Hắn nói, thật nhanh nhìn nàng một cái rồi không dám nhìn lại.
Mà dưới tay áo, tay của hắn nắm rất chặt, chỉ như vậy hắn mới có thể bình tĩnh cùng nàng nói chuyện, hắn cảm thấy rất thỏa mãn!
Những đau khổ của ba năm này dường như được xoa dịu ngay lập tức, chỉ còn lại những khao khát và mong đợi.
Ninh Tương Y nghe vậy, nhìn hắn cười một tiếng!
Ninh Giác có thể buông tay nàng là người vui vẻ hơn ai hết, vì ân oán kiếp trước mà nàng rất quen thuộc với Ninh Giác, giúp đỡ lẫn nhau mấy năm nay cũng khiến nàng cảm thấy thân thiết với hắn hơn.
Nhưng yêu hắn là điều không thể, nhưng có thể sống chung với Ninh Giác trong hòa bình lại mang đến cho nàng một người ca ca mà nàng có thể dựa vào.
Cảm giác rất tốt!
“Thái tử ca ca, ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ta ở đâu mà chẳng sống tốt?”.
Nàng tuy mặc dù lớn lên, có vẻ điềm đạm hơn nhưng lúc nàng nói chuyện khi tâm trạng tốt, đôi lông mày thông minh như nắng xuân khiến vạn vật xung quanh trở nên có sức sống.
Lúc này nàng thật sự không nghi ngờ Ninh Giác sẽ giả vờ buông tay, nàng cũng không phải là người thích nghi ngờ, trong hoàn cảnh bình thường, nàng cũng không tính toán ai, cho nên nàng tuỳ tiện tin hắn.
Ninh Giác thấy nàng lại một lần nữa thân thiết mình, trong lòng không khỏi thấy may mắn đã chọn đúng cách giấu đi, vừa nghĩ như thế, hắn mặt mày ôn hoà như nước, cười nhẹ chọn chủ đề nàng cảm thấy hứng thú nói.
“Bây giờ Ngọc Hành và Đại Dục sắp thông thương, ở đường thủy cũng không cần thêm binh tường phòng hộ, không lâu về sau sẽ có thể quang minh chính đại đi lại...”
Lúc trước Ninh Tương Y đã nói lén lút qua chỉ là tạm thời, sẽ có một ngày, nàng sẽ để cho bốn nước thông thương, không nghĩ rằng, nàng thật sự làm được, chỉ với một nữ tử!
Ninh Giác thực tình khâm phục!
Ninh Tương Y có chút cười đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi có chút khẩn trương nhìn Ninh Giác, lông mày vẫy một cái.
“Đội thuyền của ta đã hình thành quy mô lớn, coi như về sau từ đi lén biển thành quang minh chính đại đi qua, thì mấy đầu đường thủy cũng là của ta, đều là ta!”
Nàng hơi híp mắt lại, chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Giác, “Thái tử ca ca, ngươi bây giờ đã nắm giữ tài nguyên của đại bộ phận kênh đào, sẽ không cùng ta đoạt mấy đầu sông nhỏ chứ?”
Nàng biểu cảm thay đổi rất nhanh, cái bộ dạng che miệng nhỏ nhắn kia dường như c muốn đem tim Ninh Giác tạm ngừng lại!
Hắn rất muốn nói cho nàng: Là nàng, tất cả đều của nàng, nếu như nàng muốn, toàn bộ Thiên hạ này đều có thể cho nàng! Chỉ cần nàng là của ta!
Thế nhưng hắn không dám nói, con người thật của hắn bị nhốt bên trong lồng giam đang phát cuồng nổi điên, thế nhưng là thấy được nàng cười, liền có thể vui vẻ chịu đựng.
“Chỉ cần nàng muốn, những cái đó… Đều là của nàng.” Mấy chữ này, hắn tựa như đã ngậm ở đầu lưỡi rất lâu mới nói ra, giọng điệu vô cùng lưu luyến.
Nhưng hắn đột nhiên kịp phản ứng, sợ Ninh Tương Y cảnh giác, vội vàng nói, “Dù sao ta có thể như hiện tại, đều nhờ có nàng!”
Ninh Tương Y cười cong mắt, nàng thích nghe nhất người khác cảm kích nàng, khích lệ nàng!
“À… Xưởng đóng tàu Hồ Hồng Trạch người phải trả cho ta!”
“Được.”
“Ta đang còn muốn sông Hoài cũng mở một cái xưởng đóng tàu.
“
“Đều tùy nàng.”
Ninh Tương Y thật muốn reo hò! Nàng cảm giác mình ngoan ngoãn phục tùng Thái tử ca ca ngoan ngoãn cưng chiều mình đã lại trở về, ánh mắt cưng chiều kia quả thực trở nên quá rõ ràng!
“Đa tạ Thái tử ca ca!”
Nàng mừng rỡ nói, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa tay lục tìm trong tay áo, nửa ngày móc ra một cái bao nhỏ, vui vẻ nói!
” Thái tử ca ca đã hào phóng như vậy, hoàng muội ta cũng không thể keo kiệt! Đây, cái này là thứ tốt, ta tặng cho người đó!”
Ninh Giác hiếu kì nhận lấy, mở ra xem, lại phát hiện là mười mấy gốc cây Thảo dược rất quý hiếm!
“Đây là?”
Lúc này hắn còn không biết Thủy Vân Thảo có tác dụng với hắn, cho nên cũng không nhận ra.
Ninh Tương Y thần bí xích lại gần một chút nói, chuyện này không thể coi thường,không thể bị người khác nghe được.
Nàng áp hơi thở một chút thổi vào lỗ trong tai Ninh Giác, để thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Thái tử ca ca, theo tin tức đáng tin, ngươi mắc bệnh tim Tiên Thiên không phải là không thể chữa trị, cái này là Thủy Vân Thảo, chính là mấu chốt! Ngươi không ngại lộ bí mật của người thì đưa đại phu giỏi nghiên cứu một chút, hi vọng ngươi sớm ngày khôi phục!”
Bước này so với kiếp trước còn sớm hơn năm năm, Ninh Giác chưa từng nghĩ tới hết lần này tới lần khác uống thuốc, lại đề phòng, tìm cách chữa bệnh tim của mình mà không để người khác biết! Bây giờ lại có.
Giờ khắc này, tim hắn đột nhiên nhảy không phanh, không biết bởi vì cái tin tức vô cùng tốt này, hay là vì mùi thơm trên cơ thể Ninh Tương Y làm mê người.
Ninh Tương Y cười đắc ý, “Cảm tạ thì không cần, chờ sức khoẻ ngươi thật tốt, rồi đến cám ơn ta đi!”
Nàng nói lời này, bờ môi không cẩn thận đụng phải vành tai của hắn, Ninh Giác chỉ cảm thấy bệnh tim của mình hình như lại tái phát, giờ khắc này, hắn cảm thấy chỉ có nàng tồn tại, để hắn không thở nổi!
Ninh Tương Y cười lui lại, còn vỗ vỗ lưng của hắn, thấy Ninh Giác bộ dạng ngơ ngác, còn tưởng rằng hắn bị cái tin tức vô cùng tốt này kinh ngạc đến ngây người!
Mà nàng vừa lui, Ninh Giác mặc dù cảm thấy có thể thở, nhưng tim hắn giống như đột nhiên thiếu mất mấy nhịp, hắn không thể chấp nhận được việc nàng đột nhiên cách xa hắn như vậy.
Mà hành động của bọn họ ở khoảng cách này, hoàng hậu không có cảm giác gì, nhưng trong lòng Diệp Khuynh Vãn rất khó chịu!
Ninh Tương Y vóc dáng đẹp, mà Ninh Giác cũng rất ôn nhu tuấn tú, nhìn như vậy, tựa như bọn họ mới là một đôi, việc này, để nàng ta kém một chút kéo rách chiếc khăn trong tay!
Không phải chỉ là lúc Thái tử nguy nan lúc giúp một lần thôi sao? Không phải chỉ là Thái tử bị thương, nàng dốc hết sức bảo vệ Thái tử đi thuyền hồi kinh sao?
Có phải là nàng người mang lợi khí hay liên luỵ cho Thái tử vẫn là hai chuyện khác
Mặc kệ điểm này là căn cứ vào tình thân hay tình yêu, chỉ cần hắn đặc biệt, khiến hắn thấy phấn chấn không thôi! Hận không thể ôm nàng, hôn nàng, cảm tạ nàng…
Không… Không thể nghĩ như vậy!
Hắn không thể nghĩ
Hắn chỉ cần tưởng tượng một ngày kia, hắn có thể đem Ninh Tương Y ôm vào trong lòng tùy ý hôn, hắn đã cảm thấy tim run lên! Toàn thân như nổi gai ốc, chỉ có dựa vào gần nàng hắn mới có thể được cứu rỗi.
Thế nhưng là hắn lại không dám tới gần nàng, suy nghĩ nửa ngày, rồi chỉ có thể đưa thay sờ sờ đầu của nàng.
“Cám ơn nàng, Y nhi.”
Ninh Tương Y cảm giác yên tâm về chuyện này, cười với hắn.
Cái này thuốc, vốn là bởi vì nàng cảm thấy không cách nào đáp lại hắn, nên cố ý đi hái, xem như đền bù cho hắn.
Nhưng bây giờ, Ninh Giác đã tự mình buông xuống, như vậy trong lòng nàng càng không có chướng ngại, trực tiếp đưa cho hắn, hi vọng hắn có thể nhanh khoẻ!
Những cử chỉ của bọn họ khiến Diệp Khuynh Vãn nhìn không vừa mắt, nàng đột nhiên đứng dậy!
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: