Về sau hắn biết chữ, là bởi vì để tiện cho Thái hậu dạy hắn hạ độc, cho nên hắn mới có cơ hội học một chút chữ, cũng đều là tên thảo dược thôi.
Lúc hắn được ra bên ngoài, hắn mới chính thức học viết chữ, mà vì bắt đầu quá muộn, chữ viết đều là những từ chính, không thể nói ý nào sâu xa.
Cho nên chỉ cần hắn nghĩ đến khi còn bé đọc sách sẽ bị đánh đập, nhìn người khác luyện võ sẽ bị kéo đi làm thí nghiệm thuốc! Hắn liền hận Thái hậu hận đến xương tủy!
Hắn là hoàng tử! Không phải nô lệ của nàng! Không phải là chuột bạch của nàng! Càng không phải là con rối của nàng!
Ninh Tương Y thấy cả người hắn đều im lặng đáng sợ, nàng nói.
“Ngươi cũng không cần nản lòng, người ta có thể mua chuộc người của ngươi để đả kích ngươi, ngươi cũng có thể nắm lấy sai lầm của bọn họ mà uy hiếp lại.”
Tư Vô Nhan bực mình, “Nói nghe thì dễ? Nhưng người của ta có hạn, từng người bọn họ đều giấu kín đuôi cáo! Muốn nắm được sai lầm khó như lên trời!”
Ninh Tương Y không thèm để ý cười cười, “Có sẵn chỗ bẩn thì mới nắm được, nếu như không có, thì không thể tự tạo ra sai lầm sao?”
Tư Vô Nhan đột nhiên thở dài, “Ngươi suy nghĩ thật giống Thượng Minh Hi! Chỉ là người của ta có hạn, rất nhiều chuyện không thể làm được.”
Thượng Minh Hi chính là ngọc diện tướng quân của Ngọc Kỳ, đã từng là nam sủng được Thái hậu sủng ái nhất, tay cầm binh mã, cuối cùng phản chiến đi theo Tư Vô Nhan.
Người này vừa chính vừa tà, cầm lên được bỏ xuống được, khuôn mặt luôn tươi cười, lúc này, Thượng Minh Hi đang cùng Đại Dục đàm phán chuyện hợp tác thông thương
Ninh Tương Y nói, “Chuyện thông thương tạm thời không cần vội vã, triệu hồi hắn về đây đi, việc này tốt nhất nên giao cho hắn, mà trước kia ngươi không có ai, bây giờ không phải là có ta rồi sao? Ngươi còn chưa thấy được ta có thể làm được những chuyện gì đâu! Tạm chờ đi, sau ba tháng, những người hôm nay vạch tội ngươi, sau này đều sẽ quỳ ở trước mặt ngươi, cầu xin người tha thứ.”
Tư Vô Nhan bị nàng chọc cười, trong lòng lại ấm áp.
Mà không biết là nàng đang nghiêm túc, một trận mưa máu, được kéo màn lên mở đầu!
Trong tay Ninh Tương Y có tiền, trong tay Thượng Minh Hi có người, mà cả hai đều là người nham hiểm xảo trá, còn khéo léo, cộng thêm độ giàu và mưu mô của Ninh Tương Y, trong kinh thành rất nhiều rung chuyển.
Cách thu nạp đơn giản nhất, chính là hối lộ!
Thượng Minh Hi ra mặt, dâng lên vạn lượng vàng, hối lộ những tên đại thần tham tiền, thoạt đầu bọn họ còn không động tâm, nhưng nhìn Thượng Minh Hi cười chồng từng khối thỏi vàng lên, bọn họ trợn cả mắt, trực tiếp phản chiến theo Hoàng đế!
Sau đó chính là sửa sai, ví như những tên quan bên ngoài thì chính trực liêm minh, trong lại âm thầm đem kỹ nữ về hưởng thụ, hắn bị một đám thư sinh tràn vào bắt quả tang hiện trường phóng túng, từ đó thanh danh lụi bại!
Ví như những tên quan khéo léo, làm quan vui vẻ sung sướng, nhưng ngân khố lại liên tục bị cướp, hắn lại không nỡ lấy tiền mình lấp vào chỗ trống, nên tham ô tiền bạc nơi khác, bị Tư Vô Nhan nắm được đuôi, trực tiếp bãi chức!
Còn ví như chuyện Thái hậu để thứ trai lăng lơ thay mặt phê duyệt sổ gấp kích động sự phẫn nộ của dân chúng! Tư Vô Nhan đứng ra ghi hết những tội lỗi của mẫu thân, thiên hạ đối với Thái hậu càng không chịu nổi, quan thần không còn cách nào, khuyên Thái hậu đem chuyện chính sự trả lại cho Hoàng đế, địa vị của Tư Vô Nhan ngày càng được tôn vinh.
Tóm lại qua ba thánh, trong hoàng thành Ngọc Kỳ gà bay chó chạy, khiến dân chúng nhìn thấy không ít trò cười.
Lúc này, mặt trăng lên cao.
Ninh Tương Y và Thương Minh Hi trốn ở trên thuyền, nghe tiếng nói bên trong.
Hôm nay bọn họ lừa con trai độc nhất của Thừa tướng đến, người trung thành với Thái hậu nhất, sau khi hạ độc, đưa đến thuyền hoa trước mặt Thái hậu, gần đây Thái hậu nhận nhiều thất bại, lại thường xuyên muốn ở trên thuyền hoa vui đùa ầm ĩ đến đêm muộn, nam tử tuấn tú kia tiến vào, nếu là bình thường Thái hậu sẽ cảm thấy sợ có bẫy, nhưng hôm nay, nàng đã uống nhiều rượu, con trai độc nhất của thừa tướng kia lại có tướng mạo thật được, liền buông thả một lần, hai người điên đảo hoà vào nhau, cả phòng tình tứ.
Thượng Minh Hi thấy Ninh Tương Y đang nhìn bên trong say sưa ngon lành, không khỏi thổn thức.
Đây chính là một cao thủ tuyệt thế, người lợi hại nhất Ngọc Kỳ chính là tên luôn ở cạnh Thái hậu, Ninh Tương Y chưa nhìn ra, nhưng theo Thượng Minh Hi quan sát, nàng so với tên bên cạnh Thái hậu người kia chắc chắn lợi hại hơn nhiêu.
Thượng Minh Hi cũng là người thông minh, hắn sẽ không hỏi Ninh Tương Y tiền ở đâu mà nhiều như vậy, cũng sẽ không hỏi lúc trước nàng rõ ràng nàng đi vào một mình, nhưng làm thế nào lại có cả một đống tiền vàng đưa ra, càng sẽ không hỏi nàng làm sao vào được phủ nghiêm ngặt của thừa tướng, mang nhi tử hắn ra được.
Về phần hai người bọn họ ở đây công khai nhìn lén, lại không sợ ai phát hiện, võ công của nàng, chỉ sợ đã đến mức vô địch thiên hạ rồi.
Trước kia những chiêu tốn kém này, hắn đã muốn làm, nhưng không có tiền, lại không có năng lực, muốn lên một kế hoạch cần vài tháng thậm chí lâu hơn, trong đó những chuyện phát sinh càng làm cho lòng người thụt lùi quá độ, nhưng sau khi Ninh Tương Y đến, liền đơn giản mà thô bạo nhiều, cơ bản chỉ cần nàng muốn làm, thì nhất định có thể làm được, trước đó hắn còn cảm thấy Đại Dục Hoàng đế chỉ phái duy nhất một người tới giúp đỡ, là vì Hoàng đế xem thường bọn họ, thế nhưng sau này mới biết được, một mình nàng đủ để so sánh với ngàn vạn quân mã.
Bên trong thuyền hoa làm sóng nước lẳng lặng chập chờn, những người còn lại cũng không dám phát ra tiếng, cho nên trên thuyền chỉ có tiếng Thái hậu vui vẻ, cùng âm thanh sóng nước từng đợt từng đợt đánh vào thân thuyền, trăng sáng treo cao.
Ninh Tương Y nhìn một hồi đứng dậy mới nhớ bên cạnh còn có một đại nam nhân, nàng vô duyên cười, “Cũng không phải ta muốn nhìn, chỉ là tên nam nhân này quá thú vị, sở thích cũng thật kỳ quái...”
Đột nhiên nàng nhớ ra Thượng Minh Hi trước kia cũng là nam sủng của Thái hậu, nàng liền ngậm miệng, trách mình trêu người không suy nghĩ.
Ai ngờ, Thượng Minh Hi tốt tính cười cười, “Không cần ngại, ta cũng không quá để ý như vậy.”
Dưới ánh trăng, mặt mày hắn cũng thường, tính ra, đại khái nhìn cũng ổn, nhưng đặc biệt là lúc cười lên ánh mắt lại đặc biệt lương thiện, khiến Ninh Tương Y kém chút quên, những chiêu này hắn cũng nghĩ ra trước.
Ninh Tương Y hiếu kì, “Ngươi thật sự không ngại sao? nam nhân cũng rất để ý đến quá khứ mà?”
Thượng Minh Hi lắc đầu, mọi chuyện quá thuận lợi, khiến hắn cũng có chút tâm trạng nói lên chuyện cũ.
“Lúc trước ta tuổi nhỏ, quê hương lại rơi vào thiên tai trăm năm khó thấy một lần, rất nhiều người đều chết đói, bao gồm ca ca ta, hai người tỷ tỷ của ta bị bán, cuối cùng trong nhà vẫn không chịu đựng được, phụ thân liền nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ coi con mình sinh ra như thức ăn..”
Khi hắn nói điều này, giọng điệu của hắn nhạt nhoà, đôi khi con người rất kỳ lạ.
Bất kể nỗi đau hay sự hận thù mà hắn nghĩ rằng cả đời sẽ không bao giờ quên, cuối cùng cũng dần phai nhạt, đủ để nói với một giọng điệu bình thường, không có cảm giác nặng nề.
“Mẫu thân thương ta, trước một đêm ta bị bán đã thả ta ra, ta lúc ấy không dám đi, bởi vì trong lòng nơi đó vẫn là nhà của ta, rời khỏi nhà, ta còn có thể đi đâu đây? Cho nên ta liền trốn ở trong đồng cỏ khô bên ngoài phòng, chờ đợi phụ thân nghĩ lại đổi ý.”
Hắn cười một tiếng trong sáng, nhưng Ninh Tương Y cảm giác được hắn đang chế giễu và lạnh lẽo.
”..
Cho đến ta nhìn thấy phụ thân hành hung mẫu thân cũng không hề hết hận, cuối cùng lại nắm lấy tóc mẫu thân kéo nàng đi thay người, ta mới hết hi vọng, con người bị ép đến đường cùng rất đáng sợ.”
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: