Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thế nhưng hắn lại không dám hỏi, hắn sợ sẽ nghe được đáp án, vậy sẽ khiến hắn càng không biết làm sao.

Nói cho cùng, người mạnh bạo như Ninh Úc, cũng mới là lần đầu tiên biết yêu.

Ngọc Kỳ Thái Hậu bại trận tin tức này làm cho cả Ngọc Kỳ đều chấn động! Nhất là những gia thế đại tộc trong Ngọc Hoa Thành, bọn họ tín nhiệm Thái hậu, cho nên mới tận lực trợ giúp nàng, ai ngờ Thái hậu mang đi sáu vạn người chỉ trở về không đến bốn vạn, hơn nữa còn là bỏ chạy về, chuyện này làm sao khiến người khác không khiếp sợ?
Lại rất nhiều đại tộc bị tổn thất, cho nên bọn họ không thể không đi tìm Thái hậu đòi cách giải quyết, nhưng đều bị Thái hậu từ chối gặp chặn lại ở ngoài cửa.
Thái hậu hiện tại rất tức giận, cả người đều u ám, còn một bên tiểu Hoàng tử đang khóc lóc, khiến nàng thấy phiền phức không chịu nổi.

“Khốn nạn! Ngươi đến một đứa bé cũng chăm không được, giữ lại có ích lợi gì? Người đâu! Đem tiện tỳ này xuống đánh một trăm trượng!”
Một trăm trượng làm sao có thể sống được?
Thế nhưng không đợi nàng cầu xin tha thứ, liền bị người mang đi, hài tử rơi vào trong tay một người khác, vẫn như cũ khóc rống không ngớt!
Ánh mắt Thái hậu lạnh lùng nhìn vào người cung nhân kia, dọa đến hai chân hắn run run, cuối cùng quỳ bịch xuống đất, lúc này, có người đến báo.

“Thái hậu, có một nữ tử thường dân đánh trống cầu kiến, còn dâng lên phong thư này!”
Bản thân Thái hậu đã rất nổi giận, nhưng nghe câu nói tiếp theo của đối tác phương, liền khiến nàng kìm lửa giận lại!
“Nàng nói có cách khiến Công chúa đến từ Đại Dục rời khỏi Ngọc Kỳ!”
Thái hậu híp mắt, cuối cùng tiếp nhận thư tín, đọc nhanh như gió, sau khi xem xong đột nhiên quỷ dị cười một tiếng.


“Người đâu! Mời vị cô nương kia vào đây!”
“Vâng!”
Ninh Tương Y ngồi trên giường nhìn chân của mình bị quấn từng lớp từng lớp, đau đớn đến thắt ruột.

Ninh Úc ngồi ở sau lưng nàng, để nàng có thể dựa vào trong lòng mình, bị đau, nàng bóp tay Ninh Úc một chút, nàng rõ ràng luôn kiêu ngạo mà giờ đôi mắt lại ngập nước, bị người khác thấy cả rồi.

Lưu Nhiễm Tân vùi đầu băng bó cho Ninh Tương Y theo nguyên tắc đui mù, chỉ cần thất lễ sẽ chết không yên ổn, trời có mắt không, một đời thần y của hắn, chưa bao giờ chịu uất ức thế này?
Ninh Tương Y nhìn chằm chằm Lưu Nhiễm Tân, đột nhiên nói, “ ngài chính là thánh nhân y dược Lưu Nhiễm Tân, Lưu thần y?”
Kỳ thật sáng nay nàng mới biết, đến lúc Ninh Úc nói ra, nàng cũng đang muốn đi tìm vị thần y này, Ninh Úc đã đưa tới, thật đúng là thần may mắn của nàng!
Lưu Nhiễm Tân hừ vài tiếng, tính ra nha đầu này cũng có chút kiến thức,
Ninh Tương Y đảo mắt đi lòng vòng, mặt tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Ninh Úc.

“Ninh Úc, có thể để hắn giúp ta trị liệu cho một người được không?”
Ninh Úc không cần đoán, liền biết nàng nói đến Tư Vô Nhan, nghĩ đến cái tên này ánh mắt hắn liền híp lại, vô cùng nguy hiểm.

Khi hắn biết hoàng tỷ vì Tư Vô Nhan mà bị thương nặng như vậy, chưa trực tiếp đi giết hắn cũng đã kiềm chế lắm rồi, còn muốn đi cứu hắn sao?
Thấy Ninh Úc trong mắt vô cùng nguy hiểm, Ninh Tương Y rụt cổ một cái, lại nói, “ nếu không cứu hắn, tổn thương ta đang chịu này không phải không công rồi sao?”
Ninh Úc sờ sờ mặt nàng, ngay trước mặt Lưu Nhiễm Tân cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.

“Không được phép ở trước mặt ta nhắc nam nhân khác.”
Lưu Nhiễm Tân run tay một cái, hận không thể bỏ đi bây giờ!
Nhưng hắn không thể đi! Ninh Tương Y níu lấy vạt áo Ninh Úc, có chút khó khăn nói.

“Nhưng ta cho rằng Tư Vô Nhan sẽ làm hoàng đế tốt hơn so với Thái hậu...!Chuyện này, không hề có tình cảm cá nhân...!Ninh Úc…”
Nàng kéo chữ “Úc” dài vô hạn nũng nịu, dung nhan mê hoặc lôi kéo, dường như rất khó chịu.

Ninh Úc liếc nhìn nàng một cái liền mềm lòng, nhưng vẫn ngậm miệng, không chịu nhả ra.

Lưu Nhiễm Tân ước gì mình không tồn tại, trên thực tế lão già như hắn vốn không nên nhẫn nhịn nhìn mấy cảnh tượng như vậy, nhất là một nam một nữ này vẫn có quan hệ kia, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn hành động thân mật giữa hai người họ, lại thấy có chút ấm áp, vậy mà hắn lại sinh ra một cảm giác ao ước…
Nghĩ như vậy, lão già đâm ra ganh tị tức giận!
Khó tránh khỏi xuống tay nặng nề một chút, Ninh Tương Y nhẹ nhàng “Aa” một tiếng, một giây sau, ánh mắt Ninh Úc lạnh buốt liền nhìn vào người Lưu Nhiễm Tân!
Lưu Nhiễm Tân: “…”
Hắn có thể vui sướng bôi thuốc được à!

Ninh Tương Y lại quấn lấy Ninh Úc.

“Ninh Úc...” Nàng tiếp tục kéo dài giọng, dùng ngón tay nhỏ quấn quấn hắn, “Chỉ một lần, một lần cuối cùng! Có được hay không vậy?”
Ninh Úc lắc đầu, không có cửa đâu, Ngọc Kỳ ai làm Hoàng đế, ai chết ai sống, có liên quan hắn đến hắn à?
Ninh Tương Y cũng không còn kiên nhẫn, nàng giật giật chán, cười nói với Lưu Nhiễm Tân, “Lưu thần y, lát nữa quay lại được không, bọn ta… Có chút chuyện riêng cần nói.”
Nàng mặt dày yêu cầu, ai ngờ một giây sau Lưu Nhiễm Tân đứng phóc dậy đi, gọi là quá quyết liệt, xem ra đã muốn đi từ lâu, chỉ là không dám thôi!
Trong phòng chỉ còn lại hai người Ninh Tương Y và Ninh Úc, Ninh Tương Y cũng không khách khí, trực tiếp trở mình đè Ninh Úc té nhào xuống giường!
Ninh Úc khẽ nhíu mày, “Cẩn thận, đừng đụng đến vết thương.”
Ninh Tương Y mới mặc kệ đầu, nàng cau mày, nghiêm túc nhìn xem Ninh Úc, bây giờ là lúc để hắn hiểu được cái gì gọi là “Tam tòng tứ đức”! Thậm chí nàng nũng nịu cũng không có tác dụng sao?
Ngón tay ngọc của nàng đâm vào lồng ngực hắn, “Vì sao ngươi không nghe lời? Ngươi biết tình cảnh của Tư Vô Nhan bây giờ rất khẩn cấp không? Hắn sắp chết đó!”
Ninh Úc thấy nàng liên tục nhắc nam nhân khác, trong lòng bất mãn, lạnh lùng nói.

“Chết thì chết!”
Ninh Tương Y tức chết! Nàng miết miệng, “Ngươi còn muốn ở bên ta hay không?!”
“Muốn.”
Cái này, hắn trả lời không cần suy nghĩ, lập tức hắn lại nhíu mày, “Nàng chỉ có thể ở bên ta.”
Ninh Tương Y nghe vậy đột nhiên có chút xấu hổ… Từ sau khi hai người xem như xác định quan hệ, nàng thường xuyên bị Ninh Úc làm cho tim loạn nhịp.

Nhưng không thể không chấn chỉnh hắn!
Nàng nghiêm túc nói, “Vậy vì sao ngươi không nghe lời của ta!”
Nàng lại chu mỏ nịnh nọt, “Người ta chỉ là muốn xong xuôi chuyện này sớm một chút, về sớm một chút mà thôi.



Đến lúc đó nếu Đại Dục không chứa được chúng ta, chúng ta còn có thể đi ra biển...”
Ninh Úc bị nàng miêu tả tương lai tươi đẹp hấp dẫn, nhưng hắn không thể quên sự thật là Tư Vô Nhan hại nàng vết thương chằng chịt, hắn vẫn nên đi chết đi!
Ninh Úc xác định chuyện gì rất khó thay đổi, thế nhưng hắn thấy Ninh Tương Y…
Ninh Tương Y thấy hắn có chết không mở miệng, đảo mắt lòng vòng, sau đó hạ người, ghé vào trước ngực của hắn.

“Ta hỏi ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”
Ninh Úc lắc đầu, “Không… Quên đi..!” Hắn bị nàng cưỡng hôn!
Ninh Tương Y đem tất cả lời phản đối của hắn ăn hết, con mắt ngấn nước, mặt ửng hồng hỏi lại.

“Có đồng ý hay không?!”
“…”
Lần này, nàng thấy Ninh Úc vẫn không trả lời liền cúi đầu ngậm lấy môi hắn, môi của hắn thật ngon, mềm mềm, có mùi thơm ngát bạc hà, ăn mát lạnh, vừa nóng nóng.

Nàng chơi đùa đến không biết mệt!
Thấy Ninh Úc dùng một ánh mắt tịnh tầm nhìn nàng, nàng vội vàng tách cánh môi hai người ra, có chút bứt rứt vùi đầu trên ngực hắn, khẽ cắn môi dưới, gia bộ tức giận uất ức, thực tế hắn nhìn thấy một chút lưng run lên, cảm giác hơi run sợ.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK