Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bởi vì ngày mai sẽ phải đăng cơ, coi như dù không muốn, Tiêu Uyên và Ninh Tương Y trò chuyện một hồi, cũng phải đi giải quyết bận rộn, mà lúc Ninh Tương Y và Ninh Úc đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Vân Cẩm liền đến mời người, lúc đầu Tiêu Uyên không muốn để Vân Cẩm gặp bất kì kẻ nào, nhưng nghe đó là Ninh Tương Y, cũng yên lòng, đồng ý để các nàng gặp một lần.

Ninh Úc đối Thái hậu Ngọc Hành không có ấn tượng tốt, cho nên phải đi cùng Ninh Tương Y, người đến mời không có cách nào, đành phải mời hai người đi, Vân Cẩm cũng lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Úc.

Vân Cẩm không có sức miễn dịch đối với những nam nhân vóc dáng đẹp mắt, chỉ tiếc nàng tìm kiếm lâu như vậy, đều không tìm được một người dung mạo tương đương với nhi tử nàng, khiến nàng thêm tự ngạo, lại bất lực.

Cho nên khi nhìn thấy Ninh Úc lần đầu tiên, nàng liền nhìn không chuyển mắt.
Nàng tiếp xúc rất nhiều nam tử vi lọc trung niên, hoặc là thanh niên trai tráng, đều đã dùng hết qua nào ngờ còn có một người nhẹ nhàng khoan khoái như Ninh Úc này? Không chỉ có mặt mày như vẽ ra, khí chất càng đặc biệt, đó là một loại khí chất tuấn tú và lạnh lùng hoàn mỹ kết hợp với nhau, như thần tiên, như yêu tinh thật giống miêu tả Kinh Thi trong sách hồi nhỏ nàng đã đọc.

Nhưng sau khi biết Ninh Úc là ai, nàng liền không hài lòng, Ninh Tương Y thật sự là tốt số, cái gì tốt đều bị nàng chiếm!
Không thể không nói, Vân Cẩm phu nhân thật đúng là tâm hồn như thiếu nữ!
Ninh Tương Y vừa tiến đến, ánh lọc mắt không khỏi nhìn vào bụng Vân Cẩm, trong lòng thầm nghĩ.
Coi như bây giờ hơn bốn mươi tuổi cũng còn tuổi sản phụ, cho dù Vân Cẩm được bảo dưỡng tốt, thế nhưng thân thể này thành thật mà nói cũng có thể mang thai sao?.

Sau đó thấy Vân Cẩm luôn nhìn chằm chằm Ninh Úc, nàng có chút bất lực đem Ninh Úc kéo về phía sau, hướng về phía Vân Cẩm trên cao nói.


“Không biết Thái hậu gọi ta đến có chuyện gì?”
Vân Cẩm khẽ nhíu mày, bởi vì nàng cảm thấy Ninh Tương Y quá tùy ý,luôn luôn ta ta người người, một chút ý thức thân phận cũng không có.

Nàng nhẹ giọng nói, “ Ninh Tương Y, ngươi hại Ai Gia nhận bao nhiêu đắng cay!”
Ninh Tương Y kinh ngạc sửng sốt, “Ta hại ngươi cái gì rồi?”
Vân Cẩm nằm nghiêng ở trên giường làm bộ dạng mỹ nhân rơi lệ, “Nếu không phải người vẽ vời thêm chuyện, ép Ai Gia hạ độc chết Tiêu Thắng, Ai Gia lúc này nơi nào cần phải đi Hoàng Lăng xuất gia?”
Thì ra là chuyện này, Ninh Tương Y có chút tiếc nuối, giết Hoàng đế, vậy mà chỉ bị đi Hoàng Lăng, tên Tiêu Uyên này, cũng là vì đối với mẫu thân hắn luôn không hạ quyết tâm hung ác, mới khiến cho nàng càng lúc càng làm tới.

Nhưng Ninh Tương Y đối với nàng không hề khách khí, nàng ảo não nói.

“Ngươi nói đúng! Ta lúc đầu không nên vẽ thêm chuyện, không phải chỉ sợ bây giờ người cũng đâu thai chuyển kiếp rồi, xem ra là ta cản tiền đồ của ngươi rồi.”
“Ngươi!” Vân Cẩm đôi mắt đẹp nhắm lại, sau đó quay qua Ninh Úc nói, “Đại Dục Tề Vương người vẫn nên đi ra ngoài trước, Ai Gia và công chúa còn có việc muốn bàn bạc hợp tác.”
Ninh Úc nhàn nhạt nói, “ không có gì ta không thể nghe, chuyện của hoàng tỷ chính là chuyện của bản vương.”
Hắn thật ít khi mở miệng, nhưng lại đem Vân Cẩm trở về chỗ cũ!
Vân Cẩm trong lòng không chịu, cũng không có cách nào, cung nhân đều bị nàng đuổi ra, không có ai giúp nàng.

Mà tình huống khẩn cấp trước mặt, nàng không lo được nhiều như vậy, dứt khoát đi vào vấn đề chính.

“Ninh Tương Y, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám, nếu như ngươi có thể thuyết phục Uyên nhi, để hắn miễn cho Ai Gia ba năm xuất gia trông coi lăng mộ, Ai Gia… Sẽ nói cho ngươi một chuyện có liên quan đến đại sự của ngươi!”
Ninh Tương Y vui vẻ, nhưng nàng không tin Vân Cẩm biết thông tin gì mà nàng lại không biết.

Mà Vân Cẩm nhắm mắt lại, “Là liên quan đến thân thế của ngươi, chuyện này… Ngươi cũng muốn để người khác biết à?” người khác nàng nói, tất nhiên chính là Ninh Úc.

Ninh Tương Y đột nhiên giật mình, nàng nhìn Vân Cẩm một chút, như có điều suy nghĩ, nàng sợ Vận Cẩm sẽ biết, là nàng không phải con ruột của Đại Dục Hoàng đế, nhưng lúc này nói Ninh Úc rời đi, lại quá nguy hiểm.

Thấy nàng lo lắng không ổn, Ninh Úc đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, là chuyện của người Tuyết Tộc sao?
Sau đó ánh mắt hắn tối sầm lại, xem ra hoàng tỷ vẫn có bí mật không muốn cho mình biết, cho nên hắn hạ tầm mắt nói.


“Đã như vậy, hoàng tỷ, ta hơi mệt chút, ta đi nghỉ trước.”
Hắn vốn luôn như vậy, mọi chuyện đều lấy Ninh Tương Y làm đầu, cho nên Ninh Tương Y vô thức kéo hắn lại.

Nàng thần sắc xoắn xuýt, dường như hạ quyết tâm rất lớn, “Không sao cả, người ở lại đi.”
Thấy Ninh Úc kinh ngạc chớp mắt liền nhìn nàng mỉm cười, Ninh Tương Y trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Lập tức, nàng lại có chút lo lắng nhìn Vân Câm, nàng không phải con ruột Hoàng đế, chỉ có hoàng hậu, Thái hậu, Hoàng đế, Thường Hỉ, bốn người này biết, mà mấy người này, vì danh dự Hoàng đế, tuyệt đối không thể nói lung tung.

Về phần người Tuyết Tộc ở Lâu Diệp, coi như bọn họ phát hiện mình không phải con ruột Hoàng đế cũng không liên quan, không thể truyền tới nơi này.

Nghĩ như vậy, nàng trấn an tinh thần, hỏi nói, “ có chuyện gì người cứ nói đi, nếu nó đáng giá, chuyện giúp người ta sẽ cân nhắc!”.

Nàng thái độ mạnh miệng này lại chọc giận Vân Cẩm, nhưng hiện tại nàng là người đang cần giúp, vừa nghĩ nếu Ninh Tương Y không hỗ trợ, nàng rất có thể phải bỏ đi đứa bé này, nàng không muốn.

Nhưng để bụng lớn đi đến Hoàng Lăng, càng không thể, một khi bị phát hiện, nàng sẽ phải trả giá đắt! Chuyện này người khác nói vô dụng chỉ Ninh Tương Y ra tay mới được, nàng mới có thể thuyết phục Tiêu Uyên, cho nên nàng nhịn, đem cái tin tức vô ý lấy được, đem ra làm giao dịch với Ninh Tương Y.

Cho nên dù có Ninh Úc, nàng cũng không nhăn nhó bao lâu, nói ra.

“Chắc hẳn người đã gặp người Tuyết Tộc? Bọn họ là người còn sót lại của tuyết quốc lúc trước, chẳng qua có chút bản lĩnh, bây giờ trừ ở Đại Dục bên ngoài Tam quốc khác đều có thể lực nhất định, bọn họ cũng là tộc nhân của mẫu thân ngươi.”

Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Nếu như là cái này, ta đã sớm biết.”
Vân Cẩm mỉm cười, sắc mặt có chút đắc ý, “Đương nhiên không chỉ như thế… Tuyết Tộc ngươi quá đoàn kết, nhưng cũng có mấy thành phần bất trị, có một người vì mạng sống mà đã nói cho Ai Gia một chuyện thú vị.”
Ninh Tương Y có chút lo lắng, “Chuyện gì?”
Vân Cẩm giảm giọng điệu nói, mi mắt chớp chớp, “ Tuyết Tộc các ngươi mặc dù phá nước, nhưng là, vẫn còn để lại một phần bảo tàng!”
Ninh Tương Y mắt có chút co rụt lại, lập tức cười, “Thái Hậu Nương Nương, ngài đại khái còn không biết nguyên nhân Tuyết Tộc phá nước sao?”
Nàng nhìn Ninh Úc một chút, nhẹ giọng nói, “Tuyết Tộc bởi vì quá nghèo, vào mùa đông gian nan, nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Dục, mới bị phụ hoàng ra tay tiêu diệt, chỗ như vậy, sẽ có bảo tàng à?”
Ninh Tương Y không tin, coi như bọn họ hiện tại có chút vốn liếng, cũng không thể có bảo tàng khoa trương như vậy.

Ai ngờ Vân Cẩm chỉ cười, “Xem ra người đối với nhà mẹ đẻ của mình cũng không hiểu rõ...!Tuyết Tộc các ngươi từ trước đến nay luôn lải nhải, bảo tàng làm sao có thể bình thường? Nghe hắn nói, trong tộc các ngươi có để bí pháp Tá Thi Hoàn Hồn! Đã giấu ở bên trong bảo tàng kia, cũng không biết là thật là giả.”
‘Tá Thi Hoàn Hồn’ bốn chữ này khiến Ninh Tương Y đột nhiên nhíu mày lại… Nàng không tin những thứ này.

Mà Ninh Úc bên cạnh nàng, cũng khẽ nhăn mày, dường như nghĩ đến gì đó, cũng không dám truy đến cùng.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK