Hương vị chua ngọt đọng lại ở đầu lưỡi, rõ ràng hắn ghét tư vị như này, nhưng bởi là do Ninh Tương Y đút cho, lại khiến khí thế quanh người hắn thu hồi, giống như con hổ hung mãnh bỗng chốc biến thành con mèo nhỏ, sự uy hiếp bức người đột nhiên tan biến.
Ninh Tương Y nhìn hắn ăn mận, còn muốn đưa cho hắn thêm quả nữa, đang định đút vào miệng hắn, lúc này đột nhiên nàng nghe thấy phía xa truyền đến một tràng tiếng vang, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, nhàn nhạt nhìn về phía trước.
Nàng biết đoạn đường này sẽ không thuận lợi, cho nên mới quyết định khuấy động huyên náo như này, không ngờ vậy mà thật sự có người dám mạo hiểm lấy an nguy của bách tính ra, phục kích nàng bằng được, những người này phải chăng chính là bia đỡ đạn trong truyền thuyết sao?
Những người bịt mặt đột nhiên xuất hiện khiến lão bách tính có chút kinh hoảng.
“Giết!”
Bọn hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp lao vào đám đông giết người, mục tiêu của bọn hắn là lão bách do tính, nếu có người chết, đám người này chắc chắn sẽ tản ra, đến lúc đó sẽ chỉ còn lại một mình Ninh Tương Y.
Lúc này, trong đám đông Có rất nhiều cao thủ ẩn tàng trong đám đông mặc quần áo thường dân xuất kích.
Bọn họ trực tiếp xông lên chém giết đám người bịt mặt, bảo vệ lão bách tỉnh phía sau lưng, Ninh Tương Y thấy vậy cũng muốn ra tay, lại bị Ninh Úc giữ chặt lại.
Lúc này hắn có chút giống phu xe đứng cạnh xe ngựa, nhưng khí chất cao quý trên người khiến hắn trở nên nổi bật, cùng đám người bình thường khác biệt hoàn toàn, như hạc giữa bầy gà.
Đường đường chính chính bảo vệ an người hắn yêu, cảm giác này thật là tốt.
“Không cần lo lắng, đây tất cả đều là người của ta, đối phó với đám người kia là đủ rồi.”
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, sát thủ” mà đối phương phái tới bị tàn sát chẳng còn mấy người.
Sau đó bọn họ vội vàng đem thi thể của những sát thủ kéo đi, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong im lặng, giống như múa rối, nhanh chóng, lại nhịp nhàng.
Cái này…rõ ràng là tác phong của Ninh Úc, nhưng cũng quá nhanh gọn rồi.
Suy cho cùng là đối phương quá yếu hay là do Ninh Úc quá mạnh bên mẽ?
Ninh Tương Y bái phục, thấy bách tính hỗn loạn, nàng vừa định lên tiếng, Ninh Úc đã chậm rãi bước ra, đứng ở giữa.
“Tiếp theo, các ngươi đi theo ta.”
m thanh không lớn, nhưng lại truyền đến tại từng người, khiến đám đông an tĩnh trở lại.
Ninh Tương Y xuyên qua đám đông nhìn Ninh Úc, xưa nay chưa từng thấy, hắn vậy mà cười với đám đông.
Hắn dáng dấp hoàn mỹ yêu nghiệt, chỉ là bình thường không người nào dám nhìn thẳng vào mặt hắn, bây giờ nhìn thấy hắn nở nụ cười của hắn, như ánh nắng đêm đông khiến băng tuyết tan chảy, không ít người nhìn đến ngây ngốc, cả nam lẫn nữ.
Cho nên nói, thực sắc tính dã, sắc đẹp trước mắt, khiến bọn họ si mê, những việc xảy ra vừa rồi tất cả giống như chưa hề phát sinh, khiến lòng bọn họ được trấn an đôi phần.
“Ta, Ninh Úc, hộ tống các ngươi đến cửa cung, chặng đường nguy hiểm này có ta gánh vác.
Kẻ không tin ta, lùi lại, người tin ta, tiến về phía trước.”
Hắn cũng không nói gì khích lệ lòng người, hắn chỉ nói chuyện về chính bản thân hắn mà thôi.
Hắn một thân uy quyền, là người đáng sợ nhất trong lòng dân chúng! Chẳng lẽ còn có người đáng sợ hơn hắn nữa sao?
Không ít người đưa mắt liếc nhau, đều nhìn thấy ở trong mắt đối phương sự kích động, vương gia đây là muốn hộ tống bọn họ đấy!
Nhất thời, đám đông cảm thấy xúc động dạt dào.
“Tất cả chúng ta hộ tống Công chúa đến hoàng cung” “Hộ tống công chúa tiến cung!”
Đám người lại một lần nữa náo nhiệt, sợ hãi vừa rồi còn chưa tan đi, những lời nói chấn kinh của Ninh úc, lập tức khiến nỗi sợ hãi ấy biến thành kiên định.
Đám đông một lần nữa đi về phía trước, mặc dù không còn ồn ào như lúc nãy, nhưng vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, dường như đang thực thi một sứ mệnh to lớn, mà nam nhân đi đầu, khí chất lạnh lùng bình thản, chính là đầu nguồn của bọn họ.
Bảo vệ bách tính, khích lệ lòng dân, đây là việc Ninh Tương Y muốn làm, thế nhưng Ninh Úc lại nhanh chân đi trước nàng một bước.
Ninh Tương Y nhìn bóng lưng của Ninh Úc cười khẽ một tiếng, gió thổi vạt áo hắn khẽ lay động, hắn trước sau chưa từng quay đầu nhìn lại, sống lưng thẳng tắp, ngông cuồng cùng hờ hững, vậy mà khiến nàng cảm giác vô cùng an toàn.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác được người khác che chở, loại cảm giác này, vậy mà bản thân nàng cũng không hề bài xích.
Ngược lại, có chút vui sướng.
Ninh Úc, thật sự đã trưởng thành rồi, đã lớn mạnh có thể bảo vệ nàng rồi..
Thế nhưng con đường này cũng nên không hề dễ đi, chẳng bao lâu sau lại có người một lần nữa đến ngăn cản Ninh Úc, mà số lượng còn đông hơn lần trước.
Giữa thanh thiên bạch nhật, bọn chúng dám giết người chặn đường bên muốn bảo vệ Ninh Tương Y tiến cung, nhưng lại không có ai dám quản chuyện này, chứng tỏ người đứng sau chỉ đạo đám sát thủ này thể lực vô cùng lớn, cho nên hầu hết mọi người đều lựa chọn đứng ở vị trí trung lập, ở ngoài quan sát, chờ đợi diễn biến sự việc.
Lần này có sát thủ chặn đường, mặc dù đám đông vẫn rất sợ hãi, nhưng Ninh Úc phía trước vẫn hiên ngang đứng im bất động, đám đông lập tức giống như được uống thuốc an thần, cũng đứng im không trốn chạy, thậm chí còn có người trừng mắt với đám sát thủ, ánh mắt kia giống như đang nhìn bọn phản tặc bán nước đầy chán ghét.
Đối phương dò xét nhìn Ninh Úc trước mắt, trong lúc nhất thời có chút do dự, thủ đoạn Ninh Úc bọn hắn cũng đã từng nghe qua, đặc biệt không biết từ lúc nào trong tay Ninh Úc xuất hiện một thanh kiếm nhỏ khiến bọn hắn vô thức lùi lại một bước.
Lúc này, đột nhiên ở phía sau cũng có một nhóm người chạy đến.
Số lượng cũng không ít, Ninh Úc Còn tưởng là kẻ đến ngáng đường, mắt em khẽ híp lại thành một đường, hai mặt trước sau cũng công kích, hắn rất khó có thể bảo đảm an toàn cho mọi người.
Tuy rằng hắn không để ý, nhưng hoàng tỷ lại để ý!
Nhưng là nhóm người phía sau giống như sợ làm bách tính bị thương, đứng ở xa hô
“Vương gia, chúng thần phụng lệnh hoàng hậu, đến tương trợ vương gia”
“Hoàng hậu?” Ninh Úc vốn muốn từ chối, hắn không cần bất cứ kẻ nào phải giúp đỡ, thế nhưng hắn nhìn Ninh Tương Y một chút, vì để tránh thương vong không đáng có khiến hoàng tỷ mất hứng, để bọn chúng nhúng tay vào cũng được.
Thế là trực tiếp thu kiếm lại, nhỏ giọng nói, “Đa tạ.”
Kết quả vốn là đám sát thủ phải đối kháng với Ninh Úc trực tiếp chuyển thành đối kháng với ám vệ của hoàng hậu.
Ninh Úc vui mừng nhàn.
nhã, dẫn đám người phía sau đi đường vòng, tiếp tục hướng hoàng cung đi đến.
Thấy cả hai nhóm sát thủ ngay cả một cọng tóc của Ninh Tương Y cũng chưa chạm tới, Ninh Thích sốt ruột không thể ngồi một chỗ tiếp tục quan sát được nữa.
Hắn muốn nhảy đến bắt Ninh Tương Y, nhưng xem ra” chờ cơ hội đám phế vật kia gây hỗn loạn không được nữa rồi, không bằng hắn tự mình động thủ còn hơn.
Mà Long Hàm Yến bên cạnh cười lạnh, “Nên sớm làm như thế rồi! Đám người hoàng tổ mẫu cho ngươi cũng không phải là đám phế vật kia!”.
Nàng ta nhìn đám người bên dưới, thậm chí ngay cả người của hoàng hậu cũng đánh không lại, cảm thấy thất vọng cùng cực, đừng nói đến chạm vào một sợi tóc của Ninh Tương Y, ngay cả Ninh Úc cũng chưa hề xuất thủ, rõ ràng thật mất mặt!
Mà Ninh Úc hiển nhiên cũng biết cái.
này mới chỉ là món khai vị thôi, cao thủ chân chính lợi hại còn ở phía sau.
Mắt thấy hoàng thành cách đó không xa, Ninh Úc đột ngột dừng lại, lúc này, tứ phương tám hướng nhảy ra không ít người.
Trên người bọn chúng nồng nặc sát khí, hiển nhiên đều là quân tinh nhuệ.
Ninh Úc cười nhạt một tiếng, nhân vật lớn đây rồi.
Mà lão bách tính nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi có chút sợ hãi, đặc biệt hai bên đường phố xuất hiện vô số mũi tên, đang nhắm thẳng vào bọn họ.
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: