Lúc này Ninh Tương Y có chút cựa quậy vì nàng ngủ không ngon, nhìn nàng lúc này rất đáng yêu giống như một con mèo con vậy,nàng thật mềm mại dịu dàng khiến trái tim Ninh Giác như muốn hóa thành nước, mặc dù lúc này cánh tay hắn vô cùng khó chịu, không thoải mái nhưng hắn vẫn cố chịu đựng khiến nàng có một tư thế thoải mái nhất để ngủ.
Cơ hội gần gũi với nàng như thế này, thật sự hắn đã chờ quá lâu rồi.
Không phải Ninh Tương Y đề phòng hắn ta, mà ngược lại Ninh Tương Y vẫn tin tưởng hắn, chỉ là Ninh Úc cứ làm như vậy khiến hắn không có cơ hội đến gần nàng, hôm nay Ninh Úc đi quân doanh vùng phụ cận., và ngày mai hắn sẽ trở lại, và Ninh Giác … lại sắp đại hôn nên giờ phút này Ninh Giác không thể kìm chế được bản thân mình nữa, Hắn là muốn gặp nàng một mình và nói chuyện với nàng, hắn muốn chỉ có hai người bọn hắn như lúc này.
Ninh Úc biết rất rõ mình sẽ phải kết đại hôn, một là bảo vệ Ninh Tương Y, hai là chặn miệng đám người kia.
Bởi vì một ngày nào đó nếu hắn không nạp thê, mẫu hậu sẽ để mắt tới Y Nhi, phụ thân hắn là hoàng thượng cũng sẽ thấy kỳ quái, cho nên hắn buộc phải kết hôn rồi mới có lời giải thích.
Nhưng hắn sẽ không động vào bất kỳ nữ nhân nào khác ngoại trừ nàng, hắn sẵn sàng bảo vệ nàng, chờ hắn làm Hoàng đế, cho dù bị mắng là tầm thường, hắn cũng sẽ gả cho nàng, gạt bỏ hậu cung cho nàng, để nàng là duy nhất làm hoàng hậu.!
Hắn biết rõ nàng thích như vậy!
Ninh Giác ngồi trên cỏ nhìn nữ nhân trong tay mình,hắn thấy như thế này không đủ.
Lông mày của nàng không được tỉa thành kiểu lông mày lá liễu thời thượng nhất bây giờ mà là lông mày hơi nhếch lên, tạo cảm giác sắc sảo cho người nhìn khi nghiêm túc, khi cười sẽ tạo cho người đối diện cảm giác tinh tế và quyến rũ.
Đôi mắt của nàng thật giống như sông Long Đằng, bao hàm vạn vật, nhưng trong trẻo mà sạch sẽ, khi nhìn vào người nào, hình ảnh người đó tràn đầy suy tư.
Điều mà Ninh Giác thích nhất chính là được nhìn đôi mắt của nàng, như thể khi đó hắn trở thành người duy nhất trong thế giới của nàng.
Mũi của nàng cũng rất đáng yêu, cao thẳng, chóp mũi tròn trịa khiến người ta muốn cắn một miếng, nhưng đáng yêu nhất chính là cái miệng,mỗi khi nàng nhẹ nhàng gọi hắn là “ Thái tử ca ca”.
mà khi đó hắn không thể kìm chế được.
Hắn nghĩ đến cách nàng ăn điểm tâm từng món, từng món một thật ngọt ngào, cái miệng nhỏ của nàng chúm chím.
Có thể…
Cũng có thể dùng cái miệng đáng yêu, ngọt ngào kia để hôn, nghĩ đến đây hắn có chút nóng không chịu nổi, có chút chột dạ …
Ngoại trừ lần đầu tiên khi đột nhiên phát bệnh trên thuyền, Y Nhi hôn hắn, khi hắn mười sáu tuổi, đến nay đã hai mươi hai tuổi, mơ mơ màng màng chuyện cũng đã sáu năm, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến, hắn cảm thấy xấu hổ, huống chi nàng lúc này đang nằm trong ngực hắn, để hắn có thể… Muốn làm gì thì làm.
Muốn làm gì thì làm, đây thực sự là một lời mời gọi khiến người ta khó kiềm chế.
Ninh Tương Y lúc này khẽ kêu lên một tiếng, dường như nàng đang nằm mơ, khẽ chóp chép miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo dưới ánh trăng, đôi môi đỏ mọng được dưỡng ẩm, có mùi thơm hấp dẫn, còn hắn là một người dễ bị mê hoặc …
Ninh Giác cúi đầu, sáu năm sau mới một lần nữa nếm thử người mình yêu.
Nhịp tim hắn đập nhanh, anh đã khỏi bệnh tim rồi, hay lại sắp tái phát rồi sao?
Nụ hôn của hắn rất cẩn thận, có chút căng thẳng và sợ hãi, và ngọt ngào kéo dài.
Cuối cùng, hắn lại hôn sâu hơn có phần không thỏa mãn, tim hắn đập rộn.
ràng như cổ vũ hắn, dưới ánh trăng khung cảnh này thật đẹp làm sao?.
Ninh Tương Y không thở nổi sau khi bị hắn hôn, không nhịn được vung tay giãy giụa, điều này làm đứt dây thần kinh gọi là “kiềm chế” trong tâm trí Ninh Giác.
Ma xui quỷ khiến Ninh Giác lật người, hắn đè thân mình lên Ninh Tương Y.
Hắn nhìn nàng mê đắm, nhìn mái tóc dài vương vãi trên cỏ, giống như một yêu nữ xinh đẹp dưới đêm trăng, dịu dàng quyến rũ, ngoan ngoãn nằm dưới hắn.
Ninh Giác hai mắt u ám, đưa tay vuốt ve nàng một chút, da nàng như một tấm gấm mịn, mát lạnh như lụa.
“Hắn rất nhớ khi hai người họ ở Sông Hoài, họ ở chung trong một sân, hàng ngày ăn ở cùng nhau, và hắn nhìn thấy nàng mỗi ngày, nàng sẽ luôn ở trong tầm tay của hắn…”
Ninh Giác chậm rãi cúi người xuống, hôn lên mặt Ninh Tương Y, vẻ mặt nàng hơi nhăn lại, hắn lại sờ lên mặt nàng, nó thật mềm mại giống hệt như hắn đã tưởng tượng bao lần.
“Thơm quá … Hắn muốn chiếm lấy nàng, biến nàng thành nữ nhân của hắn, chỉ có vậy nàng mới không thể dời xa hắn nữa…..Y Nhi”
Hắn thì thầm, hắn không nhịn được hôn Ninh Tương Y lần nữa, nhưng lần này hắn dùng sức hơn một chút,hắn cảm giác hắn khắc chế không được mình, hắn chờ không nổi đến lúc hắn làm Hoàng đế nữa rồi, hắn hiện tại muốn có nàng ngay lúc này!
Ninh Tương Y bi Ninh Giác hôn thật sâu, có chút thiếu dưỡng khí, vừa muốn giãy giụa, Ninh Giác nhanh chóng nắm chặt tay nàng ấn vào đám cỏ trên đầu, Ninh Tương Y lúc này mơ mơ, màng màng.
Ninh Tương Y cảm giác được ai đó hôn thật sâu, thậm chí còn đè lên thân thể nóng rực của mình, nàng vặn vẹo, sau đó lẩm bẩm.
“Ninh Úc … Thôi đi.”
Động tác của người bên trên đột nhiên dừng lại!
Ninh Tương Y uống quá nhiều, thấy người trên người mình ngoan ngoãn thực sự bất động, nàng còn lẩm bẩm duyên dáng.
“Đi ngủ thôi…”
Khoảnh khắc đó, tất cả tỉnh táo trong đầu Ninh Giác đều sụp đổ! Đôi mắt hắn chợt đỏ hoe.
Khi hắn động tình hai mắt sẽ đỏ sẫm, nhưng lúc này, hai mắt hắn đỏ ngầu, giống như dã thú đột nhiên được phóng thích, cả người trở nên cực kỳ nguy hiểm!
Hắn hất cằm Ninh Tương Y, lần đầu tiên hắn cư xử thô bạo như vậy với nàng! Mặt nạ tên quỷ trong hắn bị xé rách ngay lập tức, chỉ còn lại bản tính điên cuồng!
“Ninh Tương Y!” Hắn xiết chặt cằm của nàng, gọi tên của nàng, buộc nàng mở to mắt.
” Ninh Tương Y! Ngươi mở mắt ra nhìn cho rõ, nói cho ta biết ta là ai!”
Hắn giờ phút này không thể chịu được nữa, hắn âu yếm hôn nữ nhân hắn yêu hơn cả bản thân, nhưng nàng ấy lại gọi tên của một nam nhân khác”
Ninh Tương Y lúc này đau đớn, khịt khịt mũi, mắt cố hé ra, nhưng đôi mắt nàng lúc này như sương mù hóa mưa, rõ ràng nàng không thể tỉnh nổi.
Hôm nay gặp lại những người bạn cũ ấy, nhớ lại những năm tháng cùng nhau xây dựng, tu sửa kênh đào, nàng không thể không uống thêm vài ly, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Thấy nàng nhìn mình một cách mù mờ như vậy, bộ dáng lãnh đạm bất giác khiến Ninh Giác trong cơn tức giận như bị điện giật.
Sức mạnh trên tay hắn giảm đi một cách kì lạ.
Ninh Tương Y cảm thấy bàn tay trên cằm mình thả lỏng, rụt cổ lại để giải thoát cho cằm của nàng, nhưng lại đưa tay dụi dụi vào tay hắn, nàng vô thức thể hiện sự thân mật với hắn.
Không thể lại gần được không? Nàng kiếp này lớn lên cùng Ninh Úc, kiếp trước cùng Ninh Giác kết hôn nhiều năm như vậy, nàng đối với hai người này là quen thuộc nhất.
Trái tim Ninh Giác đau như muốn bị kéo ra, nhưng sự gần gũi của nàng lúc này giống như cứu cánh duy nhất trong cơn đau ngột ngạt ấy.
Hắn lại lần nữa cúi đầu, run rẩy hôn môi của nàng, rõ ràng đây là chuyện hắn hạnh phúc nhất, nhưng lúc này làm cảm thấy cay đắng, dường như linh hồn đều bị nàng vặn đau cùng một chỗ, hơi thở hổn hển đều cảm thấy đau lòng.
“Y nhi… Ta là Ninh Giác…Ta là nam nhân của ngươi, ta là Ninh Giác ta làm nam nhân của ngươi!”
Hắn vừa hôn, vừa thấp giọng lặp đi lặp lại nói như thôi miên nàng! Hắn muốn làm nam nhân c ủa nàng, mà lại, hắn nhất định sẽ trở thành nam nhân của nàng, nhất định sẽ là người đó!
Là Ninh Úc, hắn muốn gì hắn!
Y Nhi là của hắn, thuộc về hắn! Là Ninh Úc, Ninh Úc cướp đoạn nàng, chỉ cần giết Ninh Úc là mọi chuyện sẽ tốt ngay!
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: