Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Long Thành Thính Tuyết bị hù dọa, nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có một ma nào nhìn nàng!
“Ngươi...!Các ngươi điên rồi sao? Ta là công chúa được Lâu Diệp sủng ái nhất! Các người ở đây ức hiếp ta, là muốn Lâu Diệp và Đại Dục khai chiến?!”
Nhưng là giọng nói của nàng không có chút phản ứng nào, tất cả mọi người đang thành kính cúi đầu trước một nữ nhân khác, giờ khắc này, trong lòng học nàng xám xịt!
Tại sao lại như vậy, nàng ngờ Ninh Tương Y là con người khó ưa như vậy! Châm chọc nàng như vậy, giết cả Tàng Kiếm còn chưa đủ, vì sao còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết?
Nàng không biết nghĩ, nếu nàng sai Tàng Kiếm làm những chuyện kia thành công bôi nhọ, công chúa một nước cùng cấu kết nhiều người, còn cùng huynh đệ tư tình, Ninh Tương Y cũng phải chịu thân bại danh liệt, vậy thì chết có gì khác nhau?
Ninh Kham trong lòng không dễ chịu, người cảm thấy, Ninh Tương Y vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, nàng giống như không gì đánh gục, nên một chút đả kích, người luôn cảm thấy đối với Y nhi là không đáng nói, không đáng giá nhắc tới!
Nhưng bây giờ, người bỗng nhiên tỉnh ngộ! Dù kiên cường thế nào, nàng cũng là một tiểu nữ nhi, nàng cũng có chuyện không thể chịu đựng, như bị người nói xấu, chất vấn, chính là điểm yếu của nàng?
Nghĩ đến điều này, người thấp giọng nói.
“Y nhi… Người đừng nóng giận, chuyện này…” Hắn nhìn Long Thành Thính Tuyết một chút, hạ quyết tâm, “Nếu người đã muốn đem nàng trục xuất về nước, có thể, chỉ là không làm công chúa, đừng nói tuỳ tiện!”
Không ngờ Ninh Tương Y lại lắc đầu.

“Phụ hoàng, người không hiểu, cái công chúa này, ta đã quá mệt mỏi!”
Nàng dứt khoát nói ra lời như vậy, để Ninh Kham sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.

“Từ khi trở về nước, đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn nhỏ.


Ta nghĩ mình không phải là người chủ động tính toán và gây chuyện với người khác, nhưng lần này, ta thực sự cảm thấy mệt mỏi, giống như … tế thiên đài này.”
Nàng mỉa mai cười, “Các ngươi đều coi là tế thiên đài vinh quang, nhưng trong mắt của ta cũng chỉ là một tấm ván gỗ thôi, thế nhưng nhiều người như vậy lại đem những điều phán đoán áp đặt lên người ta, cho rằng ta cản đường bọn họ, cái này, thật đúng là vô nghĩa.”
Thấy nàng quay người muốn đi, ở đây tất cả mọi người gấp gáp!
“Xin công chúa đừng bỏ Đại Dục! Đại Lục cần người!” Có người hô.

“Về sau nếu có lời đồn đại, chúng thần nhất định sẽ làm rõ sai trái!”
“Công chúa không nên rời đi!”
Ngay cả Ninh Kham đều không biết xử lý thế nào.

“Y nhi! Ngươi muốn thế nào mới có thể ở lại?” Ninh Kham thở dài, “Ngươi tổn thương cũng đã tổn thương, chăng lẽ ngay cả phụ hoàng này cũng không cần rồi sao?”
Ninh Tương Y nghe xong bóng lưng bỗng dừng lại, nhưng không hề quay đầu.

Ninh Kham thấy có hi vọng, vội vàng nói, “Y nhi, những năm này là trẫm có lỗi với người, người nói đi, yêu cầu gì trẫm đều sẽ đáp ứng ngươi!”
Ninh Tương Y im lặng, giờ này khắc này, nàng thật sự muốn đi thẳng một mạch, thế nhưng… Không thể!
Thân phận hôm nay của nàng tương đương với Thái tử Đại Dục, có quyền thế, muốn làm việc gì đều làm được, nàng không muốn từ bỏ!

Mà lại, nếu nàng cứ đi như vậy, chẳng phải Long Thành Thính Tuyết sẽ được lợi? Ninh Úc phải làm sao? Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho hắn, coi như hắn thắng Hoàng đế, chỉ sợ trên lưng thanh danh không còn!
Ninh Giác nói, “ hoàng muội, nàng nói đi, sao lại vì một người ngoài mà tổn thương tới mình?”
Ninh Tương Y lúc này mới quay đầu, cắn răng, “Cái gì cũng đáp ứng sao?”
Nàng hoài nghi nhìn Ninh Kham, Ninh Kham liên tục gật gật đầu, “Đúng vậy, Y nhi, ngươi nói đi.”
Nàng sắc mặt rối bời, giống như khó khăn vô cùng, và cuối cùng duỗi ra ba ngón tay.

“Thứ nhất, ta muốn phụ hoàng không nên trách tới các cầm quân, bọn họ là Ninh Úc một tay huấn luyện ra, lại lo lắng cho ta nên mới không nghe ngài, nếu như người trách tội bọn họ, chuyện này không cần bàn nữa!”
Nàng nói khẽ.

Ninh Kham vừa tức vừa cười, bởi vì người chuẩn bị xuống chức hết tất cả bọn họ! Người đã không nghe lời, còn giữ lại bên người là chán sống à? những Ninh Tương Y nhìn qua cũng không giống nói đùa, thôi cũng không có gì… Người về sau sẽ đổi một người đến chỉ huy cấm quân.

Cho nên hắn gật gật đầu.

“Thứ hai, người không thể trách Ninh Úc!” Ninh Tương Y nghiêm túc nói, “Ninh Úc cũng là vì ta mới như vậy, hắn và ta quan hệ tình cảm sâu nặng, người không thể trách hắn!”
Điểm này, ngược lại khiến Ninh Kham có chút chần chờ.


Bởi vì một khắc trước, người muốn đem Ninh Úc cách chức trước, vì quá nguy hiểm, hắn có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh đến cấm quân!
Nhưng bây giờ Ninh Tương Y yêu cầu người không ra tay với Ninh Úc, cái này không phải làm khó người sao? Một Hoàng đế sao có thể tha thứ?
Ninh Tương Y tự nhiên hiểu ý nghĩ người, đau khổ trong lòng nói.

“Phụ hoàng… Người chính là quá đa nghi, cho nên người khác nói gì, người liền hoài nghi ta, lúc ta làm gì quá phận, không thể kiềm chế được, người liền muốn giết ta.”
Nàng nói chữ giết này đầy than oán này chính là chuyện nàng giả chết thoát thân.

“Bây giờ, người cũng như vậy mà hoài nghi Ninh Úc.”
Nàng không khỏi giương mắt hỏi, “ ta là người như thế nào người không hiểu à?, Ninh Úc đối với người thế nào người còn không hiểu à? Hay vì trong lòng người, thật sự chưa bao giờ tin tưởng ai?”
Giọng nói của nàng rất mạnh, mang theo uất ức trong lòng, quả thực làm cho Ninh Kham trong đầu như vừa bị đánh tỉnh!
Hắn không tin tưởng ai sao?
Hắn…
Ninh Tương Y cười lắc đầu, “Thiên hạ nhạo báng ta, mắng ta, nhục ta, áp đặt ta, ta đều không không quan tâm! Nhưng ngay cả ngài cũng không tin ta, ta đứng ở chỗ này, lại có ý nghĩa gì?”
Điều nàng nói thật sự rất đơn giản, nhưng qua nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói điều này với Ninh Kham!
Là Hoàng đế, tất nhiên phải suy nghĩ nhiều, phải đa nghi, người cần phải có người thật sự tin tưởng à?
Lúc này Ninh Úc cùng nói.


“Phụ hoàng, ta không có dã tâm muốn ngai vị, bây giờ tại tế thiên đài này, ta lấy tính mạng ra xin thề, đời này, sẽ không bao giờ nhòm ngó ngai vị của người.”
Hắn nghĩ làm Vương gia không ai chi phối đã quá đủ, sau này còn dễ cùng hoàng tử cao chạy xa bay.

Ninh Tương Y và Ninh Úc, hai mặt tấn công, khiến Ninh Kham không khỏi nhức đầu, cuối cùng, vẫn nhờ Thường Hỉ công công khuyên nhủ.

“Bệ hạ, tiên để từng nói đối với n lọ hoàng thượng dùng người rất quan trọng, nhưng dùng người thì phải tin người.

Người xem … đây đều là nhi tử của ngài! Thông minh, hiếu thuận, ngài còn gì phải lo lắng nữa???
“Ngược lại là ta cảm thấy…” Ninh Kham đột nhiên mở miệng, cũng không biết nói cho người khác, hay nói với mình, hắn thở dài một tiếng, “Được! Y nhi, chuyện thứ hai, trẫm đồng ý.”
Ninh Tương Y cười một tiếng, “Cái chuyện thứ ba, chính là ta, muốn tự mình trục xuất Long Thành Thính Tuyết về nước!”
Nàng hướng tới mọi người nói, “Chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, cũng tự ta sẽ đi giải quyết, ta sẽ không bởi vì oán hận cá nhân, mà tạo ra bất hoà cho hai nước, cho nên, ta tự mình để giải quyết chuyện này!”
Ninh Úc đột nhiên nhìn Ninh Tương Y một chút, nhưng không lên tiếng.

Ninh Tương Y làm chuyện này Ninh Kham cầu còn không được, “ hài tử ngoan, trẫm đồng ý! Việc này Đại Dục làm đúng, ngươi một mực đi đòi hỏi công lý, cho dù cuối cùng xảy ra chuyện gì, trẫm cùng Đại Dục, cũng không sợ!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Ninh Kham cuối cùng cũng nở được nụ cười, “Đã như vậy,Y nhi, còn lại không mau đem vương miện đội lên? Còn có Giác Nhi, ngươi cũng thật là Thái tử nói là không làm là không làm à? Lần sau lại như thế, trẫm sẽ trừng phạt người thật nặng! Hiện tại, đội vương miện lên giúp Y nhi!”
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK