Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Tương Y bị hắn ta nhìn mà run rẩy, nàng không biết mình lộ tẩy chỗ nào đến mức đối phương phát hiện ra nàng nhanh vậy, nàng không khỏi cảnh giác hơn, nếu những người khác cũng phát hiện ra nàng ai, vậy sẽ không hay.

Có điều lo lắng của nàng hơi dư thừa, Hoàng đế quen thuộc với nàng như vậy cũng chỉ uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, không hề nhìn nhiều về phía nàng.

Ninh Giác suy nghĩ, nói mấy câu với người đứng phía sau, hai người vốn đi theo hắn liền lui xuống, không biết đi đâu, mà người mời rượu bên Ninh Úc thật sự quá nhiều, hẳn lấy cớ tuổi mình còn nhỏ uống rượu kém, từ chối hết, Hoàng đế thấy vậy cười ha ha!
“Uc Nhi, ngươi từ chối rượu nơi này, đợi lát nữa đi tiệc nữ, chỉ sợ không ổn đâu.


Nói, ông ta lung lay đứng lên, đi mấy bước về phía Ninh Úc.

“Những người khác uống tiếp đi! Hai chúng ta… uống riêng với nhau… Hình như ông ta hơi say, vui cười nói: “Khẳng định bọn họ đang bàn hôn sự của ngươi! Chúng ta đi xem xem… có người nào tốt hơn!”
Ninh Úc bị Hoàng đế nửa ôm vai kéo đi, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, hắn khẳng định không bằng lòng để lại Ninh Tương Y ở đây, nhưng mang đi, Hoàng đế chỉ dẫn theo một mình Thường Thịnh, mà Thường Thịnh võ nghệ cao cường, nếu bị hắn ta phát hiện, Ninh Tương Y sẽ càng nguy hiểm hơn.

Hắn áo não tối hôm qua sắc đẹp hỏng việc lần thứ một trăm trong lòng, lặng lẽ nhìn qua Ninh Tương Y rồi đi cùng Hoàng đế.


Ninh Úc vừa đi, Ninh Giác không kiềm chế nổi bản thân nữa, hắn cầm một chén rượu đi đến đại thần gần Ninh Tương Y nhất, lại không cẩn thận va vào, rượu ướt khắp người.

Vị quan viên đó thấy vậy nói liên mồm: “Chắc Thái tử say rồi, đừng uống nữa, được không? Sao bên cạnh ngài không có ai hầu hạ vậy? Ai kia? Đúng! Chính là người đấy! Mau dìu Thái tử hồi cung nghỉ ngơi!”
Ninh Tương Y chỉ vào chóp mũi của mình, vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến ban đầu nàng cũng định tìm Ninh Giác báo bình an, bèn đồng ý theo, chỉ hi vọng khi Ninh Úc trở về sẽ không sốt
ruột vì không tìm thấy nàng… Mà tay nàng vừa chạm vào Ninh Giác đã bị bàn tay nóng đó nắm chặt!
Cả người hắn dựa vào trên người Ninh Tương Y, lồng ngực đập mạnh, khiến Ninh Giác có ảo giác rằng khi nàng không có ở đây, trái tim sẽ không rung động, sẽ không buồn, sẽ không vui, mà chỉ cần khẽ dựa gần nàng, cả người hắn ta tươi tỉnh lại, như được rót linh hồn vào…
Mặc dù Ninh Tương Y cảm thấy là lạ, nhưng vẫn dìu hắn ta đi ra ngoài, bọn họ dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, bất giác đi đến ao sen đã từng đi thuyền với nhau…
Nghĩ đến lần hô hấp nhân tạo quẫn bách đó, Ninh Tương Y cảm thấy hơi xấu hổ, mà Ninh Giác thì rất hoài niệm, cũng rất may mắn! Hắn ta may mắn vì lần đó hắn không tổn thương Ninh Tương Y, để lúc này nàng còn có thể đứng bên cạnh hắn ta, bầu bạn với hắn ta.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, bởi vì tất cả mọi người đã qua bên kia hỗ trợ, nhưng vẫn sợ có người sẽ giám sát bí mật, cho nên Ninh Giác khoát tay áo, lập tức có hai bóng dáng chia ra, chặn hai vị trí vào ra.

Ninh Giác vẫn không yên lòng, hắn ta không muốn để Ninh Tương Y chịu chút uy hiếp nào, cho nên hắn sai người cho một chiếc thuyền nhỏ đến, nói hắn ta muốn mượn hứng rượu chèo thuyền du ngoạn.

Ninh Tương Y chỉ cho rằng Ninh Giác có chuyện nói với nàng, cúi đầu không ngước mắt, mặc cho hắn ta thu xếp, thật tình không biết trong lòng Ninh Giác bận rộn cỡ nào, trong lòng bàn tay hắn ta thấm ướt mồ hôi, lại không khống chế được ánh mắt của mình nhìn sang người bên cạnh.

Thuyền tới rất nhanh, Ninh Tương Y chưa quên thân phận của minh là người hầu, vội nhảy lên thuyền trước một bước, sau đó dìu Ninh Giác đi lên, trong lúc đó tầm mắt của hai người lần đầu tiên đối mặt.

Ninh Tương Y chỉ nhìn hắn một cái đã bị bỏng, vội thu lại tầm
mắt.

Cuối cùng nàng cảm thấy hơi là lạ, ánh mắt Ninh Giác quá nóng rực, như có thể hòa tan người khác.

Đạp chân lấy sức, con thuyền chạy vào trong hồ, lúc này, hoa lá trong hồ đã sớm tàn, ánh trăng chiếu xuống lấp lánh, có mấy phần tiêu điều.

Mà con thuyền này có buồng thuyền, Ninh Tương Y dìu Ninh Úc đi vào ngồi xuống, vừa định đứng dậy, lại bị Ninh Giác kéo mạnh một cái, trực tiếp ngã vào trong ngực hắn!
Trong khoang thuyền rất tối, chỉ có một chiếc đè, rất nhỏ hẹp, khiến Ninh Tương Y tự dưng kinh hoảng.


“Thái… Thái tử ca ca?”
“Đừng nói gì.

” Chất giọng hơi run của Ninh Giác vang lên bên tai, Ninh Tương Y, hắn ôm cực chặt, hơn nữa không muốn nghe Ninh Tương Y nói bất cứ câu nào kháng cự hắn.

“Muội còn sống… Quá tốt rồi…”
Hắn ôm Ninh Tương Y rất chặt, như muốn xác định người này có thật sự tồn tại hay không, trong lòng Ninh Tương Y có chút ấm áp, cảm thấy nỗ lực bao lâu qua cuối cùng cũng không uống phí.

Ninh Giác… thật sự rất để ý nàng…
Ninh Tương Y vỗ vai hắn, để hắn thả lỏng: “Thái tử ca ca, chẳng phải ta đã về rồi sao, làm sao ta có thể có chuyện gì được? Ta là người tiếc mạng lắm đấy…”
Nhưng những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ninh Giác cực kỳ nhớ nàng! Hắn ta đã chịu khổ biết bao ngày đêm rồi! Hắn muốn ôm tiểu yêu tinh này vào ngực chìm vào giấc ngủ, muốn thân mật với nàng, buổi sáng cùng thức dậy…
Hắn ta nghĩ thôi mà đau tim!
Nói cho nàng, nói tất cả cho nàng, hắn để ý nàng không phải vì tình huynh muội gì, mà là yêu nàng! Yêu đến tận xương tủy, bất cứ lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi khổ tương tư tận xương…
Tiếng thở của Ninh Giác mang theo mùi rượu rơi vào tai nàng, Ninh Tương Y cảm thấy hơi ngứa, không khỏi rụt cổ một cái.

Nhưng nàng khẽ cử động, Ninh Giác lại càng gần hơn, dường như nàng có thể cảm nhận được bờ môi mỏng của Ninh Úc hôn nhẹ lên da thtij nàng, loại cám giác này khiến người ta dựng đứng tóc gáy!
“Thái tử ca ca!” Nàng khẽ đẩy Ninh Giác ra, ánh mắt Ninh Giác có một thoáng tổn thương, mà Ninh Tương Y không nhận ra, cố bình tĩnh.


Nhiệt độ trong khoang thuyền nhỏ hẹp khiến người ta đổ mồ hôi, Ninh Tương Y hít sâu một hơi cười gượng nói.

“Thái tử ca ca, ta không sao, đúng rồi, vết thương của huynh đã đỡ chưa?”
Trong ngực trống rỗng khiến Ninh Giác mất mát, hắn ta vốn không muốn thảo luận những việc này với Ninh Tương Y, hắn ta nhìn Ninh Tương Y, mấy câu đã đến bên môi lại nuốt xuống.

Vì sao nàng không tới gặp ta sớm hơn…
Tại sao phải đi Tây Châu?
Ninh Úc thật sự quan trọng với nàng đến vậy sao?
Ở trong lòng nàng… Hẳn quan trọng đến vậy sao?
Vì sao… Lại kháng cự ta tới gần…!
Nhưng hắn ta không thể hỏi câu nào, không thể nói, luân lý đạo đức như chiếc hào rộng không thể vượt qua ngăn cách khả năng nàng và hắn ta ở bên nhau,
Hắn ta đột nhiên nhớ tới lời Hoàng hậu nói, đúng th… Hẳn ta không thể chờ nữa, hắn ta nhất định phải nhanh chóng mạnh lên, mạnh đến mức có thể trực tiếp chiếm lấy nàng!
Cho nên hơi thở của Ninh Giác dần lắng lại, có điều cặp mắt vẫn một mực tập trung vào Ninh Tương Y…
“Muội có bằng lòng đi sông Hoài với ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK