Không thể trở về Long Thành Doanh, bởi vì Hổ Phù còn ở trong tay Liễu Kình, bọn họ đành rời đi, nếu Liễu Kình trả đũa, mấy ngàn người bọn họ ở đây căn bản không làm được cái gì, cho nên bọn họ tìm chỗ dựng trại, cùng nhau bàn bạc nên làm gì bây giờ.
Ninh Tương Y là nữ tử duy nhất ở chỗ này, một mình ở một cái lều vải.
Bạch Quý cũng được quân y xem qua, hắn bởi vì đang trúng độc mà hôn mê, mà lại có thể rất lâu không được ăn gì, nên thân thể rất suy yếu, nhưng may không tổn thương đến tính mạng, có khả năng qua mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, hoặc sẽ luôn mê man không tỉnh.
Bạch Khải Du xoắn khăn vắt nước, nhẹ nhàng lau mặt cho Ninh Tương Y, hắn để ý từng động tác, sợ làm đau nàng.
Hắn không thể nào tưởng tượng, nàng là một nữ tử, trước mắt là vạn quân địch, mà luôn giữ khuôn mặt bình tĩnh để bọn họ chạy trước, hắn cũng không biết nàng làm cách nào để thoát thân, nhưng sau khi thấy nàng cả người bị thương bất tỉnh dưới gốc cây, liền hiểu ra quá trình không hề nhẹ nhõm, sau đó, còn có binh lính truy đuổi, nàng vẫn để hắn đi trước tìm viện binh, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình vô dụng như vậy!
Uổng phí hắn tự xưng nam nhi, khi còn bé phụ thân đã nói với hắn, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, không bao giờ lâm trận mà bỏ chạy, nhưng đêm nay, hắn đã bỏ chạy đến hai lần, quá xấu hổ, trong đầu hắn nhớ từng khoảnh khắc, lúc nàng dùng nội lực đẩy hắn đi, hình dáng kia như hoa Hồng Tụ tung bay.
Ống tay áo nhuốm màu máu, vốn phải thấy tà ác, nhưng trong mắt hắn, nó so với lụa trắng còn thanh khiết hơn, còn mê người..
Bạch Khải Du nắm chặt tay lại, khăn đưa đến mặt Ninh Tương Y nhưng không hạ xuống được, hắn không dám nhìn gương mặt kia, gương mặt kia hắn chỉ nhìn một chút, sẽ không thể rời mắt được, ước được nhấn chìm sâu trong đó!
Hắn rời ánh mắt nhìn vào vết thương trên bụng được nàng băng bó qua loa, bởi vì lần phản công cuối cùng kia mà trên lưng bụng nàng bị chém đến máu thịt be bét, Bạch Khải Du đột nhiên cảm thấy đau lòng, bây giờ hắn đang đau lòng vì một nữ tử sao?
Hắn không dám nghĩ tới, vội vàng lắc đầu, dùng kéo cắt bỏ vải trên bụng nàng, lại cẩn thận từng li từng tí mở ra, quả nhiên máu còn đang chảy, máu đỏ tươi cùng da thịt trắng như tuyết hiện ra chênh lệch rõ ràng!
Bạch Khải Du trong lòng nhảy dựng, đột nhiên cảm thấy băng bó cho nàng là chuyện không đúng, bởi vì điều này thật sự thức thách ý chí của con người!
Nhưng hiện tại nếu hắn phải giao Ninh Tương Y cho người khác băng bó hắn càng không muốn, cho nên trong lòng niệm chú tịnh tâm, vừa cẩn thận băng bó không chớp mắt, đến lúc quấn xong, trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn chảy đầy mồ hôi, giống như vừa tham gia một trận ác chiến!
Hắn băng bó xong chuẩn bị đi, nhưng Ninh Tương Y đột nhiên bắt lấy hắn thì thào một tiếng.
Bạch Khải Du trong lòng vốn đã không bình thường, được nàng chủ động nắm chặt tay bỗng giống như bị lửa thiêu đốt, hắn cần phải rút tay ra, hắn lại… không thể rút nổi, một người hôn mê thì có bao nhiêu lực, chỉ có chính hắn hiểu.
“Ninh Úc.” Ninh Tương Y thì thào một tiếng, Bạch Khải Du không nghe rõ, liền thấy nàng cau mày tiếp tục nói, “Ta đau lắm..”
Cái này giống như giọng nói của mèo con, khiến vẻ mặt nghiêm nghị của Bạch Khải Du như bị nứt ra, mặt hắn lại đỏ lên, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang ngượng ngùng cái gì! Không được, hắn nhất định phải ra khỏi đây, tiếp tục hắn đều cảm thấy mình kỳ quái!
Nhưng Ninh Tương Y lần này thật sự dùng mấy phần sức lực, nàng níu lấy hắn.
“Đừng đi… Ta đau lắm…”
Nàng đau đớn, trong lúc ngủ mơ miệng mếu máo, dường như muốn khóc.
Bạch Khải Du trong lòng mềm nhũn, thấy mình nực cười, nhưng vẫn ngồi xuống lại.
Bây giờ mới cảm thấy đau sao? Ngươi đã làm những gì rồi? Ngươi không phải rất hung hãn, rất bá đạo, còn nói muốn ta nhìn kỹ, thế nào gọi là nữ nhân không thua kém nam nhân sao?
Bạch Khải Du đột nhiên mím môi cười, đúng thật những tên nam nhân ngoài kia làm thế nào qua được nàng?
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên giật mình, không hiểu lần này đến suy nghĩ của hắn cũng đã thay đổi, vì sao...!bây giờ hắn cảm thấy, hắn không ghét nữ nhân nữa rồi?
Ngày kế tiếp, Ninh Tương Y tỉnh lại, đã thấy Bạch Khải Du ngồi bên cạnh giường nàng, dọa nàng giật mình một cái!
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng hắn có chút khàn, con mắt cũng đỏ đỏ, miếng băng vết thương trên mặt hắn cũng đã tháo ra, vết thương bắt đầu khô lại kết vảy.
Ninh Tương Y buồn bực nhìn hắn,”Ngươi chăm ta cả đêm?”
Thật sự làm được sao, tên này không phải xem nữ nhân như rắn độc sao? Nhưng nghĩ có lẽ nàng vì Bạch gia bọn họ mà bị thương, nên cảm giác yên tâm thoải mái.
Bạch Khải Du không trả lời nàng, thấy Ninh Tương Y vẫn không thể cử động, hắn ra ngoài múc nước mang đến cho nàng rửa mặt, lúc nàng rửa mặt, Bạch Khải Du lại đi bưng điểm tâm tới, gọi là quan tâm một cách tỉ mỉ, Ninh Tương Y kinh ngạc đến ngây người, tên này thật sự muốn làm người hầu của nàng sao?
Ninh Tương Y khó hiểu uống ăn một ít cháo, vừa nằm xuống được chốc lát, có hai người đi đến.
Triết Thiên và Thường Tái Đức đều có chút xấu hổ, dù sao Ninh Tương Y là một cô nương như hoa như ngọc, còn đang dưỡng thương, bọn họ tiến vào đúng là không thích hợp!
Nhưng tình huống bây giờ đang nguy cấp, bọn họ cũng không nghĩ nhiều được.
Hành lễ xong tự giới thiệu một lượt, hai người liền thẳng thắn nói.
“Bây giờ Long Thành Doanh bị Liễu Kình khống chế, chúng ta đã bàn bạc mấy đối sách, xin công chúa xem xét.”
Ninh Tương Y gật gật đầu, trong lòng biết hai người kia cũng lo lắng chạy đôn chạy đáo tìm cách, dù sao hiện tại bọn họ ít người, Bạch Quý lại chưa tỉnh, thực tế cảm giác đang bế tắc, mà nàng là người có địa vị cao nhất nơi này, bọn họ đương nhiên phải nể mặt nàng.
Nhưng Ninh Tương Y nghe kế hoạch của bọn họ xong, cũng không đồng ý, bởi vì phần thắng quá nhỏ, Bạch Quý hôn mê, bọn họ ngay cả một nửa Hổ Phù còn lại cũng không biết nằm chỗ nào, chớ nói chi là phản công.
“Vậy công chúa có cao kiến gì?”
Thường Tái Đức khiêm tốn hỏi, thái độ rất thành khẩn.
Ninh Tương Y nghĩ nghĩ, “Trước hết chờ hai ngày, hai ngày này nếu Liễu Kình xâm phạm, chúng ta cứ trốn tránh, một là ta muốn nghỉ ngơi dưỡng thương, sau đó xem tình trạng của Bạch Tướng Quân, có thể tỉnh lại hay không…”
Ninh Tương Y nói xong, ho nhẹ vài lọc tiếng, thân thể thật sự rất suy yếu.
“… Nếu như Bạch Tướng Quân không thể tỉnh lại, chờ thân thể ta tốt hơn, ta sẽ đi mượn binh.”
“Mượn binh?” Triết Thiên trừng mắt, nhìn rất hung hăng, mà giọng hắn cũng rất lớn, nói tới nói lui như không tin, “Ở vùng biên giới này, ngoại trừ binh lính Long Thành Doanh chúng ta, còn có ai có binh?”
Cho dù có, mấy người đó, cũng chỉ như đàn kiến lay cây thôi!
Ninh Tương Y nhẹ nhàng cười, sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc nói chuyện, lại có phong phái thong dong tự tin.
“Ngươi cũng nói đây là biên giới, Long Thành Doanh có trú binh của Đại Dục, còn hướng bắc, không phải còn có trú binh của Ngọc Kỳ sao?”
“Ngươi… Người..
ngươi…!”
Nghe xong Triết Thiên không biết nên nói cái gì cho phải, mà Bạch Khải Du và Thường Tái Đức một mặt kinh ngạc, cảm thấy lời nàng giống như đang nằm mơ giữa ban ngày!
Đi Ngọc Kỳ mượn binh?
Ninh Tương Y lại giống như đã có dự định trước, nàng trấn an nói, “Chuyện được hay không do người làm, Ngọc Kỳ bên kia, ta đã dám nói như thế, tất nhiên ta đã có mấy phần nắm chắc, trừ cách này ra, các người còn ý gì tốt hơn sao?”
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: