Tim Ninh Tương Y nhảy bang bang, vì giọng nói thanh nhã của hắn, còn có đôi mắt hắn.
Đôi mắt sẽ không gạt người, bộ dáng quạnh quẽ như vậy, lại sẽ vì nàng nhiễm đau khổ, dục vọng, nóng bỏng, cùng bị thống, các loại cảm xúc, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng thật sự không cách nào không yêu nam nhân này “Thực xin lỗi.
.
”
Ninh Tương Y thành khẩn xin lỗi, “Ta - không phải cố ý muốn quên người…”
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân khiến tình cảm hắn bị tổn thương.
Khuôn mặt đau khổ của Ninh Úc lại nở nụ cười sau vẻ mặt chua xót.
“Không sao, nàng sẽ không có cơ hội quên ta nữa.
”
Hắn duỗi tay nâng cầm nàng hôn thật sâu.
“Thực xin lỗi, ta bây giờ mới tìm được nàng.
”
Ninh Tương Y có chút động tình, vừa nhớ tới việc nàng thích nam nhân này, đi khắp nơi tìm nàng, nàng liền mềm lòng.
“Ngươi tìm ta rất lâu, ta không phải cố ý muốn trốn tránh ngươi, ta chỉ là….
.
Hiểu lầm.
”
Ninh Úc một ngụm một ngụm khẽ cắn nàng môi, nhìn con người ngấn nước của nàng bởi vì chính mình mà mê ly, hắn thực thỏa mãn.
“Đều qua cả rồi.
”
Lúc trước tìm nàng, hắn nghĩ tới vô số loại khả năng, vô ý nghĩ đáng sợ tràn ngập đầu óc hắn! Hắn từng nghĩ tới nếu nàng không bao giờ xuất hiện thì sẽ như thế nào?
Hắn sẽ nổi điên hủy diệt thế giới này, hay sẽ sống như một xác chết biết đi, anh không dám suy nghĩ sâu xa,Hắn không dám tưởng tượng, chỉ có không ngừng tìm kiếm, ngủ không được, bởi vì trong mộng đều là hình ảnh đầy máu của nàng.
Bởi vì hai người thân thiết như vậy, Ninh Tương Y có thể thấy rõ ràng trong mắt còn có vẻ sợ hãi không thể tiêu tan, không ngờ, nếu như nhiếp chính vương cường đại như vậy, sẽ có lúc sợ hãi sao?
Tất cả chuyện này, đều là bởi vì nàng.
Tim Ninh Tương Y tim đập thình thịch, không nhịn được cắn lại môi hắn, nàng cũng nhẹ nhàng cắn hắn, cái cắn mơ hồ này, làm cặp mắt lạnh lẽo lại một lần nữa bị dục vọng chiếm lĩnh, Ninh Tương Y có chút đắc ý, nam nhân xuất sắc như thế, đối với nàng rất có “quan tâm”!
Thấy đối phương cởi quần áo nàng ra, nàng cũng không ngăn cản, bởi vì nàng cảm giác được, là nàng khát vọng hắn.
Trong lúc Ninh Úc đang cởi lớp quần áo cuối cùng trên người hắn, Ninh Tương Y thưởng thức dáng người hắn, có chút ngượng ngùng nói.
“Quả thực ta mất trí nhớ, đã quên người, ngươi cũng không cần lo lắng.
”
Quần áo Ninh Úc cởi ra một nửa, sợi tóc màu xám bạc yêu dị rũ xuống, nghe vậy nhìn nàng…… Nàng đột nhiên chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ăn luôn hắn! Nhào qua đi!
Nuốt nước miếng dữ dội, Ninh Tương Y đứng dậy ôm cổ hắn cười gian nói.
“Bởi vì ánh mắt đầu tiên của ta nhìn thấy ngươi, đã bị người mê hoặc, ngươi mỗi một lần hôn ta, ta… Ta đều muốn ngươi có thể hôn nhiều hơn vài cái, mặc dù bề ngoài ta từ chối, nhưng.
.
Tim ta đập thật nhanh!…… A!”
Ninh Tương Y kêu lên, đã bị Ninh Úc hạ gục, lột quần áo trực tiếp xâm nhập vào!
Sự hòa quyện của hai cơ thể khiến cả hai phát ra âm thanh hơi thở hài lòng, Ninh Tương Y hứng thú chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ tay mình, rồi tháo nó ra.
“Đừng nhúc nhích…… Cái nhẫn này, cùng với cái trên tay người là một đôi phải không?”
Ninh Úc chịu đựng khoái ý cắn cắn mũi nàng, “Đúng rồi, bảo bối ta thông minh nhất.
”
Ninh Tương Y đè nén xuống cảm giác đau đớn, yêu kiều mê hoặc nhìn hắn.
“Vậy ngươi đeo cho ta đi?”
Chiếc nhẫn màu đen, sáng bóng, bởi vì nàng từng nói qua, thích một loại đá, nó có màu đen tựa ngọc, có ánh ngọc, thạch cứng cỏi, cho nên Ninh Úc liền dùng nó chế tạo nhẫn.
Hai người đang quan hệ cơ thể, ở thời điểm như vậy vì nàng mang lên nhẫn, Ninh Úc không chỉ có thân thể thỏa mãn, trong lòng càng là bị một cảm giác hạnh phúc nhét đầy!
Hắn đem nhẫn đeo lên ngón tay áp út trắng nõn của Ninh Tương Y, cúi đầu hôn, rồi mới đan tay nàng áp lên giường, hai cái nhẫn giống nhau dây dưa va chạm, thật giống như chủ nhân bọn chúng, như ôm hôn nhau, dây dưa ở bên nhau!
“Ngươi có yêu ta không?” Giữa những nụ hôn, Ninh Tương Y thở gấp gáp hỏi.
“Ta yêu nàng.
” Ninh Úc vang giọng trả lời nàng, “Chỉ yêu nàng.
”
“Vậy em bé làm sao bây giờ?”
Lý trí còn sót lại làm Ninh Tương Y còn nghĩ sẽ làm khó dễ hắn một chút, chỉ yêu nàng, không yêu con?
“Ta sẽ làm nhẹ……”
Cái gì!
Ninh Tương Y đánh Ninh Úc một cái,sau đó không tiếng động ngoại trừ thở hổn hển.
Bên ngoài dán đầy chữ hỉ, đang là giờ ngọ giữa trưa.
Mà bên trong, lại sớm đã bắt đầu rồi động phòng hoa chúc.
Tuyết Liên cùng Phúc Nhai đợi suốt một buổi trưa, Tuyết Liên thật sự ngồi không yên!
Tức tối đứng dậy! “Ta muốn đi ngăn cản hắn! Nhiếp Chính Vương ghê gớm thì sao? Y Nhi đang mang thai! Đã mấy canh giờ rồi, cũng quá không biết tiết chế!”
Nói là nói như thế, nhưng hai má nàng vẫn nhịn không được ửng hồng, đây là chuyện gì, nàng bối rối quá!
Phúc Nhai không khỏi lôi kéo nàng cười nói.
“Đây là chuyện tốt, nam nhân mà, trên giường thỏa mãn, dưới giường mới có thể nghe lời, nàng chẳng lẽ không nghĩ Y Nhi cầu xin thành công sao?”
“Chính là……” Tuyết Liên mặt đầy xấu hổ, “Nhưng hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày Y Nhi thành hôn, hắn cướp cô dâu không nói, còn….
.
Còn không màng thân thể Y Nhi làm chuyện như vậy!”
Phúc Nhai đem thê tử ôm vào trong ngực.
“Yên tâm đi, Nhiếp Chính Vương sẽ cẩn thận, ta nhìn ra được, hắn rất để ý Y Nhi.
”
Nói xong, hắn cười xấu xa hôn nương tử nhà mình một chút, “Hay là nương tử…… cũng muốn vậy không?”
“Hứ!” Tuyết Liên nhịn không được dùng búa bổ cái lão không đứng đắn một chút, trên mặt lại càng đỏ! Quả thực nàng cũng may mắn, lúc giả chết thoát đi, Tuyết Sắc còn nghĩ đến muốn dây dưa với nàng! Cũng may có người nam nhân này, vẫn luôn bảo hộ nàng, nàng có tài đức gì, cuối cùng còn có thể gặp được một người nam nhân yêu nàng như vậy.
Phúc Nhai biết Tuyết Liên da mặt mỏng, cũng không đùa với nàng nữa, vuốt bụng đáng thương hề hề nói.
“Nương tử, chúng ta vẫn là mau dùng bữa đi, đừng bỏ bữa vì lo lắng cho Y Nhi, hiện tại phu quân sắp chết đói!”
“Không gọi bọn hắn cũng dùng bữa sao?” Tuyết Liên vẫn là muốn đem hai người tách ra.
Phúc Nhai nhẹ nhàng cười.
“Có tính uống nước cũng no, hơn nữa bọn họ cũng mới kết hôn…… Chúng ta không cần làm người xấu đánh uyên ương đâu!”
Muốn đánh uyên ương, cũng phải nhìn nhân gia Nhiếp Chính Vương có đồng ý hay không……
Tuyết Liên lúc này mới từ bỏ, “Vậy ta đi gọi người chuẩn bị…… Đợi lát nữa Y Nhi chắc sẽ đói……”
Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi, “Nhiếp Chính Vương này cũng quá không hiểu chuyện chăm sóc người khác rồi!”
Mà không hiểu người Nhiếp Chính Vương không biết chăm sóc người khác này đang lau người cho Ninh Tương Y, lúc tay hắn không cẩn thận đụng phải cái gì, Ninh Tương Y vội kêu lên.
“Vương gia, lúc này đây người nhất định phải kìm chế! Ta…… Ta chịu không nổi.
”
Ninh Úc động tác nhẹ lại, ăn uống no đủ làm oán khí đáng sợ trên người hắn nháy mắt biến mất, trừ một đầu tóc xám bạc kia, hắn nhìn qua thật giống như lại biến thành người trước kia, hoàng đế quạnh quẽ lại tự phụ.
Hắn nhẹ nhàng cười, “Ta biết rồi, hoàng tỷ……”
Hắn cố ý xoa xoa nàng bụng, “Chồng ăn no, không thể làm con bị đói….
.
”
Ninh Tương Y trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
“Ta cũng đói!”
“Được được được!” Ninh Úc biết nghe lời phải, “Chồng ăn no, cũng nên lấp đầy cái miệng nhỏ này của vợ.
”
Ninh Tương Y nghĩ đến cái gì, mặt đỏ lên, chịu đựng cả người đau nhức lăn qua, đưa lưng với hắn.
Làm sao bây giờ, sau này mỗi một ngày sẽ không đều vất vả như thế chứ! Nàng không cần xuống giường sao!.
Danh Sách Chương: