Ánh mắt sắc bén của hắn ta quét qua người Ninh Tương Y, âm u, lại bừng bừng dã tâm! “Ta tận mắt thấy Hoàng để sủng ái cô, hơn nữa người tài giỏi xuất chúng như cô, không có khả năng bị xử tội như vậy, khi đó ta đã nghĩ, cô là cơ hội của ta!”
“Cho nên ta tiếp cận cô, về sau lại đi theo cô, tiểu quan thất phẩm thôi mà, có nghĩa lý gì? Ta tin cô không thể nào đẩy ca ca ruột vào trong hố lửa, cho nên sửa kênh đào, ta đi theo, ta chờ ngày cô phản kích tuyệt đẹp..”
Trong mắt hắn lóe lên hào quang kì lạ, giọng nói càng như mộng như ảo: “… Không ngờ ta đã thật sự chờ được, hơn nữa không cần chờ mấy năm, %3D một lần thôi đã có thể bay thẳng lên trời..”
Ninh Tương Y rủ mí mắt xuống, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng không hận hắn ta.
… “Ta thành công rồi!” Hắn nói với giọng như đang mơ: “Quả nhiên Long Quý phi cho ta quan to lộc hậu, ta có thể giẫm bẹp ca ca ta dưới chân, để phụ thân ta nhìn xem, ai mới là người xứng đáng được ông ấy vun trồng, ai mới phải!”
“Thế nhưng…” Hồn ta cười khổ, khi nhìn về phía Ninh Tương Y lần nữa, trong mắt không còn sự cuồng nhiệt đó nữa, chỉ có đắng chát.
“Thế nhưng… Kết quả lại không như ta nghĩ..”
Cơn gió lạnh cuốn theo bông tuyết rít gào thổi qua, rõ ràng hai người chỉ cách nhau hai ba mét, khoảng cách này lại như hào rộng, khiến người ta khó mà vượt qua một bước, Ninh Tương Y cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt
“… Phụ thân không để ý tới ta, ông ấy nói… ông ấy cực kỳ thất vọng về ta! Ông ấy còn nói, điều ông ấy sợ nhất chính là huynh đệ tranh chấp, không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra…”
Hắn cười khổ, nụ cười càng khiến mặt mày hẳn tái hơn.
“Bệ hạ không chào đón ta, rõ ràng… Lúc trước khi lấy được tin thuốc nổ, người sốt ruột như thế, nhưng từ sau khi cô giả chết, ánh mắt người nhìn ta luôn lạnh lẽo..
Rõ ràng ta cũng có tài mà, ta thật sự muốn kiến công lập nghiệp mà!”
“Thái độ của Hoàng để quyết định thái độ của đồng liêu, bọn họ vô tình hoặc cổ ý xa lánh ta, khiến ta dần dần bị cô lập, rất nhiều bạn bè trước kia cũng cắt đứt quan hệ với ta, khiến ta bị cô độc triệt để, còn Thái tử… ngài ấy coi ta như cái đinh trong mắt, nhiều lần khiến ta không bò dậy được…”
Hắn ta lắc đầu: “Đây không phải điểm chết người nhất, điểm chết người nhất chính là… cửu điện hạ, ngài ấy thật sự là người tài, đến kinh thành chưa được mấy ngày mà đã có thể khơi thông từ trên xuống dưới… Hôm nay, Long Quý phi nói với ta, rằng Ninh Úc cố ý ra tay với ta, nhưng… bà ta không dò xét cụ thể được, bà ta nói… Chỉ có tìm được cô, uy hiếp hắn… Ta mới có thể sống được…”
Hắn ta nói xong chữ cuối cùng, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy mọi âm thanh im bặt, chỉ có tiếng bông tuyết rơi xuống lả tả, rơi trên tóc và y phục nàng, khiến nàng trông mờ nhạt.
Mờ nhạt đến nỗi bản thân Lý Kha cũng hoài nghi, rốt cuộc hắn ta muốn có gì từ trên người nàng…
Rõ ràng hắn ta muốn nổi bật, nhưng lại bị người nhà bạn bè ruồng bỏ, rõ ràng hắn ta muốn lập nghiệp chứng minh bản thân, nhưng lại bị tất cả mọi người xa lánh, bây giờ vì giữ mạng, phải dựa vào uy hiếp cô gái trước mắt… Cuộc đời hắn ta muốn không phải như vậy! “Ngươi không giết được ta, cũng không bắt được ta.”
Nếu những kẻ trước đó không hề rời đi, có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ, vấn đề duy nhất của nàng chỉ là có muốn giết kẻ trước mắt hay không thôi.
Lý Kha khẽ cười một tiếng, ngoại hình hắn ta không tệ, nụ cười này như hoa tuyết nở rộ, lại có phần thê lương không nói thành lời.
“Ta cũng không muốn giết cô.”
Nói xong, hắn ta tung vạt áo lên, quỳ gối trước mặt Ninh Tương Y! Hành động này của hắn ta dọa cho Ninh Tương Y giật bắn.
Nàng hơi híp mắt lại: “Ngươi làm gì vậy.”
Lý Kha ngẩng đầu, khuô mặt không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại như được giải thoát.
“Không có gì, ta chỉ nghĩ, so với chết trong tay Ninh Úc, chẳng bằng chết trong tay cô cho xong.
Ta cũng không muốn… sống những ngày tháng như này nữa.”
Nói rồi, hắn ta cúi đầu cười buồn: “Có lẽ ta đã bắt đầu sai từ giây phút lựa chọn phản bội cô… Nhưng ta sẽ không thừa nhận… Đúng vậy, ta không sai, hôm nay ta quỳ ở đây chẳng qua là vì kém một chiêu thôi… Cô là người ta thật lòng làm quen, chết trong tay cô cũng không oan… Nhưng phản bội gì đó… Nếu như được lựa chọn lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, cho nên, ta không sai!”
“Chỉ sai ở chỗ… Phụ thân không nhìn rõ con người, cứng nhắc không linh hoạt, sai ở chỗ Hoàng để bất công, khiến ta chỉ có tài hoa lại không có chỗ phát huy, sai ở những người khác, ta không sai!”
Hắn nói xong, đột nhiên cười ha ha thoải mái! Sau khi cười xong, nhìn nàng rất chí khí, lạnh lùng nói.
“… Có điều không sao cả, thắng làm vua thua làm giặc, ta nhận!”
Nói rồi, hắn ta đưa tay lên cổ làm động tác cắt ngang, trong mắt đầy kích động! “Tới đây đi, dùng tụ kiếm của cô cứa vào cổ ta, hi vọng cô có thể tàn nhẫn chút, đừng để ta quá đau.”
Nhưng lại là hắn ta đợi hồi lâu, Ninh Tương Y cũng không làm gì, chỉ quan sát hắn ta, như đang suy ngẫm điều gì.
%3D … Ngươi có biết cảm giác cổ bị cứa không?”
Ninh Tương Y đột nhiên hỏi.
Lý Kha ngẩn ra, nhìn nàng chằm chằm.
Dáng vẻ ngơ ngác của hắn ta khiến Ninh Tương Y cười một tiếng, sau đó sờ lên cổ mình, như đang hồi tưởng điều gì, lẩm bẩm.
“Sau khi bị cứa cổ, sâu một chút có lẽ sẽ chết luôn, nhưng nếu người dùng kiếm nhẫn tâm một chút, cửa không sâu, như vậy ngươi sẽ cảm thấy ngạt thở… Sau đó cực kỳ khó chịu, chờ máu chảy hết mới chết rất đau khổ.”
Lời của nàng lạnh lùng như đã từng trải qua, khiến Lý Kha tự dưng cảm thấy khủng hoảng, nhưng hắn gượng cười, ngước mắt nhìn nàng.
“Cho nên cô muốn ta chảy hết máu rồi chết à?”
Ai ngờ Ninh Tương Y chớp chớp mắt, cuối cùng bật cười, lắc đầu, “Ngươi nói ngươi tiếp cận ta là có mục đích, thế nhưng ta tin, về sau ngươi đổi xử với ta, với đám Từ Nguyên, Tử Thanh cũng từng có mấy phần chân thành, thế nhưng… Ngươi đã phản bội ta..”
“Thật ra phản bội ta cũng không phải nghiêm trọng nhất, ta chỉ giận là ngươi chỉ có tài hoa mà lại toàn dùng để tranh quyền đoạt thế, cho dù lúc trước ta quỳ xuống khẩn cầu, cũng kể rõ nguyên do muốn các ngươi giữ bí mật, nhưng ngươi bị dã tâm che mờ mắt, không màng đến hậu quả… Đây chính là lòng ôm chí lớn, vì nước vì dân mà người nói à? Hẹp hòi quá rồi.”
Lời của Ninh Tương Y như bọc kim, từng câu từng chữ khiến mặt Lý Kha càng lúc càng tái! Hắn quỳ trên đất, nhưng lưng lại thẳng tắp, đôi mắt quật đó nhìn Ninh Tương Y nói.
“Cô biết cái gì?! Cô có hiểu nỗi khổ của ta không? Ta mang một bầu nhiệt huyết, tràn ngập hào hùng! Các người lại muốn ta yên tâm làm một biên tu thấp cổ bé họng? Đây không phải cuộc sống mà ta muốn!
Chỉ có thân phận càng cao, người khác mới nghe ta, mới có thể coi trọng ta, ta mới có thể làm nhiều chuyện vì quốc gia, vì bách tính! Cho nên ta bất chấp tất cả để trèo cao, là vì có thể biến nặng thành nhẹ, là vì đền đáp quốc gia, là vì có thể ghi tên vào sử sách! Ta không sai!”
“Nhưng ngươi ngồi vào vị trí cao thì sao nữa, bây giờ chẳng phải vì bị người xa lánh mà quỳ trước mặt ta xin chết à?”
Danh Sách Chương: