Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ninh Úc!!”
Ninh Giác đột nhiên từ trên long tòa lao xuống! Hắn nắm cổ áo Ninh Úc, hung lọc hăng! Gắt gao! Cặp mắt kia phảng phất có thể ăn người!
“Ngươi đem Y Nhi giấu đi nơi nào? Ngươi đem nàng trả lại cho ta! Trả lại cho ta!??
Ninh Úc rũ mắt nhìn hắn, trong mắt là trần trụi sát ý!
“Bệ hạ!”
Không ít người thất sắc kinh hoàng quỳ xuống, mà một ít lão thần vội tiến lên khuyên can! Nhưng một đôi tay gầy ốm của Ninh Giác lại gắt gao nắm cổ áo Ninh Úc, căn bản kéo không ra! Kia phẫn nộ cùng điên cuồng, giống như muốn đem Ninh Úc xé nát.

“Trả cho ngươi?”
Ninh Úc cười lạnh một tiếng, bị nhéo cổ áo, hắn cũng không tránh, ngược lại cười có chút không sao cả.
“Có thể, ngươi đi tìm Diêm Vương mà đòi đi!”.

Hắn vừa nói lời này, Ninh Giác liền bay thẳng đến chỗ Ninh Úc vung một quyền tới! Bị một bàn tay Ninh Úc nắm lấy!
Ninh Giác ngay sau đó lại tung một quyền, hung hăng đánh úp về phía mặt Ninh Úc mang theo thật sâu hận ý! Không màng đến hình tượng, hắn chỉ muốn phát tiết sự hối nhận cùng đau đớn trong lòng!
Đều là do người này, nếu không có hắn Trân Trân sẽ còn sống, còn ở bên người hắn, vẫn là do Ninh Úc!
Hai người cùng tôn quý nhất đánh nhau, mọi người không rõ nguyên do, rồi lại không biết lôi kéo ai! Hơn nữa bọn họ thấy một Nhiếp Chính Vương luôn luôn quạnh quẽ thế mà đang đánh nhau ở trên đại điện, trong lòng đều có chút cảm giác không ổn!

“Tất cả cút hết cho trẫm!”
Không ít người sợ Ninh Úc tổn thương đến Ninh Giác nên cuối cùng vẫn là đi can Ninh Giác, nhưng lúc này hai mắt Ninh Giác đó bừng! Thật giống như con thú đang giãy giụa!
Hắn thật vất vả mới được gặp Trân Trân! Hắn thật vất vả mới quên hết thảy! Quên mất hắn đã làm những việc đó! Nhưng mộng đẹp này, lại bị Ninh Úc sống sờ sờ dăm ba câu đánh nát rồi! Hắn muốn giết người này! Muốn giết hắn!
Nhưng hắn còn chưa đụng tới Ninh Úc đã bị những lão thần kéo lại! Những lão thần tử đó đều ngửi được đêm nay không giống bình thường, trong lòng phát run cho nên chờ đợi Ninh Giác bình tĩnh lại.

Lúc này, cũng có người căng thẳng thấp giọng ở trước mặt Ninh Úc khuyên nhủ.

“Vương gia…..

Không cần phải gấp gáp, nhất thời..”
Hắn biết Ninh Úc đêm nay bố trí, cho nên cảm thấy Ninh Úc hoàn toàn không cần thiết ở ngay lúc này hồ nháo cùng Ninh Giác, không duyên cớ đánh mất phong độ!
Ninh Úc còn muốn chiến đấu trực tiếp hơn so với Ninh Giác! Hắn hai mắt lạnh lùng đảo qua, không ai dám đến gần hắn chút nữa, dám nói thêm một chữ nữa!
Toàn bộ người trong đại điện nháy mắt như đi trên băng mỏng, đây là xảy ra chuyện gì, hai người tôn quý nhất này như thế nào lại làm loạn lên, hơn nữa vẫn là phương thức như vậy? Bầu trời Đại Dục này lại muốn thay đổi chủ hay sao?
Diệp Khuynh Vãn nguyên bản bị Ninh Giác đẩy ra đã thực kinh hoảng, phải biết rằng nửa năm qua, Ninh Giác tuy rằng không thân cận nàng, nhưng chưa từng hung hăng như thế, hơn nữa trên người Ninh Úc cũng tràn đầy sát ý! Làm nàng vốn muốn đi lên, cũng chần chờ.

Lúc này Ninh Giác đã hất tay những lão thần ra, lại một lần nhào lên đánh úp lại Ninh Úc!

Ninh Giác có học qua một ít công phu, nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của Ninh Úc? Chỉ là Ninh Úc không biết là cố ý nhường nhịn, hay vẫn là thuần túy muốn dùng thân thể đánh bại đối phương! Hắn căn bản không dùng nội lực, mà là cùng Ninh Giác vật lộn, một lần một lần dùng nắm tay đem đánh ngã Ninh Giác xuống đất! Không chút nào nương tay!
“Ninh Úc! Trẫm muốn giết ngươi!”
Ninh Úc cười nhạo, đầu ngón tay vuốt vạt áo không hề có nếp nhăn của mình.

“Vậy ngươi liền đi chết trước đi!”
Sự tình hiển nhiên càng thêm nghiêm trọng, Diệp Khuynh Vãn trong lòng bất an đứng ở một bên không biết làm sao!
Nàng không rõ hai người vì sao lại đánh nhau, Ninh Úc vốn lạnh lùng thờ ơ như vậy sao hôm nay lại làm ra việc thế này? Một quyền lại một quyền kia, thật giống như đang phát tiết điều gì đó!
Còn có Ninh Giác, hắn luôn để ý đến thể thống, sao hôm nay lại không coi thể thống ra gì mà cùng Ninh Úc động thủ? Hôm nay không phải là ngày của nàng hay sao? Vì sao nàng lại sợ hãi như thế, thật giống như có chuyện gì đó không thể khống chế……
Người vây xem trong long cũng run sợ, muốn đi can 2 người ra, nhưng là hai người kia rõ ràng đang tức giận, bọn họ xông vào không phải là tìm chết sao?
Ninh Giác ăn một quyền, làm cùng nhân đi theo bên người đều sợ hãi, sợ thân thể bệnh tật của Ninh Giác sẽ trực tiếp bị Ninh Úc đánh chết! Lại thấy Ninh Giác lại thở dốc vọt qua, lại như cũ túm lấy góc áo Ninh Úc.

“Vì cái gì muốn giết nàng?!” Ninh Giác liên tiếp công kích, mắt màu đỏ tươi, phảng phất như không muốn sống.

“Vì cái gì mà muốn giết nàng?”
Còn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy! Hắn đã áp lực lâu lắm rồi, từ nửa năm trước phát hiện thi thể Y Nhi, hắn liền muốn đem Ninh Úc đi lăng trì xử tử! Nhưng hắn không thể! Cho nên hắn bị áp lực lâu lắm rồi!

Nửa đêm tỉnh mộng, Y Nhi cũng không chịu vào giấc mơ của hắn! Khẳng định là oán trách hắn không báo thù cho nàng!
Ninh Úc lười nói tất cả chuyện này là do Diệp Khuynh Vãn, hắn cười lạnh nói ra suy nghĩ thực của mình.

“Bởi vì nàng mới là đối thủ của bổn vương! Ngươi? Không xứng!”
Một khắc kia, Ninh Tương Y bên cạnh đột nhiên cảm giác tim nhảy dựng lên, lạnh lùng nhìn Ninh Úc liếc mắt một cái.

Ninh Úc một phen nắm lấy nắm tay Ninh Giác, không lưu tình chút nào đem hắn đẩy ngã trên mặt đất!
Trên cao nhìn xuống nhìn hắn đang bò đi, không đứng dậy được.

“Ngươi nhìn người xem…..

Chính là nhờ một cái giá đỡ mới không bị đẩy xuống bùn lấy! Người cho rằng, người nhờ cái gì có thể cùng bổn vương cùng ngồi cùng ăn nhiều năm như vậy?”
Ninh Úc bước đi về phía hắn, tóc không gió mà bay, khóe mắt đều là lạnh lùng thấu cùng khinh thường.

“… Người cho rằng người nhờ cái gì mà có thể ngồi trên ngai vị hoàng đế? Nhân ái khiêm tốn hay là bác học đa tài sao? Ha ha ha ha!?”
Ninh Úc cười to, thanh âm của hắn trầm thấp chói tai, làm người ở đây đều có loại cảm giác thật sâu không rét mà run, bọn họ đột nhiên nhận ra, Nhiếp Chính Vương này muốn bức vua thoái vị!
Cái ý nghĩ này làm cho bọn họ sợ hãi, nhưng ngày này sẽ đến, bọn họ trong lòng lại sớm có dự cảm, trước lúc Hoàng Hậu chết đã biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến mau như thế..


Ninh Úc đứng ở trước mặt Ninh Giác đang ngã ngồi trên mặt đất.

Thật giống như đang xem một vai hề nhảy nhót, “Không có Ninh Tương Y, ngươi cái gì đều không phải, cho tới nay, bổn vương chỉ coi nàng như đối thủ, nàng là đối thủ duy nhất của bổn vương! Chỉ tiếc, bị người tầm thường như ngươi làm cho nàng nản lòng thoái chí, không còn ý chí chiến đấu, bằng không ta sẽ đấu một trận với nàng, sẽ vui sướng tràn trề, chuyện sẽ thú vị đến mức nào?”
Nhưng Ninh Giác căn bản không có nghe được những lời Ninh Úc hạ thấp mình, các trong đầu óc hắn đều là sự thật Ninh Tương Y đã chết!
Mặc dù nàng đã chết nửa năm, mặc dù vẫn là hắn cho người thu liễm thi cốt nàng …… Cho đến ngày nay, hắn dường như mới bị người ta đánh đòn cảnh tỉnh, hung hăng đánh tỉnh!
Chết rồi sao..

Hóa ra thật sự đã chết rồi…
Trong nháy mắt kia, linh hồn của hắn tựa hồ cũng đã chết, lưu lại, chỉ có vỏ rỗng.

Nghe được Ninh Úc khen một nữ nhân khác như vậy, nghe được bọn họ là vì một nữ nhân đã chết mà tranh đấu hồi lâu, Diệp Khuynh Vãn cuối cùng cảm thấy sợ hãi!
Nàng không quên nàng có thể có địa vị hôm nay, đều là bởi vì Ninh Giác cùng Ninh Úc ưu ái!
Cho nên nàng sợ hãi nhưng không có cách nào tiếp tục lùi bước, cuối cùng lấy hết can đảm che chắn trước mặt Ninh Giác, ngăn cản Ninh Úc!
“Vương gia! Ngài đang làm cái gì vậy? Ngài say rượu sao? Bệ hạ còn có bệnh trong người, ngài như thế nào có thể ra tay với bệ hạ?”
Diệp Khuynh Vãn tuy rằng uống rượu, nhưng đêm nay liên tiếp xảy ra những biến cố này làm nàng không có biện pháp lại lừa mình dối người, đó chính là Ninh Úc có lẽ sắp ra tay với Ninh Giác!
Nàng làm sao bây giờ?
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK