Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Tương Y được Ninh Úc ôm về nhà.

Gió lớn thổi bay áo bào của hắn, nhưng hắn bảo vệ Ninh Tương Y rất kỹ, khiến nàng không cảm nhận được hơi lạnh nào,
Nhìn thấy khuôn mặt bình yên của nàng, Ninh Úc mỉm cười.

Sao hắn lại không biết có biết bao ánh mắt dán chặt vào người hắn, hầu như tối nào trong Tề Vương phủ cũng có một trận chém giết, ngày hôm sau càng có không ít thi thể bị ném ra bãi tha ma… Những kẻ theo dõi đều muốn biết tin của hoàng tỷ.

Hắn càng rõ hơn, lúc này đưa hoàng tỷ đi mới là quyết định tốt nhất, thế nhưng hắn không muốn… Hẳn vô cùng hận mình kém cỏi, lại không biết hån đã tạo cho bản thân áp lực lớn cỡ nào?
Có điều một thiếu niên mười ba tuổi dù có gian ác đến đâu cũng không thể nào là đối thủ của toàn bộ hoàng thành.

Nhìn dung nhan ngủ say của Ninh Tương Y, Ninh Úc khẽ thở dài.

“Ta nên làm gì với tỷ đây?”
Sau khi về phủ, La Khải nhìn qua Ninh Tương Y, thấp giọng nói: “Đã thu xếp ổn thỏa rồi, đối phương nói, không quá ba ngày, Lý Kha chắc chắn sẽ chết.

” Ninh Úc khẽ gật đầu, tỏ ra đã biết, rồi đi về phía sân viện của Ninh Tương
Y.


Gần đây cuộc sống của Lý Kha vô cùng khốn đốn, mặc dù hắn ta là con trai trưởng của Hộ bộ thượng thư, thân phận cũng coi như tôn quý, hơn nữa gần đây còn có Long Quý phi ra sức nâng đỡ, lên được chức quan tam phẩm, dù người khác có giận, cùng lắm cũng chỉ khiến hắn ta chịu chút đau khổ, thật sự muốn mạng hắn vô cùng khó khăn.

Nhưng Ninh Úc thì khác, bắt đầu từ khi hắn trở lại kinh thành đã nghĩ cách làm sao để lấy cái mạng chó của hắn ta rồi! Bây giờ chỉ cần chờ tin hắn ta chết là được, cũng coi như là tin tốt duy nhất trong khoảng thời gian này.

Sau khi đặt Ninh Tương Y lên giường, hắn khẽ thở phào, nghĩ đến ban ngày hình như Ninh Tương Y không vui vì chuyện Diệp Khuynh Vãn gå cho Ninh Giác, hắn có chút ảo não.

Hắn vốn nghĩ Diệp Khuynh Vãn gå cho Ninh Giác rất tốt, hắn mừng rỡ thúc đẩy, thế nhưng Ninh Tương Y không thích như thế, hắn lại hơi do dự.

Dù sao chỉ cần Ninh Giác thành hôn, bất kể có phải là Diệp Khuynh Vãn hay không cũng không sao, mà hoàng tỷ đã không thích nàng ta như thế, có nên khiến nàng ta biến mất luôn hay không?
Nhưng nếu như Diệp Khuynh Vãn chết rồi, Ninh Giác nhân cơ hội không thành hôn nữa thì sao?
Hắn ngồi bên giường Ninh Tương Y, khẽ nhíu mày.

Chỉ có ở thời điểm này, hắn mới có cảm giác của một thiếu niên, những phiền não lo âu được mất là con đường mà mỗi một người nhất định phải trải qua lúc trưởng thành…
Ninh Tương Y ngủ rất say, cau mày, chép chép miệng, hình như đang mơ được ăn ngon.

Ninh Úc thấy vậy, quỷ thần xui khiến đột nhiên nghiêng người xích lại gần.

Hắn chống một tay bên mặt nàng, quan sát nàng đang ngủ say ở khoảng cách gần.

Hoàng tỷ… càng ngày càng xinh đẹp rồi.

.

Loại bỏ nhân tố người tình trong mắt biến thành Tây Thi, Ninh Tương Y đúng là càng thêm xuất chúng hơn rồi, khuôn mặt của nàng như được tay của thánh thần tinh tế vẽ ra, đẹp đến mức không giống người thật, mà nếu chỉ đẹp thì cũng thôi đi.

Nhưng tục ngữ có câu tâm sinh tướng, sự thong dong dộ lượng toát ra giữa hàng mày của nàng như có thể bao dung vạn vật, là thứ mà tất cả nữ tử không thể có được trên thế gian này, mà sự thoải mái phong lưu trong từng hành động cử chỉ của nàng cũng được xây dựng trên lòng tự tin lớn mạnh, chỉ vẻn vẹn hai điểm này, nàng đã là độc nhất vô nhị.

Cứ ngắm nhìn như vậy, Ninh Úc tự dưng cảm thấy hơi khát, từ sau lần trước, hắn càng ngày càng không dám dựa vào Ninh Tương Y quá gần, bởi vì chỉ cần khẽ dựa vào gần, hắn sẽ cảm thấy sâu trong nội tâm có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch, khiến hắn càng lúc càng không sao kiềm chế được…
Nhưng nàng lại thu hút hàn như thế, khiến hắn bất giác nghiêng về trước, nghiêng về trước một chút…

Chiếc giường bên dưới này còn là chiếc giường ngày đó hẳn từng năm, trên chiếc giường này, hắn tưởng tượng được làm chuyện đó với hoàng tỷ… Chỉ nghĩ như vậy, hắn đã cảm giác càng khát khô hơn, cơ thể như đang cực lực khao khát điều gì, hắn phải đè nén lắm mới không bộc phát!
Chỉ hôn cái thôi… Như khi nàng hôn trán hắn chúc ngủ ngon khi còn bé, chỉ hôn một chút…
Nghĩ như vậy, Ninh Úc cẩn thận cúi người, ngừng thở, hôn nhẹ lên trán nàng…
Xúc cảm trơn mướt như ngọc đó… khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, hai mắt không kìm được rơi trên bờ môi đỏ của nàng… có chút tham lam nhìn thật sâu.

Không nên như thế, một khi bị hoàng tỷ phát hiện coi như xong!
Lý trí nói với hắn như vậy, đồng thời cố gắng muốn hắn tỉnh táo, nhưng đài mắt hắn càng thêm si mê, trong đôi mắt tựa ngọc tuyền như có ánh nước lướt qua, phản chiếu sắc thái mê ly.

Khuôn mặt trắng nõn của Ninh Tương Y như tỏa ánh sáng nhè nhẹ trong trời đêm, dưới làn mi khẽ run điểm một nụ đỏ au, khiến hắn không rời mắt nổi…
Không thể như này được… bây giờ hắn vẫn là hoàng đệ của nàng, nàng sẽ không đón nhận, hắn phải nhịn, nhịn đến khi thời cơ chín muồi, sau đó làm nàng cảm động từng chút một!
Hắn khẽ thở dốc, nín thở trong thời gian dài làm khuôn mặt hắn ửng đỏ, lòng nhiều lần cảnh cáo hắn phải nhẫn nhịn, thế nhưng lúc này cánh tay Ninh Tương Y bỗng nhúc nhích, trong nháy mắt cổ áo mở ra, là phong thái hẳn chưa từng thấy!
Ninh Úc ngừng cả thở, con ngươi tối đi.

Một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cửa sổ khẽ kêu, nhưng lúc này Ninh Úc không nghe thấy gì nữa, bầu không khí cũng nóng đến mức khiến người ta phát điên.

Nhịn đi! Nhịn được nhiều lần như vậy rồi, sao giờ lại không nhịn được? Nhưng rốt cuộc hắn phải nhịn đến bao giờ đây?! Chỉ một lần, chỉ lần này thôi!
Lòng lại khuyên nhủ bản thân như vậy, nhưng cơ thể hắn thì không đè nén được, hắn run rẩy chạm nhẹ vào môi nàng.

Dường như quay trở về buổi đêm ở đồng bằng Hoang Chướng… cảm giác điên cuồng quen thuộc đó nuốt chủng hẳn trong nháy mắt!
Muốn quá… muốn quá…
Vì sao người thân lại không thể? Rõ ràng đây là người con gái hắn yêu nhất mà!

Dưới cơn thất thần, hắn không chỉ liếm mút, còn cắn nhẹ môi nàng, động tác ngày càng gấp gáp khiến Ninh Tương Y không khỏi hừ một tiếng…
Nàng vừa phát ra âm thanh, Ninh Úc như sự tỉnh trong mơ, vội ngẩng dậy!
Hắn nhìn quanh hai bên, khóe mắt liếc thấy Ninh Tương Y không cử động nữa mới dám nhìn nàng… Tim hắn đập thình thịch như trộm, chuẩn bị rời đi, nhưng đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, hắn không rõ phải làm sao mới có thể đè nén cảm giác không thỏa mãn trong lòng.

Ánh mắt hắn lại rơi xuống người Ninh Tương Y lần nữa…
Đây chính là thuốc độc của hắn…
Cũng là thuốc giải duy nhất.

Hắn biết rõ là không nên, nhưng lý trí đã sớm tan thành mây khói, hắn lại vội vàng ngậm lấy đôi môi của Ninh Tương Y lần nữa, xúc cảm tốt đẹp đó khiến hắn hạnh phúc đến nỗi muốn thở phào!
Nhưng trong lòng lại chợt sinh ra đẳng chát vô hạn…
Cảm giác chua xót lan khắp toàn thân, đáy lòng hắn đang gào thét, rốt cuộc hắn phải làm sao mới có được nàng?
Lúc nào có thể hôn nàng quang minh chính đại không cần lén lút như này, mà nàng cũng có thể mỉm cười đón nhận?
Vì sao khó như vậy? Vì sao hắn lại là đệ đệ của nàng?!
Trước kia đây là hạnh phúc lớn nhất của hắn, không ngờ có một ngày, đây lại là nỗi thống khổ lớn nhất của hắn!
Nhưng không phải đệ đệ thì sẽ không gặp được nàng, là đệ đệ thì lại không thể chiếm lấy nàng…
Hắn không cam tâm! Nếu như đây là số mệnh, hắn cũng phải nghịch thiên cải mệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK