Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ninh Tương Y tự nhiên không biết mọi chuyện, nàng một lòng nghĩ… Sao Hoàng đế lại đột nhiên liền phát bệnh như vậy?
Rõ ràng trước đó còn rất khoẻ…
Sau đó nàng có chút hối hận, nàng không nên trở về phải luôn ở bên trông coi Hoàng đế mới đúng.

Lúc Ninh Tương Y đến, thái y đã đứng đầy phòng, bọn hắn thấy Ninh Tương Y chạy đến thì kinh hãi, bởi vì bệnh này Hoàng đế muốn giữ kín, không ai dám tiết lộ.
Ninh Tương Y nào có rảnh mà lo lắng bọn hắn? Thấy công chúa đến, tất cả mọi người lùi sang một bên, để nàng có thể ngồi bên cạnh giường hoàng đế.

Lúc này sắc mặt Hoàng đế rất kém, trên trán.

che kín mồ hôi lạnh, miệng lẩm bẩm.

Ninh Tương Y nghiêng người nghe thử, lại nghe hắn đang gọi tên nàng và Tuyết Liên, nhất thời cảm thấy đau xót.

“Rốt cuộc đây là chuyện gì?!”
Nàng tức giận mở miệng, giọng nói bất mãn làm cho tất cả mọi người đều quỳ xuống, Ninh Tương Y bình thường không nổi giận, nhưng một khi nổi giận lên, khuôn mặt nặng nề sát khí, so với Hoàng đế còn đáng sợ hơn!
Lúc này, Thường Hỉ đứng bên cạnh sắc mặt có chút xoắn xuýt nói, “công chúa không cần lo lắng, thái y vừa xem qua, thuốc cũng đang sắc, bệ hạ có thể là phát sốt, mới gây nên chuyện này, hạ sốt thì sẽ ổn.”

Ninh Tương Y vẫn không vui, “Thuốc đâu?!”
“Thuốc đến, thuốc đến…!”
Lúc này, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy đến, được Thường Hỉ ra hiệu, trực tiếp đem thuốc đưa đến tay Ninh Tương Y, lúc này nàng bặm mặt, toàn bộ tẩm cung không khí bị đè nén đáng sợ, thái y phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ chọc giận nàng.

Thường Hỉ đỡ Hoàng đế, để cho Ninh Tương Y đút từng muỗng từng muỗng thuốc, trong lòng hắn.

vẫn thở dài, không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhìn công chúa vẫn vô cùng hiểu chuyện, cũng quá đau lòng vì bệ hạ, chuyện này chắc là do Tề Vương chủ động, Tề Vương người đã muốn có thứ gì thì công chúa cũng không phải là đối thủ, chỉ là chuyện này, có nên để bệ hạ biết hay không?
Hắn vô cùng trung thành với Hoàng đế, nhưng Ninh Tương Y đứa nhỏ này hắn cũng rất thích, hắn không muốn nhìn thấy hai cha con bởi vì chuyện này mà trở mặt, nhưng không nói, sẽ tạo thành mầm hoạ càng lớn!?
“Thường Hỉ công công?”
Thường Hỉ sững sờ, phát hiện Ninh Tương Y đang gọi hắn, hắn vậy mà lại thất thần.

Tên tiểu thái giám mang đồ đến kia là thân tín của Thường Hỉ, cũng rất linh động, vội vàng nói, “Đại tổng quan, công chúa mới vừa hỏi ngài, bệ hạ trước đây đã từng xuất hiện tình huống như vậy chưa?”
Thường Hi vội vàng thăm dò Ninh Tương Y, phát hiện nàng đang nghiêm túc nhìn mình, trên nét mặt là tìm tòi khó hiểu, hắn cười cười che giấu.

“Người già đúng là vô dụng không, mới chút mà đã thất thần… Về lời của công chúa, bệ hạ trước đây chưa từng xuất hiện tình huống như vậy…”
Ninh Tương Y nghe vậy nhíu mày, nói cách khác đây là tuổi càng lúc càng cao, cho nên càng ngày càng nghiêm trọng sao?
Nàng sau khi cho Ninh Kham uống thuốc, đỡ Ninh Kham nằm xuống, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người phía dưới.

“Chuyện Phụ hoàng bệnh nặng, trước giờ là do ai đến phụ trách?” Lúc này, một thái y rất lớn tuổi hành lễ nói, “ bẩm công chúa, là lão thần phụ trách.”
Ninh Tương Y gật đầu, “Bệnh của phụ hoàng, nếu như có Tuyết Linh Chi, có thể chữa tận gốc bệnh này hay đúng hay không?”
“Cái này…” Lão thái y lộ ra sắc mặt khó khăn, suy nghĩ chốc lát mới châm chước nói, “Về lời công chúa, thân thể bị hạ đã hao tổn quá lâu, cho dù có Tuyết Linh Chi làm dẫn, muốn trị khỏi căn bệnh, thần cũng chỉ có năm phần chắc chắn.”
Ninh Tương Y không vui híp mắt, nắm chắc vậy mà khả năng thấp như vậy sao?!
Lúc này Ninh Úc cũng tới, hắn liếc qua những người đang quỳ đầy đất, thấy Ninh Tương Y nhíu mày, trực tiếp hỏi, “Có chuyện gì rồi?”.

Đam Mỹ Hay
Nhìn thấy Ninh Úc, Ninh Tương Y thoáng yên tâm, “Không có gì, chính là chuyện đi tìm Tuyết Linh Chi, nhất định phải nhanh lên.”
Thường Hỉ ở bên cạnh nghe xong, công chúa muốn đi tìm Tuyết Linh Chi sao? Phải biết rằng, bệ hạ vì tìm Tuyết Linh Chi, gần như đã lật tung toàn bộ mảnh đất tuyết quốc, Ninh Tương Y muốn đi tìm còn khó hơn lên trời.


Nhưng nàng quá thật tâm khiến ai cũng cảm động, dù không phải con ruột bệ hạ, nhưng so với con ruột nàng còn có hiếu hơn nhiều! Thường Hỉ nhìn Ninh Úc một chút, đã thấy Ninh Úc cũng đang nhìn hắn, trong lòng không khỏi nghi ngờ, nghĩ hắn đã phát hiện cái gì rồi…
Lúc này, Ninh Kham đột nhiên họ vài tiếng, tỉnh dậy.

“Phụ hoàng!”
Ninh Tương Y vội vàng gọi một tiếng, trừng to mắt nhìn hắn.

Hoàng đế đầu rất đau, nhưng nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, âm thanh yếu ớt nói, “ chuyện gì xảy ra.

… Tình cảnh khủng khiếp gì đây?”
Ninh Tương Y thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói, “Người hù chết ta! Phụ hoàng, bệnh cũ người tái phát, người bị đau quá đến ngất đi!”
Ninh Kham vô thức nhìn Ninh Úc một chút, còn Ninh Tương Y nhìn hắn chằm chằm, “Người có biết sợ là thế nào không? Phụ hoàng… Thân thể quan trọng, cái khác đều là hư vô, ta đã quyết định, muốn đi tìm bằng được bảo tàng tuyết quốc, tìm được Tuyết Linh Chi đem về cho người!”
Ninh Kham đột nhiên vội nói, vì nói gấp khiến hắn ho dữ dội mấy lần, gặp hắn từ chối như vậy, Ninh Tương Y một bên vuốt lưng cho hắn dễ thở, một bên buồn bực hỏi.

“Người làm sao vậy?”
Ninh Kham trong đầu nhanh chóng nghĩ lý do, nhẹ nhàng nói,”… Tuyết quốc rất quỷ dị, ai biết bên trong cái gọi là bảo tàng này là gì? Quá nguy hiểm, ngươi không được đi!”
Ninh Tương Y bĩu môi “Tìm được hay không là hai chuyện khác nhau, nhưng nữ nhi lợi hại như vậy, tìm được cũng sẽ không có nguy hiểm, ngài cứ yên tâm ở trong lòng đi!”
Nhưng Ninh Kham sắc mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, hắn suy nghĩ, lại nói:
“Bệnh này của trẫm bình thường cũng không tái phát, không phải chuyện gì to tát, nếu người thật sự có lòng, sau khi quốc lộ thông thương phát đạt, có thể lưu ý cho trẫm một chút, dù sao cái Tuyết Linh Chi này, trẫm không tin chỉ sinh trưởng ở bên trong bảo tàng tuyết quốc, ngươi chỉ cần lưu ý cái này, so với việc ngươi lặn lội đi tìm cái bảo tàng hư vô kia thực tế hơn nhiều!”.

Ninh Tương Y cảm thấy Ninh Kham nói cũng có lý….


Nàng cũng không tin có loại cây gì lại chỉ ở một nơi có, xem ra nàng phải xin nhờ Tiêu Uyên góp sức một chút, Long Thành Vô Cực lưu ý cho nàng một chút, nghĩ như vậy, nàng có chút không đồng ý gật đầu.

Ninh Úc phát hiện sau khi Ninh Tương Y gật đầu, Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, mà sau đó còn bắt đầu đuổi người.

“Đi đi, trẫm mệt, các ngươi đều ra ngoài đi!”
Hắn nói như vậy, mà sau khi tỉnh lại nhìn qua cũng không có vấn đề gì, Ninh Tương Y mặc dù không yên lòng, cũng không muốn quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi, liền mang Ninh Úc ra ngoài.

Bọn hắn vừa đi, những tên ngự y kia cũng bị đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mấy người thân tín, Thường Hỉ đỡ Hoàng đế dậy, lập tức liền có cung nhân tới, dùng nước trong để hắn súc miệng.

“Bệ hạ, vì sao ngài không để công chúa đi tìm?” Thường Hỉ có chút không hiểu hỏi.

Hắn cảm thấy, với bản lĩnh của Ninh Tương Y, nhất định có thể tìm được!
Ninh Kham súc súc miệng, xong tiếp nhận khăn lau miệng, cuối cùng nắm chặt khăn tơ vàng trong tay, nói khẽ.

“Không phải trẫm không để nàng đi, mà là… Tuyết Liên trước khi qua đời, đã đau khổ khẩn cầu nói sau này bất luận như thế nào, cũng không được để Y nhi đi tìm bảo tàng tuyết quốc, tốt nhất cũng không cần tiếp xúc với bất kì người Tuyết quốc nào.”
- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK