Thắng khiến cho giật nảy mình.
Nàng nhìn xuống dưới… đúng là… cay mắt, Lỗ Tra này thật giỏi giày vò người khác, bởi vì hơi buồn nôn, Ninh Tương Y dứt khoát phong bế ngũ thức, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng nàng không ngờ rằng, đã muộn vậy rồi mà còn có chuyện xảy ra.
Bởi vì cửa cung đã đóng lại, mà Tiêu Uyên lại cảm thấy ngơ ngác, cho nên đi lãnh cung, hắn vốn chỉ muốn báo bình an với mẫu phi, để bà ấy an tâm, thế nhưng hắn không ngờ, trong lãnh cung lại có tiếng thét chói tai của nữ tử truyền đến!
Giọng này là! “Mẫu phi?!”
Tiêu Uyên giật mình, phẫn nộ chạy vào, đã thấy mẫu phi hắn bị hai nam nhân đè xuống giường! Cục diện đó khiến máu trong người hắn chảy ngược! Không cần suy nghĩ đã xông lên lôi bọn họ ra, mà Vân Cẩm thoát được một kiếp, vội vàng ôm y phục mình chui xuống cuối giường.
Tiêu Uyên còn muốn đánh nữa, lại bị thị vệ kịp phản ứng của đối phương túm tay chân, cả khuôn mặt hắn vì phẫn nộ mà sung huyết, nhìn chòng chọc vào hai kẻ trước mắt, hận không thể xé xác! “Tiêu Chu! Ngươi điện rồi sao?! Ngươi điên rồi hả!” Hắn khàn giọng vỡ phi!
Không sai, hai kẻ đêm khuya chạy đến lãnh cung, một người là Đại hoàng tử Tiêu Chu, một người là Tứ hoàng tử Tiêu Minh, lúc này bọn chúng vẫn ung dung nhìn chằm chằm Tiêu Uyên, không hề coi hắn ra gì.
“Ôi dào, ta còn tưởng là ai chứ, thì ra là Nhị hoàng tử bị nam nhân đè… Phi! Suýt nữa quên mất, loại tiện nhân này làm sao xứng với danh hoàng tử chứ? Giống hệt người mẹ tiện nhân của hắn, quyến rũ người khác thành quen!”
Nói rồi, Tiêu Chu nhìn qua Vân Cẩm trên giường, lúc này bà đã sợ đến choáng váng, không nhúc nhích, ôm mình thật chặt, không nghe thấy gì.
Dáng vẻ của bà ấy dọa Tiêu Uyên sợ chết điếng, hắn lớn tiếng gọi một tiếng mẫu phi, nhưng bà ấy vẫn không nhúc nhích, như đã mất hồn.
Vì sao lại như này… rốt cuộc là vì sao?
Buổi tối, hẳn mới bị cha ruột của mình bỏ thuốc, đưa lên giường một nam nhân, đêm khuya, ca ca đệ đệ không bằng cầm thú của hắn lại muốn ra tay với mẹ hắn!
Hoàng thất này mục nát buồn nôn đến mức độ như vậy, hắn còn muốn ôm hi vọng gì, ôm hi vọng gì đây?
Lúc này, Tiêu Minh xán lại, chẳng biết xấu hổ mà hỏi: “Thế nào nhị ca, tư vị của nam nhân được không?”
Nói rồi, hắn ta cười ha ha, như thể nhìn thấy Tiêu Uyên đau đến không muốn sống, hắn ta sẽ cực kỳ vui vẻ! “Ta muốn giết các ngươi.” Tiêu Uyên khẽ nói.
“Cái gì?” Tiêu Minh không nghe rõ, cười hì hì lại gần, lại bị Tiêu Uyên cắn chặt tai! “A!” Hắn ta hét thảm một tiếng, liên tục kêu người kéo hắn ra, thế nhưng thủ vệ kéo Tiêu Uyên về sau, Tiêu Minh kêu càng thảm hơn!
Ánh mắt Tiêu Chu hung ác đấm đá Tiêu Uyên: “Nhả ra! Khốn khiếp! Ngươi nhả ra cho ta!!”
Tiếng đánh vào thịt và tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Minh khiến người ta tế cả da đầu, mà Tiêu Uyên như không cảm thấy đau, trợn trừng tròng mắt, cắn rất chặt, như thể muốn cắn lìa tại hắn ta ra!
Mắt Tiêu Chu hung ác, một hoàng tử đã bị phụ hoàng dâng đi cho làm ấm giường người ta mà cũng dám tạo phản à? Trong tay hắn ta lấy ra một con dao, bỗng nhiên đâm về phía khuôn mặt của Tiêu Uyên!
Vân Cẩm đột nhiên như bừng tỉnh trong mơ! Bà ta luôn nhu nhược chỉ biết chấp nhận hét lên xông tới! “Không cho phép các ngươi tổn thương con ta!”
Nói rồi, bà ta cầm gối ngọc đập mạnh vào đầu Tiêu Chu, nhất thời máu chảy ồ ạt.
Lúc này cuối cùng Tiêu Uyên cũng buông tại Tiêu Minh ra, hắn ta ôm ngồi dưới đất liên tục kêu thảm, bị Tiêu Uyên cắn đứt một nửa!
Tiêu Uyên nhe răng đầy máu cười to! “Điện đi! Điện hết cả đi!”
Dù sao thế đạo này dơ bẩn buồn nôn, người tỉnh không sống nổi!
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, Vân Cẩm bất giác nhào tới, lau máu trên mặt con trai bà ta, nước mắt như vỡ đề.
“Uyên Nhi… Uyên Nhi!” “Đáng chết!” Tiêu Chu nhìn đệ đệ trên đất, hung tợn đấy Vân Cẩm ra, túm chặt vạt áo của Tiêu Uyên!
Hắn ta thấp hơn Tiêu Uyên, cho nên ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên bị giữ tay chân nhe răng cười: “Còn dám tạo phản trong tay ta à? Đệ đệ tốt của ta, ngươi không hiểu thủ đoạn của ca ca này rồi…”
Nói rồi, hắn ta buông hắn ra, lôi Vân Cẩm trên đất lên!
Một tay hắn ta cầm dao kề vào cổ Vân Cẩm, một tay bóp cằm bà ta khiến bà ta không có cách nào cắn lưỡi tự sát, sau đó bảo thị vệ thả Tiêu Uyên.
“Ngươi hãy nhìn cho kỹ, nhìn xem ta rạch mặt tiện nhân này như nào!”
Danh Sách Chương: