Ninh Tương Y trong lòng không đành lòng, thấy hắn uống xong nhẹ giọng hỏi.
“Phụ hoàng còn khát không?”
Ninh Kham lắc đầu, Ninh Tương Y liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trong quá khứ như lúc này, Ninh Tương Y đều sẽ nói một chút chuyện thú vị cho hắn nghe hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng nhìn mặt hắn tái nhợt không màu, cùng mất đi da thịt, da mặt xệ xuống, cùng cặp mắt kia lớn đến đáng sợ, trong lòng xúc động, nói.
“Phụ hoàng, tối hôm qua ta mơ thấy ngài...”
Ninh Tương Y cười, Ninh Kham gần như cũng có hào hứng, nhìn nàng một cái, ra hiệu nàng nói tiếp.
Hồi tưởng lại giấc mơ, thật sự quá mức chân thực, nàng mơ thấy Ninh Kham một mặt sầu khổ nhìn nàng, không nỡ bỏ qua giấc mơ của nàng…
Cho nên thấy Ninh Kham có hứng thú, nàng vô thức liền nói.
“Ta mơ thấy ngài khóc...”
Nói ra miệng sau đó nàng lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Nàng cuối cùng đang nói cái gì đấy! Ninh Kham là Hoàng đế! Hắn làm Hoàng đế mấy chục năm, cao cao tại thượng, mạnh mẽ bá đạo, làm sao lại có bộ dạng yếu ớt như trong mơ như vậy?
Thế nhưng không đợi nàng nói gì cứu vãn, nàng liền nhìn thấy Ninh Kham nằm ở trên giường thật sự khóc..
Từng giọt nước mắt rơi xuống, hắn lẳng lặng nhìn Ninh Tương Y, tất cả nỗi đau gần như đều tan trong nước mắt.
Loại im ắng thút thít này rất khó chịu, vừa nghĩ đến Hoàng đế ngày xưa anh dũng nghiêm nghị, cũng có một ngày yếu ớt như vậy, Ninh Tương Y liền không nhịn được cay cay, nàng không muốn khóc, thế là vừa lau nước mắt của hắn vừa nói xin lỗi.
“Phụ hoàng, đừng khóc, là ta nói sai rồi...”
Rõ ràng là trấn an, Ninh Kham nước mắt lại rơi nhiều hơn, hắn thế này khiến Ninh Tương Y cũng không nhịn được nữa, cũng khóc theo.
Con người đôi khi thật sự rất yếu đuối, người có nhiều quyền thế địa vị nhưng khi đối mặt với cái chết cũng giống nhau.
Hai tay mở ra, sinh ra không mang đến vật gì, chết cũng sẽ không mang đi.
Sinh ly tử biệt đã khiến người khác rất khó chịu, huống chi nhìn một hảo hán rơi lệ, anh hùng vào tuổi xế chiều…
Ninh Tương Y nhẹ nhàng kéo tay Ninh Kham.
“Đừng khóc...!Ngài lo lắng cho Đại Dục sao?”
Ninh Kham nâng hai mắt đẫm lệ lên, thật giống như một đứa bé nhìn nàng, thần thái kia, lại khiến cho nàng bỗng thấy vô tội, Ninh Tương Y nín khóc mỉm cười, nói.
“Thái tử ca ca hiện tại đang rất tốt, mà hai ngày nay đã bắt đầu tự mình nghị triều, còn Ninh Úc cũng vậy! Hắn… Cũng coi như toàn bộ tri thức đều học hết của ta, Đại Dục có bọn họ, sẽ không loạn được.”
Ninh Kham nhắm mắt lại, nước mắt trượt xuống, gần như muốn đem nước mắt cả đời rơi xuống!
Lúc trước phụ hoàng hắn chết, hắn không khóc, Tuyết Liên chết, hắn không khóc, nhi tử chết, hắn cũng không khóc, nhưng hắn có khó chịu! Khó chịu ở trong lòng nhưng hắn không thể khóc, bởi vì hắn là đế vương, là chủ nhân Đại Dục!
Thế nhưng khoảng thời gian chờ chết này, hắn gần như lại trải qua một đời dài dằng dặc.
Cuối cùng mấy ngày này, hắn không muốn lại nhẫn nhịn, bây giờ, càng muốn chảy hết nước mắt đời này không thể rơi được, nhu nhược một lần.
Ninh Tương Y thấy Hoàng đế đau khổ, lại nói.
“Phụ hoàng là lo lắng ta chết rồi, Ninh Úc tạo phản sao?” Ninh Tương Y nhẹ nhàng nói, “ sẽ không đâu, ta hiểu rõ hắn, nếu ta còn sống, có lẽ sẽ đem thiên hạ quậy đến long trời lở đất cũng phải tìm được ta, thế nhưng ta chết rồi...!Hắn sẽ tiếp nhận hiện thực, hắn rất mạnh mẽ, cũng rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ vì khi ta sống, hắn quá coi trọng trách nhiệm với ta thôi...”
Ninh Kham đột nhiên mở mắt ra, giọng nói khàn khàn yếu ớt.
“Ngươi không sợ hãi… Trẫm… Muốn ngươi chết… sao?”
Ninh Tương Y sững sờ, lập tức cười khổ.
“Có sợ hay không… Thì ý nghĩa gì? Trong tình huống này, sống chỉ để liên lụy người khác thôi.”
Nàng nắm chặt tay Hoàng đế, nói nghiêm túc.
“Một đoạn đường cuối cùng này, con đi cùng phụ hoàng.”
“Thật...”
Ninh Kham cười một tiếng, rốt cục không còn rơi lệ, “Có hài nhi như thế, trẫm may mắn… Đại Dục may mắn!”
Hắn yếu ớt mấp máy môi.
“Y nhi, thánh chỉ ở dưới giường..
bên trong hộp…”
Thánh chỉ? Ninh Tương Y có chút nghi hoặc dựa theo nơi hắn chỉ mở ra, nhìn thấy kia một thánh chỉ hắn tự tay viết.
Nhưng kỳ quái là, ở bên cạnh thánh chỉ trong tay nàng còn có một thánh chỉ khác, nàng cầm trong tay, hiếu kì mở ra.
Nhưng xem xét nội dung, nàng có chút mơ hồ! Bởi vì trên thánh chỉ này lại viết rõ thân thế của nàng! Thừa nhận Tuyết Liên là mang thai mới gả cho hắn, càng thừa nhận Ninh Tương Y nàng không phải con của hắn!
“… Vì sao...” Cái thánh chỉ này, không phải có chút dư thừa à? Nàng sẽ phải chết theo, thời gian sau cùng tại sao Hoàng đế phải thừa nhận chuyện này, như thế lọc chẳng phải là khắp thiên hạ đều biết Hoàng đế cao ngạo như hắn, lại nuôi lớn hài tử của người khác à? Đây là sỉ nhục của hoàng thất!
Thấy mặt Ninh Tương Y tràn đầy chấn kinh, Ninh Kham suy yếu nói.
“Như vậy… Ngươi gả cho Ninh Úc.
Danh chính ngôn thuận…”
Ninh Tương Y trong lòng chua xót, hoá ra Hoàng đế là vì đại hôn ngày mai của nàng, có thể danh chính ngôn thuận gả cho Ninh Úc! Cho nên hắn không tiếc thân mình bộc lộ chuyện này, chiếu cáo thiên hạ! Ninh Úc và nàng yêu mến nhau, mặc dù làm trái lễ phép, nhưng cũng không vi phạm luân lý!
“Phụ hoàng… Tạ ơn, cám ơn!”
Lúc này ngoài tạ ơn, nàng đã không còn gì để nói, Ninh Tương Y không khỏi ôm chặt thánh chỉ, có thể cùng Ninh Úc có được một hôn lễ hoàn mỹ, còn có cái gì làm nàng vui vẻ hơn cái này?
Ninh Kham yếu ớt lấy một thánh chỉ khác, đột nhiên hỏi.
“Y nhi, ngươi đã từng nói, một ngày còn ngươi ở đây… Thiên hạ này..
sẽ không loạn, là thật không?”
Ninh Tương Y nghĩ hắn nghe lời thái y nói ban nãy, sợ nàng vào thời gian quan trọng như ngày mai xuất hiện sơ suất gì, cho nên, nàng nghiêm túc nói.
“Phụ hoàng, ta từ nhỏ đã lập lời thề, ta còn một ngày, thiên hạ tuyệt đối sẽ không loạn!”
Nàng không cho phép, vì thế, nàng khiến người tam quốc khác đều lập ra nước hẹn trăm năm hòa bình! Cho dù nàng chết rồi, không có chuyện bất ngờ xảy ra, cũng sẽ có một trăm năm hòa bình!
Ninh Kham chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn nhếch môi, lờ mờ quên đi dáng vẻ nàng thẳng thắn thô bạo, hắn vui vẻ khen:
“Tốt! Không hổ, không hổ là hài tử của trẫm!”
Hắn trong nháy mắt đó, gần như từ vẩn đục, trở nên sắc bén sáng tỏ.
Hắn lại khen, “Thật sự không hổ… Là hài nhi trẫm từ nhỏ đã xem trọng! Y nhi, ngươi thật giống trẫm...!Kỳ thật, ở trong lòng trẫm… Ngươi vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của trẫm!”
Ninh Tương Y không khỏi nghẹn ngào, nàng đột nhiên cảm thấy, có thể nghe được Ninh Kham nói câu này, nàng cảm giác chết cũng không tiếc.
Chỉ là tinh thần Hoàng đế vừa thoải mái một chút, lại yếu ớt xuống, hắn nhìn Ninh Tương Y khoát khoát tay.
“Đi đi.
… Trẫm mệt rồi.”
Lúc hắn nói những lời này, từ trong ra ngoài đều cảm giác bất lực...!Lộ ra vô cùng suy yếu và mỏi mệt.
Ninh Tương Y biết nghe lời, cảm kích nhìn hắn một cái, rồi lui ra.
Ôm thánh chỉ, nàng rất nóng lòng muốn đem chuyện này nói cho Ninh Úc!
Rốt cục có thể danh chính ngôn thuận gả cho hắn!
Sau khi Ninh Tương Y đi, Ninh Kham đột nhiên phun ra một ngụm máu, mặt mày trắng bệch.
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: