Mục lục
Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi người có mặt đều sửng sốt trước sự đảo ngược đột ngột này , đám người không biết làm gì, chỉ cảm thấy trong không gian như có lửa đang thiêu đốt, nước sôi cuộn trào mãnh liệt!
Mũi kiếm cứa cổ Ninh Giác từng chút một, Ninh Giác sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn không rên một tiếng, còn Ninh Tương Y cũng nhịn không nói gì, nàng biết Ninh Úc sẽ có chừng mực.
Thế nhưng người của Thái Tử không nhịn được, “Tề Vương! Có chuyện gì từ từ nói, bỏ thanh kiếm xuống!”
Ninh Úc hai mắt lạnh lùng lườm bọn họ, một khắc này, bọn họ đều cảm giác giống như có lưỡi kiếm thổi qua sát mặt!
“Ta.

Muốn.

Thả.

Người.

Của.

Ta.

Đi!”
Bàn tay trắng thuần của hắn nắm chặt kiếm, máu từ lưỡi kiếm nhỏ xuống nhuộm đỏ Hoàng bào của Thái tử, nhìn mà giật mình, càng làm cho những hộ vệ của Thái tử trong lòng run sợ!

“Được được được! Bọn ta thả người!”
Mộc Nguyệt là hộ vệ Hoàng đế giao cho Ninh Giác, đi theo Thái tử nhiều năm, bảo vệ Thái tử là chuyện quan trọng nhất của hắn, mà Ninh Úc tính cách vốn tàn nhẫn, vừa nãy hắn dám một đường chém giết chạy ra hoàng cung, ai biết hắn còn làm ra chuyện gì nữa!
“Không được!”.
Ninh Giác đột nhiên nhắm mắt lại, tức giận nói, “Cứ để hắn giết! Ta rất muốn xem xem hắn làm thế nào giết ta trước mặt Y Nhi!”
“Ngươi cho rằng… Ta thật sự không dám?”
Ninh Úc híp mắt lại, sát khí tầng tầng lớp lớp kia khiến người nghe được câu của hắn trên người đều kích thích nổi da gà!
Hắn thật sự đã nhịn quá lâu! Vừa nãy hắn từ trong cung chém giết ra ngoài, đều không dùng hết sức giết người, thậm chí còn có ý nương tay!
Tay hắn đã cực kỳ lâu không nhuốm máu, hắn đã có được hoàng tỷ, cho nên hắn cảm thấy cái gì hắn cũng có thể nhịn!
Thế nhưng Ninh Giác rất biết kích động người khác, không chỉ thăm dò thứ thuộc về hắn, còn lần lượt trêu chọc lửa giận trong lòng của hắn!
Ở trước tầm mắt Ninh Tương Y, tay Ninh Úc cầm kiếm nhỏ rất chặt, có chút phát run, phảng phất đã nhịn đến cực hạn.
“Ninh Úc…”
Ninh Tương Y thấp giọng hộ một tiếng, nhíu chặt mày.
Ninh Úc lại và không nghe thấy, cuối cùng, hắn hít sâu vào một hơi, để hai mắt tỉnh táo lại.
Đã có mấy lần, hắn đã muốn trực tiếp chém xuống! Dù sao bây giờ hắn có tiền tài, có vũ lực, tất nhiên là cả quyền lực!
Cho nên đại khái hắn có thể không cần nhịn, thế gian này đúng thật không có người mà hắn không dám giết!
Vấn đề nằm ở chỗ hắn không xuống tay được thôi.

..

Hoàng tỷ vẫn luôn coi trọng Thái tử, nỗi nhục ngày hôm nay, sau này hắn có thể lại báo thù.

..

Sau này vẫn có thể báo thù!
Cho nên tay hắn lại dùng thêm sức, “Thả, người!”
Mắt thấy Ninh Giác cắn răng không kêu rên một tiếng, máu kia chảy ngày càng nhiều, Mộc Nguyệt cuối cùng hung ác quyết định, vung tay lên.
“Tất cả lui ra!”
“Các ngươi dám!”
Cấm quân hai mặt nhìn nhau, bọn họ vây quanh Ninh Tương Y, muốn nghe theo Mộc Nguyệt tránh ra, lại nghe Thái tử bắt ở lại, lộ ra vẻ rất khó xử.
Ninh Giác mở to mắt, con mắt hắn có chút đỏ, quét qua đám người, cuối cùng nhìn vào Ninh Tương Y!
“Ninh Úc, thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết, ngươi cứ ra tay đi!”.
Loại kia sát ý dồn dập lại một lần nữa dâng lên, Ninh Úc đột nhiên cười nhạo, trong mặt hằn sát ý như ngưng tụ!
Hắn đã từng giết mấy ca ca đệ đệ của hắn, thực tế không ngại giết thêm một Thái tử.
Đã một lòng muốn chết, vậy thì đi chết đi!

Cho nên lưỡi kiếm giơ cao lên, hiện lên một ánh sáng sắc bén! Cuối cùng mang theo sát khí vô tận, không chút do dự chém xuống! Làm loạn đến cục diện này, ai còn tin được bọn họ là huynh đệ?
“Đủ rồi!”
Ninh Tương Y thực tế không nhìn nổi!
Vụt một tiếng, nàng rút đao của người bên cạnh ra, đưa lên cổ mình! Một khắc này, tất cả mọi người không dám cử động, có cả Ninh Úc.
Ninh Tương Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ninh Giác.
“Năm đó ta mười ba tuổi, ngày sinh nhật của Thái tử ca ca năm mười bảy tuổi, ngày đó ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm Hoàng đế không? Vì sao muốn làm, người trả lời ta thế nào? !”
Nàng hỏi vừa hung bạo vừa nhanh, còn Ninh Úc nghe được đoạn quá khứ kia không có hắn tham gia, kiếm trong tay phát run lên, người này, nên đi chết đi!
Ninh Giác mấp máy môi, ở trước mắt vạn người, có chút cúi đầu xuống.
“Ta nói…vì Mẫu hậu bọn họ.

Đặt kỳ vọng ở ta quá cao, ta…” Ta đã phải sống không chỉ cho một mình ta.
“Ngươi không phải sống cho một mình ngươi.”
“Ngươi sinh ở Hoàng gia, lại là kỳ vọng của đại tộc họ Lưu, ngươi là toàn bộ hy vọng tự hào của mẫu hậu! Sau này phải được phụ hoàng trọng dụng, vạn dân kính trọng! Những gì ngươi gánh vác, đều đã chủ định ngươi không thể sống cho một mình ngươi ở trên đời này, mỗi hành động của ngươi, đều liên lụy đến rất nhiều sinh mạng con người!”
Nàng lạnh lùng nói, “ngươi đã sinh ra liền hưởng thụ được những tôn vinh người bên ngoài khó mà với tới, bọn họ ủng hộ người đón nhận giữ gìn những gì ngươi mang đến, nên vì thế phải trả giá đắt!”
Ninh Tương Y cầm chặt thanh đao kề trên cổ mình, ánh mắt lạnh lẽo lại lộ ra đau khổ.
“Thế nhưng bây giờ ngươi đang làm cái gì, khi còn bé ngươi đều luôn hiểu chuyện, hiện tại, lại không hiểu sao?”
Giọng nói nàng càng ngày càng lạnh lẽo, “Điều binh bao vây Chiêu Dương Điện, còn ngay trong cung truy sát Tề Vương, đến mức máu chảy thành sông, lòng người bàng hoàng, đây là chuyện một Thái tử nên làm sao? ! Vậy mà người đến bây giờ cũng không thấy mình sai, ngươi muốn ép ta chết ở trước mặt ngươi sao?”
Trong thiên hạ, dám chỉ trích Thái tử như thế, mà Thái tử đang điên cuồng còn lắng nghe, chỉ có một mình Ninh Tương Y!
Ninh Giác bị nàng nói đến cúi đầu, hổ thẹn, cuối cùng lại nghiến răng nghiến lợi gào thét!
“Ta không phục! Y Nhi! Ta không phục!”
Hắn nóng nảy nhìn Ninh Tương Y, hoàn toàn không để ý Ninh Úc còn đứng bên cạnh hắn, kiềm còn kể trên cổ, ánh mắt Ninh Úc nhìn hắn, là sát ý không che giấu.
“Nàng có thể chọn Ninh Úc! Vì sao không thể chọn ta? Ninh Úc có thể làm được, ta cũng có thể làm được!”
“Ngươi làm không được!”

Ninh Úc kiếm lại một lần nữa đè mạnh vào vai Ninh Giác, nhẫn nhịn sát ý, khiến giọng nói của hắn cũng đang run lên, “Bởi vì nàng đã là người của ta.” Ngươi đừng mơ tưởng! Mơ tưởng! Mơ tưởng cướp nàng khỏi tay ta!
Cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, Ninh Úc không chừng thật sự sẽ tàn sát tất cả! Cho nên Ninh Tương Y hoàn toàn không phản bác, còn phối hợp cầm đao kề sát cổ mình, “Để bọn ta đi! Ta muốn đi tìm Tuyết Linh Chi cho phụ hoàng!”
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Úc nói vào bên tại Ninh Giác, “Để nàng đi, ta chơi với ngươi.”
Hắn có chút háo hức hi vọng hoàng tỷ đi trước! Hắn muốn giết người này, mặc kệ là giết “Hụt” hay ngộ sát! Hắn phải giết cái người luôn muốn dòm ngó hoàng tỷ này! Sau này hắn sẽ làm hoàng tỷ tha thứ cho hắn !
Ninh Giác tay nắm chặt lại buông ra, sát ý Ninh Úc quá mãnh liệt, khiến hắn ngồi đang đứng đó cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn lại phải trơ mắt nhìn Ninh Tương Y rời đi, hắn thật.

..!
“Thái tử ca ca, một ngày nào đó người sẽ hiểu, rất nhiều thứ, sẽ áp đảo mặt tình cảm.” Ninh Tương Y đã tỉnh táo lại, rất chân thành nói với hắn.
“Ví dụ như trách nhiệm.”
Trách nhiệm.

.

.

Ninh Giác nhắm mắt lại thật sâu, chỉ cảm thấy những dây thần kinh trong đầu bị xé rách, đau đến phát cuồng, vừa đau vừa không thể động đậy!
Trách nhiệm cao hơn tất cả.
Điểm này, là nàng ở kiếp trước qua mười năm mới hiểu được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK