Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cho nên hắn nói những lời này, chỉ là đang đứng trên lập trường của người phụ thân nhắc nhở thôi.

Giang Sơn mỹ nhân, Ninh Úc vốn có thể chiếm được hết, nhưng lại vì nàng, chỉ có thể chọn một sao?
Còn Y nhi, nàng ưu tú như thế, thật sự phải vì một nam nhân mà quy ẩn, cuối cùng chẳng khác gì người thường sao?
Ninh Tương Y cúi đầu, “Phụ hoàng, thực sự không dám giấu giếm, về mặt tình cảm, ta cũng sợ một ngày Ninh Úc sẽ thay lòng đổi dạ.”
Cho dù Ninh Úc biểu hiện vô cùng hoàn hảo, nhưng trong tim nàng những vết thương chồng chất, vẫn có sợ.

“Thế nhưng… Ta vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng hắn một lần.”
Ánh mắt Ninh Tương Y sáng rực nhìn Hoàng đế, “Ta tin là hắn khác biệt.”
Tay nàng nắm thành quả đấm
“Ta dùng cuộc đời của ta để đánh cược!”
Ninh Kham không khỏi che mặt than thở, “Nữ nhi si tình à! Ngươi vốn nên sống trong vinh hoa, lập ra những công lao sự nghiệp bất hủ, bây giờ đặt cược vào một người, nêu cược thua thì sao?”
Ninh Tương Y ngồi ở kia, nghe vậy, thở dài một cái, hai đầu lông mày như giãn ra, thoáng vẻ an nhiên.

Nàng mặt mày tỉnh táo.

“Nếu thua, cùng lắm chết thêm một lần mà thôi.”
Coi như không thể mãi mãi thì như thế nào, lựa chọn cũng không còn đường lui, cùng lắm là chết, nàng cũng không phải chưa từng chết!
Ninh Kham không còn lời nào để nói.


Ninh Giác có chút nóng ruột muốn gặp Ninh Tương Y, Y nhi lớn lên, lại thích chạy khắp nơi, khiến bọn bọ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Nhưng Ninh Úc không muốn cho Ninh Giác thấy hoàng tỷ, hoàng tỷ muốn hòa bình giải quyết chuyện này, muốn được Hoàng đế chúc phúc, khả năng duy nhất chính là hoàng tỷ muốn quên đi tất cả cùng hắn rời khỏi nơi này, từ bây giờ không để ý tới chính sự, đi đến nơi hoang sơ.

Mà tất cả chuyện này, nếu phụ hoàng đồng ý, còn phải giấu diếm Thái tử mới được, hoặc là, Thái tử cũng đồng ý.

Nhìn ánh mắt Ninh Giác đang mong đợi, Ninh Úc đột nhiên quyết định vì hoàng tỷ thử một lần, cùng Ninh Giác nhã nhặn trao đổi một chút.

“Hoàng huynh, có muốn làm một giao dịch không?”
Ninh Úc quét qua xung quanh, tất cả cung nhân tự hiểu rút lui, Ninh Úc cho dù đã đi mấy tháng, cho dù đã từ bỏ vị trí thủ lĩnh cấm quân, nhưng lực uy hiếp vẫn tồn tại.

Ninh Giác vốn là đến chờ Ninh Tương Y, hắn đã rất lâu không gặp nàng, cho nên muốn gặp nàng một lần, trò chuyện, hoá giải nỗi khổ tương tư.

Mà hắn và Ninh Úc nhìn nhau không đội trời chung, không ngờ Ninh Úc lại chủ động nói chuyện với hắn.

“Giao dịch?”
Có ý gì, đôi mắt Ninh Giác kia như tảng bằng lăng lặng nhìn Ninh Úc.

“Giao dịch gì?”
Ninh Úc nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên cười một tiếng.


Ánh mặt trời mùa thu chiếu vào áo choàng đen của hắn, khí lực giảm bớt, có cảm giác ấm áp và bình tĩnh.

“Nếu ta đem chiêu ngục cho ngươi, đem cả Ngân Trang cho ngươi, ngươi có bằng lòng rút lui hay không, chấp nhận cho ta và hoàng tỷ?”
Hắn nghĩ đến, nếu hoàng tỷ muốn được người khác chúc phúc, không muốn xấu hổ trước mọi người, thì hắn sẵn sàng giúp nàng đạt được ước nguyện nhỏ nhoi này, cho dù phải dâng hiến tất cả.

Những lời nói của hắn khiến Ninh Giác nhất thời kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lại cười khó hiểu.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng đột nhiên khép lại, nhướng mày kinh ngạc hỏi!
“Ngươi nói, ngươi muốn đem tất cả những gì ngươi có đều giao cho cô, muốn cô từ bỏ Y nhi? Thành toàn cho các ngươi?”
Ninh Úc khẽ nhíu mày, mím môi.

“Thành toàn…” Ninh Giác nhai lại cái từ này, cười chế nhạo, “Ngươi đang cố tỏ ra là ngươi thắng nên khoe khoang sao?”
Không đợi Ninh Úc trả lời, mắt hắn lại sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Úc, giọng điệu hắn nhanh chóng thậm chí có chút hưng phấn nói, “Như vậy đi, ngươi tới thay cô làm Thái tử, sau này người sẽ là Hoàng đế! Tất cả của cô đều có thể cho ngươi, nhưng không được dây dưa với Y nhi nữa thế nào? Ngươi giao Y nhi cho cô được chứ?”
Ninh Úc đột nhiên lùi ra phía sau một bước, toàn thân sinh ra tức giận vô tận!
Hắn đúng là điên mới muốn cùng Ninh Giác giải quyết trong hoà bình! Giữa bọn bọ, rõ ràng là cục diện không chết không thôi!
“Ninh Giác, ngươi hẳn là hiểu rõ, ngươi không phải là đối thủ của ta! Đồng ý điều kiện, giải quyết hòa bình, đối với người không có hại gì.”
Lông mày hắn khóa chặt, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến ánh nắng chiếu vào trước Chiêu Dương Điện cũng đông cứng.


Ninh Giác rủ mắt xuống, tự lẩm bẩm, “Không có gì hại? Ha ha...”
Hắn quay người nhìn về phía trong Chiêu Dương Điện, rốt cục lộ ra một nụ cười bình thản, “Lúc cô còn rất nhỏ, đã cho là chuyện mình muốn làm nhất, là tạo phúc cho dân chúng, là quốc thái dân an, cũng đã luôn làm như thế, tin chắc như thế.”
“Thế nhưng có một ngày, cô lại phát hiện, nếu không có nàng, có làm đế vương thiên hạ, cũng không có cái ý nghĩa gì.

Cẩm Tú Giang Sơn, không bằng nụ cười của nàng, Ninh Úc, ngươi hãy nói cho cô biết, không có thiệt hại gì sao.”
Ninh Úc im lặng.

Mà lúc này, Ninh Tương Y cũng tâm sự nặng nề đi ra, nàng vừa nhìn thấy Ninh Giác, không biết thế nào, lại nhớ dáng vẻ hắn lúc đại hôn, hắn ở trước mặt nàng ném vương miện đi, mái tóc bay lên, bộ hỉ phục như màu máu.

Ninh Úc vội vàng đi tới, “Phụ hoàng thế nào rồi?”
Ninh Tương Y có chút buồn lắc đầu, “Phụ hoàng ngủ...” Vì đang nói chuyện với nàng, không hiểu sao lại ngủ, nàng gọi cũng không dậy, sau đó phát hiện hắn chỉ giả ngủ, Ninh Tương Y không còn cách, chỉ có ra trước rồi tính.

Mà ánh mắt Ninh Giác giống như lửa, khiến Ninh Tương Y không cách nào trốn tránh, chần chờ một lát, nàng vẫn đi lên phía trước, bình tĩnh nói.

“Thái tử ca ca… Ta… Trở về.”
Ninh Giác bỗng nhiên cười một tiếng, “Y nhi, ta rất nhớ ngươi.”
Hắn cứ không coi ai ra gì nói ra như vậy, ngay thẳng khiến Ninh Tương Y sững sờ, một giây sau, nàng liền bị Ninh Úc một tay kéo lại sau lưng, Ninh Úc lạnh lùng nhìn gần Ninh Giác, hai mắt nhắm lại.

“Xem ra hoàng huynh còn không nhìn rõ tình hình.”
Hắn đột nhiên ôm Ninh Tương Y, ở trước cửa Chiêu Dương Điện, tại trước mắt bao nhiêu người, mạnh mẽ hôn Ninh Tương Y một hơi!
Ninh Giác nhìn thấy hai mắt trợn to!
Một giây sau, Ninh Úc thái độ mạnh mẽ nói với hắn!
“Ta muốn cùng người giao dịch, là vì muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình, bởi vì đây là nguyện vọng của hoàng tỷ..


Chứ không phải để người có được cơ hội được đằng chân lân đằng đầu!”
Mắt Ninh Giác dần dần đỏ, ánh mắt càng thêm hung ác, là một vẻ mặt khát máu, hắn lại còn đang cười.

“Nàng không phải là của ngươi.”
“Nàng là!” Ninh Úc nắm thật chặt tay Ninh Tương Y, giống như đang tuyên bố chủ quyền, “Hoàng tỷ, nàng là nữ nhân của ta, nếu người dám cướp đi, ta chỉ có thể giết ngươi!”
Nếu Ninh Giác thật sự không biết tốt xấu, đối sách lôi kéo hoà bình của hoàng tỷ ở đây cũng vô dụng, vậy thì hắn đành ra tay, hắn không ngại phiền phức!
Ai ngờ Ninh Giác híp mắt nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Cứ tới đi, cô không sợ chết.”
Dứt tiếng, hai người ánh mắt va vào nhau, bắn ra sát khí khiến người khác tê cả da đầu!
Ninh Tương Y nhẹ cắn môi dưới, rất khó xử, nàng xưa nay chưa từng xử lý qua chuyện thế này, tình cảm càng là điểm yếu của nàng, trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

Thấy Ninh Úc ở đó, hắn không có cách nào ở cùng Y nhi, cho nên Ninh Giác cũng dứt khoát, quay người đi.

Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra.

Đi đường mệt mỏi, lại bị giày vò như thế, nàng có chút uể oải hướng đầu đi đến Thái Cực điện, trên người giống như bị đè bởi một quả núi lớn, không thở nổi.

Ninh Úc im lặng đi bên cạnh nàng, dường như có chút tức giận, hắn nghĩ tới ánh mắt Ninh Giác không hề bỏ qua, hắn lại hận không thể tuyên bố chủ quyền cho cả thế giới! Thế nhưng….

Hắn phải quan tâm đến cảm nhận của hoàng tỷ, lại phải để ý nàng, loại cảm giác uất ức này, hắn không thể phát ra với Ninh Tương Y, cũng chỉ có thể buồn bực ở trong lòng tra tấn chính mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK