Ninh Úc lúc nói lời này, liếc nhìn Diệp Khuynh Vãn gần như hồn đã bay lên trời kia một chút, mặt nàng hốt hoảng, bị Ninh Úc dò xét như thế, toàn thân càng co rụt lại, không có chút can đảm nói gì.
Dạng nữ nhân này, thật không có nửa điểm, So được với nữ tử toả sáng như ánh sáng mặt trời kia.
Diệp Khuynh Vãn bị cái nhìn này bừng tỉnh, không biết nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên liều mạng thoát khỏi tay cấm quân, lao tới, cấm quân muốn ngăn lại, nhưng bị Ninh Úc khoát tay ngăn cản, hắn rất muốn xem một chút, nữ nhân này cuối cùng sẽ mang đến cho hắn thú vui gì.
“Vương gia!”
Diệp Khuynh Vãn trong lòng bối rối, nàng luôn cảm thấy chuyện này đột nhiê bị mất khống chế! Cảm giác sợ hãi kia khiến nàng run rẩy!
Một khắc trước, nàng còn dám thề son sắt nói Ninh Úc đối xử với nàng là đặc biệt, hai nam nhân ưu tú nhất đều thích nàng! Nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên mông lung, nhưng trong lòng nàng vẫn chưa hết hi vọng, đối với tình thế này còn ôm lấy chút may mắn.
Ninh Úc mắt liếc nàng một chút.
Nàng vốn là muốn ôm chân Ninh Úc, thế nhưng ở dưới tầm mắt lạnh lẽo của hắn, vươn tay ra lại không dám, cuối cùng chỉ dám kéo góc áo của hắn.
“Vương gia, ngài thế này thần Thiếp..
Thần thiếp sợ hãi...”
Nàng lúc này bởi vì trong lòng sợ hãi, cũng không dám nói lung tung, bộ dạng điềm đạm đáng thương kia bộ thật đúng là khiến người khác động lòng.
Ninh Úc đột nhiên mỉm cười hỏi, “Ngươi sợ cái gì?”
Hắn trừng mắt nhìn, không đợi Diệp Khuynh Vãn trả lời, lại nói.
“Tô tỷ tỷ, nếu không phải ngươi, bản vương cũng không thể thuận lợi như thế, trong vòng nửa năm đã đánh hạ lớp phòng thủ hoàng cung, còn được lấy được tất cả Quân Cơ đồ của Ninh Tương Y, nếu không phải ngươi, Ninh Tương Y cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy, nói đến đây, ngươi vẫn là người có công lớn! Vậy sợ hãi cái gì?”
Quân Cơ đồ, cũng không liên quan đến quân sự, mà là trong lúc chiến loạn đó, Ninh Tương Y giành vô số thời gian, hi vọng có thể lưu lại những kế hoạch của nàng sau khi bình định Giang Sơn, bố trí mọi chuyện vô cùng tỉ mỉ, bao hàm cả luật pháp, pháp chế, lợi dân, lập nghiệp bốn phương diện cần kiến thiết, là tâm huyết Ninh Tương Y để lại.
Bao nhiêu đêm mất ngủ, nàng đều tưởng tượng về tương lai, nàng để lại những thứ này, Ninh Úc cũng chỉ tình cờ nhìn thấy có một phần nhỏ, nhưng hắn tinh tường cảm nhận được giá trị vô cùng quan trọng của nó.
Ninh Giác đã đem tất cả những vật Ninh Tương Y để lại giấu vô cùng kỹ, cho nên hắn mới mượn tay Diệp Khuynh Vãn, đạt được thứ hắn muốn.
Ninh Úc rất công nhận tài hoa của Ninh Tương Y, buồn cười Ninh Giác xem Quân Cơ đồ của Ninh Tương Y như di vật, Diệp Khuynh Vãn lại xem Quân Cơ đồ như tờ giấy lộn có cũng được mà không có cũng không sao, đám đại thần cho rằng Ninh Tương Y chỉ có tài chỉ huy quân sự thiên phú, cũng không hề coi trọng văn thư nàng để lại, cuối cùng thật sự hiểu nàng, lại là kẻ thù kiếp này của nàng.
Ninh Tương Y giống người ngồi đứng xem tất cả mọi chuyện, đột nhiên, nàng cảm thấy hình như nàng không sợ Ninh Úc như vậy, không vì gì khác, chỉ vì… Hắn là người duy nhất hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng ở kiếp này, nàng ở kiếp này hắn là đối thủ duy nhất, cũng là tri kỷ!
Quả thật, Ninh Úc coi nàng mục tiêu cao nhất, từng bước đánh hạ, thế nhưng lúc nàng trở lại với bộ dạng kia, lại làm cho hắn cảm thấy nhạt nhẽo vô vị?
Khó trách sau khi nàng trở về, Ninh Úc mấy lần kích động nàng, không phải vì muốn nàng tỉnh lại ý chí thật tốt chém giết một trận? Cuối cùng phát hiện nàng không có chút sức lực nào, cho nên mới thẹn quá hoá giận tốc chiến tốc thắng sao?
Không thể không tin, cái này rất có thể là ý nghĩ của Ninh Úc.
Kiếp này, hắn là một người hiếu chiến!
Người ta nói hắn tham lam quyền thế, trong tay nắm lợi khí, nhưng không hề mở rộng bản đồ hay có dục vọng xưng bá thiên hạ, nói hắn giết người tàn nhẫn, nhưng nếu hắn thất thất bại mà chết, cũng sẽ không một chút nhíu mày.
Nội tâm ở năm mười ba tuổi đã hoàn toàn vặn vẹo, sống chết căn bản sẽ không là gì trong mắt, hắn còn sống, chỉ muốn không bị ràng buộc, có lẽ chính vì bóng tối tuổi thơ, hắn mới muốn đứng ở vị trí cao một chút, đứng ở vị trí không có bất kỳ ai có thể uy hiếp được hắn.
Sau đó tìm một vài người thú vị, chuyện thú vị, đến giết thời gian nhàm chán.
Ví như...!Nhìn người khác ở cạnh chân làm chó vẫy đuôi mừng chủ.
Diệp Khuynh Vãn càng nghe ý tứ Ninh Úc nói càng cảm thấy không ổn, nàng thấp giọng hỏi.
“Ta… Ta là người có công?”
Nàng tự lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý những người ở đây ngoài Ninh Úc, đang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét.
Dù ở cương vị nào thì mọi người vẫn thán phục Ninh Tương Y! Thế nhưng nữ nhân lòng dạ phù thuỷ, đứng núi này trông núi nọ này, lại nhân lúc Ninh Tương Y tinh thần mệt mỏi, lợi dụng lòng nghi ngờ của Ninh Giác, cùng quyền thế của Ninh Úc, giẫm lên vị trí của nàng, thật là khiến người ta khinh thường!
Ninh Úc gật đầu, khuôn mặt tuấn tú thật giống như thần tiên.
“Đúng...!Bản vương đối với có công người luôn luôn hậu hĩnh!”
Nói xong, Ninh Úc đưa tay nâng lên Diệp Khuynh Vãn mặt...!Diệp Khuynh Vãn đột nhiên giật mình, lần này tiếp xúc, vậy mà lần đầu tiên Ninh Úc đụng chạm nàng! Đã từng, nàng cho rằng Ninh Úc thích nàng, cho là nàng đặc biệt, nửa năm qua, luôn mượn tên tuổi Ninh Úc tỏ ra kiêu ngạo! Nàng chưa từng nghĩ tới, vì sao Ninh Úc chưa từng đụng đến nàng, nàng thật sự khác biệt ở trong lòng Ninh Úc sao?! l
Là khác biệt, Ninh Úc chán ghét tất cả mọi người, nhưng đặc biệt ghét nàng!
Ninh Úc híp mắt, chẳng biết ở đâu ra, lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng năm đó tỷ võ, khi đó hắn không bằng Ninh Tương Y, sau khi nàng đánh bại hắn, dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý.
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?” Ninh Úc suy nghĩ, cười hỏi, “Trong địa lao của bản vương có thật nhiều kiểu chết, bây giờ ban thưởng, bản vương cho phép người chọn một kiểu.”
Diệp Khuynh Vãn hai mắt trợn lớn! Kiểu chết trong địa lao Ninh Úc sao?!
Nàng rùng mình một cái! Lúc trước, Ninh Úc muốn có Quân Cơ đồ, nàng liền mượn cơ hội xui khiến Ninh Úc bắt Ninh Tương Y, cũng muốn hắn đem những hình phạt đáng sợ kia từng cái làm trên người Ninh Tương Y!
Lúc ấy, nàng ở trong phòng tối thấy được hưng phấn không thôi! Nhưng lúc này, Ninh Úc lại nói, muốn nàng chọn một trong những kiểu tra tấn chết kinh khủng kia?
Ninh Úc thấy nàng không nói lời nào, có chút bất mãn, nhíu mày.
“Làm sao… Diệp tỷ tỷ ngươi không chọn, là vì muốn thử toàn bộ một lần sao?”
Câu nói tà ác giương lên, cùng với vẻ đẹp tựa thần tiên của hắn lại khiến trái tim người ta run rẩy.
Nhưng Diệp Khuynh Vãn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt! Nàng không lo được nhiều! Liên ôm chặt chân Ninh Úc!
Ninh Úc nhíu mày, chưa kịp đá văng nàng ra, liền nghe Diệp Khuynh Vãn khóc rống!
“Vương gia! Vương gia đừng giết ta! Vương gia! Ngài… Ngài không phải thích ta sao?”
Diệp Khuynh Vãn thật sự hoảng loạn, mới buổi trưa nàng còn cao ngạo đứng trên cao, quần thần triều bái, dưới một người trên vạn người!
Vì sao lúc này, nàng lại rơi xuống nền đất bụi bặm, trắng tay, giống như một con chó nằm rạp trên đất vẫy đuôi mừng chủ?
“Thích?”
Ninh Úc cười, hắn thật sự cảm thấy nữ nhân này tự tin quá mức, hắn đối xử với nàng luôn mặt lạnh, vì đạt được mục đích, nên giúp nàng mấy lần, nàng liền có thể tìm đủ loại lý do chứng minh, khăng khăng nói với bản thân là hắn yêu nàng.
Cũng khó trách nàng có ảo tưởng này, những người khác cũng tin không chút nghi ngờ, bởi vì người lạnh lùng như nhiếp chính vương, nàng có thể được hắn tiếp tay trợ giúp, mặc cho nàng dùng danh nghĩa oai hùng của hắn, vậy còn không phải thích sao? Chí ít Ninh Tương Y cũng nghĩ như vậy.
“Làm sao bây giờ? Coi như có thích, bản vương cũng không cần một người vô dụng.”
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: