Vài cô gái thét lên, Ninh Tương Y ôm Ninh Giác mặt mày đã tái nhợt như quỷ xuất hiện trước mắt mọi người, còn hai thị nữ chăm sóc Ninh Giác đã bị văng xuống đất trong lúc xe ngựa nổ tung, vội vàng quỳ xuống đất không dám động đậy!
Ninh Tương Y ngước mắt lên, một tay bảo vệ tâm mạch của Ninh Giác, lạnh lùng liếc xéo bọn người Cộng Công.
Cái nhìn này khiến cho Cộng Công cũng không dám tiếp tục kêu gào nữa, hắn ta trốn ở sau lưng thống lĩnh thị vệ, không dám đối diện với ánh mắt của Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y cười.
Nhưng trong tiếng cười lộ sự mệt mỏi vô tận và thất vọng…
… Tại sao? Lúc trước các ngươi đều đã thề với ta, nói sẽ chờ ta, sẽ bảo vệ Thái tử.
Mà ta vừa mới đi thì các ngươi liền phản bội ta, cũng bởi vì hắn ta giết một người uy hiếp các ngươi sao?”
Cộng Công bị Ninh Tương Y chỉ đến, sắc mặt trắng bệch! Hai chân run run như muốn quỳ xuống!
Từ Thái y nghe vậy thì rất xấu hổ…
Ông ta quỳ xuống trước mặt Ninh Tương Y: “Là lão phu sai, cũng không phải là do lão phu bị Cộng Công uy hiếp mà sự thật là lão phu không dám tiếp tục kháng chỉ nữa, dù sao trong nhà còn có vợ con, không thể không tuân…
Ông ta vừa nói xong thì có không ít người gật đầu, Lý Chưởng ti ró ra bi thương nói: “Chúng ta thật sự là bất đắc dĩ, người thân của chúng ta đều ở kinh thành, nếu chọc giận bệ hạ thì bọn họ có đường sống sao?”
Ninh Tương Y cười to: “Cho nên các ngươi dám không để ý tới sống chết của Thái tử, đem huynh ấy về phục mệnh? Nếu Thái tử chết thật thì gia tộc của các ngươi có tránh thoát được không? Ta cũng không biết Cộng Công đã hứa gì với các ngươi mà các ngươi lại dám mạo hiểm như thế!”
Nói xong, nàng hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, đột nhiên giọng nói trầm xuống… khẽ than trong gió,
“… Ta tin tưởng các ngươi như vậy, tại sao các ngươi không thể tin ta một lần? Bây giờ Hành Thủy đẩy nhanh tốc độ ngày đêm, không đến mấy ngày là có thể dà thông sông Long Đảng, chỉ cần chúng ta đi đường thủy thì mấy ngày là có thể hồi kinh, ta làm được rồi, còn các ngươi thì sao?!”
“Các ngươi thì sao?!”
Nàng khiến cho đám người vừa kinh ngạc vừa áy náy, đều không dám ngẩng đầu lên,
Nhưng mà bọn họ không dám đánh cược! Sau khi Cộng Công giết người kiên trì nhất là Lưu Thị lang thì bọn họ cũng dao động, chỉ dăm ba câu là bị Cộng Công thuyết phục, cứ dựa theo Cộng Công nói mà làm… Bây giờ nghĩ lại, hối hận thì đã muộn,
Mà Ninh Tương Y đang toàn lực vận công cho Ninh Giác, cho đến khi nội lực gần như hao hết thì gương mặt vốn không có chút máu của Ninh Giác mới hồng hào lại một chút.
Nàng nhẹ cả lòng, ngay lúc này, đột nhiên Cộng Công đay thống lĩnh thị vệ là Triệu thống lĩnh ra! Lấy ra một thánh chỉ sáng loáng!
“Triệu thống lĩnh! Thánh chỉ ở đây! Ta ra lệnh cho ngươi nhanh chóng bắt Ninh Tương Y lại! Ngươi dám kháng chỉ sao?!”
Triệu thống lĩnh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hắn ta đã không ưa Cộng Công từ lâu, không chỉ có ăn cây táo rào cây sung mà bây giờ còn muốn bắt hắn đối phó công chúa!
Hắn ngửa đầu nói bất khuất: “Chức trách của ta là bảo vệ Thái tử! Phụng mệnh hộ tống Thái tử hồi kinh, cho nên ta sẽ không nghe mệnh lệnh của ngươi!”
“Ngươi!” Cộng Công vừa tức vừa sợ, hắn ta rất sợ Ninh Tương Y đột nhiên nổi điên lên mà giết hắn ta, đôi mắt nhỏ trợn trừng như muốn lồi ra ngoài.
Ninh Tương Y đã cạn kiệt sức lực, nghe Triệu thống lĩnh nói như vậy thì trong lòng có chút ấm áp, nàng biết, chỉ cần nàng đuổi theo tới thì chắc chắn Triệu thống lĩnh sẽ đứng về phía nàng, hẳn ta chỉ không thể cãi lại lệnh vua mà thôi, bây giờ chỉ cần bọn họ đồng ý quay lại đi thuyền về kinh thành là được rồi.
“Hừ, không nghe mệnh lệnh của hắn ta cũng được, vậy mệnh lệnh của nô gia thì sao?” Một giọng nói hơi chói tai vang lên, Thường Thịnh tóc trắng phơi xuất hiện trước mặt mọi người giống như ma quỷ, trong tay ông ta còn bưng thánh chỉ, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Ninh Tương Y!
“Mọi người tiếp chỉ!”
Tất cả mọi người bao gồm cẩm quân đều quỳ xuống, riêng Ninh Tương Y lại không quỳ xuống, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, Thường Thịnh chờ giây lát, đành thở dài, mở thánh chỉ ra tuyên đọc.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thái tử Ninh Giác, nhiều lần kháng chỉ bất tuân, kể từ ngày hôm nay tạm tước đoạt ngôi vị hoàng tử, tước đoạt quyền cầm quyền cấm quân, bắt giữ hồi kinh, lập tức lên đường, không được làm trái! Khâm thử!”
Ông ta đọc xong, lại than một hơi: “Thái tử còn không tiếp chỉ?”
Đột nhiên Ninh Tương Y cười nói: ” Bây giờ Thái tử ca ca ấy chỉ còn có một hơi, sợ là không thể tiếp chỉ được.”
Câu nói của nàng khiến cho sắc mặt của Cộng Công trắng bệch, Thường Thịnh hơi ngẩn người, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ninh Giác cũng không giống như là làm bộ, nhíu mày hỏi: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
“Không thì sao?” Ninh Tương Y vẫn đang cười: “Cũng không biết kinh thành đang đồn đại cái gì? Là Thái tử công cao lấn chủ? Hay là Thái tử có ý bức vua thoái vị, cổ ý kháng chỉ, không muốn trở về kinh?”
Thường Thịnh đi tới trước vài bước, phát hiện đúng là Thái tử rất suy yếu, tựa như Ninh Tương Y nói, chỉ còn lại một hơi.
Trong lòng của ông ta thầm mắng, bây giờ kinh thành là một bãi nước đục, rất nhiều người đều nhúng tay vào chuyện này, vậy mà không có ai đáng tin cả.
“Thường Thịnh công công.” Ninh Tương Y ôn hòa gọi ông ta một tiếng, giống như lúc còn ở hoàng cung: “Bây giờ tính mạng của Thái tử ca ca đang như ngàn cân treo sợi tóc, ta muốn dẫn huynh ấy đi đường thủy về kinh, mong công công đồng ý.”
Mặc dù Ninh Tương Y không có cúi đầu, nhưng ý cầu khẩn trong câu chữ vẫn khiến cho Thường Thịnh không đành lòng, nhưng dù sao ông ta cũng trung với hoàng đế, nghĩ đến yêu cầu của hoàng đế, ông ta rất tàn nhẫn mà lắc đầu…
Ninh Tương Y khẽ cắn môi dưới, không cam lòng nói: “Ta cam đoan đi thuyền đến Hành Thủy thì kênh đào đã hoàn toàn đả thông, tuyệt đối sẽ không chậm trễ hành trình của công công..
Ngài không thể châm chước một lần sao?”
Thường Thịnh nghĩ đến ngày trước nhận được tin báo liên quan tới Hành Thủy, kênh đào trời sửa khiển cho để vương giận dữ, nếu Ninh Tương Y cùng Thái tử đi thuyền về thì hoàng đế sẽ càng tức giận thêm.
Cho nên Thường Thịnh lại lắc đầu một lần nữa.
“Xin công chúa không nên làm khó ngô gia, để nô gia đem Thái tử đi trước, công chúa yên tâm, dọc theo con đường này có nội lực của nô gia hộ thể, Thái tử sẽ không sao.”
“Ha ha, ha ha…”
Thái độ kiên quyết và lời nói của ông ta khiến Ninh Tương Y bật cười, nàng tức giận đến mức nói không nên lời…
Thật thú vị, cho dù suốt dọc đường có Thường Thịnh hộ tống, Ninh Giác có thể giữ lại được cái mạng này về kinh.
Thế nhưng huynh ấy hồi kinh như vậy thì đó chính là mang theo thân phận tội thần mà về, làm không tốt sẽ còn bị những hoàng tử khác đang hăm he gán cho tội danh mưu phản!
Chết hay không chết thì có gì khác nhau?
Đến lúc đó… Đừng nói là đào kênh vang danh thiên hạ, chẳng những không có công lao mà còn phải mang tiếng xấu mà chết! Mà Ninh Tương Y nàng cố gắng lâu như vậy, Ninh Giác cố gắng lâu như vậy cũng trở thành công dã tràng!
Thấy Ninh Tương Y không nhúc nhích, Thường Thịnh khẽ nhíu mày.
“Công chúa… Chẳng lẽ người muốn kháng chỉ lần thứ ba hay sao?”
Một tay Ninh Tương Y âm thầm nắm kiếm, ngửa đầu cười nói: “Có gì mà không thể?” Thường Thịnh khẽ lắc đầu, lúc này gió qua rừng cây vang lên xào xạt, xen lẫn tiếng thở dài của ông ta.
“..
Chang lẽ công chúa người… không thèm để ý đến sống chết
của cửu điện hạ sao?”
Ninh Tương Y có hơi đổi sắc mặt: “Cái này có liên quan gì tới Ninh Úc?”
Thường Thịnh đưa một phong thư cấp báo cho Ninh Tương Y, nàng lập tức nhận lấy đọc nhanh như gió, càng xem càng kinh hai!
Hóa ra là Ninh Úc… Hắn không nghe nàng và Trấn Tây Vương khuyên can, dẫn người trà trộn vào Lâu Diệp thăm dò bí mật!
Danh Sách Chương: