Bọn họ chuồn đi êm ái, quả thực làm Tuyết Liên tức điên!
Kỳ thật đối với Ninh Tương Y, cảm giác của Tuyết Liên vô cùng phức tạp, nàng vốn dĩ không nghĩ sẽ gặp lại con gái của mình, nhưng lúc nhìn thấy, nàng theo bản năng sẽ nói cho đối phương biết, nàng là mẫu thân của Ninh Tương Y.
G
Nhưng nàng không nhận.
Không nhận thì không nhận đi, nhiều năm không gặp, nàng cũng không cảm thấy nàng là một người mẹ tốt.
Lúc này đây mang nàng trở về, nàng ngay từ đầu chính là có ý muốn làm con gái gần gũi Tuyết tộc, nhưng nàng phát hiện Ninh Tương Y hình như không nhớ gì, còn đang trốn tránh Nhiếp Chính Vương, nên trong lòng nàng càng muốn nhân cơ hội này xây dựng lại hình tượng Tuyết tộc ở trong lòng con mình.
Nhưng gần đây nhìn nàng sắc mặt càng thêm hồng nhuận, lại thích ngủ lại tham ăn lại hiếu động, làm nàng không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ, nàng bộ dáng nho nhỏ, bộ dáng gọi mẫu phi.
Hóa ra nàng trưởng thành, là dáng vẻ này, tính cách nàng một chút đều không giống trước kia….
Các nàng xa cách đã lâu, tình cảm mẹ con cũng giảm đi rất nhiều, nhưng gần đây họ cũng hòa thuận với nhau rất nhiều, có lẽ do chảy cùng một dòng máu, nàng cứ thế tìm được cảm giác làm mẹ lúc trước, không nghĩ tới Ninh Tương Y lại đi như thế, làm nàng tức giận, lại càng thương tâm hơn.
Lúc này, có người tìm được thư của Thu Hành Phong bị thổi bay xuống đáy bàn.
“Dì Liên, YY muốn nhìn thấy Nhiếp Chính Vương, xem xong chúng ta trở về.”
Tuyết Liên không nhìn thấy bức thư.
Không sao, nhưng suýt nữa ói ra máu khi nhìn thấy nó! Bọn họ cho rằng Nhiếp Chính Vương là con khỉ sao, muốn xem là đi xem?!
Hơn nữa nếu Y Nhi có con của người khác! Hắn sẽ là không…… Giết Y Nhi chứ! Tuyết Liên có chút sợ hãi.
Quan hệ của Y Nhi và Nhiếp Chính Vương, nàng bởi vì cách khá xa, biết đến cũng không nhiều, chỉ biết Y Nhi giống như một trúng cổ độc, sau đó bị Tuyết Thiên Trọng kích thích đến phát cuồng, cho nên Nhiếp Chính Vương mới đặc biệt chán ghét người Tuyết tộc.
Nhưng đã nhiều ngày, nàng phát hiện trên người Y Nhi không hề có dấu hiệu phát cuồng, nàng trộm hỏi Thu Hành Phong, Thu Hành Phong cũng nói, hai tháng nay, cũng không có tình huống gì phát sinh, cho nên nàng cảm thấy lời đồn đã sai.
Mà hiện tại, Y Nhi quả nhiên không chết, nhưng là bên người có người khác… Nghe người ta nói, Nhiếp Chính Vương rất thích Y Nhi, nhưng Nhiếp Chính Vương tính tình tàn nhẫn, nếu là biết Y Nhi không chỉ đã quên hắn, còn cùng người khác có con, cũng không biết sẽ làm gì?
Nói lên chuyện phức tạp này, thời đại này bắt mạch cũng không thể chuẩn xác xác định tháng, Ninh Tương Y cho rằng bụng nàng mới hơn hai tháng, kỳ thật đã hơn ba tháng, cho nên Thu Hành Phong nói hài tử này là của hắn, Tuyết Liên căn bản không có hoài nghi.
Càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, Tuyết Liên ngồi không yên, nàng muốn đi gặp chồng để bàn biện pháp đối phó!
Mà bên này, Ninh Tương Y cùng Thu Hành Phong đã tới Nghiệp quốc!
Lúc này đây, bọn họ như gặp kẻ thù lớn, dịch dung thành một đôi phu thê.
Ninh Tương Y căng thẳng quá!
Cho tới nay, nàng rất hoang mang không hiểu vì sao mình lại mất trí nhớ, lúc tỉnh lại thì bị thương, còn có con, sư phụ cũng trở nên quái dị, lại sinh ra một “kẻ thù” siêu mạnh!
Hơn nữa những giấc mộng quá mức chân thật, nàng cảm thấy vẫn còn cơ hội tìm lại trí nhớ của mình!
Cho nên nàng một bên là thật sự muốn nhìn xem Nhiếp Chính Vương trong truyền thuyết, một bên là muốn thử xem xem, có lẽ nhìn đến người quen trước kia, có thể kích thích đại não, tìm về ký ức thì sao?
Chính là nàng lại sợ không cẩn thận sẽ mất mạng, cho nên lần này dịch dung siêu cấp nghiêm túc.
Nàng cũng ngạc nhiên phát hiện trong không gian của nàng có rất nhiều thứ tốt, trong đó không thiếu dược phẩm trân quý, tơ lụa đẹp, kỳ trận dị bảo.
Nhưng nàng không dám lấy, nàng thậm chí có loại hoài nghi, không phải nàng cướp sạch Đại Dục hoàng cung, cho nên Nhiếp Chính Vương mới muốn bắt nàng đi chứ?
Những đồ kia trong không gian đều là tang vật chăng?Tưởng tượng như thế, nàng sợ hãi, nhích sát vào người Thu Hành Phong, thật giống như cha con.
“Các người là ai?!”
Ở cửa, bọn họ bị người hung ác ngăn cản.
Thu Hành Phong bày ra bộ dáng thôn phu ngốc ngếch, “Chúng ta muốn vào thành bán dược……”
Nói xong, Ninh Tương Y chỉ vào bao thuốc, trên người Thu Hành Phong cũng có một cái, trên người nàng bất quả chỉ là đồ giả.
Thành vệ vừa định xem xét, liền nhăn mi lại, “Đây là mùi gì!”.
Truyện Gia Đấu
Ninh Tương Y có chút ngượng ngùng nói.
“Quan gia, đây là bộ sóng thảo, tuy rằng hương vị có chút khó ngửi, nhưng có hiệu quả với nhiều bệnh, bọn tiểu nhân hơn một tháng mới hái được nhiều như vậy….
Quan gia xin cho qua đi……”
Ninh Tương Y năn nỉ, thành vệ cuối cùng không kiên nhẫn thả người, còn hảo tâm nhắc nhở một câu.
“Gần đây trong thành có quý nhân! Các ngươi trên người đầy mùi, nhìn thấy người nên cách xa một chút, bằng không chết như thế nào cũng không biết!”
“Dạ dạ! Cảm ơn quan gia, cảm ơn quan gia!”
Ninh Tương Y một bên cảm ơn, một bên mang theo Thu Hành Phong vào thành.
Toàn bộ nghiệp quốc cũng chỉ có một tòa thành mà thôi, lúc này toàn thành giới nghiêm, trên đường phố đều không có nhiều người đi đường, nếu có, cũng là đi rất vội vàng.
Mà ở trong nội thành vương cung, Nghiệp quốc vương cũng đang vội vàng.
“Quốc vương, làm sao bây giờ? Vị kia đại nhân còn uống rượu, như vậy đi xuống, uống rồi gây ra chuyện không hay thì sao??”
Nghiệp quốc vương Chu nghe xong, một mặt già nhăn lại, “…… Muốn uống lthì uống đi, gọi người lại đưa rượu tốt hơn qua đi…… Say, so với hắn thanh tỉnh tốt hơn, quá dọa người rồi!”?
Thủ hạ hắn liên tục gật đầu, trên đầu đầy mồ hôi, là rất đáng sợ!
Lần trước tới Nghiệp quốc tính tình còn rất tốt, tuy lạnh lùng, bá đạo nhưng còn có thể chấp nhận.
Nhưng lúc này đây Nhiếp Chính Vương từ Ngọc Hành trở về, lúc đến Nghiệp quốc, trời giống như phủ mây đen! Toàn bộ Nghiệp thành bị u ám bao phủ!
Xem ra là không tìm được người, nhưng là không tìm được cũng không đến nỗi như thể chứ?
Ánh mắt của mọi người dường như có thể làm cho người ta đông cứng lại, nói không nên lời!
Lại một tháng đi qua, một tháng, một chút tin tức đều không có, hai người kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ninh Úc ra lệnh cho thủ hạ đi ra ngoài, lấy Nghiệp quốc làm trung tâm tìm kiếm! Sau đó, hắn còn viết vài phong thư đến các quốc gia! Cho dù là đem khắp đại lục lật qua lật lại, hắn cũng phải tìm thấy nàng!
Làm xong tất cả, Tiểu Thất có chút khiếp đảm tiến lên.
“Vương gia, ngài vài ngày không chợp mắt, ngủ một giấc đi….”
Tất cả mọi người lĩnh mệnh đi ra ngoài, chỉ có La Tiểu Thất cùng vài người ở lại chăm sóc Ninh Úc.
Tất cả đều nhìn Ninh Úc nỗ lực tuyệt vọng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không tìm được công chúa, Vương gia lại ngã xuống trước.
Ninh Úc nhắm mắt lại, hắn cũng phát hiện tìŋh trạng của mình càng ngày càng kém, có lẽ thật sự nên đi ngủ …
Nhưng hắn ngủ không được, hắn một khi nhắm mắt lại sẽ liên tục hỏi tại sao, tại sao hoàng tỷ không tới tìm hắn?!
Tất cả thành trì đều dán cáo thị, chẳng lẽ nàng nhìn không thấy sao? Như vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, làm nàng không xuất hiện? Chẳng lẽ cổ độc nàng lại tái phát?Nàng sợ chính mình lại một lần thương tổn hắn?.
Danh Sách Chương: