Long Thành Thính Tuyết nghĩ đến cõi lòng đầy hận thù.
Nếu không phải vì bọn họ vô dụng, một ngàn người lại đánh không lại năm mươi người của người ta, nàng có phải chịu những nhục nhã này không?!
Nếu không phải bọn họ vô dụng, không thể giúp nàng báo thù, nàng sẽ không phải chạy trốn, để bị Chúc Luân bắt bị hắn vũ nhục?!
Nếu không phải bọn họ vô dụng, nàng sớm đã đem Ninh Tương Y khiên ra chém chết! Chứ không phải bị nàng đánh, chịu đủ tra tấn! Thế nhưng tên nam nhân vô dụng này, lại còn muốn nàng nhẫn nhịn, còn muốn nàng an lại phận mới phải phép!? Nàng thật muốn xé nát miệng hắn!
“Là… Bố Cát thúc thúc..
Ta sẽ không bao giờ chọc giận nàng nữa…”
Nàng khóc, trong lòng lại thề rằng! Những người đã chứng kiến nàng chịu nhục, chứng kiến vẻ mặt khó chịu nhất của nàng, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua, toàn bộ đều phải giết chết!
Bố Cát thở dài, “Người vẫn là cô gái tốt, những ngày này người phải ngoan ngoãn dưỡng thương, để ta sai người đến chăm sóc ngươi, ngươi...!dưỡng thương cho tốt đi...”
Long Thành Thính Tuyết nhẹ gật đầu, cụp mắt xuống, che đậy đáy lòng oán hận!
Chờ xem, tất cả sỉ nhục này! Nàng toàn bộ sẽ đem từng cái về tính sổ!
Sau đó lên đường, Long Thành Thính Tuyết an phận rất nhiều, nàng không tiếp tục giống như trước đó, không cố tình gây sự, nàng bây giờ biết phải trái, khiến Bố Cát cảm thấy áy náy, luôn ở bên an ủi chăm sóc, không để Ninh Tương Y lại bận lòng
“Công chúa, ngày mai sẽ đến biên giới Lâu Diệp — liệt hóa thành.”
Tư Không nói, có chút lo lắng nhìn Ninh Tương Y một chút, bởi vì đến Lâu Diệp, còn có một trận ác chiến phải đánh.
Mà bên cạnh nàng lúc nào cũng ngầm có những tai hoạ, nhiều lần, hắn phát hiện Long Thành Thính Tuyết nhìn công chúa ánh mắt rất đáng sợ, thật sự sợ công chúa sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Thế nhưng nói vài tiếng, Ninh Tương Y đều không có bận tâm, Tư Không phát hiện, công chúa gần đây cứ hay ngẩn người.
Không biết tại sao, từ lần trước, sau khi Ninh Úc hôn nàng trước mặt mọi người, Ninh Tương Y liền không khống chế được mình, liên tục nghĩ đến hắn, sau đó như mất hồn, trời tối rồi, không biết hắn đang làm gì?
Nhưng vấn đề này chắc chắn là không có đáp án rồi, vẫn là nên đi ngủ.
…
Mấy ngày kế tiếp, đều rất bình yên.
Ninh Tương Y vốn cho rằng đến Lâu Diệp, Long Thành Thính Tuyết sẽ làm loạn, không ngờ nàng trên đường đi đều rất an phận, mỗi lần lúc thấy Bố Cát đi đón thành chủ để thông quan, nàng đều không ầm ĩ, nhưng khiến Ninh Tương Y cảm thấy có chút không ổn..
Long Thành Vô Cực lúc nhận được thư từ Đại Dục đến, hắn đã tức giận một hồi, nhưng tốt xấu hắn vẫn có lý trí, bởi vì Đại Dục cũng không nói sai sự thật, so với thư của Bố Cát báo cáo về, thì nội dung không sai biệt.
Thế nhưng khi nghĩ tới, muội muội đã xuất giá, lại bị người trả về kiểu này, thật sự là vô cùng nhục nhã!
Cho nên Long Thành Thính Tuyết càng đến gần Lâu Diệp, hắn lại càng thấy bồn chồn hơn, cả mẫu phi hắn cũng đứng ngồi không yên!
Long Thành Vô Cực và Long Thành Thính Tuyết đều là Vương phi Hoa Thị sinh ra, mà người con trai còn lại của Vương phi, cũng đã bị Long Thành Vô Cực xử lý, hiện tại một nhà hắn bốn người, cũng không có người ngoài.
Nhưng nhức đầu nhất chính là Nhị lão Lâu Diệp Vương và Vương phi Hoa thị, bọn họ đối với tiểu nữ nhi Long Thành Thính Tuyết hết sức thiên vị, sau khi nghe nói về việc này, một mực chắc chắn là Đại Dục sai, là công chúa Đại Dục kia trêu chọc Long Thành Thính Tuyết trước, Long Thành Thính Tuyết không phải như vậy, nữ hài ngoan ngoãn như vậy, vì sao không chiếu cố nàng mà hết lần này tới lần khác hại nàng?
Long Thành Vô Cực bị lý lẽ của Nhị lão làm tức giận đau đầu, dứt khoát không muốn để ý tới, dù sao có hắn xử lý, không sợ bọn họ làm cái gì náo loạn.
Rốt cục, Long Thành Thính Tuyết đã trở về!
Lão Lâu Diệp Vương và thê tử Hoa thị sớm đã ở cửa thành chờ đợi, Long Thành Vô Cực cảm thấy mất mặt, nhưng là bây giờ còn chưa phải lúc vạch mặt, cho nên hắn cũng ở cửa thành chờ, mắt lạnh lùng nhìn đội ngũ càng ngày càng gần
Bởi vì việc xấu trong nhà, cho nên Long Thành Vô Cực thật sớm đã giải tán người dân, càng không có đại thần đến, khiến cho cửa thành lớn như vậy, chỉ có hình bóng quân đội.
Những quân đội này phần lớn là người của Lâu Diệp Vương, hắn còn nói là muốn người Đại Dục người xem thật kỹ oai phong của Lâu Diệp.
.
Tìm truyện hay tại [ TR UMtruyen.NE T ]
Rất nhanh, đội ngũ vào thành.
Ninh Tương Y vừa vào thành đã cảm thấy bên trong thành không khí ngột ngạt có chút hiểm ác, từng mảng quân đội, đứng đầu là ba người sắc mặt đều rất khó coi.
Ninh Tương Y cười.
Lúc này, đám người của Bố Cát xấu hổ tiến lên, quỳ gối trước mặt Long Thành Vô Cực.
“Chúng thần đã phụ lòng vương uỷ thác, mời vương trách phạt!”
Lâu Diệp Vương tất nhiên sẽ không phạt hắn, việc này không có liên quan gì hắn, mà một bên, Long Thành Thính Tuyết mừng rỡ xuống xe ngựa, nhìn xe cha mẹ của nàng, oà khóc nức nở!
“Phụ vương, mẫu phi!”
Nàng nhìn thấy người nhà lâu ngày không gặp, bước nhanh đi qua, nhưng lại bị Ninh Tương Y một tay giữ lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Long Thành Thính Tuyết bị giữ chặt, giận dữ trừng mắt nàng, “Ninh Tương Y, nơi này chính là Lâu Diệp ta! Lập tức buông bản cung ra!”
Lâu Diệp Vương và thê tử Hoa thị nhìn thấy nữ nhi trong lòng cũng vui sướng bừng tỉnh, lạnh lùng nhìn Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y cười cười, “Không có gì, ta chỉ là muốn cùng người đi lên trước, chào hỏi mấy vị một chút.”
Nói xong, nàng không nói gì kéo Long Thành Thính Tuyết đi đến người cao nhất thống trị Lâu Diệp.
Vì tránh hiềm nghi, thấy đại thần Lâu Diệp đều không có mặt, cho nên Ninh Tương Y cũng tránh được phiền phức, trực tiếp kéo Long Thành Thính Tuyết, đi đến trước Long Thành Vô Cực!
“To gan!” Nhiều Đức đột nhiên phẫn nộ rống một tiếng, rất nhanh có một nhóm người ngăn cản đường đi của nàng.
“Buông Thính Tuyết ra! Nàng là công chúa Lâu Diệp ta, không phải nô bộc của ngươi!”
Ninh Tương Y nắm chặt Long Thành Thính Tuyết đang hoảng hốt sợ hãi, dáng vẻ lưu manh cười, “Buông ra là không thể nào, các ngươi nhiều người như vậy nhìn chằm chằm ta, buông nàng ra ta còn có thể yên ổn đứng tại đây nói chuyện à?”
Nhiều Đức không ngờ Ninh Tương Y nhanh trí như thế, hắn đã nghĩ là, thừa dịp Ninh Tương Y không đề phòng liền bắt Ninh Tương Y lại, thế nhưng nàng lúc nào cũng nắm lấy Thính Tuyết, khiến hắn không thể hành động!
Long Thành Thính Tuyết thấy Ninh Tương Y khó chơi như vậy, không khỏi làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long Thành Vô Cực.
“Hoàng huynh...”
Nàng hai mắt rưng rưng, một tiếng hoàng huynh này, thật sự khiến Long Thành Vô Cực có chút mềm lòng.
Hắn chỉ tiếc là dạy dỗ không nghiêm Long Thành Thính Tuyết một một chút, sau đó sắc mặt có chút không vui nhìn Ninh Tương Y nói, “Cố Quốc công chúa, xin người hãy buông tha tiểu muội, còn việc này, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh thảo luận.”
Mắt hắn uy hiếp nhìn Ninh Tương Y, đây là địa bàn của hắn, nàng tốt nhất đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
“Ngồi thì không cần, chúng ta đứng ngay tại đây, nói về một vụ án đi!
Nói xong, nàng nói với Tư Không.” đem người dẫn tới!”
Tư Không nghe lệnh, đem Chúc lọc luân mang tới, lúc này hắn sắc mặt uể oải, giống như già đi mười tuổi.
Chuyện này Long Thành Vô Cực cũng nhận được thư của Bố Cát, cho nên hắn nhất thời giận tái mặt, “Công chúa đây là ý gì?”
Ninh Tương Y vẫn ung dung nói, “ không có ý gì...!Nếu không muốn thanh danh muội muội của người bị xem như rác, thì chi bằng người đem tất cả binh sĩ cho lùi xuống?”
Nàng đứng ở địa bàn người khác cũng có thể mạnh mẽ như vậy? Bộ dạng không sợ trời không sợ đất kia, khiến người khác không hận nổi....!
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: